Thoát Bắc Giả

Chương 68: Vị khách nhà giàu



Chỉ cần tiêu xài hơn 20.000 nhân dân tệ trong sòng bạc là có thể hưởng thụ phòng nghỉ phục vụ miễn phí.

Đống tiền chip kia có màu tím, bên rìa sáng bóng, Im Dong Kwon không thấy rõ được con số đánh dấu bên trên nhưng cũng ý thức được giá trị không hề rẻ. Mấy người phục vụ lập tức ân cần xúm lại, chủ động đưa trà rót nước, mở đường dẫn lối cho cả hai.

Sourin lấy hai ly rượu táo trên khay, rồi lại nghiêng đầu nói câu gì đó bằng tiếng Trung, lập tức có người chạy đi trước ấn nút thang máy.

“Anh biết đấy,” Cô ghé vào bên tai Im Dong Kwon thấp giọng nói, “Xưa nay nhà cái không bao giờ hỏi tiền đến từ đâu.”

Cả hai như đôi tình nhân tiêu tiền như nước, rất tự nhiên dung nhập vào sòng bạc, dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, đi vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho khách ở khách sạn.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.

Cánh cửa chầm chậm mở ra, hành lang phủ kín thảm lông dần hiện ra trước mắt, trên tường treo bức tranh sơn dầu tinh xảo, khoảng cách giữa hai cánh cửa đối diện nhau cách nhau rất xa. Bọn họ được dẫn đến một gian nằm cuối hành lang, trang trí hào nhoáng y hệt dưới phòng khách – cả tòa sòng bạc này như đang nhắc nhở khách rằng: có nhiều tiền để tiêu thế kia mà, sao không tìm niềm vui cho bản thân đi?

Sourin nhanh chóng đuổi phục vụ ra ngoài.

Rồi cô lập tức đá văng giày cao gót đi, dò xét quanh phòng một vòng, cản thận kiểm tra mọi ngóc ngách, cuối cùng kéo rèm cửa lại rồi gật đầu xác nhận: “Không có vấn đề.”

Lúc này Im Dong Kwon mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vật ra giường lớn không nhúc nhích.

Nửa tháng tiếp theo, anh ta không hề bước chân ra khỏi phòng: vết thương cần chữa trị, tinh thần cần được phục hồi. Cuộc hành trình trước đó dài quá đỗi, trên đường đi lại xảy ra đủ thứ chuyện. Sau khi giải trừ báo động, cả người như đang bên bờ vực sụp đổ, không thể miễn cưỡng duy trì thêm nổi nữa.

Thành phố Rason ở bán đảo Đông Hải là địa bàn của người Hồng Kông, vì để các con bạc được thỏa thích nên ở đây có đầy đủ thiết bị sinh hoạt, thậm chí còn xây cả máy phát điện và hệ thống lọc nước biển. Đồ dùng hằng ngày được vận chuyển từ trong nước, thậm chí là có thứ vận chuyển bằng đường biển đến đây, không hề bị ảnh hưởng bởi nghị quyết chế tài của Liên Hiệp Quốc.

Chính vì nguyên nhân đấy nên phòng y tế trong khách sạn đều trang bị đầy đủ thiết bị ngoại khoa, cũng có thể tùy ý sử dụng thuốc cảm mạo. Bác sĩ và y tá đều là người Hồng Kông, thái độ phục vụ vô cùng chuyên nghiệp, không hề hỏi nguyên nhân bị thương của Im Dong Kwon, mỗi ngày đến thăm đều chỉ thảo luận về bệnh tình, tuyệt không nói nhiều một câu.

Sourin vẫn luôn ngủ trên sô pha ngoài phòng, vừa trông coi lại vừa canh gác. Cô đặt một con dao gọt trái cây cạnh gối, ngủ cũng không sâu, tới mức Im Dong Kwon không xác định nổi là cô có ngủ hay không.

Đến ban ngày, cô sẽ tranh thủ xuống lầu đi mấy vòng, có lúc đánh một hai ván, có lúc chỉ đứng xem.

Dù không nói rõ, nhưng Im Dong Kwon tin rằng đối phương đang đợi tiếp ứng.

Mọi mạng lưới bưu điện, tần số vô tuyến ở Triều Tiên đều bị quản chế, không thể thiết lập liên lạc bằng phương tiện giao tiếp thời gian thực được. Mà người tự vượt biên nhập cảnh như bọn họ lại không có thân phận hợp pháp, tuy có thể đặt chân ở sòng bạc, nhưng nếu muốn có bất cứ hành động nào thì đều phải cần đến sự trợ giúp của dân địa phương.

Sau khi vết thương đã khỏi, Im Dong Kwon càng lúc càng lo lắng: trốn trong hố vàng sòng bạc này, dù không có bất cứ nguy hiểm nào song cũng không thấy được hy vọng. Dẫu biết khả năng quay về Hàn Quốc là rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn khát khao mong nhận được tin tức của người thân, để biết sự hy sinh và trả giá của mình đều không uổng phí.

Đối mặt với chất vấn, Sourin vẫn rất bình tĩnh: “Nhật kiều là công dân hạng 2*, gần như không được tự do hành động, nhưng bọn họ biết đến đâu để tìm tôi, nên chỉ có thể tiếp tục chờ.”

(*Công dân hạng 2 là những người cùng khổ trong xã hội, luôn chiếm số lượng từ nhiều tới rất nhiều, đặc biệt tại các nước nghèo.)

“Đây là cái cô gọi là sắp xếp đấy hả?” Im Dong Kwon tức giận ngồi bật dậy.

Cô nhún vai: “Chúng ta đang ở Triều Tiên mà.”

Nhìn đối phương ra vẻ vô tội, mọi cảm xúc đều như cú đấm vào bông, khiến Im Dong Kwon đành từ bỏ.

Trải qua giai đoạn chung sống hòa bình, Sourin đã không còn là lính đánh thuê máu lạnh trong trí nhớ của anh ta nữa, trái lại có thêm mấy phần nhân tình: thi thoảng còn biết làm nũng, khó phòng bị nổi.

Im Dong Kwon nhắc nhở bản thân, thực vật có độc luôn có nhiều màu sắc rực rỡ, dụ kẻ khác tháo gỡ phòng bị, đó cũng chính là kỹ năng thông dụng của sát thủ.

Tối ngày hôm đó, sòng bạc bên dưới vẫn đèn điện sáng choang, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Im Dong Kwon lập tức mở bừng mắt, lại thấy Sourin đã chống lên thành giường, giơ tay đặt bên mép ra hiệu không lên tiếng. Để tiện hành động nên bọn họ vẫn mặc nguyên quần áo khi ngủ, mọi đồ dùng cần thiết đều nằm trong túi nhỏ tùy thân, chỉ cần xách lên là có thể đi ngay.

Trên bệ cửa sổ trong phòng có một sợi dây dài dùng khăn trải giường tết thành – là lối thoát thân được dự phòng.

Trong bóng đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, không dám hô hấp quá mạnh.

“Cốc, cốc cốc.”

Người ngoài cửa có vẻ rất căng thẳng, sức gõ không ổn định lắm, nhưng vẫn lặp đi lặp lại tiết tấu cố định.

Sourin đè lên tay Im Dong Kwon, ra hiệu anh ta yên tâm không cần sốt ruột, ngay sau đó chậm rãi xoay người lại, im lặng không tiếng động đi ra ngoài phòng. Trong bóng tối, bóng dáng nhẹ nhàng kia như một chú mèo lớn, linh hoạt đẹp mắt, nhưng lại chứa sức mạnh có thể đẩy người vào chỗ chết bất cứ khi nào.

Cô cúi người nằm gạp trên đất, xuyên qua khe cửa, im lặng đếm bóng người ngoài hành lang. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới hắng giọng dùng tiếng Trung hỏi: “Ai đấy?”

“Phục vụ phòng ạ.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nữ non nớt, giọng hơi run run, có vẻ rất căng thẳng.

Sourin chống khuỷu tay đứng lên, đến nói chuyện cũng có mấy phần dùng sức: “Phục vụ gì?”

“… Giao hàng nhanh ạ.”

Im Dong Kwon gần như dám chắc, nếu còn tiếp tục đối đáp thế nữa thì khách ngoài cửa sớm muộn gì cũng bật khóc.

Cũng may hai bên đã nhận được ám hiệu, loại bỏ khả năng bị người ta giăng bẫy. Sourin mau chóng mở cửa ra, nhanh như chớp kéo cô gái kia vào phòng.

Từ hành lang đèn sáng thâu đêm đến phòng khách tối thui, hai mắt cô gái kia vẫn chưa kịp thích ứng.

Nhưng Im Dong Kwon nấp trong bóng tối đã lâu lại thấy rõ trang phục của cô ấy: ngay giữa mùa đông gió lạnh cắt gia cắt thịt, cô bé này vẫn chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng; giày vải trên chân rách tơi tả, lộ ra ngón chân đỏ bừng vì lạnh; khuôn mặt chỉ nhỏ bằng cỡ bàn tay, lạnh cóng run lẩy bẩy, răng va vào nhau kêu lập cập.

Mở đôi mắt to tạm thời không thấy gì, cô gái dùng tiếng Hàn hỏi: “Là chị ạ?”

Sourin cau mày: “Sao em lại gầy thế này!”

Một giây tiếp theo, cô gái bổ nhào vào lòng cô, thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Đúng là chị rồi!”

Tay phải đón đỡ, tay trái sờ dao, lùi bước về sau – Im Dong Kwon ngạc nhiên phát hiện, đối mặt với hành động thân mật bất ngờ của khách đến, phản ứng đầu tiên của Sourin lại là giết người tự vệ.

Cũng may cô nhanh chóng điều chỉnh lại, gắng gạt tay trái đi, ép bản thân cô gắng thả lỏng: “Là chị đây, Tiểu Ji.”

Cô gái được gọi là “Tiểu Ji” đã thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng lùi ra nửa bước, thút thít nói: “Em xin lỗi chị, trong thôn hết lương thực rồi. Em đã để Sang Chul đi theo bà Gu rồi, lại đào thêm ba củ nhân sâm, vất vả lắm mới xin được giấy phép…”

“Không sao,” Sourin vỗ vai em ấy, thấp giọng an ủi, “Bọn chị cũng chỉ mới đến đây không lâu.”

Lúc này Tiểu Ji mới chợt nhận ra trong phòng còn có người khác.

Im Dong Kwon đã ngồi dậy, nhìn từ xa cô gái đó cũng chừng em họ anh ta: dù tuổi tác không chênh nhau mấy, nhưng vì Tiểu Ji thiếu dinh dưỡng nên vẫn chưa dậy thì, thậm chí còn thấp hơn em họ hai cái đầu.

“Anh là phóng viên ạ?” Vì gò má lõm xuống mà mắt mở to, như đèn pha nhìn chăm chú Im Dong Kwon, trong giọng tràn đầy mong đợi.

Người đàn ông không biết phải trả lời ra sao, đành ấp úng “ừ” đáp.

Chợt Tiểu Ji quỳ sụp xuống đất, bò về phía anh ta: “Anh ơi, xin anh cứu tụi em với! Chị đã nói rồi, chỉ cần anh đến thì người trong thôn tụi em có thể được cứu!”

Im Dong Kwon sợ hết hồn, luống cuống xua tay: “Em làm gì thế?! Sourin, mau giữ cô bé lại!”

“Mùa đông này lạnh quá,” Không để ý đến khuyên can, cô bé quỳ dưới hai chân anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, “Người già trong thôn đã chết một nửa rồi, nếu còn kéo dài thêm thì bà nội cũng sẽ đi mất… Em chỉ có mỗi người thân là bà nội thôi, anh ơi, van xin anh cứu chúng em với…”

“Em đứng lên đi!” Im Dong Kwon lùi vào góc tường, né tránh “đại lễ” của đối phương, hoàn toàn chẳng biết phải làm thế nào cho phải.

Lúc này Sourin cũng đã dọn dẹp xong đồ cần đem theo, mặc quần áo giữ ấm vào, đi tới khoanh tay đứng một bên lạnh lùng nhìn xem.

Tiểu Ji vẫn còn dập đầu trên đất, có vẻ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Im Dong Kwon đành lăn một vòng trốn ra sau lưng người phụ nữ, thở hổn hển: “Em ấy… Cô, rốt cuộc các người muốn tôi làm gì hả?!”

“Thôn kiều dân là đối tượng giám sát chính của Đảng Lao động, ở mỗi môt khu dân cư của Nhật kiều đều được lắp đặt thiết bị theo dõi, đảm bảo người Bình Nhưỡng nắm được mọi động tĩnh.” Trong bóng tối, Sourin bình tĩnh nói rõ, “Tín hiệu truyền qua mạng lưới Kwangmyong, cũng như hệ thống Argus khép kín.”

Nghe thấy danh từ quen thuộc kia, rốt cuộc Im Dong Kwon cũng thả lỏng, mơ hồ nhận ra mục đích mà đối phương không từ vất vả bắt cóc mình đến đây.

“Thôn kiều dân ở Triều Tiên được xây dựng vào những năm sáu mươi, hệ thống theo dõi mới lắp gần đây đều như nhau. Tiểu Ji dẫn chúng ta vào thôn, anh hãy đặt mã vào hệ thống điều khiển trung tâm trong thời gian ngắn nhất, đảm bảo có thể điều khiển được mọi camera từ xa, chặn hình ảnh lọt vào tay bọn họ.”

Dừng lại, Sourin xoay người, mắt nhìn thẳng anh ta: “Chúng ta phải cho toàn thế giới biết được những người này đang gặp khó khăn ra sao; chúng ta phải để Đảng Lao đổng thấy được, phong tỏa thông tin cũng không che lấp được chân tướng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.