Sắp đến tết, công ty của Tiêu Thầm cuối cùng cũng cho nghỉ lễ vào ngày cuối cùng.
Tuy bình thường công việc của Tiêu Thầm rất bận, nhưng lương cũng cao, vài năm trước anh có cơ hội rời công ty để làm riêng, nhưng vì sếp tổng có ơn tri ngột, hai người đã cùng nhau đi qua một chặng đường rất dài, cũng chính vì chút ân tình đó nên anh không muốn làm bừa.
Ba mươi tuổi đang là lúc phong độ nhất, cũng là lúc khát khao gây dựng sự nghiệp cháy bỏng nhất, trước kia anh đã dồn hết sức lực vào sự nghiệp kiến trúc sư của mình, nếu khi đó mà có người yêu thì lại thành ra quá sức chịu đựng.
Mới ba mươi tuổi đã muốn nghỉ hưu, chỉ nghĩ đến ngày nào cũng dính chặt với Dư Anh.
So ra thì cuộc sống của Dư Anh nhàn nhã hơn rất nhiều. Vả lại, dù tính đồng lương cảnh sát hình sự trước kia hay lợi nhuận của studio hiện giờ, thu nhập của Dư Anh đều kém xa anh Thầm.
Tiêu Thầm bình thường vẫn luôn giản dị, nhưng vung tay tặng quà cho Dư Anh thì toàn là đồ hiệu giá cả vạn.
Tuy gia đình Dư Anh giàu có, gia sản mà cha của Diệp Mẫn Hành, cũng tức là ông ngoại của Dư Anh, để lại sau này rồi cũng sẽ thuộc về anh, nhưng đó là tiền tài do tổ tiên kiếm được, thật ra chẳng liên quan gì đến anh.
Năng lực kinh tế kém hơn ít nhiều gì cũng sẽ mang lại áp lực.
Dư Anh thì không thấy vậy, anh nghĩ thoáng, studio Tĩnh Lặng trong lòng anh chẳng khác gì một đứa trẻ đáng yêu mà anh nhặt được giữa đường, anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại, thích việc ngày ngày làm bạn với hoa cỏ, đặc biệt là từ sau khi gặp Tiêu Thầm.
Anh cho rằng mình có thể tiêu hết tiền kiếm được cho Tiêu Thầm, trao cho người kia tất cả những gì anh có.
Thế như, quý bà Diệp, mẹ của Dư Anh lại không nghĩ vậy, sau khi lật tung hết cả bối cảnh gia nghiệp của Tiêu Thầm, bà lập tức ý thức được chênh lệch kinh tế giữa con trai và con dâu nhà mình.
Dư Anh gần đây phát hiện mẹ anh cứ mua về toàn hàng hiệu đắt tiền, mua cho cả anh lẫn Tiêu Thầm, còn nửa cố ý nửa vô tình bắn tín hiệu nhắc nhở anh nhớ rằng mình cũng là con nhà giàu.
Bà đã sống sung túc cả đời, không cần thiết phải phô trương, cũng chưa từng khoe khoang thứ gì của con trai, mãi cho đến lúc anh tìm được người yêu.
Được nghỉ tết rồi, đến giữa trưa nhưng Tiêu Thầm vẫn cứ nằm ì trên giường ngủ nướng, hôm qua Dư Anh đã bị mẹ gọi về dạy bảo cách chung sống với bạn trai lớn tuổi hơn.
Tiêu Thầm quấn mình trong chăn như bánh chưng, trời lạnh, ổ chăn mùa đông chính là thứ mà người ta khó lòng dứt bỏ nhất.
Anh mơ màng cảm nhận có gì đó ấm áp mềm mại chạm vào trán mình.
Trên người Dư Anh luôn thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt, hoàn lẫn với mùi hương của chính anh, rất dễ nhận biết.
Tiêu Thầm kéo lớp chăn che trên cằm mình xuống, rồi ngửa mặt lên.
Rõ ràng là đang đòi hôn.
Tiêu Thầm nghe thấy tiếng cười khe khẽ bên tai, sau đó môi được cắn nhẹ một cái.
“Sâu lười.” Dư Anh vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Thầm, “đã đến trưa rồi, muốn ăn gì nào?”
“Gọi đại cái gì bên ngoài đi.” Tiêu Thầm trở mình lăn đến bên chân Dư Anh, anh hé mắt ra, liếc thấy túi quà trong tay Dư Anh.
“Gì đó?”
“Áo khoác mẹ em mua cho anh.”
Tiêu Thầm tỉnh táo hẳn ra: “Mua nữa à? Cái thứ ba trong tuần này rồi đấy.”
Dư Anh xoa xoa mái tóc rối của anh, đứng dậy treo áo khoác của mình vào phòng để đồ, nói: “Anh cứ xem như là sính lễ mẹ chồng tặng con dâu đi, gần đây bà ấy lại nổi hứng ấy mà, đang hăng hái lắm.”
“Sao lại là sính lễ, mà không phải của hồi môn?”
“Cái nào cũng được, tùy anh.” Dư Anh lại gần ngồi xuống cạnh anh, “chỉ cần anh đồng ý để em chịu trách nhiệm phần đời còn lại là được.”
Tiêu Thầm mím môi, thầm nhủ câu này nghe sao mà ngấy thế, nhưng mà anh lại thích.
Dư Anh không gọi đồ ăn ngoài cho Tiêu Thầm, lấy nguyên liệu còn thừa trong tủ lạnh làm vài món thông thường.
Dư Anh trước kia làm cảnh sát hình sự, công việc bận rộn đến nỗi đau dạ dày, cho nên thích ăn nhạt, còn Tiêu Thầm thích ăn đậm đà, đặc biệt yêu thích đồ chiên và đồ cay, cho nên bây giờ Dư Anh đều nấu theo sở thích của anh.
“Chiều nay anh muốn đi xem triển lãm.” Tiêu Thầm gắp một miếng cánh gà chiên giòn lên gặm.
“Khi nào?”
“Một giờ rưỡi.”
Dư Anh cúi đầu suy nghĩ, nói: “Em đi với anh. Nhưng lát nữa em phải ra ngoài một chuyến, thời gian hơi sát, anh sẽ tranh thủ về đón anh.”
“Đi đâu thế?”
“Đến bệnh viện thăm Thẩm Hân.”
“Anh đi cùng em.”
Dư Anh nhìn anh, gật đầu: “Được.”
Thẩm Hân đã được chuyển sang viện điều dưỡng trước kia, cũng may lần này không phải là tái phát bệnh cũ, chỉ là cảm xúc bất ổn thôi, vì trước kia cô đã ở viện điều dưỡng này khá lâu, ông bà Thẩm cũng biết rõ nơi này nên mới đưa cô về lại.
Dư Anh cầm giỏ trái cây, dừng chân trước cửa phòng bệnh, do dự không biết có nên vào không.
Anh sợ lại kích thích Thẩm Hân.
Tiêu Thầm vỗ vỗ anh, thấp giọng nói: “Đến cũng đến rồi, dù sao cũng không thể cứ để cô ấy trốn tránh hiện thực, chẳng lẽ em định sau này không bao giờ gặp lại cô bé nữa?”
Dư Anh im lặng một lát rồi đồng ý.
“Anh ở ngoài chờ em.”
Bà Thẩm đang ngồi trên ghế dựa đọc sách, bà cúi đầu, thoáng thấy bóng Dư Anh qua lớp kính lão.
“Anh à?” Bà Thẩm bỏ kính xuống.
“Cô.” Dư Anh chào hỏi, Thẩm Hân dựa trên giường quay đầu lại, nhìn Dư Anh với vẻ vô cảm rồi lại quay đi.
Tình trạng khá hơn trong tưởng tượng của Dư Anh, ít nhất thì khi Thẩm Hân thấy anh cũng không còn tránh né như thấy quái vật nữa.
Không phản ứng vẫn tốt hơn là rơi vào điên cuồng.
Dư Anh đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường, do dự một lát rồi hỏi Thẩm Hân: “Sức khỏe thế nào rồi? Có khó chịu đâu không?”
Nếu đã đến thì phải thẳng thắn, đúng như Tiêu Thầm nói…anh cũng chẳng thể vĩnh viễn tránh mặt Thẩm Hân, hiện thực sẽ ép tất cả mọi người phải chấp nhận nó.
Thẩm Hân im lặng rất lâu.
Cuối cùng bà Thẩm không nén được, đến cạnh Dư Anh, nhỏ giọng nói: “Con đừng lo, đã khá hơn nhiều rồi.”
Dư Anh đáp: “Vậy thì tốt.” Anh nhìn Thẩm Hân vẫn luôn quay đầu không nhìn mình, nói: “Lần sau anh lại đến thăm em, em đồng ý không?”
Thẩm Hân không đáp.
“Không nói tức là đồng ý nhé. Em nghỉ ngơi đi, sau này anh lại đến.”
“Cô, con đi trước đây.” Dư Anh quay sang nói với bà Thẩm.
Bà Thẩm vỗ vỗ tay anh: “Đi đường cẩn thận.”
Dư Anh ra khỏi phòng bệnh, Tiêu Thầm đang ngồi trên ghế dài chơi điện thoại, lại là trò xây nhà.
“Có vẻ rất yên bình?” Tiêu Thầm thoát khỏi giao diện trò chơi.
Dư Anh cười cười, kéo tay anh đi: “Sao thế, anh còn mong em bị đánh ra?”
Tiêu Thầm cố ý nói: “Anh đã chuẩn bị tốt để xông vào làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, lần trước anh bị cắn một cái, dấu răng chưa lặn hẳn đây này.”
Dư Anh liếc anh, bật cười: “Nào mở điện thoại chơi trò chơi, anh chuẩn bị chiến đấu mà ung dung thật nhỉ.”
Bước chân Dư Anh nhẹ nhàng, tâm trạng cũng thoải mái, bất chợt nói: “Nếu được gặp anh Thầm sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
“Hửm?” Tiêu Thầm không kịp phản ứng.
“Anh Thầm thấu suốt và phóng khoáng đến vậy, đúng là rất thu hút.” Dư Anh quay lại nhìn anh, “nếu có thể gặp được anh trước khi anh kết hôn thì tốt rồi, nếu vậy là có thể ở cùng anh thêm vài năm.”
Tiêu Thầm im lặng.
Anh thầm nhủ: Anh đây không phóng khoáng chút nào đâu, vì em là người khiến anh say mê đắm chìm, anh mới có thể lĩnh ngộ được cái đẹp của cuộc sống.
Cuối năm, đồng chí Dư rốt cuộc cũng trở về.
Mẹ của Giang Ngôn nhiều lần đến tìm cậu mà không được, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, lần này tìm thẳng đến trước nhà Dư Anh.
Nói tính tình Giang Ngôn lạnh nhạt thì đúng là lạnh thật, không có tấm lòng thánh mẫu, cũng không bị câu nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã” trói buộc, dù người phụ nữ kia từng sinh ra cậu, mấy năm đầu cũng không đến nỗi mất nhân tính rồi hoàn toàn bỏ mặc Giang Ngôn, nhưng bản thân cậu rất tỉnh táo, đến nỗi gần như máu lạnh.
Dư Hoàn ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe tiếng tài xế gọi: “Thủ trưởng”.
Dư Hoàn hé mắt ra, thấp giọng hỏi: “Làm sao?”
“Trước cửa có người.”
Dư Hoàn ngẩng lên, phát hiện trước cửa nhà họ Dư có một người phụ nữ dáng yểu điểu đang đứng, ngóng cổ nhìn vào trong.
“Ai?”
“Có phải bạn của phu nhân không?”
Dư Hoàn lắc đầu: “Không giống.”
Chiếc xe chậm rãi hướng về cửa nhà, cửa sắt cảm ứng mở ra, người phụ nữ kia sững sờ quay đầu lại nhìn.
Tài xế mở cửa sổ xe, thò đầu ra hỏi: “Chào cô, cô tìm ai?”
Dư Hoàn ngồi một chiếc xe rất bình thường, nhưng biển số xe lại là của quân đội, khiến mẹ Giang Ngôn sợ hãi, hoang mang đáp: “Tôi, tôi tìm Giang Ngôn.”
Dư Hoàn cau mày, ngồi trong xe nghiêm giọng hỏi: “Cô là ai?”
Giọng nói của ông âm vang mạnh mẽ, đánh thẳng vào lòng người.
Mẹ Giang Ngôn nhìn ra ghế sau một cái rồi mới trả lời: “Tôi là mẹ của Giang Ngôn.”
Dư Hoàn hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô tìm Giang Ngôn làm gì?”
Ngữ điệu của ông bình lặng như nước, nhưng khí thế mạnh mẽ ập đến như sóng cuộn muốn nuốt chửng đối phương, cô ta sinh lòng sợ hãi, ấp úng nói: “Tôi, tôi…”
Dư Hoàn lạnh lùng ngắt lời: “Muốn nhận lại Giang Ngôn?”
Vì mấu thịt thân sinh, mẹ Giang Ngôn lúc này đột nhiên tìm thấy lòng can đảm vô hạn, cô ta gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”
Lúc này, Giang Ngôn đã nhìn thấy xe của Dư Hoàn từ trên lầu, cậu chạy xuống mới phát hiện người phụ nữ kia, thế là dừng lại tại chỗ, chân mày nhíu chặt.
Thấy Giang Ngôn, Dư Hoàn mở cửa xuống xe, bảo tài xế: “Lái vào nhà xe đi.”
“Vâng, Thủ trưởng.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh vào sân nhà, Dư Hoàn nghiêm nghị đứng thẳng tại chỗ, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng cây bách.
Ông chắp tay sau lưng, hai mắt sâu thẳm nhìn về Giang Ngôn…
Ánh mắt đó ý là gọi cậu lại gần.
Giang Ngôn thấy Dư Hoàn thì rất vui mừng, lúc này gặp phải người đàn bà kia, tâm trạng vui vẻ bị phá hỏng, nhưng vẫn không nén được nụ cười.
Cậu chạy về phía Dư Hoàn.
“Bác.” Giang Ngôn dừng chân trước mặt Dư Hoàn, ngẩng đầu nhìn ông.
Dư Hoàn nâng tay xoa tóc cậu, động tác gọn gàng, nụ cười của ông không quá rõ ràng, chỉ nói: “Cao hơn rồi.”
“Ba centimet.” Giang Ngôn giơ ba ngón tay lên.
“Sau này sẽ cao hơn Dư Anh.” Dư Hoàn lẩm bẩm, quay lại nhìn mẹ Giang Ngôn, “không thể giao Giang Ngôn cho cô được.”
Cô ta sững sờ.
Giang Ngôn không thèm nhìn cô ta, chỉ cúi đầu chăm chú vào mũi chân mình.
“Cô phạm tội vứt bỏ con cái, nếu Giang Ngôn không phản đối, tôi định sẽ lên tòa khởi tố cô.”