Thoắt Biến

Chương 6: Cùng qua một đời



Cuộc sống trông có vẻ bình thản không có gì đặc sắc, đều sẽ bị đạp đổ bởi vài chuyện thoắt biến nào đó bất ngờ xuất hiện.

Năm 17 tuổi, Trang Tịnh Tức thích nhất là nằm sấp trên cửa sổ nhà mình nhìn xuống khu chợ đông đúc dưới lầu.

Chỗ đấy mỗi ngày đều trình diễn muôn hình vạn trạng sắc thái trên đời, đủ loại con buôn lẫn khách hàng, tiếng la ới ầm ĩ tiếng con nít khóc lóc om sòm, mẹ luôn chê quá ồn, nhưng Tịnh Tức lại thấy rằng nghe những âm thanh này cô mới ý thức được là mình còn đang sống.

Vậy nên cô để ý tới Tạ Nguyên.

Trông cậu xấp xỉ với cô, thỉnh thoảng mặc đồng phục trường bọn họ, vào mỗi tháng khi Tịnh Tức phát điên với một đống bài tập ôn thi thì Tạ Nguyên lại nhân ngày chủ nhật để thức khuya dậy sớm ra chợ bán cá. Cậu ấy không giống với mấy con buôn khác, cậu rất yên tĩnh, đều chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ bán hàng của mình, khách tới mua thì lập tức đứng dậy buôn bán. Tịnh Tức đặt biệt thích nhìn dáng vẻ cậu chặt cá, hai tay thon dài trắng ngần như được phú cho ma lực, rõ ràng là một việc làm tanh bẩn mà cậu ấy lại có thể thực hiện đến lưu loát sạch sẽ.

Đôi tay ấy nên dùng để đàn đàn dương cầm, chắc sẽ tạo ra bài nhạc không gì sánh bằng.

Lúc đó hiểu biết của cô với Tạ Nguyên còn chỉ giới hạn trong chuyện cậu có người mẹ điên điên khùng khùng.

Mãi đến tận buổi tối tự học hôm đó.

Vì công việc nên cha mẹ không tới đón cô được, cô đành phải đi về một mình trong ngõ hẻm không bóng người.

Nhưng không ngờ bị tên du côn chặn lại nửa đường.

Mục đích của tên ấy rất rõ ràng: Nổi sắc tâm, muốn phát tiết.

Gã dễ dàng chế ngự Tịnh Tức nhỏ yếu, vội vàng lột quần áo trên người cô.

Ngay lúc Tịnh Tức tuyệt vọng dần ngừng phản kháng thì chợt nhìn thấy ở đầu khác của con hẻm, mẹ Tạ Nguyện thận trọng bước tới.

“Mày thật sự thèm khát, thiếu thốn đến vậy à?” Tịnh Tức bỗng tỉnh táo lại, lên tiếng hỏi.

Tên du côn không ngờ sẽ bị chất vấn như thế, gã cau mày dừng động tác.

“Giả như ngày hôm nay mày cưỡng hiếp tao, tao chắc chắn sẽ báo cảnh sát, vậy mày sẽ bị bắt vì phạm vào tội cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên, cha mẹ tao tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha mày, mày sẽ phải trả cái giá bồi thường rất lớn, rồi ngồi tù rất lâu, giả dụ mày vì sợ tao báo cảnh sát mà giết tao, vậy thì ngoại trừ cưỡng hiếp mày còn phạm phải tội giết người, hoặc là mày chạy trốn, trốn chui trốn nhủi với tội danh giết người, hoặc mày sẽ bị bắt, trực tiếp bắn chết. Chỉ vì một lần phát tiết dục vọng mà phải trả giá thảm như thế đánh đổi lớn như thế, thật sự đáng à?” Tịnh Tức nhìn thẳng vào mắt tên du côn, từ trong ánh mắt gã cô nhìn thấy được sự chần chờ cùng do dự.

Tịnh Tức vươn tay chỉ về phía mẹ Tạ Nguyên ngơ ngác đứng đấy, nói: “Bà ấy là người điên, trong nhà chỉ có một cậu con trai xấp xỉ tuổi tao, không còn người thân nào khác, nhưng bà ta chỉ mới 30 mấy tuổi, nhan sắc cũng không tệ. Nếu là bà ta, mày không cần gánh bất kỳ tội danh nào cả.”

Tên du côn dần buông bàn tay đang trói chặt Tịnh Tức ra.

“Tôi tìm Tạ Lãng, cô gái có nhìn thấy Tạ Lãng đâu không?” Người đàn bà kéo ống tay áo Tịnh Tức.

Tịnh Tức cười điềm đạm, đẩy bà ấy vào tên du côn: “Gã là Tạ Lãng bà muốn tìm đó.”

Chẳng qua là cô tự cứu mình mà thôi.

Trong tình huống đó, cô chỉ có thể dùng phương pháp tự giải thoát ấy.

Tịnh Tức âm thầm an ủi bản thân, người đàn bà đó là người điên, bà ta chẳng biết gì cả, sẽ không thấy đau đớn, nói không chừng còn vì tìm được Tạ Lãng mà hân hoan vui sướng ấy chứ.

Thế nhưng, lúc sau cô không yên lòng lén chạy đến nhà Tạ Nguyên muốn thăm dò tình trạng, thì ngay trước cửa sổ, cô tận mắt thấy được cảnh tượng cả đời cũng khó quên nổi.

Người thiếu niên tĩnh lặng có đôi bàn tay thon dài lại giơ con dao phay vung mạnh về phía mẹ cậu.

Không cần phải thế.

Cô không ngờ sẽ như thế.

Cô run lẩy bẩy, bước vào cửa nhà Tạ Nguyên.

“Không muốn ngồi tù thì thanh lý thi thể trước đi.” Cô nhìn Tạ Nguyên quỳ ngồi dưới mặt sàn xi măng xám tro.

Vừa như đang chuộc tội, vừa như gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Buổi tối ngày hôm đó là buổi tối dài nhất Trang Tịnh Tức từng trải qua trong cuộc đời này. Cô với Tạ Nguyên cùng ở trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp chặt đứt tứ chi thi thể mẹ Tạ Nguyên. Mùi máu tanh nồng nặc ních đầy khoang mũi, tinh thần Tạ Nguyên vẫn hoảng hốt, cho nên phần lớn chuyện đều do Tịnh Tức làm. Cô dùng hết sức lực, giọt mồ hôi lớn lăn dọc trên mặt cô, nhỏ xuống sàn nhà đầy máu bẩn.

“Sẽ không sao,” Tịnh Tức nắm chặt bàn tay dính đầy máu tươi của Tạ Nguyên, “Không có chuyện gì cả.”

Lần đầu tiên Tịnh Tức nhìn thấy Trịnh Yến, cô còn đang đứng bên quầy cá nói cho Tạ Nguyên biết tất cả khối thi thể đều đã được cô giải quyết không sót lại gì, có cái bị thiêu hủy, có cái bị ném xuống cống thoát nước, nói chung không có một ai có thể tìm ra được.

Tạ Nguyên an tâm cười nhẹ, nói với cô: “Cảm ơn cậu.”

Cậu ta không biết vì sao cô nữ sinh trước mặt tối ngày hôm đó lại phát hiện ra nhà mình, cũng không biết vì sao cô lại tận lực đến thể trợ giúp mình.

Cậu thậm chí còn không biết tên cô.

Ngay khi cậu muốn biết rõ mọi chuyện thì Trịnh Yến xuất hiện. Anh ta đứng thẳng tắp cách đó không xa, ánh mắt chăm chú quan sát Tạ Nguyên.

Tịnh Tức trơ mắt nhìn Trịnh Yến nhanh chân bước đến chỗ Tạ Nguyên, đáy lòng cô bỗng dâng lên nỗi bất an to lớn.

Nỗi bất an về một thứ quan trọng sắp bị cướp đi.

Thoạt đầu cô chỉ là muốn bảo vệ Tạ Nguyên mà thôi, nhưng khi cô nhìn thấy Tạ Nguyên dưới sự dẫn dắt của Trịnh Yến dần lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn, thì loại tâm tình dị dạng bắt đầu sinh sôi từ dưới đáy lòng.

Gương mặt tươi cười ấy, vốn dĩ nên thuộc về cô.

Cùng ngược xuôi đi học, cùng ôn tập bài học, cùng ăn đồ ăn tiện lợi, cùng lái xe đạp đi xa, vốn dĩ nên là chuyện cô làm cùng cậu ấy.

Tịnh Tức chuẩn bị một giấy viết thư với hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt, gần như vận dụng hết tất cả những gì bản thân có vào lá thư.

Thật ra từ ngữ phong phú thế đấy, nhưng để tôn lên cảm xúc của mình cũng chỉ có một câu tớ thích cậu đơn giản.

Song đây là một phong thư vĩnh viễn không được hồi âm.

Đó là sự lựa chọn của cậu ấy.

Đã vậy thì, cô tôn trọng cậu.

Chỉ cần anh hạnh phúc là được.

Chỉ cần ở chỗ anh ta, anh vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ như vậy là được.

Em chỉ cần đứng phía sau hai người, nhìn anh từ đằng xa là được rồi.

Nhìn anh mỉm cười, đau đớn, bi thương, vui sướng.

Sau khi tốt nghiệp trung học, từng người từng người rời khỏi cái trấn nhỏ ấy, từ đó cô mất tất cả liên hệ có liên quan đến Tạ Nguyên.

Cô những tưởng rằng mọi chuyện cứ vậy là kết thúc.

Cho đến tận nhiều năm sau cô được điều sang công ty mới.

Cô liếc mắt là nhận ra Trịnh Yến ngay.

Nhìn qua cuộc sống Trịnh Yến không được như ý, mỗi ngày đều nhíu mày, tựa như có tâm sự nói không hết. Đặc biệt là lúc tan việc, mọi người ai cũng đều nhanh chóng thu dọn công văn để chạy về nhà, chỉ riêng anh ta vẫn dây dưa nhùng nhằng, cứ như rất sợ sệt căn nhà đang đợi.

Căn nhà ấy có Tạ Nguyên đang đợi anh ta.

Rõ ràng có Tạ Nguyên đang đợi cơ mà.

Đến cùng thì Tạ Nguyên có hạnh phúc không.

Tạ Nguyên ở cạnh anh ta rốt cục có sống tốt không.

Một trắc nghiệm nhỏ là biết ngay.

— “Chào buổi sáng, uống tách cà phê cho ấm người nhé.” Tịnh Tức bưng tách cà phê nhỏ xinh, mỉm cười dịu dàng với anh.

Sau đó là những lần thăm dò liên tiếp.

Trịnh Yến đang dao động, Tịnh Tức ý thức được rất rõ điều này.

Nếu như năm đó mình thổ lộ với Tạ Nguyên trước Trịnh Yến một bước, mọi thứ có phải sẽ không giống thế này không.

Nhưng nào có nếu như.

Chỉ có hiện tại.

Có thể thay đổi, chỉ có hiện tại.

Cô nhanh chóng nhận được một tin nhắn được gửi đến từ số của Trịnh Yến: Gặp tại cầu vượt.

Đây không phải do Trịnh Yến gửi.

Trịnh Yến đối với cô vẫn rất lễ độ, không thể bất chợt gửi kiểu tin nhắn như thế cho cô.

Cô không nén được tim đập mãnh liệt, nhìn đi nhìn lại cái tin nhắn này.

Là Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên gửi tin nhắn cho mình.

Tạ Nguyên muốn gặp mặt mình.

Cô thỏa mãn đến mức lãng quên lý do Tạ Nguyên gặp cô, mặc vào chiếc áo khoác thích nhất, trang điểm xinh đẹp nhẹ nhàng, mặc tuyết rơi lớn ngoài trời đi đến cầu vượt.

Nhưng chờ đợi cô lại không phải cửu biệt tương phùng như trong mong đợi.

Cũng không phải ôn hòa “Đã lâu không gặp”.

“Xin chào, tôi là người yêu của Trịnh Yến, tôi tên Tạ Nguyên, có thể xin cô đừng dây dưa với Trịnh Yến nữa được không?” Tạ Nguyên vỗ lưng cô, nho nhã nói.

Ngữ điệu hoàn toàn xa lạ.

Người ấy không quen cô.

Người ấy quên bẵng cô.

Tịnh Tức bật cười tự giễu.

Tạ Nguyên nói tiếp: “Tôi biết Trịnh Yến rất ưu tú, nhưng người anh ấy yêu chỉ có tôi, nên xin cô đừng…”

“Người yêu chỉ có anh ấy à?” Tịnh Tức nhìn thẳng vào người đàn ông cô nhớ mong sớm chiều suốt 10 năm có lẻ, “Nếu em nhảy xuống từ trên cầu ngã chết, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ là anh đẩy em phải không? Lúc đó, anh ta còn có thể yêu anh tin tưởng anh như trước đây sao?”

Vẻ mặt Tạ Nguyên dần cứng đờ.

Tịnh Tức giơ tay ném ô xuống đất, rồi lùi lại vài bước, không chút do dự nhảy xuống dưới cầu vượt.

Vẫn chưa chết.

Đã thế Trịnh Yến còn thấp giọng cầu xin với cô vừa trải qua cấp cứu: “Đừng báo cảnh sát.”

Anh ta cũng không tin Tạ Nguyên.

Người đàn ông này đã không còn có thể cho Tạ Nguyên được hạnh phúc.

Tịnh Tức nằm trên giường bệnh suy nghĩ cách làm sao diệt trừ Trịnh Yến, mãi đến khi giám đốc gọi điện hỏi cô Trịnh Yến ở đâu, 3 ngày rồi anh ta không đi làm.

Nếu là Trịnh Yến tự mình chủ động rời đi, thì chắc chắn sẽ không có kiểu lặng lẽ nghỉ làm, chí ít anh ta cũng sẽ chính thức xin từ chức.

Nhất định là Tạ Nguyên giết anh ta.

Kẻ phản bội người yêu ruồng bỏ người yêu, thì cần xóa bỏ không chút do dự.

Tựa như 10 năm trước, cô bắt tay giúp Tạ Nguyên giải quyết tốt hậu quả.

Cô dựa theo chữ ký của Trịnh Yến lúc ký vào giấy xác nhận nằm viện, bắt chước lại bút tích của Trịnh Yến ký lên đơn xin từ chức.

Cho dù không phải tự Trịnh Yến đến trình đơn, nhưng giám đốc không mảy may nghi ngờ.

Trịnh Yến cứ vậy dễ dàng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Không một ai truy hỏi tung tích của anh ta.

Mọi người không ai rỗi hơi hhi quan tâm chuyện của người khác cả.

Vết thương ở chân lành rồi, cô vui vẻ tung tăng chạy đi tìm Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên vẫn không nhận ra cô, cô cũng không nản lòng, chỉ cần Trịnh Yến biến mất là được rồi. Cô sẽ từ từ làm Tạ Nguyên nhớ ra mình, hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp, trên gương mặt của Tạ Nguyên lại một lần nữa nở nụ cười xán lạn, anh ấy sẽ choàng chiếc khăn quàng cổ cô tự tay đan, anh ấy sẽ thật lòng lắng nghe cô nói “Em yêu anh”.

Vào lễ Tình nhân, cuối cùng Tịnh Tức cũng nhận được điện thoại của Tạ Nguyên.

Cô như nàng thiếu nữ mới biết yêu mặc chiếc áo khoác mình thích nhất, trang điểm xinh đẹp nhẹ nhàng, đi nửa đường còn mua một cành hồng thật đẹp đến nhà trọ của Tạ Nguyên.

Cửa chính khép hờ, Tịnh Tức gọi vài tiếng không thấy ai đáp lại, cô đi vào, nhìn thấy một đống hỗn độn.

Chắc chắn là đi ra ngoài quên đóng cửa rồi.

Tịnh Tức bất đắc dĩ cười khẽ, quyết định thu dọn lại mớ lộn xộn trong phòng khách.

Ném toàn bộ vỏ lon bia trên bàn xuống, bày biện lại khay hoa quả, đổi lại tấm vỏ bọc sạch cho ghế sofa.

Chờ Tạ Nguyên quay về nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ mắng mình một trận mất?

Ai cho phép cô chạm vào đồ của tôi? Ai cho phép cô dọn dẹp nhà tôi? Nhanh đi chết đi —ắt hẳn sẽ quở mắng cô như thế?

Tóm lại chắc chắn anh ấy sẽ nói chuyện với mình.

Tịnh Tức hạnh phúc nghĩ, không nhịn được cười khẽ.

Con ngươi đen thẳm dần dần biến thành màu xám đen, Tạ Nguyên nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, máu nhanh chóng loan ra vây quanh người cậu, rồi dần đông lại.

Trịnh Yến cố hết sức mới mở được xích sắt ra, vì đã lâu rồi không bước đi nên hai chân anh hoàn toàn không lấy lực nổi.

Đầu lưỡi đau nhức làm lòng bàn tay anh đổ từng lớp mồ hôi, anh ta chật vật đỡ tường, di chuyển từng bước tới cửa, trầy trật mở cửa phòng ngủ, ánh sáng bất ngờ chiếu rọi vào căn phòng, mọi âm trầm u ám đều bị quét sạch, anh mở lớn miệng hô hấp luồng không khí mới mẻ, tựa như giành được sinh mệnh mới.

Khi mắt anh ta thích ứng được với ánh sáng, dần thấy được sự vật trước mặt, thì mới phát hiện Tịnh Tức đứng trong phòng khách, cô tắm mình dưới ánh mặt trời, đang lúi cúi lau chùi lọ hoa trước đây bị vứt vào xó nhà.

Trịnh Yến nhìn thấy Tịnh Tức sững sờ nhìn mình, rồi cô bước từng bước về phía anh, hệt như nữ thần đón tiếp anh trở về trần gian.

Nhưng vị nữ thần ấy lại giơ cao lọ hoa trong tay đập mạnh vào đầu anh.

Đến khi Trịnh Yến lần nữa tỉnh lại, trên đỉnh đầu vẫn là trần nhà thân thuộc.

Bốn phía một khoảng tăm tối. Cửa sổ đóng chặt. Rèm cửa sổ tối màu chặn toàn bộ ánh sáng.

Trịnh Yến giật thử hai tay, vẫn nghe thấy tiếng xích sắt quen thuộc, trên chân cũng có, thậm chí trên eo cũng có, anh ta triệt để bị xích trên chiếc giường này.

Như đang mơ một giấc mộng.

Trịnh Yến không cố ý cắn đầu lưỡi mình, cũng không đâm con dao vào ***g ngực Tạ Ngực, càng không bị Tịnh Tức đập lọ hoa vào đầu.

Sau gáy truyền đến cơn nhoi nhói.

Trịnh Yến khó khăn quay đầu, nhìn người nằm bên cạnh mình.

Tạ Nguyên bình thản nhắm mắt, quần áo dính máu được đổi thành áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc được tắm gội, truyền đến mùi dầu gội dễ chịu, mềm mỏng phủ trên đầu. Dường như chỉ là đang nằm ngủ.

“Tạ Nguyên?” Trịnh Yến nhẹ giọng gọi.

Đương nhiên sẽ không ai đáp lại anh ta.

Bốn phía yên tĩnh một cách chết chóc.

Vĩnh viễn cũng sẽ không có ai bước vào.

Trên tủ đầu giường một cành hoa hồng đỏ lặng lặng nằm đấy.

Hết

Cảm nhận: Bộ “Thoắt biến” này không giống với những bộ tiểu thuyết duy mỹ, hạnh phúc kia nó một lần nữa nhấn mạnh hiện thực chính là hiện thức, bất luận tình yêu tuổi trẻ có nồng cháy, kích động đến đâu, thì trải qua năm tháng vô tình bào mòn, cuối cùng còn sót lại chỉ là một lớp xám tro thảm đạm. Mà các nhân vật chính, suốt quãng đường sống với nhau, cuối cùng còn lại chỉ là —

Trịnh Yến chán nản lắc đầu: “Sống quá mệt.”

Tạ Nguyên: Anh bảo em đi chết đi, em chắc chắn sẽ chết ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.