“Ha ha, Thẩm Mạc, thân là đạo sĩ, người yêu lại là cương thi ư? Thú vị lắm, chúng ta cứ từ từ chơi tiếp thôi…..”
Tiếng cười nói của Mai Tân ngày một xa dần, Ngư Thủy Tâm vừa sợ vừa tức, toàn thân nổi đầy da gà. Mai Tân đã giả mạo thành Ảnh Tử từ lúc nào? Hắnmượn tay cô để trả thù, vậy mà cô không hề phát hiện ra. Vừa rồi, mệnhcủa Giang Tiểu Tư đúng là ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa đã bị hắn tagiết chết.
Thẩm Mạc tái mặt, đi tới trước mặt Giang Tiểu Tư rútkiếm gỗ đào ra. Vừa rồi, chỉ cần anh tới muộn thêm một giây nữa thôi,kiếm này sẽ sâu thêm một tấc, Giang Tiểu Tư nhất định sẽ chết. Nghĩ tớiđó, Thẩm Mạc không kìm nổi khiến tay chân run rẩy. Đúng lúc này, GiangTiểu Tư đột nhiên mở mắt, cắn lên cổ Thẩm Mạc, điên cuồng hút máu, móngtay dài ngoẵng găm sâu vào lưng anh khiến máu tươi tràn ra.
“Thẩm Mạc.” Ngư Thủy Tâm kinh hãi hét lên.
Thẩm Mạc lại chỉ càng ôm chặt lấy Giang Tiểu Tư dữ tợn đã mất lý trí kia vào ngực, để cô mặc sức hút máu. Đến khi bản thân cảm thấy vì mất máu màchoáng váng, anh mới đánh mạnh vào gáy Giang Tiểu Tư, khiến cô ngất xỉutrong lòng mình. Sau đó, anh nhanh chóng cởi quần áo của Giang Tiểu Tư,lấy ra một lọ thuốc bột rắc lên vết thương bị kiếm đâm, cả những vếtthương bị Ảnh Tử và Ngư Thủy Tâm gây nên. Cuối cùng, anh cũng tự bôithuốc vào nơi bị Giang Tiểu Tư cắn, nếu không, không chết thì rất dễbiến thành cương thi.
Trong suốt quá trình ấy, khuôn mặt Thẩm Mạc không hề có chút biểu cảm nào, cũng không nói gì. Nhưng không chỉ A Vệvà A Âm đứng bên cạnh, ngay cả Ngư Thủy Tâm cũng cảm giác được từ anhđang ẩn tàng không biết bao nhiêu sát khí và lửa giận.
Xử lý tốt vết thương cho Giang Tiểu Tư xong, Thẩm Mạc ôm cô đứng dậy.
Ngư Thủy Tâm biết mình bị Mai Tân lợi dụng, vốn cảm thấy cực kỳ chột dạ,nhưng lúc này nhìn Thẩm Mạc đau lòng mà chăm sóc cho Giang Tiểu Tư, côlại cảm thấy không thể kìm được giận dữ.
Chạy đến chặn trước mặtanh, cô nổi giận quát lên: “Thẩm Mạc. Anh còn chưa nhận ra sao? GiangTiểu Tư đã lừa gạt anh tất cả đó, cô ta vốn không phải người, mà là mộtcương thi ngàn năm.”
Thẩm Mạc bình tĩnh nhìn Ngư Thủy Tâm, sau đó bất chợt vung tay lên, tát mạnh cô ta một cái.
“Tôi đã biết từ sớm rồi, không cần cô xen vào.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ngư Thủy Tâm cũng tự ôm mặt mình, ngạc nhiênnhìn anh. Dù Thẩm Mạc đối với người khác luôn lạnh nhạt, nhưng đối vớicô, anh vẫn luôn vừa dịu dàng vừa cưng chiều, suốt bao nhiêu năm qua vẫn vậy, ngay cả nặng lời cũng chưa từng, đừng nói là đánh cô.
Lòngcô tràn ngập phẫn nộ, lại càng nhiều tủi thân oan ức. Anh nói không cầncô xen vào? Cô rõ ràng là vì lo lắng cho anh, sợ anh lại bị lừa lần nữarồi lại tổn thương mà thôi. Cô chỉ mong muốn được bảo vệ cho hai ngườibọn họ (Thẩm Mạc và Khấu Đan), mong muốn xóa tan rắc rối thị phi hộ bọnhọ. Nhưng hiện tại, Thẩm Mạc lại yêu một cương thi, còn nói rằng anh đãbiết từ lâu. Vậy thì tất cả nhưng gì cô làm còn ý nghĩa gì đây?
Ngư Thủy Tâm khàn giọng rống lên: “Thẩm Mạc, anh đứng lại cho tôi.”
Thẩm Mạc dừng bước, quay đầu nhìn khuôn mặt đã đầy nước mắt của cô, lạnh lùng cất lời.
“Cô ấy là cương thi, hai năm trước tôi đã biết rồi, nhưng hiện tại tôi đãchấp nhận cô ấy, cũng có nghĩa rằng tôi đã chấp nhận cả sự thật cô ấy là cương thi. Cô mà dám động tới cô ấy lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.”
Ánh mắt sắc bén ấy vô tình như nhìn người xa lạ,nhưng lời nói ấy gằn lên từng tiếng lạnh lẽo, tất cả giống như một chậunước lạnh băng hắt vào người cô, làm cho lòng Ngư Thủy Tâm cũng lạnhbuốt. Cô bỗng cảm thấy thật suy sụp, đau khổ nở nụ cười.
“Hóa raanh đã yêu cô ta tới mức này rồi sao, chẳng sợ cô ta là cương thi nữa?Rõ ràng anh ghét nhất là phi nhân loại, lại đồng ý tiếp nhận rồi? BọnThẩm Lương, rồi cả mối thù giết cả nhà, chẳng lẽ anh đã quên sạch rồisao?”
“Không quên, nhưng không liên quan tới cô ấy.”
Anhsao có thể quên được, cố chấp trong lòng, tâm trí mãi không thoát ra nổi tù ngục của bản thân, anh mất đằng đẵng hai năm mới dám đối mặt, mớidám tiếp nhận cô. Hai năm trước, anh vốn đã hoài nghi, lúc cùng cô báiđường động phòng ở đáy hồ thôn Tiểu Lê, đụng tới hạt châu cô dùng để che dấu thân phận, anh đã có khẳng định chắc chắn, sau đó còn điều tra lạilần nữa. Hai năm qua, mọi người làm sao biết được anh đã ôm tâm tìnhphức tạp biết nhường nào khi nhìn cô cố gắng từng chút từng chút một,chỉ mong mình có thể liếc nhìn thêm một lần. Anh đã giãy dụa đấu tranhbao nhiêu, cuối cùng mới đi tới bước này. Vất vả lắm anh mới có dũng khí chạm tới hạnh phúc, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào phá hoạihay cướp đi.
Ngư Thủy Tâm nhìn Thẩm Mạc, lòng đau đến chết lặng.Đúng vậy, đây mới là Thẩm Mạc mà cô biết, có thể tàn nhẫn vô tình hơnbất cứ ai. Nhưng mà, anh ấy làm sao có thể thích Giang Tiểu Tư chứ,chẳng lẽ anh không lo tới hậu quả sao?
“Thẩm Mạc, anh điên rồisao? Cô ta là cương thi đó. Sẽ không già, cũng không chết đi. Vĩnh viễnvẫn như hiện tại. Chưa nói tới hương khói Thẩm gia sẽ như thế nào, anhđịnh làm thế nào ở bên cô tới lúc đầu bạc đến già đây? Bây giờ, haingười có thể bên nhau, không ai có thể ngăn cản hay bàn tán gì cả. Nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì sao?”
“Anh có thể nói anh khôngquan tâm, không cần biết tới tuổi tác hay thân phận cương thi của cô ta. Nhưng vài chục năm sau, đến khi anh nhìn vào gương, thấy tóc mình bạctrắng, cô ta lại vẫn là một đứa trẻ, anh sẽ chịu được thật sao? Anh cóthể yêu cô ta cả đời, nhưng anh có thể cam đoan rằng đến khi anh già đi, không bước nổi nữa, cô ta vẫn yêu anh như cũ sao? Lúc đó, anh dựa vàocái gì để yêu cầu cô ta vẫn phải yêu anh như cũ đây?”
Thẩm Mạc hờ hững nhìn lại cô, vẫn thờ ơ.
“Anh rõ ràng hơn ai hết mà, vì sao từ xưa người ta đã phản đối người và phinhân loại yêu mến nhau, tộc loại khác nhau chính là lý do đầu tiên, quan trọng nhất là, hai người vốn không thể sinh hoạt trên cùng một dòngchảy thời gian, cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong bi kịch mà thôi.Đừng tưởng rằng có thể vứt bỏ thành kiến để tiếp nhận cô ta thì anh rấtvĩ đại, Thẩm Mạc, anh có lo lắng tới mai sau không, anh có nghĩ về tương lai bao giờ chưa? Chẳng lẽ khung cảnh tương lai đáng buồn sau này vẫnkhông thể khiến anh buông bỏ tình yêu cố chấp đến nực cười trong lòng à? Cô ta là một đứa trẻ, có thể chỉ mới nghĩ đến hạnh phúc ngay trước mắt, nhưng anh sao có thể ngu xuẩn mà không nhận ra như vậy. Con người chỉlà một khúc nhạc dạo trong sinh mệnh ngàn năm của phi nhân loại mà thôi, hơn nữa, cô ta có thể hủy hoại cả đời anh đó.”
“Cô nói đủ chưa?” Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn cô, anh đã quyết định ở bên Giang Tiểu Tư,những thứ đó sao lại chưa từng nghĩ tới. Nhưng hạnh phúc ngay trước mắtlàm người ta không thể dời mắt, anh đối với bản thân lại quá mức tự tin. Những khó khăn kia, chỉ cần họ còn yêu đối phương, nhất định có thểvượt qua.
“Thẩm Mạc.” Ngư Thủy Tâm nắm chặt nắm đấm, “Vậy Mai Tân thì sao? Anh định làm gì với Mai Tân bây giờ? Thù của Thẩm gia anh cũng không muốn báo nữa sao? Không ai hiểu hơn anh rằng hắn cố chấp và giảohoạt bao nhiêu, điên cuồng bao nhiêu mà. Đã mất đi hình thể, suy yếu đến như thế, hắn vẫn có thể gây ra nhiều mưa gió như vậy. Lần này anh đếnkịp, vậy lần sau thì sao? Sao anh không thử nghĩ lại đi, cũng thay Giang Tiểu Tư mà nghĩ, anh có thể bảo vệ cô ta bao lâu? Anh có thể chắc chắnkhông bao giờ để lộ sơ hở? Không để hắn có cơ hội ra tay? Anh có biếtrằng hắn sẽ không giết anh, cũng không giết được anh mà chỉ muốn giếtngười anh yêu nhất để cho anh đau khổ không, anh cũng chấp nhận để Giang Tiểu Tư vĩnh viễn sống trong nguy hiểm như vậy?”
Thẩm Mạc nhănmày, cúi xuống nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Tiểu Tư. Đúng là ngàynào chưa trừ Mai Tân, hắn vẫn là mối họa lớn. Anh từng tự tin rằng mìnhcó thể bảo vệ người thân, trên dưới Thẩm gia một trăm hai mươi mấyngười, cuối cùng đều chết thảm. Giữa anh và Giang Tiểu Tư vẫn còn nhiềucách trở, con đường phía trước còn nhiều chướng ngại anh cũng chẳng sợ,nhưng chỉ điều này là anh không dám cược, cũng không dám mạo hiểm. Bởianh sợ hãi phải mất cô, anh không thể thừa nhận thêm một lần mất mát như thế nữa. Nếu vì được ở bên cô, lại phải dùng chính sinh mệnh của cô làm vật đặt cược, anh thà rời xa cô, để cô tiếp tục vui vẻ làm tiểu cươngthi.