Thoát Bắc Giả

Chương 31: Ở lại



Đáy lòng như có kim đâm vào làm toàn thân tê dại, không hẳn là đau nhưng cũng chẳng lờ đi được.

Lee Jung Ho quay sang chỗ khác, nghẹn giọng hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”

Sourin cụp mắt, từ từ đưa ngón tay vào miệng anh thăm dò, nước bọt ướt át nóng bỏng dính lên tay, cô khẽ nói: “Đi cùng với tôi, lấy lại ‘máy laser’, đường đường chính chính về Triều Tiên.”

Anh có phần bối rối, biết rõ đối phương đang thử mình nhưng lại không tìm được dũng khí chống cự, trái lại còn tình nguyện bó tay chịu trói.

Sự khoan dung im lặng này đã khích lệ Sourin, cô đè lấy đầu lưỡi mềm mại kia, cảm nhận nhiệt độ trong miệng anh rồi tiếp tục thăm dò hàm trên, ép đôi mắt màu xám phải nhìn vào mình.

Gương mặt với đường nét rõ ràng không còn bình tĩnh được nữa, anh nhíu mày giãy giụa, chưa từng bị tình dục dày vò thì sẽ không bao giờ tưởng tượng được đỉnh điểm của sa đọa.

Đúng lúc Sourin định tiến thêm một bước thì Lee Jung Ho ảo não mở miệng: “… Cô định làm gì?”

“Tôi?” Cô rút tay về rồi cho vào miệng mút lấy mà chẳng hề ngại bẩn, lại nhìn đối phương một cách soi mói, “Dĩ nhiên tôi sẽ đi với anh rồi.”

Giọng anh khản đặc song vẫn cố truy hỏi: “Sau đó thì sao?”

Cô nháy mắt, giả vờ do dự: “Sau đó ấy hả… Nếu Jang Young Soo có tư cách trở thành tân lãnh đạo, Quân Cách mạng chắc cũng sẽ quay về Đông Á phát triển. Mẹ tôi là tội phạm bị truy nã ở Nhật, không thể nhập cảnh được, sợ là chỉ có thể định cư tại Triều Tiên.”

Lee Jung Ho cắn môi dưới: “Cô cũng có thể ở lại.”

“Tôi biết.” Sourin mỉm cười.

Nắng mùa đông hắt lên bệ cửa sổ tạo thành một vòng sáng nhàn nhạt: ở trong góc tường không ai biết, lưu giữ bí mật của một đôi trai gái.

Tin tưởng và quyết định cũng như gà đẻ trứng hay trứng nở ra gà vậy, không biết được cái nào trước cái nào sau; yêu và hận cách nhau một làn ranh mơ hồ, lẫn lộn bối cảnh phe cánh.

Anh nhắm mắt lại, dùng chóp mũi phác họa ra viền nét của đối phương, ngửi lấy mùi hương thần bí, mường tượng nên giấc mộng đẹp nhất.

Cự ly như có như không cùng sự cám dỗ mập mờ, trận chiến này, anh đã thua triệt để rồi.

“Tay tôi…” Sourin lên tiếng trước, hơi thở êm ái hòa lẫn trong không gian nhỏ hẹp, “… Bây giờ vẫn chưa cử động linh hoạt được, muốn thực hiện kế hoạch cũng phải đợi mười ngày sau.”

Lee Jung Ho gật đầu, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng còi báo động.

Cả hai nhất thời ngẩn người: Quán bar nằm ở trung tâm phố người Hoa, xung quanh đều là tiểu thương hàng rong, xe cộ rất khó vào được đây, huống hồ là xe cảnh sát?

Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, Lee Jung Ho vọt thẳng đến trước cửa, còn Sourin nhanh chóng xoay người dùng vai phải mở cửa sổ ban công ra, theo dõi tình hình trong bãi đậu xe.

Không phải là giờ quán bar mở cửa nên bãi đậu xe trống trơn, từ ngoài nhìn vào không khác gì bình thường. Tầm mắt lại chuyển hướng ra cửa, bất ngờ phát hiện trong chỗ tối có rất nhiều bóng mờ, không rõ có phải bị mai phục rồi hay không.

Vừa xoay người lại thì thấy Jae Woo vịn cửa thở hổn hển: “Gặp quỷ mẹ rồi, Bộ An toàn Thực phẩm Dược phẩm kiểm tra bất ngờ, còn lái cả xe cảnh sát.”

Lee Jung Ho đi theo sau, kịp thời thông báo: “Tầng dưới đã bị bao vây rồi, bên bãi đậu xe thì sao?”

Sourin lắc đầu: “Không thấy có xe, nhưng rất có thể là bẫy.”

“Nếu chỉ có mỗi cảnh sát thì còn đỡ, chứ nếu mấy cơ quan chấp pháp liên hiệp với nhau thì rắc rối rồi đây…” Jae Woo có vẻ lo lắng, “Hai người có muốn đi đường ngầm không?”

Lee Jung Ho suy tính mấy giây rồi quả quyết bác bỏ đề nghị: “Đối phương mở thế trận lớn như vậy, chỉ e là muốn để chúng ta tự chui đầu vào lưới. Đường ngầm chưa chắc đã an toàn, hay là thôi đi.”

Trong quá trình hai người đàn ông bàn bạc, Sourin im lặng quan sát xung quanh nhà trọ, cuối cùng ánh mắt cố định ở trần nhà.

“Có phải ở đây có lỗ thông hơi không?”

Jae Woo nghe vậy bèn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tấm che máy điều hòa đến sững sờ: “Chắc là có, được lắp cùng lúc với quán bar bên dưới, dùng cùng một bộ.”

Nghe thấy thế, Lee Jung Ho vội vã đẩy ghế tới rồi giẫm lên thành ghế, dùng tay không tháo tấm che xuống.

Chỉ thấy anh vịn vào thành lỗ rồi đu người lên ống thông gió chật hẹp, sau khi nhìn rõ tình hình bên trong mới cúi người xuống nói: “Có thể đi được.”

Jae Woo hoảng hốt: “Chị dâu còn bị thương mà, anh chớ làm bậy!”

Nhưng Sourin đã thoăn thoắt nhảy lên ghế, tay cô không dùng sức được nên để Lee Jung Ho kéo mình vào ống thông gió.

“Các anh…” Jae Woo trơ mắt nhìn hai người như diễn xiếc, nhanh chóng biến mất sau trần nhà.

Lee Jung Ho trở tay cài lại tấm che còn không quên dặn dò: “Đối phó kiểm tra xong cũng đừng đi vội, bọn anh sẽ về tìm cậu.”

Rồi một giây sau đó, trong phòng chỉ còn lại mỗi Jae Woo cùng hai dấu chân lớn trên đệm sô pha.

Anh còn chưa sực tỉnh thì tiếng gõ cửa nặng nề ngoài cửa sắt đã vang lên: “Cảnh sát đây! Bên trong có người không? Mở cửa! Nếu không mở thì chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!”

Jae Woo giật mình, vội vàng đẩy ghế về lại chỗ cũ, vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng máy cắt kim loạt.

Bản lề nhanh chóng bị tháo gỡ, một đám cảnh sát ập vào phòng như thủy triều.

Căn phòng ẩn trên gác mái vốn đã không lớn, giờ đây lại chật ních người. Cảnh sát mặc quần áo chống đạn được trang bị vũ khí đầy đủ, chen chúc nhau không khác gì hộp cá mòi.

Jae Woo ngồi yên trên sô pha, miễn cưỡng trấn định dẫu đang bị bao vây.

Đội trưởng cảnh sát vai rộng hông to, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, sau khi vào phòng thì nhìn anh ta một cái rồi nhấc chân đá ngửa bàn trà: “Vì sao không mở cửa?!”

Jae Woo dụi mắt đáp: “Ngủ sâu quá.”

Lúc này, anh ta vẫn giữ tư thế nghiêng ngả xiêu vẹo dựa vào ghế sô pha, nhìn qua trông như mới dậy thật.

Theo âm thanh xô đẩy, mấy người mặc âu phục giày da xuất hiện ở phía sau. Bọn họ đeo thẻ chứng nhận của Bộ An toàn Thực phẩm Dược phẩm trước ngực, duy trì khoảng cách nhất định với cảnh sát.

Jae Woo liếc nhìn đội trưởng cảnh sát một cái, rồi xốc lại tinh thần chuyển sang đám mặc âu phục, trên mặt có vẻ mất kiên nhẫn.

Mấy người nhân viên rút ảnh trong hồ sơ ra, sau khi so sánh thì một người đại diện lên tiếng: “Anh chính là Lee Jae Woo?”

“Đúng vậy.” Anh ta ngồi vắt chân, rũ bả vai giữ nguyên tư thế.

“Quán bar ở dưới lầu là do anh mở?”

“Không sai.”

Nhân viên của Bộ An toàn Thực phẩm Dược phẩm gật đầu, mở tài liệu ra rút lấy bút ghi chép: “Có người tố các các anh buôn bán rượu tư, có thật là như vậy không?”

Jae Woo hừ lạnh: “Đây chỉ là kho hàng, con mắt nào của anh thấy rượu tư hả?”

Diện tích căn phòng trên gác không lớn nhưng có đầy đủ thiết bị sinh hoạt, trông không hề giống kho hàng chút nào. Nhân viên cảm thấy chỉ số IQ của mình bị làm nhục nghiêm trọng, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, không biết phải nói gì cho phải.

Đội trưởng cảnh sát cũng không nghe nổi nữa, gạt đám người ra tiến lên rồi túm lấy cổ áo Jae Woo, gằn giọng nói: “Tên oắt con, nghe cho rõ đây! Đừng tưởng tao không biết mày lén làm gì sau lưng. Kiểm tra bất ngờ một lần không thành thì không có nghĩa là sẽ không có vấn đề gì, nhớ chưa?”

Tràng mắng chửi đột ngột này dọa mọi người sợ hết hồn, Jae Woo cũng hoảng hốt gật đầu lia lịa, đến lời nói ra cũng không rõ ràng: “Nhớ… nhớ rồi.”

Tay chủ quán dám ra vẻ đã bị dạy dỗ, uy nghiêm của cơ quan chính phủ được bảo vệ, thế nên hiệu quả kiểm tra tạm thời khá rõ ràng.

Nhân viên của Bộ An toàn Thực phẩm Dược phẩm đi vòng hai vòng, xác nhận không có vấn đề gì, đành máy móc đọc lại quy định điều lệ rồi vội vã rời đi.

Đám cảnh sát cũng theo đó tản đi, cuối cùng chỉ còn lại đội trưởng cảnh sát cùng mấy thuộc hạ gần gũi nán lại trong phòng.

Mắt thấy không còn người ngoài, Jae Woo đổi sang dáng vẻ lông bông, ân cần tiến lên châm thuốc cho đối phương: “Đại ca, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi để đến vậy?”

Đội trưởng cảnh sát cúi đầu tiếp lửa, cau mày: “Chú tưởng anh muốn hả? Chỉ tiêu nhiệm vụ do hệ thống sắp xếp, không đến không được.”

Jae Woo vừa chào hỏi mấy người cảnh sát có quen biết khác vừa nghi ngờ hỏi: “Từ lúc nào phố người Hoa lại trở nên ‘ưa chuộng’ như vậy?”

“Bộ Quản lý An toàn Thực phẩm Dược phẩm, Cục Quản lý xuất nhập cảnh, Sở cứu hỏa, hình như bên nào cũng có thông báo cả, muốn xới cả cái quán bar này của chú lên đấy.”

Tay Jae Woo run bắn lên vì sợ hãi: “Anh, anh dọa em đấy à?”

Đội trưởng rảy tàn thuốc, không nhịn được hỏi ngược lại: “Anh rảnh đến thế hả?”

“Nhưng rõ ràng em chỉ thấy mỗi các anh với người của Bộ Quản lý An toàn Thực phẩm mà.”

“Ở cửa sau.” Đội trưởng chỉ ra bãi đậu xe ở bên dưới, “Bọn họ nhận lệnh đơn độc, nói tóm lại, chỗ của chú ngay đến một con ruồi cũng không bay ra được.”

Nghĩ đến hai người đang ở trên ống thông gió, Jae Woo âm thầm thở phào một hơi, song giọng điệu lại không dám thả lỏng: “Anh cũng biết đấy, em là người đàng hoàng mà, những năm qua cũng không làm chuyện gì xấu, sao tự dưng hôm nay…”

Rõ ràng đội trưởng cảnh sát cũng không nghĩ ra: “Tự dưng máy tính nhảy ra thông báo, dù nhiệm vụ chỉ tiêu có thể tạm gác qua một bên, nhưng nhiều ngành cùng hành động như vậy, không giả vờ ra vẻ thì không được. Cũng may tiểu tử chú nhanh trí đấy, biết phối hợp diễn với anh.”

Anh ta vừa nói vừa đè đầu Jae Woo, rõ ràng hai người họ vô cùng thân quen, tương tác không chút kẽ hở.

Người được khen liên tục từ chối, tâng bốc đối phương anh minh thần vũ, hai bên khách sáo qua lại, nhất thời bầu không khí khá hài hòa. Ngay sau đó, Jae Woo đưa thuốc lá rồi lại đưa rượu, cho tới khi mọi người đều được chăm sóc kỹ càng thì mới đề nghị tìm chỗ ăn cơm, coi như đãi mấy vị sếp có quen biết.

Cũng giống những nơi vàng thau lẫn lộn khác, cảnh sát khu vực Daelim rất ăn ý với các bang phái ở phố người Hoa, chỉ cần bình thường không gây phiền toái thì cả hai đều sống yên ổn vô sự, quan hệ qua lại rất không tệ.

Đáng tiếc lại không hay tiếp xúc với những ngành khác nên cũng không hiểu rõ, càng không biết được lịch sắp xếp kiểm tra.

Có điều, tình huống như hôm nay trái lại chưa nghe thấy bao giờ.

Jae Woo nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn rắc rối này chỉ có thể là do Lee Jung Ho và Sourin đem lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.