Thoát Bắc Giả

Chương 6: Im Dong Kwon



“Muốn biết vì sao tôi lại ở đây ư?”

Im Dong Kwon vừa vào cửa thì cô gái đã soi mói nhìn sang, tiếng Hàn có vẻ lạnh nhạt và đậm âm cổ, nghe giống phương ngôn của Bắc Hàn hơn.

Không đợi anh ta trả lời, đối phương đã tự nói tiếp: “Park Jin Hee ở chỗ trú ẩn Nagasaki, người nhà của Kim Hong Dae ở trường ngôn ngữ tỉnh Aichi và người sống sót trên biển tại thành phố Wajima, đúng là do tôi sắp đặt mà thoát khỏi cai quản.”

Im Dong Kwon đi đến ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia.

Quạt gió trên đỉnh đầu kêu “vù vù” càng khiến giọng của cô gái trở nên rõ ràng. Dù đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ cũng chẳng mảy may hốt hoảng, cứ như mọi thứ đều đã được diễn tập lặp đi lặp lại.

Chỉ thấy cô nhún vai: “Các ngư dân trên tàu lạc hướng bị ép phải viết “thư đồng ý rời khỏi Bắc Triều Tiên”, thông qua vu khống hãm hại chính quyền Triều Tiên để đổi lấy tiền bồi thường bảo hiểm. Một khi mấy chuyện này bị phanh phui, truyền thông sẽ đặt dấu chấm hỏi đối với các hành động xúi giục lúc trước: Có bao nhiêu người thật sự đang tự nguyện?”

Im Dong Kwon hừ lạnh: “Cô đang nói chuyện ‘tự nguyện’ với Triều Tiên ư?”

“Thứ cho tôi nói thẳng, loại chuyện chà đạp dân ý này cũng không phải là độc quyền của quốc gia nào cả. Kể một câu chuyện bi thảm rồi lại vén quần áo lên để lộ vết thương, người nào xem cũng phải vội lau nước mắt thôi.”

Cô gái mím môi, nói tiếp: “Chính sách của chính quyền Kim Jong Un đối với những người đào thoát rất nghiêm ngặt, mà những người này chỉ muốn yên ổn về nước, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì… Nếu các anh cũng không muốn làm lớn chuyện thì có lẽ mọi người có thể giúp đỡ nhau.”

Im Dong Kwon vắt chéo chân, ngả người dựa ra sau: “Nếu không muốn bị phạt, thì biện pháp tốt nhất chính là đừng có về.”

Đôi mắt đen láy kia nhìn sang, như đầy hứng thú mà đánh giá, rồi lại như chẳng coi anh ta ra gì: “Nếu những người này không quay về thì sẽ tự động được coi là người dân mất liên lạc, mọi thành viên trong gia đình cũng sẽ bị chịu đãi ngộ bất công.”

“Quay về thì không phải là chết chung với người nhà ư? Phải luôn trả giá đắt cho tự do.”

Im Dong Kwon không chỉ mới gặp một “thoát bắc giả”, dù so với người Hàn Quốc chân chính thì bọn họ phải đối mặt với nhiều áp lực và khó khăn hơn. Có điều nếu so sánh tình hình trong nước ở Triều Tiên thì Đại Hàn Dân Quốc đúng là thiên đường.

“Cái giá này có người trả nổi, có người thì lại không.” Cô gái ngồi thẳng dậy, “Anh hoặc là Cơ quan Tình báo, thậm chí cả Đại Hàn Dân Quốc, cũng không có quyền đưa ra quyết định thay họ.”

Im Dong Kwon nheo mắt, quyết định thôi vòng vo: ” ‘Suzuki Keoko’, hả? Hay tôi nên gọi cô là ‘Sourin’?”

Đôi mắt đen láy kia đột ngột ngưng tụ, và sự chú ý trở nên càng tập trung hơn.

“Quản lý thông tin ở công ty Saito quá lạc hậu, nên năm ngoái tôi đã cho thử hệ thống sinh trắc học mới rồi.” Im Dong Kwon giả như lơ đãng hỏi, “Không biết cô còn nhớ không? Ở điện thoại của mỗi một chuyên viên đều được cài phần mềm máy khách.”

Thấy cô gái không trả lời, anh ta nói tiếp: “Dấu vân tay được trích xuất trực tiếp từ dữ liệu hệ thống rồi sao lưu vào cơ sở dữ liệu trung tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể so sánh được. Chỉ là không ngờ rằng, trong dấu vân tay của những nhân viên này, tôi lại phát hiện được một kẻ khủng bố bị Triều Tiên truy nã.”

Anh ta đứng lên, chậm rãi lại gần đối phương: “Triều Tiên, phần tử khủng bố, cô không cảm thấy đặt hai danh từ này với nhau rất châm chọc ư? Treo giải thưởng lên đến 50.000 bitcoin trên dark web*, với điều kiện tiên quyết là phải giữ người sống.”

(*Dark web hay còn gọi là Darknet là một phần rất nhỏ của Deep web, được khai thác nhanh chóng bởi bọn tội phạm và khủng bố cũng như những nhà chính trị tự do.)

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, đèn đỏ trên máy theo dõi liên tục nhấp nháy, Im Dong Kwon chắc mẩm mọi cử động của mình đều được cái đại lão nhìn thấy hết.

Xưa nay nhân viên tình báo xuất thân từ văn phòng luôn không được coi trọng, anh ta đang tính toán để thay đổi ấn tượng của bọn họ.

Người đàn ông chống tay lên mép bàn, giam cầm người bị thẩm vấn vào trước ngực mình, dán sát vào dái tai xinh xắn kia, cất giọng khàn khàn: “Biện pháp để ‘thoát bắc giả’ được yên bình, không chỉ có mỗi lựa chọn đưa họ về nước.”

Im lặng tuyệt đối lan tràn trong phòng, nhịp thở của cả hai đều rất chậm, dè dặt duy trì sự thăng bằng vi diệu nào đấy.

Anh ta nhớ chú mình đã từng nói, chuyển động tay chân càng có lực hơn với ngôn ngữ, có thể gây ảnh hưởng trong im lặng, ngầm thay đổi khí thế mạnh yếu của hai bên với nhau

Đúng lúc Im Dong Kwon cho rằng đã đạt được mục đích, toan đứng thẳng người lên, thì cô gái đột nhiên đưa đầu đến gần gò má anh, nói với âm lượng mà máy nghe lén không thể thu được: “Im Dong Kwon, anh thông minh hơn tôi tưởng tượng đấy.”

Có một dòng điện chạy dọc cơ thể, truyền từ trên xống dưới từ trong ra ngoài, gần như tẩy sạch linh hồn. Nhất thời anh ta cảm thấy dưới chân mất đi lực đạo, suýt nữa đã ngã ra.

Đối với Im Dong Kwon đã trải qua vui mừng mà nói, cái cảm giác sét trời dội thẳng xuống đất này khó lòng hình dung nổi bằng ngôn từ.

Đúng lúc anh ta chắc chắn không phải là ảo giác thì bỗng phát hiện thế giới trước mắt dần thụt lùi, tay chân không còn nghe theo sai khiến nữa, ngay cả cổ cũng bị kẹt cứng, không tài nào nhúc nhích nổi.

Mũi chân không chạm đất, lưng dán vào ghế kim loại lạnh băng, cơ thể vặn vẹo được cố định như bị một con rắn lớn quấn lấy.

Lưỡi của con rắn kia quét qua cổ anh rồi đi qua đi lại ở vùng đáy chậu*, liên tục tăng thêm lực, uy hiếp tay không đưa người vào chỗ chết.

(*Đáy chậu là vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.)

Anh ta nghe thấy giọng nữ bình tỉnh trầm ổn, ngay đến hô hấp cũng duy trì tiết tấu trước sau như một, như thể người phát lực toàn thân kìm cặp một người đàn ông không phải là mình: “Tổng trưởng Im, có thể phiền ông đi ra nói chuyện được không? Tôi chỉ mới tập nhu thuật Brazil trong thời gian ngắn, rất khó làm chủ, sợ làm thương cấp dưới của ông.”

Im Dong Kwon định phản kháng nhưng đã bị đối phương cướp trước một bước, bị sống bàn tay đập hôn mê bất tỉnh.

Tình trạng hôn mê do cơn đau tạo ra rất thấu triệt, ngay lập tức ngắt kết nối giữa tứ chi và dây thần kinh, chỉ còn lại vòng quay vô tận trong bóng tối dài đằng đẵng đè nén.

Cõi mơ này vừa cực nhọc lại đau đớn, như bị treo lơ lửng giữa không trung bởi sợi dây thép, mỗi phút mỗi giây hạ xuống đều là đau khổ.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, anh ta vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn ẩm ướt lạnh lẽo tối tăm.

Nằm ngửa trên sàn nhà trơ trọi, đại não như dừng hoạt động một lúc, hoàn toàn không nhớ nổi lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Cảm giác sưng ê ẩm sau cổ dần kéo đến, tay chân như bị cắt đứt rồi được nối lại lần nữa, bên tai vang vọng về câu khen ngợi mập mờ kia —— “Im Dong Kwon, anh thông minh hơn tôi tưởng tượng đấy.”

Tiếng bước chân hỗn loạn dần tiến đến, rồi đột nhiên dừng lại ở sau cửa.

Cùng với tiếng chuyển động của bánh xe, nhân viên y tế mặc áo blouse trắng nối đuôi đi vào, bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện cho anh ta.

“Tôi không sao.” Im Dong Kwon giãy giụa bò dậy, “Người đâu rồi?”

Trong căn phòng kín như bưng còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng, thế nhưng bóng dáng xinh đẹp kia đã sớm biến mất chẳng thấy đâu.

Nhân viên y tế trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không rõ lắm.

Anh ta đưa tay đỡ lấy chỗ đau sau cổ, cau mày nói: “Đắp khắn nóng là đủ rồi, không cần mấy người giúp.”

Bác sĩ đi đầu trả lời câu hỏi trước đó: “… Đoàn tổng trưởng Im đã lên lầu họp rồi.”

Im Dong Kwon khẽ cắn răng, chống tay lên tường đứng thẳng người dậy, đang tính nhấc chân bước đi thì đột nhiên lảo đảo ngã quỵ.

“Chấn động não.” Bác sĩ quả quyết đưa ra kết luận, gọi đồng nghiệp tới đưa người lên cáng, “Chuyên viên Im, mời anh phối hợp điều trị.”

Đến cả sức ngồi dậy cũng không có thì dù có muốn phản kháng, Im Dong Kwon cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.

Tối hôm đó, Im Jin Kuan xuất hiện ở phòng bệnh.

Máy tạo độ ẩm trong góc tường “vù vù” thổi ra hơi nước, trong phòng bệnh cao cấp đầy đủ tiện nghi bày đầy hoa tươi, trừ bệnh nhân nằm liệt giường không dậy nổi thì mọi thứ rất yên tĩnh hài hòa.

Im Dong Kwon đang khóc.

Mất đi chỗ dựa từ tấm bé, chú là người bố trên tinh thần của anh ta. Cũng chính vì nguyên nhân ấy nên khi đám bạn đồng niên nghĩ đủ cách để trốn tránh nghĩa vụ quân sự, thì Im Dong Kwon lại chẳng chần chừ mà gia nhập Cơ quan Tình báo Quốc gia, coi như nhân viên văn phòng tham gia vào các tác chiến chống Triều Tiên thường ngày.

Sau khi được ủy nhiệm làm tổng trưởng trú đóng tại Nhật Bản, Im Jin Kuan đã điều người cháu đến bên cạnh, nắm tay dạy anh ta thi hành nhiệm vụ vòng ngoài, thu thập các thông tin tình báo.

Im Dong Kwon cho rằng, dù mình không thể trở thành anh hùng như bố hay chú, thì chí ít cũng sẽ không khiến gia tộc phải mất mặt.

Nào ngờ lần đầu tiên tra hỏi đã bị một cô gái quật ngã.

“Đừng khóc nữa.” Im Jin Kuan thở dài, xoay người kéo rèm ra, “Cô ta có chuẩn bị nên mới đến, dù là ai tra hỏi thì kết quả cũng như nhau cả.”

Đèn đuốc Tokyo trong đêm sáng ngời ngời, chiếu rọi không khí như đưa đám ở trong phòng bệnh.

Im Dong Kwon hít mũi, nghẹn ngào nói: “Cháu không nên lại gần như thế, làm đối phương lợi dụng cơ hội.”

“Dồn ép gây ra áp lực là kỹ năng thẩm vấn thông thường, cháu không làm sai.”

“Nhưng…”

Im Jin Kuan ngắt lời: “Để nhân viên văn phòng chuyên môn máy tính tham gia vào thẩm vấn, có xuất hiện sai lầm gì cũng đều do chú chịu trách nhiệm, cháu đừng nói nữa.”

Cắn lấy môi dưới, Im Dong Kwon thôi mử miệng, nuốt tiếng khóc thút thịt vào bụng, mặc nước mắt lăn trên gò má.

“Ả Sourin này rất quen thuộc với tình hình của chúng ta, hơn nữa trước đó có liên lạc qua với truyền thông rồi.” Im Jin Kuan vừa chậm rãi đi lại trong phòng bệnh, vừa nhớ lại nói, “Nếu chúng ta không đồng ý yêu cầu của cô ta, thì mấy người ‘thoát bắc giả’ kia sẽ bị đưa thẳng đến Chongryon, tới lúc đó tình hình sẽ càng khó giải quyết.”

“Chongryon” là tên gọi tắt của “Tổng hội Liên hiệp người Triều Tiên tại Nhật Bản”, là một trong những đoàn thể chính của kiều bào Bắc Hàn tại Nhật, có quan hệ mật thiết với chính phủ Triều Tiên.

Nghe đến đây, Im Dong Kwon không nhịn được truy hỏi: “Rốt cuộc cô ta đưa ra yêu cầu gì?”

“Thả ‘thoát bắc giả’ về, giúp bọn họ trở lại Triều Tiên.”

“Nếu cô ta đã ép buộc những người đó thì có thể giao thẳng cho Chongryon, vì sao lại đặt điều kiện với chúng ta.” Im Dong Kwon cảm thấy khó hiểu.

Im Jin Kuan xoay người lại, vẻ mặt cao thâm khó lường: “Bản thân Sourin cũng muốn đến Triều Tiên.”

“Nhưng cô ả đang bị chính phủ Triều Tiên treo giải thưởng truy nã…”

“Đấy mới là nguyên nhân thật sự cô ta tìm đến chúng ta,” Im Jin Kuan đi qua, nhìn người cháu nằm trên giường bệnh với ánh mắt có phần bi thương, “Bắt đầu sử dụng ‘cây cầu Không Trở Lại’.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.