Thoát Bắc Giả

Chương 57: Tầng hầm



Xe SUV lần nữa nổ máy, tài xế và sĩ quan phụ tá ngồi hàng trước, mắt nhìn thẳng như không trông thấy sắc mặt đỏ ửng của người phụ nữ, cũng không thấy nếp nhăn trên quân trang của cấp trên.

Trên cửa kính phản chiếu một bóng dáng mờ mờ xinh đẹp, đó là Sourin ngồi ở hàng ghế sau.

Bầu không khí nhuộm lửa tình trong xe vẫn chưa tiêu tan, cô đội nón rộng vành rằn ri kiểu ngụy trang, che kín nửa gương mặt mị hoặc chúng sinh. Nắng chiều xuyên qua bóng cây chiếu vào, để lại một vầng sáng mập mờ, khiến người ta bất giác mơ tưởng viễn vong.

Lee Jung Ho nhớ lại những chuyện xảy ra ban nãy, ý thức được bản thân vốn không phải là đối thủ của Sourin thì cả trái tim như mất đi chỗ dựa, rơi thẳng xuống biển sâu.

Có thể tin tưởng Sourin không?

Lời cô nói có phải là thật?

Một cô gái có quá khứ phức tạp, bối cảnh thần bí, có đáng để phó thác số mệnh quốc gia và dân tộc không?

Quan trọng hơn cả là, lúc này mình còn có thể giữ được bình tĩnh khách quan, rạch ròi tình cảm cá nhân và sự nghiệp cách mạng không?

Ngoại trừ tình dục, giữa hai người còn tồn tại ràng buộc nào đó sâu hơn. Đối mặt với vẻ thần bí, lạnh lùng, thậm chí là phóng đãng của cô, anh từ tò mò, ngăn cản, rồi đến thản nhiên tiếp nhận, rốt cuộc là thay đổi từ lúc nào, chỉ e chính anh cũng không biết.

Trong xã hội chế độ công hữu ở Triều Tiên, cái đẹp và tài sản đều thuộc về tập thể và quốc gia. Dù là người, thì cũng chỉ có tình yêu là có thể danh ngôn chính thuận thuộc về riêng mình.

Nhưng với nhân viên tình báo mà nói, “yêu” là thứ quá đỗi xa xỉ, cũng chính vì hiếm gặp nên mới tỏ ra khó dứt bỏ.

“Dừng xe.”

Trong thoáng chốc, Sourin giơ tay lên vỗ vài lưng ghế tài xế, xe SUV dừng trước tòa nhà sinh hoạt.

Học viện tình báo có diện tích rất lớn, tòa nhà dạy học vừa được tu sửa, sân huấn luyện trải dài, nhìn từ đằng xa có kích thước khá rộng. Nhưng tòa nhà trước mặt đây lại có vẻ thấp bé cũ kỹ, không chỉ thua xa căn cứ mạng lưới quân sự, mà nếu bảo là ký túc xá của giáo viên cũng quá nực cười.

Sourin nhanh nhẹn nhảy xuống xe, bước chân không chút chần chừ, vòng qua luống hoa rồi nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

“Trưởng phòng…” Sĩ quan phụ tá luôn ăn nói thận trọng xoay đầu lại, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lee Jung Ho hành động bất tiện nên tùy tùng đi theo sẽ lưu ý đặc biệt, ngay cả lãnh đạo cũng thường xuyên nể mặt, bước chậm lại để chờ anh. Sĩ quan phụ tá biết Sourin có thân phận không bình thường, quan hệ với cấp trên không chỉ dùng ngôn ngữ là miêu tả được, song lúc này lại ra đi tự nhiên như thế, cũng chẳng màng để tâm đến người sau lưng, khiến người ngoài thấy lúng túng hộ.

Cầm nạng ở cạnh ghế lên, Lee Jung Ho khoát tay ý bảo không sao rồi không nhanh không chậm đi theo, để lại sĩ quan phụ tá và Sourin ngồi trước trố mắt nhìn.

Thể năng và tố chất của anh đã từng xuất chúng nhất trong quân đội, nay vì bất trắc mà trở thành kẻ yếu, nhưng anh cũng không hy vọng được chăm sóc. Sâu trong thâm tâm, không ai muốn thừa nhận mình kém hơn người khác một bậc cả, mấy “ưu đãi” như chăm sóc đó lại càng thêm miệt thị, dù có thể miễn cưỡng chịu đựng nhưng không thể tiếp nhận nổi.

Nhớ lại tiếng than thở đêm đó, ngoài một câu “có đau không”, Sourin không hề tỏ vẻ tiếc nuối hay thương hại, cố duy trì tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông, thế nên lần đó Lee Jung Ho vô cùng cảm động.

Đến giờ cơm tối, chúng binh sĩ của học viện tình báo kết thúc một ngày huấn luyện gian khổ, từng đoàn từng đám từ các nơi tụ tập lại. Mặc dù bước chân nặng nề vô cùng mệt mỏi, nhưng trên những gương mặt trẻ tuổi đấy lại là nét hưng phấn bừng bừng sức sống, khiến người ta nhìn mà sinh lòng hâm mộ.

Cúi đầu băng qua đám đông, sĩ quan đại tá chống gậy đi về phía trước cũng không thu hút nhiều cái nhìn cho lắm.

Vòng vo quanh co mấy vòng, rồi lại đi lên đi xuống cầu thang, cho đến khi không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, cũng không nhìn thấy năm ngón tay trước mặt, thì bất giờ cô mới lên tiếng từ trong bóng đêm: “Trước kia nơi đây là phòng thí nghệm của điện tử tĩnh mặc*, thuộc Tập đoàn Bưu chính và Truyền thông Triều Tiên. Trong vách tường chôn một điện trở đồng 50 kg, đảm bảo tín hiệu sẽ không lọt ra ngoài, tuyệt đối không bị nghe trộm.”

(*Điện tử tĩnh mặc tức là cách ly con người khỏi mọi nguồn điện tử như internet hay điện thoại.)

“Sao cô có thể tìm được nơi hay ho này vậy?” Đi suốt một đường, đầu gối lại mơ hồ nhói đau, hơi thở cũng không đều, Lee Jung Ho đành phải đặt câu hỏi để che giấu.

Trong tầng hầm đen kịch, một ngọn đèn lặng lẽ bùng sáng, ánh đèn ôm lấy cơ thể cô: “Tôi không giống Im Dong Kwon có người trăm phương ngàn kế bảo vệ, dĩ nhiên phải nghĩ cách tự bảo vệ mình rồi.”

Nương theo ánh đèn tù mù, Lee Jung Ho dần thích ứng với bóng tối, đại khái phân biệt được tình hình chung quanh: trên vách tường đối diện tường dán một tấm bản đồ tỷ lệ lớn, hai bên có sa bàn và máy màn hình cao ngang hông, trong góc còn chất mấy thứ đồ lặt vặt khác, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ.

Nơi này khá giống trụ sở bí mật nào đó, nhưng lại không biết rốt cuộc là giấu giếm bí mật gì, anh cẩn thận duy trì im lặng.

Mở thang đệm chân trước bản đồ ra, Sourin giơ tay bật một chốt điện khác lên.

Ngay lập tức dây đèn quấn quanh xà nhà bốn phía bừng sáng, tấm bản đồ thế giới giăng cả vách tường được chiếu sáng, đèn hiệu màu đỏ, đinh cắm màu xanh, những tấm giấy ghi chú như cờ màu nho nhỏ dán khắp năm châu lục bốn đại dương.

Đè nén con tim khiếp sự, Lee Jung Ho nheo mắt cẩn thận nhìn kỹ những điểm đánh dấu này.

“Năm 2011, Na Uy xảy ra thảm kịch ở đảo, 77 người chết; năm 2012, trong cuộc diễn tập diễu hành quân sự mừng ngày Quốc khánh Yemen, một cuộc tập kích tự sát bằng lựu đạn nổ ra, gần một trăm binh lính gặp nạn; năm 2013,  vụ đánh bom tại Marathon Boston đã gây hoang mang toàn cầu; năm 2014, ISIS tuyên bố thành lập Nhà nước Hồi giáo, thủ lĩnh tự xưng Baghdadi yêu cầu tất cả người Hồi giáo phải trung thành với ông; năm 2015, vụ tấn công Charlie Hebdo, vụ xả súng ở bãi biển Tunisia, khủng bố ở Paris… Mười năm sau sự kiện 11 tháng 9, thế giới này cũng chẳng thay đổi tốt hơn là bao.”

Theo chỉ dẫn trên bản đồ, Sourin đã liệt kê lại những vụ khủng bố tấn công xảy ra trong những năm gần đây, những đèn hiệu, đinh cắm và giấy ghi chú kia tương ứng với các sự kiện khác nhau, trông mà giật mình.

Than là sĩ quan tình báo quốc tế, Lee Jung Ho cũng biết rất rõ về những chuyện này, nhưng lại không hiểu rốt cuộc giấu nó trong tầng hầm gió thổi không lọt là có dụng ý gì.

“Cuộc sống thực tế không phải là tiểu thuyết gián điệp, không có tổ chức nào có thể điều khiển tất cả mọi âm mưu được.” Cô ngẩng đầu nhìn điểm đánh dấu trên bản đồ, trong mắt lóe lên tia sáng mơ hồ, “Tín ngưỡng tôn giáo, lợi ích quốc gia, phân biệt chủng tộc, mâu thuẫn giai cấp, chỉ có thể khái niệm hóa vấn đề mà không chạm đến bản chất thật sự.”

Chỉ thấy ngón tay lướt nhẹ qua bản đồ, lặp đi lặp lại một cách dặt dè lại bịn rịn, như thể đang vuốt ve lớp da trần trụi của người thương, đong đầy tình ý ngọt ngào.

Sourin như thế quá đỗi xa lạ nhưng cũng rất chân thực, như vị nữ thần rượu trong thần thoại Hy Lạp – các tín đồ nữ tên là “Maynard” lấy điên cuồng và hỗn độn làm thức ăn, mưu toan muốn dùng dục vọng chinh phục cả thế giới, trong cám dỗ nguy hiểm lại có sức hấp dẫn trí mạng, khiến người ta không kìm lòng lao đến như thiêu thân lao vào ngọn lửa.

Lee Jung Ho ép mình lấy lại tinh thần, hắng giọng hỏi: “Vậy bản chất là gì?”

“Mâu thuẫn.”

Cô xoay người vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt ung dung lại đầy kiên nghị: “Quy luật sinh tồn buộc chúng ta phải liên tục đổi mới và thay đổi, bản năng xu lợi tránh hại khiến con người khát khao an ninh hòa bình. Có những mâu thuẫn giữa hai bên không thể hòa giải, nên anh mới thấy cải cách kéo dài, cấp tiến bảo thủ, giữa chủ nghĩa cực đoan và trung dung hư vô, cả xã hội, dân tộc cứ bị giằng co liên tục. Nói như thế có nghĩa là, mâu thuẫn và ổn định luân phiên hoán đổi vị trí cho nhau mới là động lực vĩnh hằng thúc đẩy thời đại tiến về phía trước.”

Quan điểm chủ nghĩa vô chính phủ này, đối với Lee Jung Ho từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tư tưởng Chủ Thể mà nói thì tương đương với tà thuyết dị đoan, song anh vẫn quyết định kiên nhẫn nghe tiếp.

Như đoán được suy nghĩ của người nghe, Sourin thờ ơ nhún vai: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, tôi không nổi giận đâu.”

Trong tầng hầm bí mật, bầu không khí vốn nghiêm túc lại vì một câu nhạo báng mà dịu đi. Lee Jung Ho đặt gậy xuống, ngồi dựa vào trên sa bàn, thần kinh cũng buông lỏng phần nào: “Tôi không cười cô, chỉ là cảm thấy thú vị. Bất kể các cuộc tấn công khủng bố có nguyên nhân sâu xa là gì đi chăng nữa, thì khách quan mà nói quả thật càng ngày càng nổ ra thường xuyên hơn, phạm vi ảnh hưởng cũng lan rộng.”

Sourin gật đầu đồng ý: “Rất tốt, hai chúng ta đã có nhận thức chung rồi đấy. Trên thực tế, phần lớn các vụ tấn công khủng bố đều là tự đột phát, kẻ cầm đầu cũng là dân địa phương, không thể dự đoán hay đề phòng được, cho nên gần như không thể nắm giữ được quy luật.”

“Những chuyện này vốn dĩ không có quy luật,” Lee Jung Ho cau mày, “Vừa nãy cô còn nói đấy thôi, không có tổ chức nào có thể điều khiển mọi âm mưu…”

Khóe miệng kia cong lên nụ cười yếu ớt, “Quy luật khác âm mưu.”

“Nghĩa là sao?”

“Cũng như bất cứ hành động nào của nhân loại, tần suất, địa điểm và hậu quả của các cuộc tấn công khủng bố đều có thể thống kê và định lượng. Nếu nhà kinh tế học có thể sử dụng mô hình để dự đoán xu hướng thị trường, thì chúng ta cũng có thể tìm được quy luật bên trong từ những vụ việc đang xảy ra ngày càng thường xuyên, dự đoán chính xác mọi cuộc tấn công.”

Lee Jung Ho đã lờ mờ hiểu được suy nghĩ của đối phương, cũng biết lý luận này phải thành lập trên căn bản có số liệu lớn, không phải là mục tiêu có thể thực hiện được trong thời gian ngắn.

Thế là anh càng nghi ngờ hơn: “Những chuyện này thì có liên quan gì đến Jang Young Soo? Không phải cô nhận ủy thác của Tổ chức Giải phóng Palestine vì Quân Cách mạng và bà Yasugi ư? Nếu muốn thu thập lấy mẫu thì ở Nhật Bản hay Hàn Quốc đều tốt hơn so với Triều Tiên mà.”

Sourin không trả lời câu hỏi của anh ngay, mà vẽ một vòng tròn trong khu vực Đông Á trên bản đồ, đồng thời lẩm bẩm nói: “Con tàu ma, số hiệu ‘Vịt Mỏ Nhọn’*, thoát Bắc giả, hệ thống ‘Argus’…”

(*Đây là con tàu vận chuyển vật liệu hạt nhân vũ trang số hiệu ‘Vịt Mỏ Nhọn’ của Anh đã nhắc đến ở đầu truyện.)

Cho tới khi toàn bộ bán đảo Triều Tiên và khu vực biển chung quanh bị bao vây trong những đường kẻ dày đặc, cô mới xoay người lại: “Nếu nói trên thế giới ngày nay quốc gia nào có quan hệ mật thiết với chủ nghĩa khủng bố, thì tôi e không nước nào hợp hơn Triều Tiên.”

“Hàm hồ!” Lee Jung Ho lập tức nổi giận, “‘Trục ma quỷ’ là cái cớ để Hoa Kỳ thúc đẩy chủ nghĩa bá quyền, vốn không hề có bằng chứng nào hết!”

Năm 2002, George W. Bush lúc ấy còn là tổng thống nước Mỹ đã chỉ ra trong Thông điệp Liên bang như sau, có ba quốc gia là chính quyền tà ác “tài trợ chủ nghĩa khủng bố”, nhất thời khiến dư luận xôn xao.

Ba quốc gia này theo thứ tự là Iran, Iraq và Triều Tiên.

Trong đó, Iran đã đưa ra thỏa hiệp trong vấn đề về hạt nhân, dần bước lên con đường thế tục hóa; Irad đã bị chiến tranh chống khủng bố quật ngã, giờ đây đã trở thành nơi sinh sôi của chủ nghĩa cực đoan; chỉ còn lại Triều Tiên, huyết thống cố thủ ngọn núi Paektu giương cao ngọn cờ tư tưởng Chủ Thể, ngày càng trở nên mạnh mẽ dưới sự phong tỏa cô lập của cộng đồng quốc tế.

Dù phản bác rất hùng hồn, song trong thâm tâm Lee Jung Ho lại biết rõ, quan điểm của Sourin chính là cái nhìn phổ biến của bên ngoài về Triều Tiên.

Trong ánh mắt cười tủm tỉm của người phụ nữ, anh dần bình tĩnh lại, nặng nề thở dốc: “Cô nói tiếp đi.”

“Tử thi trên cả con tàu, nguyên liệu hạt nhân bị trộm cắp, đàn áp chính trị, giám sát theo dõi, những chuyện này với anh có lẽ đều hợp lý, nhưng trong mắt tôi chỉ là số liệu thống kê, không có bất cứ ý nghĩa nào khác. Dẫu sao, định nghĩa về ‘chủ nghĩa khủng bố’ của mọi người đều khác nhau. Bắt cóc người Nhật, tấn công máy bay dân dụng, đối với Triều Tiên cũng chỉ là thủ đoạn đấu tranh mà thôi.”

Cảm xúc vừa bình ổn lại bị đốt cháy lần nữa, Lee Jung Ho nghiến răng nói: “Quản lý xã hội vừa là chức trách vừa là quyền lợi của chính phủ; đám thoát Bắc kia đến tổ quốc của mình cũng vất bỏ, căn bản không đáng để thông cảm; không có vũ khí hạt nhân, ắt chúng tôi sẽ trở thành Libya thứ hai; những người trên con tàu ma kia vốn đã chết, dựa vào đâu lại đẩy món nợ này lên đầu chính phủ Triều Tiên?!”

“Chậc chậc,” Sourin cảm khái, “Thật không hổ là đảng viên, tôi sắp bị anh thuyết phục rồi đây này.”

Dù anh là kẻ điếc cũng đọc hiểu được vẻ mặt châm chọc của đối phương, trong lồng ngực như có dầu tưới lên lửa, đến nỗi vi phạm nguyên tắc giữ bí mật, vô tình để lộ chuyện đích thân đã trải qua: “Tôi đã phiêu bạt trên biển lâu như thế, sống sót được là nhờ ăn thịt người uống máu, tận mắt thấy đám phần tử vũ trang không rõ thân phận kia, bọn chúng tuyệt đối không phải là người Triều Tiên.”

Sourin cúi đầu vuốt vạt áo, âm thanh nghe khá mơ hồ: “Tôi biết bọn họ không phải là người Triều Tiên.”

“Vậy cô dựa vào đâu…” Lee Jung Ho đang định thừa thắng truy hỏi, lại bất chợt ý thức được một vấn đề khác nghiêm trọng hơn, “… Cô biết bọn chúng là ai ư?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.