Thoát Bắc Giả

Chương 14: Dây chuột



Nơi chân trời có mấy vì sao chợt lóe, trong đêm đông yên tĩnh lại thêm phần ảm đạm.

Sourin đút tay vào túi áo, nhón chân đi dọc con đường chật hẹp, thi thoảng lại nhảy qua chướng ngại vật nào đó, động tác nhẹ nhàng như chú yêu tinh.

Lee Jung Ho đi theo sau cô, chân dài chậm rãi sải bước, cảm giác chất cồn đang dần lấn át tầm mắt, phủ lên thế giới này sắc màu ngà say.

Ban nãy vì anh ăn như rồng cuốn đã khích lệ bà chủ cửa tiệm mì sợi rất lớn, sau bữa ăn, đối phương còn cố ý lấy mấy chai Sake được cất giấu ra, rót đầy cho anh và Sourin.

Được thiết đãi nồng nhiệt như vậy, Lee Jung Ho vốn không uống rượu cũng đành phải cầm ly lên, ngẩng đầu uống cạn.

Hình như tửu lượng Sourin rất khá, còn uống qua về với bà chủ đến mấy ly, mà đến cuối người vẫn rất tỉnh táo, không có vẻ gì là say.

Trước mắt chếnh choáng, hai chân lảo đảo suýt ngã, Lee Jung Ho hối hận vì ban nãy không từ chối dứt khoát, cuối cùng lại tự mình chuốc khổ.

Từ tửu lượng có thể suy ra, Sourin đúng không phải là tín đồ đạo Hồi thật.*

(*Người theo đạo Hồi cấm uống rượu.)

Nhìn bóng lưng chợt cao chợt thấp kia, anh lại bắt đầu suy đoán tuổi tác của đối phương: Hai mươi? Hay hai lăm?

Nội chiến ở Liban kết thúc vào năm 1991*, nếu sinh ra trước thời điểm ấy thì hẳn cô đã quá hai mươi lăm rồi. Lee Jung Ho rất ít khi giao thiệp với phụ nữ, danh tính chuyển đổi thường xuyên như thế lại quá có tính lừa đảo, không thể lấy làm tham chiếu tuổi tác một cách khách quan được.

(*Lời của tác giả: Để tránh rắc rối khi quy đổi giữa lịch công nguyên và lịch Chủ Thể, cho phép đồng chí Lee Jung Ho buông bỏ lòng trung thành với lãnh tụ vĩ đại về mặt này… Tác giả thật sự quá lười cộng trừ, đoạn sau chắc cũng sẽ áp dụng lịch công nguyên.)

Như đã nói, phụ nữ sống trong chiến loạn, có khi tuổi tâm lý còn lớn hơn tuổi sinh lý nhiều.

Lúc quay về garage, Im Dong Kwon vẫn chưa về.

Sau khi trút bỏ bộ đồ trên người xuống, Lee Jung Ho như tháo gỡ được gánh nặng. Cũng giống như đại đa số những người đã quen mặc quân trang, anh thật sự không thích hợp với quần áo thường. Nhân khi tắm tiện tay giặt sạch rồi sấy khô, lúc đưa đến phòng của Im Dong Kwon, anh phát hiện đối phương vẫn không có ở đây.

“Không sao,” Sourin khá thờ ơ, “Anh ta sẽ về thôi.”

Sáng hôm sau khi mở cửa garage, quả nhiên thấy Im Dong Kwon dựa vào trong góc tường ngủ.

Sourin đi đến đá anh ta một phát, hả hê hỏi: “Đi một đêm thật đấy hả?”

Người đàn ông dụi mắt, vẻ mặt ấm ức: “… Tôi không thấy ví tiền đâu.”

“Ờ,” Cô gật đầu, “Không thấy cũng tốt, đỡ bị lộ thân phận.”

Im Dong Kwon trách: “Trong ví có nhiều tiền lắm đấy.”

Lee Jung Ho đứng một bên, nghe được cuộc đối thoại này thì bất giác siết chặt túi áo hơn.

Giờ đây ba người như châu chấu trên sợi dây thừng, bị ép phải hòa thuận, từ động cơ khác nhau, nhưng đều chung mịch đích. Dù khó tránh khỏi mâu thuẫn, nhưng chung quy rồi vẫn sẽ thỏa hiệp, nhượng bộ, tiếp tục hợp tác.

Đây là một garage thương mại, một nửa là garage một nửa là nhà kho, thuận lợi cho công ty phân phối đến kiểm hàng bất cứ lúc nào. Nửa sau còn có khu sinh hoạt, được trang bị các cơ sở vệ sinh cơ bản cùng phòng nghỉ, quá đủ để đáp ứng nhu cầu hằng ngày.

Bọn họ chuyển hết đồ không dùng ra ngoài, đặt một chiếc sa bàn ngay giữa khu sinh hoạt, mô phỏng lại nhà máy tái chế nhiên liệu hạt nhân, đánh dấu các vị trí canh phòng. Ngay từ bước đầu tiên khi tiến vào phạm vi cảnh báo, bọn họ đã lập kế hoạch rất chi tiết về quá trình hành động: cụ thể đến mức mỗi một cánh cửa đóng mở thế nào, có thể né tránh máy giám sát ra sao, cùng với phương án rút lui khi gặp phải tình hình đột phát, phàm mọi điều có thể nghĩ tới thì gần như đều có ứng phó cả.

Cảm xúc của Im Dong Kwon đến nhanh mà đi cũng nhanh, trải qua một đêm nổi điên, mọi phiền não đều đã bay biến, đồng thời cũng biết mình không thể giúp được gì với tình hình hiện nay.

Nếu lo lắng sợ hãi cho chú, thì chi bằng càng hy vọng chú sống tốt.

Nhờ vào đoạn ghi hình có được trước đó, cuối cùng cũng xác nhận được chiều cao của lỗ thông hơi ở kho hàng – 2,5 mét, chừng bằng nóc xe tải – sau mấy lần thử nghiệm, Lee Jung Ho gật đầu với Sourin: “Tôi có thể lên được.”

Cô áng chừng vali du lịch, hỏi xác nhận: “Có thể nhảy xuống không?”

Lee Jung Ho nhận lấy vali, mím môi không nói.

Đựng trong vali là con đội và mấy khối sắt vụn, phỏng theo cân nặng của máy laser. Đối với anh thì mấy thứ này không nặng lắm, nhưng nếu phải bảo đảm ổn định trong quá trình chạy nhanh, tránh bị va đập thì lại là một chuyện khác.

Trong góc, Im Dong Kwon đã dựng xong mẫu bằng phần mềm 3D, ngay sau đó đẩy mạnh vào bàn máy tính, trượt ghế đế cạnh sa bàn, một lần nữa đề nghị: “Hay là dùng ròng rọc trượt? Bỏ đồ xuống trước thì chuyện sau đó cũng dễ làm hơn.”

“Thế thì phải đục lỗ trên xà nhà, như thế phần tường cũng sẽ bị hư hại.” Sourin nhíu chặt mày.

Dựa theo kế hoạch lúc trước, Lee Jung Ho có được máy laser rồi thì phải đặt khuôn nhái vào chỗ cũ. Như thế thì ít nhất từ ngoài nhìn vào sẽ không có gì khác biệt, sau này lúc nhà máy tiêu hủy số thiết bị này thì cũng sẽ không vì thế mà nghi ngờ.

Nhờ có “bùa hộ mệnh” mà Becker luôn đem theo bên mình, bọn họ đã biết được đặc trưng bề ngoài của máy laser, có thể tạo ra khuôn giả để đánh tráo – chỉ cần không thật sự dùng nó để tập trung nhiên liệu hạt nhân là được.

Nhưng nếu không có công cụ, thì khi nhảy xuống từ vị trí cao hai mét, dù có tay không cũng không đúng vững được, huống hồ còn phải cầm theo vali nặng mấy chục cân.

Kế hoạch lần nữa rơi vào ngõ cụt.

“Không thể nào.” Im Dong Kwon đứng lên, đi qua đi lại, “Trộm máy laser lớn như vậy ra khỏi nhà máy, nhất định sẽ có động tĩnh.”

Anh ta lặp đi lặp lại kết luận này mãi, Sourin cũng lười phản bác lại mà chỉ chăm chú nhìn sa bàn, tiếp tục quan sát những cổng ra vào khác ở kho hàng.

Lee Jung Ho đi đến trước máy tính, khẽ dịch con chuột tính phóng to hình ảnh 3D ra.

Im Dong Kwon đẩy anh ra, hét ầm lên: “Đừng có đụng vào!”

Người đàn ông cao ráo siết chặt quả đấm, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

“Nhìn gì hả?” Im Dong Kwon bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường, “Đến tên phần mềm cũng không biết, phá hư rồi ai chịu trách nhiệm đây?”

Triều Tiên được gọi là “hóa thạch chiến tranh lạnh”, phải chịu đối mặt với sự phong tỏa quốc tế, bị cô lập quanh năm. Dù là sĩ quan nhân dân cấp cao cũng không có quyền truy cập vào mạng internet, nên hiểu biết về máy tính rất hạn chế.

Huồng hồ, trong lĩnh vực chuyên môn của mình, Im Dong Kwon cực kỳ xem thường bất cứ người nào.

Nhận ra được bầu không khí khác lạ, rốt cuộc Sourin cũng quay sang: “Đừng nóng vội phát hỏa. Vấn đề rồi luôn có biện pháp giải quyết thôi, đã đi đến bước này rồi, chúng ta không có lý do gì để từ bỏ cả.”

“Không phải là từ bỏ, mà là đối mặt với thực tế.” Im Dong Kwon thở dài, “Căn cứ của quân Mỹ ở ngay bên cạnh, không ai muốn tự chuốc phiền cả, nhưng mọi thứ cần phải lựa chọn. Lấy được máy laser rồi thì sẽ còn đủ thời gian để xuất cảnh. Đợi tới khi cảnh sát tìm được manh mối, chúng ta đã sớm đến Busan rồi.”

Lee Jung Ho hiếm hoi mở miệng: “Anh thấy cần phải làm gì?”

Im Dong Kwon chỉ vào mặt mình: “Anh hỏi tôi? Tôi thấy không cần phải làm ‘xâm lược vô hại’ gì hết, cứ tạo ra tình uống bất trắc để di dời tầm mắt, nhân lúc đó mà lấy đi, mọi tiếp ứng đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần điều chỉnh lại thứ tự trước sau mà thôi.”

“Ý anh là vụ nổ xe?” Lee Jung Ho tựa lưng vào ghế, vẻ mặt vi diệu, “Nhà máy nhiên liệu hạt nhân xảy ra tai nạn, trong vòng một trăm dặm xung quanh sẽ bị niêm phong để tránh bị rò rỉ, chúng ta ra đến bến cảng thế nào đây?”

Im Dong Kwon ngẩn người.

“Dù có thể thuận lợi lên tàu, ngày hôm sau đến được Busan, hải quan cũng sẽ hạn chế cho tàu bè ở khu vực tai nạn nhập cảnh. Dù không phải như thế, thì lúc chúng ta xuống tàu, hành lý đem theo cũng sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.”

“Đến lúc đó chỉ có thể ném máy laser xuống biển.” Anh dừng lại rồi nói tiếp, “Hoặc là, anh vốn không muốn giao nó cho chính phủ Triều Tiên?”

“Tôi…”

Sourin cắt ngang màn tranh luận của cả hai, “Đừng ồn nữa! Thiết bị gây nhiễu có thể xâm nhập vào hệ thống video theo dõi, chỉ cần hai người hành động nhanh chóng, tôi sẽ đánh lạc hướng bảo vệ.”

“Máy laser không thể bị hư hại, đây là tiền đề của cả kế hoạch. Lúc ném laser xuống qua lỗ thông hơi, có thể sử dụng ròng rọc trượt, có điều cần phải khoan lỗ cố định ở trên tường.” Cô lại nhìn vào sa bàn, “Lúc thiếu tá Lee hành động cứ đem theo sơn là được.”

Im Dong Kwon chen miệng hỏi ngược lại, “Sơn gì cơ?”

Sourin nhướn mày, “Sơn phủ tường. Lỗ thông hơi của kho hàng quay vào trong, dùng ròng rọc trượt chuyển vật nặng ắt sẽ để lại dấu vết, dùng sơn có thể kịp thời che dấu. Đợi khi sơn khô đi, từ ngoài nhìn vào sẽ rất khó phát hiện.”

Đây không phải là biện pháp bảo đảm một trăm phần trăm, nhưng vẫn tốt hơn là bị người ta phát hiện.

Ba người miễn cưỡng thống nhất ý kiến: Lee Jung Ho xách dụng cụ sơn đi luyện tập kỹ thuật sơn tường; cần phải xác nhận màu của tường, Sourin thúc giục Im Dong Kwon mở tài liệu video nhà máy ra.

Cô nằm nhoài lên bàn làm việc bên cạnh, tay gõ xuống bàn yêu cầu dừng thanh thời gian.

Im Dong Kwon vừa định nhấp chuột thì một giây sau cổ đã bị siết chặt. Dây điện càng quấn càng chặt, hít thở khó khăn, mạch máu tắc nghẽn, anh ta như có cảm giác sinh mạng đang dần thoát ly khỏi cơ thể.

Muốn la lên cầu cứu nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, tay cô gái bịt kín miệng mũi, sức lực đủ để anh ta không thể phản kháng.

Cô ghé sái bên tai anh ta, hạ giọng nói: “Anh muốn chết ở Triều Tiên hả?”

Cổ càng bị quấn chặt hơn, Im Dong Kwon không lắc đầu được, chỉ có thể giơ tay vẫy vẫy.

“Vậy thì đừng để anh ta nghi ngờ, không được để anh ta biết máy laser vốn chỉ là tiền đặt cược.” Sourin kéo con chuột, bỗng siết chặt dây điện làm anh ta gần như bất tỉnh, “Máy laser ‘bị rơi’ ở Hàn Quốc là tình huống bất trắc, không phải chúng ta đã sắp xếp chuyện này trước rồi sao.”

Dù trên cổ đau như thiêu đốt, Im Dong Kwon vẫn vùng vẫy rên rỉ đáp lại, rất sợ đối phương sẽ ra tay nặng.

Dây chuột dần buông lỏng, không khí tràn vào phổi một lần nữa, sợ hãi khi sống sót sau tai nạn trong nháy mắt ùa đến. Anh ta lăn mình trốn vào trong góc tường, ánh mắt nhìn cô gái đầy kinh hoàng bất an.

Sourin chậm rãi đi đến, vẻ mặt bình tĩnh: “Đã nhớ lời vừa nói chưa?”

Im Dong Kwon gật đầu theo phản xạ.

Cô cúi người, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Cơ quan Tình báo chỉ đảm bảo sẽ mở lại cầu Không Trở Lại, chứ không đảm bảo là dùng ai để trao đổi Lee Jung Ho cả, nên tôi cũng không lo anh sẽ chết.”

Ngón tay sượt qua gò má người đàn ông, khó mà tưởng tượng nổi trong đó ẩn chứa sức mạnh đủ giết người: “Đừng có phạm sai lầm như vậy nữa, được không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.