Thoắt Biến

Chương 1: Giảm nhiệt



“Mẹ, con là Trịnh Yến, sắp đến Tết rồi, con…”

“Tút tút tút…”

Điện thoại bỗng bị treo máy, tay trái cầm ống nghe lúng túng khựng lại, âm tút tút kéo dài liên tục gõ vào màng nhĩ anh ta.

Trịnh Yến ngớ ra chốc lát, rồi lặng lẽ gác điện thoại xuống.

Một tách cà phê nóng xuất hiện trước mặt anh, người đồng nghiệp Trang Tịnh Tức dịu dàng cười: “Chào buổi sáng, uống tách cà phê cho ấm người nhé.”

Trịnh Yến nhận lấy tách cà phê tạo hình hai con gấu con trên bề mặt, anh ta lịch sự nói cảm ơn.

Tịnh Tức xoay người quay về chỗ ngồi, cô thở phào, xoa tim đang đập thịch thịch dữ dội. Vừa rồi cô cứ lo anh sẽ từ chối cà phê của mình, xem ra, anh Trịnh đúng thật là một người hòa nhã.

Trịnh Yến thưởng thức tách cà phê nhỏ xinh, anh dán mắt vào hai con gấu tươi cười đáng yêu. Trịnh Yến giơ tay chấm lên con gấu cái trên đầu có thắt nơ bướm, rồi liếc nhìn Tịnh Tức đối diện đang vùi đầu thu xếp văn kiện, anh ta bất giác cong khóe miệng.

Điện thoại rung, là Tạ Nguyên gửi tin nhắn đến: Yến, tay em bị tăm đâm xước mất rồi, chảy nhiều máu quá.

Trịnh Yến lập tức trả lời lại: Đừng tiếp tục nghịch tăm nữa, nhanh nhanh cầm máu, nghe lời.

Tạ Nguyên nhanh chóng gửi tin kế: Yến, em đói, bụng đang réo này.

Trịnh Yến vừa định trả lời thì bỗng nhiên bị Tịnh Tức ném thú nhồi bông trúng đầu, anh ta nhìn thấy Tịnh Tức nhỏ giọng mật báo: “Boss tới đó, nhanh cất điện thoại đi.”

Anh dở khóc dở cười bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo, ra hiệu “cảm ơn” với Tịnh Tức.

Buổi trưa, phòng ăn của công ty rất vắng người, đại đa số mọi người đều về nhà dùng bữa với vợ con. Trịnh Yến nhận phần ăn ba chay một mặn, chọn vị trí sát cửa sổ. Tịnh Tức theo anh ngồi xuống đối diện, lí nhí nói: “Cơm nước của phòng ăn không dinh dưỡng đâu, em có mang theo đồ tiện lợi em làm, cùng ăn nha.”

Trịnh Yến ngớ ra vài giây, nhìn phần canh súp trước mặt, anh vui vẻ nhận đồ tiện lợi trông rất ngon miệng của Tịnh Tức.

“Nếm thử miếng sườn xào chua ngọt này xem!” Tịnh Tức săn sóc gắp đồ ăn cho Trịnh Yến, làm các đồng nghiệp đi qua liên tục dòm ngó. Trịnh Yến hơi lúng túng, nhưng khi chạm phải ánh mắt dịu dàng đầy mong chờ của cô, anh ta không đành lòng từ chối.

Buổi chiều gần đến giờ tan ca, mọi người hầu như xong hết công việc, bắt đầu quấn lấy Tịnh Tức tám chuyện.

“Tịnh Tức này, cô không đơn giản nha, chỉ trong 2 tháng đã có thể cướp Trịnh Yến của chúng ta vào tay!”

“Nữ truy nam cách tầng sa, quả đúng là không sai mà! Sớm biết vậy lúc trước tôi đã chủ động ra trận rồi, không chừng bây giờ có con rồi cũng nên.”

() “Nữ truy nam, cách tầng sa”: Con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng.

“Khai nhanh, cô dùng chiêu gì để hàng phục Trịnh đại soái ca!”

Tịnh Tức vô cùng ngạc nhiên, cô cất cao giọng ngắt lời các đồng nghiệp xào xáo: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi với anh Trịnh còn chưa phát triển đến mức ấy.”

Mấy người phụ nữ chanh chua nghe cô nói còn chưa cướp được vào tay, thì lại dồn dập chuyển sang kiểu chị gái tri tâm, mồm năm miệng mười chỉ cho Tịnh Tức vài chiêu. Tịnh Tức tốt tính ứng phó với họ, trong lúc vô tình nhìn thấy Trịnh Yến đã thu dọn xong chuẩn bị tan ca thì cô tức khắc đẩy lớp người ngăn trở ra, xách túi lên chạy theo, cười nói: “Anh Trịnh, cùng đi luôn đi.”

Trịnh Yến không biết nên ứng phó thế nào với người phụ nữ tên Trang Tịnh Tức này. Trên gương mặt cô luôn mang theo nụ cười hòa nhã, giọng nói mềm mại trong vắt, làm việc hăng hái nghiêm túc, lúc nào cũng quan tâm vô điều kiện, chăm sóc lo lắng cho anh. Một người phụ nữ ấm áp làm người ta không thể từ chối, khiến Trịnh Yến cảm thấy khủng hoảng hơn bao giờ hết. Nếu còn tiếp tục thế này, anh nhất định sẽ mất khống chế.

“Hình như chúng ta không tiện đường rồi.” Trịnh Yến không cảm xúc đưa ra lời từ chối, xong quay người đi không ngoảnh lại.

Tịnh Tức sững sờ đứng tại chỗ, mãi đến khi bóng lưng của Trịnh Yến biến mất khỏi tầm mắt cô.

Bầu không khí rét buốt bao trùm lên toàn bộ đường phố, cái tiêu điều đặc hữu của mùa đông khiến tâm trạng mọi người vô thức giảm sút. Trịnh Yến cho tay vào túi, giẫm trên nền xi măng khô hanh, bước đi không nhanh không chậm. Choáng đầy tâm trí anh ta là người phụ nữ tên Tịnh Tức kia, lúc từ chối cô, anh vốn dĩ chẳng có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô, sợ sẽ nhìn thấy thất vọng trong đôi mắt ấy, và cũng sợ bản thân sẽ mềm lòng.

Mùi hương của hamburger bay vào mũi, anh ta móc ví ra mua 2 cái hamburger đùi gà, xách trên tay tiếp tục bước đi. Căn phòng trọ cũ nát in vào trong mắt, chắc vì ảo giác nên anh ta luôn cảm thấy căn nhà này lảo đảo trong gió rét, tựa như có thể đổ nát bất cứ lúc nào.

Trịnh Yến leo lên 3 tầng lầu, đứng trước cửa phòng 302, hamburger trong túi bỗng biến thành hai tảng đá to lớn, chúng nặng nề đến mức Trịnh Yến nảy sinh ý nghĩ vứt bỏ.

Anh móc chìa khóa ra mở cửa, phòng khách tối đen như mực.

“Tạ Nguyên?” Trịnh Yến thắc mắc gọi thử, không ai trả lời.

Anh linh cảm không ổn vội bật đèn sáng, vài giây sau nhìn thấy Tạ Nguyên gầy yếu mặc đồ ngủ ngất xỉu trước ghế sofa, điện thoại rơi cách người cậu không xa. Trán Trịnh Yến nóng lên, anh ta ba chân bốn cẳng chạy đến ôm Tạ Nguyên, ra sức nhấn vào người cậu. Vô luận anh ta gọi thế nào, người trong lòng vẫn không một tiếng động, như thể đã chết rồi.

Trịnh Yến run rẩy giơ tay thăm dò nhịp thở của Tạ Nguyên, nhận ra cậu vẫn hô hấp đều đặn, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta ôm Tạ Nguyên lên ghế sofa, cởi áo khoác đắp lên người cậu, áp lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, không có gì khác thường. Không lâu sau, Tạ Nguyên bừng tỉnh, cậu ta mở to mắt nhìn chằm chằm Trịnh Yến đổ đầy mồ hôi, cong khóe miệng cười: “Không cẩn thận bị đói bụng ngất đi ấy mà.”

Đói bụng ngất đi? Trịnh Yến bỗng nhớ hồi sáng cậu ta gửi tin nhắn tới, vì bị Tịnh Tức ngắt ngang nên anh quên trả lời lại.

Kết quả Tạ Nguyên không ăn không uống ôm điện thoại chờ tin nhắn của anh, rồi không cẩn thận bất tỉnh.

Trịnh Yến bỗng dưng nổi giận: “Em có tay có chân, không thể tự mình đến tủ lạnh tìm đồ ăn à?”

Tạ Nguyên không hề hấn gì nhếch cao khóe miệng, muốn giơ tay ôm Trịnh Yến nhưng lực bất tòng tâm, người hoàn toàn không lấy sức nổi.

Trịnh Yến vứt 2 cái hamburger đến trước mặt Tạ Nguyên, anh ta ra lệnh: “Một mẩu bánh cũng không được phép sót lại!”

“Tuân mệnh, người thương.” Tạ Nguyên vui vẻ cười.

Có tay có chân cơ mà, sao lại không thể tự mình đi kiếm đồ ăn? Đến cùng là vì lười biếng hay do đầu óc có bệnh?

Đều không phải, em chỉ là đang làm nũng với anh, bằng cách thức không một ai nghĩ ra của riêng em. Để anh hiểu rõ, sau này tuyệt đối không được quên trả lời tin nhắn của em, tuyệt đối không được lơ là em.

Mối tình say đắm cấm kỵ luôn được tô phủ lên thành một bức họa mỹ lệ lãng mạn. Nhưng người không thể không thừa nhận, dù có là bức họa độc nhất vô nhị đi chăng nữa, trải qua bào mòn của năm tháng cũng đều sẽ ảm đạm phai nhạt đi.

Tạ Nguyên yên tĩnh nằm trên giường ngủ của hai người, lắng nghe tiếng nước truyền ra từ phòng vệ sinh, Trịnh Yến đang tắm rửa trong đấy.

Trịnh Yến nhanh chóng đi ra, bên hông quấn khăn tắm, nửa thân trên để trần lộ ra bắp thịt rắn chắc.

Tạ Nguyên nhìn phần ngực trần của anh, bên dưới khô nóng, cậu ta khẽ cắn môi hỏi: “Không lạnh sao?”

Trịnh Yến chui vào chăn, trầm giọng nói: “Quên cầm theo áo ngủ.” Rồi anh ta tắt đèn, phòng ngủ rơi vào bóng tối.

Trong bóng tối, Tạ Nguyên trợn to mắt, cậu ta không ngủ được. Người thương nằm ngay cạnh, gần trong gang tấc, bởi vì tim đập quá nhanh nên cậu không buồn ngủ chút nào.

Không lâu sau bên tai truyền đến tiếng ngáy trầm thấp của Trịnh Yến, Tạ Nguyên vươn tay sờ mặt anh ta, cười khẽ: “Anh lại quên hôn ngủ ngon rồi.”

Chỉ cần nằm bên cạnh anh, thời gian đặc biệt trôi rất nhanh, đều chỉ chớp mắt một cái trời đã sáng.

Tạ Nguyên rời giường rất sớm, cậu ta đeo tạp dề làm cơm chiên trứng. Có vệt váng dầu bắn lên mặt, nhanh chóng ứa thành một bọng máu xấu xí. Tạ Nguyên phản xạ có điều kiện lau nước mắt chảy xuống, tiếp tục chiên cơm như không có chuyện gì.

Trịnh Yến đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào xách theo cặp công văn vội vàng chuẩn bị rời đi.

Tạ Nguyên giơ chảo gọi anh ta: “Có cơm ngay đây.”

Trịnh Yến áy náy nói: “Em ăn đi, anh sắp muộn rồi.”

Tạ Nguyên bước lên, người còn đeo tạp dề: “Hôn em cái hẵng đi.”

Trịnh Yến cười, cúi người hôn lên trán cậu ta, dịu dàng nói: “Còn dám đói bụng ngất xỉu anh sẽ làm thịt em.”

Tạ Nguyên cũng cười, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Trịnh Yến rời đi. Sau đó cậu ta xoay người trở lại phòng bếp, nắm cái chảo cơm chiên trứng ném thẳng xuống sàn nhà. Cơm vàng rơi vãi đủ chỗ, trông cực kỳ buồn nôn.

Lúc anh hôn em, lúc anh nói chuyện với em, em không cảm nhận được chút tình ý ấm áp nào. Bởi vì anh chẳng hề phát hiện bọng máu trên mặt em. Có lẽ có nhìn thấy, có lẽ không nhìn thấy, cũng có lẽ có nhìn thấy nhưng làm như không nhìn thấy. Anh không còn đau lòng vì em, đây là sự thật.

Trịnh Yến vội vã chạy tới công ty, thì nhìn thấy trên bàn làm việc có hai cái bánh bao và một ly trà sữa. Anh ta nhìn sang chỗ của Tịnh Tức, thấy cô cũng đang nhìn anh, Trịnh Yến mỉm cười với cô. Tịnh Tức cúi đầu ra vẻ chỉnh lý lại văn kiện, thành ra bất cẩn va ngã tách cà phê để cạnh. Ý cười nơi khóe miệng Trịnh Yến càng thêm sâu.

Còn Tạ Nguyện cuộn mình trên ghế sofa của căn phòng trọ cũ nát, cậu ta nhìn chằm chằm màn hình ti vi, máy móc soạn tin nhắn cho Trịnh Yến: Yến, lần trước anh nói gọi điện thoại cho bác gái, có gọi chưa?

Trịnh Yến: Không gọi. Ăn cơm chưa?

Tạ Nguyên nhớ tới cơm chiên vương vãi trên sàn nhà phòng bếp, lập tức đứng dậy cầm chối cẩn thận quét sạch.

Nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào mới được.

Tin tức buổi sáng vừa thông báo vài ngày gần đây sẽ có tuyết lớn, nhiệt độ giảm trong phạm vi toàn quốc, Tịnh Tức nhận được điện thoại người nhà gọi đến, dặn cô mặc nhiều quần áo hơn.

Sau khi thề son sắt bảo đảm chắc chắn sẽ không bị cảm lạnh, cô mới thở dài cúp điện thoại, thấy Trịnh Yến đối diện đang nhìn mình, cô cười oán giận: “Làm mẹ đều thích càm ràm vậy đó.”

Mắt Trịnh Yến buồn bã: “Có thể được mẹ càm ràm… là may mắn rồi.”

Tịnh Tức chú ý đến bi thương từ đáy mắt anh ta, tâm cô căng thẳng, cẩn trọng hỏi thử: “Mẹ anh Trịnh sao vậy?”

Không lẽ đã qua đời rồi?

“Đoạn tuyệt quan hệ.” Trịnh Yến giả vờ cười cười ung dung, nhưng càng lộ ra vẻ cam chịu.

Hả?

Tại sao?

Xảy ra chuyện gì?

Có chuyện gì mà có thể nghiêm trọng đến mức khiến mẹ con máu mủ tình thâm đoạn tuyệt quan hệ?

Tịnh Tức hệ thống lại từ ngữ thích hợp trong lòng, nhưng lúc cô chuẩn bị đặt câu hỏi thì nhận ra Trịnh Yến đã cúi đầu làm việc.

Anh Trịnh vẫn cố chấp ra vẻ tươi cười.

Tịnh Tức xuất thần nhìn chăm chú gương mặt góc cạnh của Trịnh Yến, ngay cả đồng nghiệp Trác sát bên giơ tay quơ quơ trước mặt cô cũng không hoàn hồn lại.

“Này, cho anh đó.” Trên đường tan tầm, Tịnh Tức đuổi theo Trịnh Yến, đưa cho anh ta một túi giấy.

Trịnh Yến trầm mặc nhận nó, anh nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng nằm bên trong.

Tịnh Tức xấu hổ cúi đầu: “Tối hôm qua vừa đan xong, đúng lúc hôm nay trời giảm nhiệt.”

Trịnh Yến nhìn kỹ người phụ nữ đối diện, tóc cô bị gió thổi tán loạn, anh ta mở miệng: “Em thích tôi?”

Trăm ngàn lần Tịnh Tức cũng không ngờ đối phương sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cô túng quẫn nói không ra lời.

Trịnh Yến vươn tay nhét túi giấy vào trong lòng cô, trầm giọng nói: “Đừng như thế.”

Tịnh Tức ngẩn người.

“Sở dĩ mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ với tôi là vì,” Trịnh Yến lảng tránh ánh mắt không nhìn thẳng cô, anh ta dừng lại vài giây, rồi nói tiếp, “Người yêu của tôi là một người đàn ông.”

Túi giấy trong lòng cô rơi bịch xuống đất, Tịnh Tức cứng người tại chỗ, như bị nhét vào hầm băng.

Phản ứng cũng chẳng khác gì. Trịnh Yến tự giễu nhếch khóe miệng.

Năm đó mẹ biết tin này, tay cầm đĩa thức ăn cũng rơi thẳng xuống đất như thế, cứng người chừng nửa phút, bà quay người đi vào phòng bếp cầm con dao phay nhắm vào đứa con trai ruột bà nuôi dạy hai mươi mấy năm, nói mà không có biểu cảm gì: “Cút khỏi cái nhà này, vĩnh viễn cũng đừng có quay về đây.”

Sau đó anh không trở về căn nhà ấy nữa.

Cũng không còn ăn đồ ăn mẹ nấu, cũng không còn nghe được lời càm ràm của mẹ.

Dùng dằng không lâu, Tịnh Tức khom lưng nhặt túi giấy dưới đất lên, cầm khăn quàng cổ bước lên choàng vào cổ Trịnh Yến, cô nhìn thẳng mắt anh, cay đắng nở nụ cười: “Anh không cần đáp lại em, cứ để em tiếp tục đơn phương tình nguyện như thế này đi.”

Bầu trời chẳng biết từ lúc nào tung bay các đóa hoa tuyết.

Không một ai hay biết trận tuyết này sẽ lớn bao nhiêu, và sẽ rơi bao lâu.

Hết chương 01.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.