Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 42: Danh sách ước nguyện cuối cùng (23)



Chu Khiêm hẹn Trần Dương Châu đi ăn trưa cùng nhau lúc 12 giờ, vừa tâm sự vừa hỏi về những vấn đề anh thắc mắc.

11 giờ sáng, Trần Dương Châu lái xe đến bệnh viện, đón Chu Khiêm và Tề Lưu Hành, đương nhiên, hắn cũng trả lại hũ tro cốt cho Chu Khiêm.

Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn có chia quản lý ở từng khu, khu số 2 và khu X có tính chất như nhà tù, người bệnh ở đây sẽ bị quản thúc nghiêm ngặt. Đặc biệt là khu X, ở đây nghiêm cấm nhân viên y tế cho người bên ngoài vào và cũng không cho một ai ra khỏi đây.

Nhưng quản lý ở khu số 1 thì dễ dàng hơn nhiều.

Bệnh cũng Chu Khiêm không nghiêm trọng, sau khi được bác sĩ đồng ý cùng với các y tá là có thể ra ngoài.

Bây giờ còn có cảnh sát dẫn anh đi, đương nhiên mọi chuyện càng dễ dàng hơn.

Trên đường đến quán cơm, trong một chiếc xe SUV.

Chu Khiêm và Tề Lưu Hành ngồi ở băng ghế sau, anh ôm hũ tro cốt trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi khi sẽ mở nắp hũ ra nhìn vào bên trong một chút.

Tình cảnh này từng xảy ra trong quá khứ.

Điểm khác biệt duy nhất là người lái xe không phải tài xế, mà là cảnh sát Trần Dương Châu.

Chu Khiêm còn chưa kịp hỏi Trần Dương Châu thì đã nhận được một cuộc điện thoại.

Bắt máy, là giọng của Vân Tưởng Dung.

Có lẽ đã đoán được Vân Tưởng Dung sẽ nói với mình điều gì, Chu Khiêm im lặng, nhíu mày.

Vân Tưởng Dung vào thẳng vấn đề: “【 Đồng hồ tích tắc 】, tôi đã trả lại cho Tề Lưu Hành. Nhưng…. Tối hôm qua, Cao Sơn đã qua đời. Tai nạn xe. Không thể cứu.”

Chu Khiêm không đáp, Vân Tưởng Dung nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng. Tôi biết loại người như anh sẽ không bao giờ an ủi người khác thật lòng. Tôi cũng không trông cậy anh sẽ nói lời gì dễ nghe.”

Nói đến đây, không chờ Chu Khiêm lên tiếng, cô nghiêm túc nói thêm: “Có một người tên Mục Sư đã tới tìm tôi, còn nói tôi hãy gia nhập 【 quân đoàn Đào Hồng 】. Có lẽ đây là kẻ chủ mưu đã hại chết Cao Sơn.”

Chu Khiêm cũng nghiêm túc đáp: “Vân Tưởng Dung, tôi cần phải nhắc nhở cô. Trong phó bản, tôi không phải không muốn nói chuyện với cô. Hơn nữa khi đó có con bạc nhìn chằm chằm, cũng không dễ dàng. Nhưng bây giờ tôi có thời gian, tôi có thể nói với cô, tôi không đồng ý với lựa chọn của cô. Cô có biết cô sắp sửa đối mặt với thứ gì không? Cô cho rằng bọn họ sẽ qua loa tin chắc rằng cô thật sự đối đầu với tôi à?”

Vân Tưởng Dung bình tĩnh trả lời: “Nhưng đây là con đường có thể tiếp cận chúng nhanh nhất.”

Chu Khiêm nhíu mày, nói: “Thật ra người như Tư Đồ Tình, bản chất không phải là người xấu xa. Cô ấy giết…”

Ngẩng đầu nhìn sau gáy Trần Dương Châu, Chu Khiêm nói tiếp: “Cô ấy xử lý cậu trai kia ở trong trò chơi là vì cô ấy sợ quân đoàn ở sau lưng mình. Cô ấy sợ bị trừng phạt. Sợ việc tiết lộ ra bí mật của quân đoàn kia. Còn quân đoàn kia có thể ép một người không xấu xa như Tư Đồ Tình làm đến như vậy ——”

“Dưới tình huống đó, 【 Mục Sư 】 chủ động tìm cô, còn bại lộ cả tên của quân đoàn ra cho cô biết… Cô cảm thấy tên đó có rắp tâm gì?”

“Tôi biết. Ông ta muốn lợi dụng tôi. Có lẽ họ cho rằng tôi thật sự phản bội anh, cảm thấy tôi là một nhân tài đáng bồi dưỡng, có thể lợi dụng lòng thù hận của tôi dành cho anh.”

“Nhưng đương nhiên cũng có một khả năng khác, họ đoán tôi diễn kịch, đoán được tôi không phản bội anh. Dẫu vậy, bọn họ vẫn có thể lợi dụng tôi. Lợi dụng tôi vẫn còn liên hệ với anh, lợi dụng tôi để đối phó anh. Nhưng dù thế nào đi nữa…”

Vân Tưởng Dung nhếch miệng: “Tôi cũng có thể lợi dụng ngược lại. Tôi sẽ tiếp cận họ. Sau đó thì gặp chiêu nào thì giải chiêu đó.”

“Trước khi cậu Sơn nhắm mắt có nói với tôi một câu. Tâm nguyện duy nhất của cậu ấy là cô không cần phải báo thù.” Chu Khiêm nói: “Khi đó tôi đã trả lời rằng tôi không có khả năng khuyên bảo cô.”

Nghe vậy, Vân Tưởng Dung không nói gì nữa, sau sự im lặng kéo dài thì cô trực tiếp cúp máy.

Chu Khiêm chậm rãi buông điện thoại xuống, trơ mắt nhìn nó tự động khóa lại, nhưng tạm thời không làm thêm động tác gì khác.

Ngay lúc này, anh cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Trần Dương Châu đang liếc mắt dò xét mình.

Chu Khiêm nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, vỗ vỗ bả vai Tề Lưu Hành, cùng cậu nở nụ cười thiếu gia nhà giàu ngu si với Trần Dương Châu.

Sau đó anh nói với người ngồi trên ghế lái: “Cảnh sát Trần đừng để ý tới tôi. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện trong trò chơi thôi.”

“Vậy trò chơi của mấy cậu nghe ngớ ngẩn thật, giống như game dành cho mấy đứa trẻ con ấy. Tên gì thế?”

Trần Dương Châu không nhỏ, đã gần 40 tuổi, nhưng từ cách hỏi chuyện có lẽ vẫn biết cách dùng từ của người trẻ.*

*那你们的游戏实在是挺中二: Cảnh sát Trần dùng từ “中二” (trung nhị)

“Haiz, mỗi ngày nằm mốc trong phòng bệnh, rất là chán, nên chúng tôi mới chơi một chút để giải trí thôi.” Chu Khiêm hỏi: “Anh muốn dẫn chúng tôi đi ăn gì thế?”

“Sắp tới rồi. Quán vịt nướng nhé?” Trần Dương Châu nói.

Chu Khiêm trông vô cùng ghét bỏ: “Đừng nói là mấy cái quán nhỏ có ruồi bọ nha? Tôi không đi đâu.”

Trần Dương Châu gãi gãi đầu: “Tiền lương của tôi không nhiều. Cậu đừng có bắt người ta lấy tiêu chuẩn sinh hoạt lúc trước của cậu ra yêu cầu tôi chứ.”

“Chúng tôi mời anh ăn!” Chu Khiêm nói.

“Tôi lớn hơn hai cậu nhiều đấy, thật ra hai cậu gọi tôi bằng chú cũng được.” Trần Dương Châu dẫm chân ga: “Sao mà để cho hai đứa trẻ như hai cậu mời được?”

“Chú? Cũng không quá chứ.” Chu Khiêm nói: “Anh chưa tới 40 mà?”

“Nhưng tôi cũng tính là bạn của cha cậu đấy. Tôi và ông ta mới là người đồng lứa.” Trần Dương Châu nhìn Chu Khiêm qua kính chiếu hậu: “Hai người vừa nói trò chơi gì vậy?”

“Game online nhập vai thôi. Chúng tôi chơi nhiều lắm, giống một dạng tu tiên. Sao thế?” Chu Khiêm hỏi.

Trần Dương Châu lắc đầu, hơi cảm thán mà nói: “Thật ra không có gì. Chỉ là tôi nhớ lại… Cha cậu hình như cũng mê chơi game, thường xuyên ôm điện thoại trốn đi đâu đó ngồi một mình. Haiz ——”

“Cũng không biết là đang xem phát sóng trực tiếp game gì hay là ông ta chơi game thật. Tôi nghĩ mãi, ông ấy phá sản… Hay là có liên quan tới trò chơi đó không? Ông ấy chơi đánh bạc chăng? Chu Khiêm, cậu không nên đi theo vết xe đổ nhé. Cậu không nên chơi đặt cược này kia đâu.”

Nghe xong, Chu Khiêm cảm thấy có chút kinh ngạc.

Anh trở nên nghiêm túc hơn, đôi mắt cũng mở to.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm ngắt lời Trần Dương Châu đang lải nhải giáo dục trẻ nhỏ, hỏi: “Chú cùng cha tôi… Làm sao mà quen nhau?”

Trần Dương Châu bật đèn xi nhan, xe chạy qua làn đường bên cạnh: “Trước đây ở công ty cha cậu có người tự sát. Thật ra người đó không hề có động cơ tự sát, tôi vẫn luôn nghi ngờ có vấn đề nên thường xuyên đến công ty cha cậu điều tra, hỏi chuyện từng nhân viên ở đó. Hay đến nên cũng khá quen mặt cha cậu.”

“Cha cậu khá tốt, rất hợp tác, cũng không than trách tôi làm chậm trễ công việc của ông ấy. Sau đó… Đôi khi ông ấy cũng gọi tôi đi ăn cơm này kia. Chúng tôi không tính là thân thiết với nhau, nhưng tạm xem là bạn bè. Cho nên tôi, tôi phải là người mời cậu ăn mới đúng. Ừm, tôi nghĩ lại rồi… À, chúng ta đang nói chuyện trò chơi ——”

“Không phải cha cậu thường mời tôi ăn cơm à? Nhưng tôi thấy ông ấy hay cầm điện thoại vào WC lắm, ngồi ở trong đó vài tiếng đồng hồ cũng không ra. Tôi hỏi ông ấy bị làm sao, ông ấy nói mình chơi trò chơi… Cậu thấy không, trò chơi có hại lắm, không nên nghiện đâu!”

Trong mắt của Chu Khiêm, cha anh chỉ có hồ bằng cẩu hữu.

Từ trước đến nay anh không hề hứng thú với vòng xã giao của cha mình, cũng không biết cha mình lại quen biết với Trần Dương Châu.

Bây giờ nghe Trần Dương Châu nói chuyện, Chu Khiêm chợt có một nghi ngờ lớn.

Chẳng lẽ Chu Sùng Sơn, cha của cậu, cũng tham gia trò chơi này?

Trần Dương Châu nói ông ta luôn cầm điện thoại trốn trong WC… Nếu Chu Sùng Sơn thật sự có liên quan đến trò chơi này, ông ta giống với con bạc hơn là người chơi.

Ít nhất theo những gì Trần Dương Châu nhìn thấy khi đó, Chu Sùng Sơn là một con bạc.

Nếu Chu Sùng Sơn có liên hệ sâu vào trò chơi này, như vậy ông ta muốn kết giao với cảnh sát cũng là một điều dễ hiểu.

—— Cảnh sát điều tra vụ án, khi người chơi thất bại sẽ tử vong trong thế giới thực. Nếu Chu Sùng Sơn quen biết được với Trần Dương Châu có thể nghe ngóng thông tin từ người này.

Chu Khiêm có thể khẳng định rằng nhân viên “tự sát” ở công ty của Chu Sùng Sơn, và bản thân Chu Sùng Sơn, đều có liên quan đến trò chơi.

Như vậy, mục đích Chu Sùng Sơn tiếp cận với Trần Dương Châu quá rõ ràng.

—— Ông ta sợ Trần Dương Châu phát hiện ra trò chơi, phát hiện lý do thật sự mà người nhân viên kia tự sát.

Chu Khiêm vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ ôm chặt hũ tro cốt vào lòng, cúi đầu nhìn chăm chú.

Trên đời này, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi.

Nhưng trong số đó, có bao nhiêu người chết đi một cách tự nhiên, bao nhiêu người lại bị cuốn vào vòng xoáy của thế lượng siêu nhiên?

Bây giờ Chu Khiêm nhận ra cái chết của Chu Sùng Sơn có lẽ cũng không phải tự nhiên.

Còn Bạch Trụ thì sao?

Trực giác mơ hồ báo hiệu cho anh, có thật như vậy chăng?

Vì trên đời này sẽ không có ai không màng tất cả mà vươn tay giúp đỡ anh…

Với Chu Khiêm, người đó chỉ có thể là Bạch Trụ.

“Cậu… làm sao thế?” Thấy Chu Khiêm trầm mặc, Trần Dương Châu quay đầu nhìn, hỏi: “Có sao không thế?”

Chu Khiêm lắc đầu, hỏi tiếp: “Vậy… Về người nhân viên tự sát kia, sau đó thì thế nào?”

“Không tìm ra manh mối. Mọi chứng cứ đều cho thấy người đó tự sát. Nạn nhân chết trong phòng, khóa trái cửa, cửa sổ đóng kín. Máy theo dõi trên thang máy cũng cho thấy không có ai đi vào hay đi ra tầng lầu đó.” Trần Dương Châu đáp: “Tôi chỉ có thể kết án là tự sát.”

“Vậy… Người đó có bị tâm thần không?” Chu Khiêm hỏi.

Trần Dương Châu hỏi lại: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Chu Khiêm đáp: “Vì nếu theo như lời chú nói, người đó chỉ có thể tự sát, vậy thì có lẽ người đó sẽ mắc bệnh trầm cảm hay gì đó giống vậy?”

“Nạn nhân không mắc bệnh trầm cảm. Theo như tôi biết, người đó cũng không có gặp vấn đề về tâm lý.” Trần Dương Châu đáp: “Cho nên tôi mới nói nạn nhân hoàn toàn không có động cơ tự sát. Nhưng trên thực tế… Mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng nạn nhân tự sát. Haiz, không biết vì sao nữa.”

Nghe đến đây, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đều im lặng trong thời gian ngắn.

Vấn đề mà Chu Khiêm suy nghĩ rất đơn giản —— cha anh, Chu Sùng Sơn, có thể là một con bạc, mà người nhân viên “tự sát” kia là người chơi, hơn nữa thất bại trong trò chơi nên mới tử vong trong thế giới hiện thực.

Với lượng thông tin mà Chu Khiêm có được, dù là có bệnh thật hay là giả bệnh, người chơi dù ít dù nhiều đều có liên quan đến bệnh viện tâm thần.

Như vậy thì vì sao người nhân viên kia lại không có vấn đề về tâm lý?

Để tránh Trần Dương Châu nghi ngờ, Chu Khiêm không hỏi nhiều, chỉ dùng điện thoại tìm thông tin về Vu Hiền.

—— Vu Hiền bị giết hại trong phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao, hung thủ đúng là Chúc Cường.

Vu Hiền và Chúc Cường, Chu Khiêm đã gặp mặt hai người này qua giao diện hệ thống cách đây không lâu.

Dựa theo thời gian của trò chơi, chuyện này xảy ra vào ba ngày trước, nhưng theo thời gian hiện thực, chuyện này chỉ vừa xảy ra vào ngày hôm qua.

Trong một thời gian ngắn như vậy… Vu Hiền quả nhiên bị Chúc Cường giết.

Có lẽ người này không nghe lời anh mà chạy trốn.

Nhưng thứ chờ đợi Chúc Cường sẽ là gì?

Người này sẽ bị xem là hung thủ và bị cảnh sát bắt… Hắn sẽ dùng cách nào để chạy thoát?

Chu Khiêm dời mắt khỏi điện thoại, lại nhìn lên trước.

Hôm qua xảy ra vụ án giết người, Trần Dương Châu vẫn có thể dẫn anh đi ăn cơm, chứng tỏ nơi xảy ra vụ án không thuộc khu vực phụ trách của hắn, không đến lượt hắn quản lý.

Như vậy tạm thời Chu Khiêm không thể hỏi về chuyện này được.

Đề cập tới trò chơi như đề cập tới ma quỷ, nếu Chu Sùng Sơn và người nhân viên kia vì nó mà chết, chứng tỏ trò chơi xuất hiện ở thế gian này còn sớm hơn rất nhiều so với anh nghĩ.

Nhiều năm trôi qua, trò chơi vẫn thần bí không bị ai phát hiện, như vậy hệ thống ở sau lưng nó, hoặc nói đúng hơn là người thiết kế, chắc chắn không hy vọng chuyện này bị nhân loại phát giác.

Trần Dương Châu có thân phận nhạy cảm, có lẽ đã bị hệ thống trò chơi xem là đối tượng giám thị trọng điểm.

Người này cũng không tệ, Chu Khiêm cũng không lo hắn tai bay vạ gió, cho nên câu chuyện này có thể dừng lại ở đây.

Ngoại trừ hỏi thăm tin tức về Bạch Trụ, anh cũng quyết định không hỏi những vấn đề liên quan đến trò chơi, tránh việc liên quan đến hắn.



Trên đường đến quán ăn, Chu Khiêm cũng đã thu hoạch được một vấn đề không thể tin nổi từ Trần Dương Châu.

Vấn đề của Bạch Trụ ở thể chờ đến khi ngồi vào bàn cơm, có cơ hội thì hỏi cặn kẽ hơn.

Chu Khiêm nhận ra Trần Dương Châu quả nhiên chở anh đến một quán ăn “nhỏ đầy ruồi bọ”, nhà ăn rất nhỏ, chỉ có năm bàn ăn. Không gian, mức độ sạch sẽ là 0 điểm. Thậm chí trên bàn ghế còn đầy dầu mỡ.

Nhưng Tề Lưu Hành lại không có giống Chu Khiêm, vừa bước vào quán liền nói: “Mùi vịt nướng thơm quá đi! Cháu muốn ăn thử xem ngon như thế nào!”

“Đúng thế.” Trần Dương Châu nói: “Vịt thả vườn, chắc chắn không dùng chất k1ch thích. Hơn nữa tay nghề của bà chủ rất tốt. Ở thành phố lớn như chúng ta hả, chỗ này là số một! Nhưng mà vợ của tôi ——”

“Khụ, vợ của tôi hơi quản một chút, không cho tôi ăn món này. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội để ra ngoài ăn vịt rồi.”

Trần Dương Châu nói như vậy, Chu Khiêm đành phải cố nén cảm giác không khỏe mà ngồi xuống ghế.

Vì đang có việc muốn nhờ người ta, Chu Khiêm vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn nhìn Trần Dương Châu: “Cảnh sát Trần à ——”

Anh chưa nói xong đã bị Tề Lưu Hành ngắt lời: “Anh thật sự… muốn ôm hũ tro cốt đó mà ăn cơm luôn hả?”

Chu Khiêm hung ác nhìn qua: “Bạn học của tôi đã nằm dưới đất nhiều năm như vậy, tôi không thể dẫn cậu ấy đến thử… hương vị vịt nướng ngon nhất thành phố sao?”

Bà chủ bưng món khai vị lên, nghe xong thì ngỡ ngàng, sau đó làm bộ như không nghe gì, bỏ món ăn xuống rồi bỏ chạy.

Trần Dương Châu quả nhiên là cảnh sát hình sự, trải qua nhiều năm sóng gió, hơn nữa cũng biết đầu óc Chu Khiêm có vấn đề, vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không thấy bất ngờ.

Khi quay đầu về phía Trần Dương Châu, Chu Khiêm lại dịu ngoan: “Vậy, bạn Bạch Trụ của tôi… tình huống là như thế nào vậy?”

Trần Dương Châu sợ k1ch thích đến cảm xúc của Chu Khiêm, giọng điệu hòa nhã đáp: “Dựa theo một ít mảnh xương chưa bị thiêu hủy hoàn toàn mà phán đoán thì xương cốt của người này không tồi, nhưng không kiểm tra thêm được gì khác. DNA là chất hữu cơ, thiêu xác thì không còn gì, không thể kiểm nghiệm thêm.”

Chu Khiêm nhíu mày.

Trần Dương Châu hỏi tiếp: “Vì sao cậu lại nghĩ đây không phải là tro cốt của Bạch Trụ?”

“Anh ấy báo mộng cho tôi. Nói rằng anh ấy chưa chết.” Ánh mắt của Chu Khiêm vô cùng ngây thơ.

Ánh mắt, biểu tình của anh đều biểu hiện một vấn đề —— tôi hỏi như vậy vì tôi bị điên đó.

Cho nên Trần Dương Châu chỉ thở dài một hơi.

Chu Khiêm hỏi tiếp: “Vậy chú giúp tôi điều tra thêm được gì không? Ví dụ như vì sao anh ấy chết?”

“À. Cái này thì tôi tìm người hỏi giúp cậu rồi. Cậu ấy bị bệnh chết.” Trần Dương Châu trả lời.

“Bệnh?” Chu Khiêm nhíu mày: “Bệnh gì?”

“Chứng xơ cứng teo cơ một bên*.” Trần Dương Châu đáp: “Có lẽ cậu có nghe qua rồi, là chứng bệnh cơ bị teo rút, hoặc là bệnh liên quan tới dây thần kinh ——”

*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên (hội chứng ALS) là một bệnh lý liên quan đến hệ thần kinh, xảy ra khi một số tế bào nơron ở não và tủy sống dần chết đi. Người bệnh ban đầu gặp những vấn đề liên quan đến cơ bắp, rồi dần trở nên tàn tật, cuối cùng hô hấp ngừng hoạt động, dẫn đến tử vong.

“Tôi có nghe nói. Hawking* bị bệnh này đúng không?” Chu Khiêm sửng sốt.

*Stpephen Hawking (1942 – 2018): nhà vật lý lý thuyết, nhà toán học, thiên văn học, nhà vũ trụ học người Anh, có nhiều đóng góp lớn trong lĩnh vực khám phá vũ trụ, hố đen, thuyết tương đối và hấp dẫn lượng tử.

Trần Dương Châu nói: “Đúng thế. Căn bệnh đó, nghe nói người sau 30 tuổi sẽ dễ mắc hơn. Bạn cậu chỉ mới 16, 17 tuổi đã bệnh rồi, đúng là hiếm thấy.”

Chu Khiêm cụp mắt, không nói tiếp.

Sau đó anh lấy điện thoại ra, tìm hiểu về căn bệnh này.

Chu Khiêm đọc được rằng, những người mắc bệnh ban đầu sẽ cảm thất mệt mỏi, rồi bỗng nhiên cảm thấy vô lực, hoặc khi hành động thì tứ chi mất cân đối. Sau đó, cơ bắp của người bệnh sẽ teo tóp lại, khó khăn trong việc di chuyển… Cuối cùng chết đi trong đau đớn.

Bà chủ bưng vịt nướng lên, lớn tiếng hét to gì đó, đưa cho khách thêm một chút gan vịt.

Tê Lưu Hành cảm thấy có vấn đề, nhẹ nhàng gọi Chu Khiêm vài tiếng.

Trần Dương Châu mở miệng, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu về món vịt, cách ăn món vịt…

Thanh âm của ba người họ vang lên hết lần này đến lần khác, tiếng chặt thịt “cạch cạch cạch” ở sau bếp cũng vang lên rõ ràng.

Nhưng Chu Khiêm lại hoàn toàn không nghe thấy.

Trước mắt anh hiện lên bàn thi đấu bóng bàn ngày đó.

Trận chung kết đầy cam go, xung quanh là tiếng reo hò cổ vũ của các bạn học.

Chu Khiêm nắm chặt cây vợt, nhìn Bạch Trụ trước mắt mà như lâm vào đại địch.

Anh xem trận đấu tay đôi này vô cùng quan trọng. Anh cảm thấy anh hẳn là phải giỏi hơn Bạch Trụ ở một lĩnh vực nào đó.

Đến phiên Bạch Trụ phát bóng, kỹ thuật phát bóng của y xưa nay vô cùng tốt, góc độ xảo quyệt, khó lòng bắt được.

Vào lần đó, Bạch Trụ nâng tay trái thảy bóng lên, quả bóng xoay tròn ở trên cao rồi rơi xuống, đến khi tay phải vung lên đẩy bóng, không biết vì sao, tay của y lại rơi xuống, cho nên quả bóng cứ thế rơi xuống…

Y phát bóng lỗi.

Sau đó, Chu Khiêm phát bóng, Bạch Trụ cần phải đánh bóng lại.

Bạch Trụ trở tay cũng rất giỏi. Khi Chu Khiêm đánh bóng qua cũng gặp lỗi kỹ thuật, quả bóng không bay theo độ cong như ý muốn mà lại rơi vào gần vị trí giữa, không phải ở góc bên trái khó nhằn.

Theo lý, Bạch Trụ cũng có thể đón được phát bóng này.

Nhưng Chu Khiêm rõ ràng nhìn thấy tay đối phương run lên, sau đó “bang” một tiếng, quả bóng chạm vào bàn, rơi xuống đất.

Chu Khiêm không nghe thấy tiếng hoan hô hoặc nghi ngờ của những người xung quanh, tai anh chỉ nghe thấy tiếng quả bóng chạm vào bàn rồi rơi xuống đất, vang lên những tiếng “lạch cạch” nho nhỏ.

Khi đó anh đã bỏ lỡ, nhưng bây giờ nhớ lại chuyện cũ… Khi đó Bạch Trụ không có lực để cầm vợt, hai mắt mờ mịt và thất thần.

Hình ảnh chợt nhạt nhòa, cảnh tượng ở bàn thi đấu chuyển đến con đường nhỏ sau giờ tan trường.

Lá ngô đồng vàng vọt rơi xuống, tiếng bóng bàn rơi xuống mặt đất vẫn còn vang vọng.

Chu Khiêm nhìn thấy mình túm lấy cổ áo Bạch Trụ, hung tợn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao lại cố ý nhường em?”

Một khắc đó, ánh mắt Bạch Trụ có bình tĩnh như mình nghĩ không?

Khi ánh nắng vụt tắt, nơi đèn đường không chiếu rọi đến…

Ánh mắt khi đó của Bạch Trụ trông như thế nào, sao mình chưa từng chú ý đến?

“Chu Khiêm, có sao không!”

Hai giọng nói cao vút vang lên, hai bả vai anh bị đánh.

Chu Khiêm bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn thấy hai gương mặt lo lắng —— Tề Lưu Hành và Trần Dương Châu.

“Tôi không sao.” Giọng nói của Chu Khiêm khô khốc, anh hỏi Trần Dương Châu: “Bạch Trụ bị bệnh. Sau đó thì sao?”

“À… Cậu ấy hả…” Trần Dương Châu nhìn Chu Khiêm vài lần, sau khi ngồi xuống, cầm một cái chân vịt lên gặm, đáp: “Khi đó Bạch Trụ chữa bệnh ở bệnh viện Nhân Dân. Em vợ tôi vừa lúc là bác sĩ ở đó. Cậu ấy nói cậu ấy nhớ rõ Bạch Trụ. Vì đứa nhỏ đó rất đẹp trai, hơn nữa còn học giỏi. Em vợ tôi từ đó đến giờ đều cảm thấy tiếc lắm, cho nên càng nhớ sâu hơn. Cậu ấy nói rằng Bạch Trụ thật sự đã chết rồi, tuy…”

Chu Khiêm bắt giữ lấy tia do dự đo, hỏi: “Tuy gì? Nói cho tôi biết nguyên văn của bác sĩ.”

Trần Dương Châu nói: “Tuy bệnh của cậu ấy chuyển biến xấu, còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng, nhưng cuối cùng quả thực đã chết.”



Buổi chiều cùng ngày. Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu số 1, khu vực sinh hoạt công cộng.

Tề Lưu Hành lại đảm nhiệm công tác trông chừng của mình.

—— Vì Chu Khiêm một tay ôm hủ tro cốt, một tay giơ kính viễn vọng ngồi ở trên cành cây.

“Không phải, không phải muốn an táng người ta cho tốt sao? Sao anh vẫn còn giữ khư khư cái hũ đó vậy?” Tề Lưu Hành ngồi dưới góc cây bất bình hỏi: “Tôi là người trả tiền cho tấm bia mộ đó! Không thể để lãng phí như vậy!”

Chu Khiêm vẫn nhìn chằm chằm về khu X, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ rằng không cần an táng nữa. Quản lý nghĩa trang đó loạn lắm.”

Tề Lưu Hành: “Thì…?”

Chu Khiêm: “Cứ để trong phòng của chúng ta đi. Cậu sẽ không để ý đâu.”

Tề Lưu Hành: “Sao anh biết tôi không ngại?”

Chu Khiêm: “Em trai cậu ở chung với chúng ta, tôi không hề ngại.”

Tề Lưu Hành: “…”

“Vậy bây giờ anh đang làm gì? Sau đó chúng ta lại đi đâu?”

“Tôi đang đợi… 【137】tiếp tục năn nỉ tôi làm học trò.”

Tác giả có lời muốn nói:

1. Ghi chú: Bệnh xơ cứng teo cơ một bên có thể tra nội dung trên Baidu.

2. Không nhịn được mà muốn lải nhải một chút. Cảm ơn mọi người đã an ủi ha ha. Sau đó thấy có mô hình kinh tế học khá thú vị đây.

Nếu không học chuyên ngành này thì cứ xem kinh tế vĩ mô là một dạng lý luận, liên quan đến nhiều mô hình toán học. Như vậy thì hôm nay sẽ nói một vấn đề đơn giản, dễ hiểu vô cùng dễ hiểu trong giáo trình kinh tế học là “Sữa và Coca”.

Tôi sẽ cho mọi người vài câu hỏi để thấy nó thú vị nha.

“Vì sao sữa lại bán trong hộp vuông còn Coca lại bán trong chai?”

“Vì sao trên đường cao tốc phía Bắc xảy ra tai nạn xe lại gây ùn tắc giao thông ở đường ngược chiều phía Nam?

“Vì sao Liên Xô giải thể lại khiến cho sản lượng tiêu thụ trướng cá muối biển giảm mạnh?”

“Ly bình thường có dung lượng là 8 ounce (đơn vị đo lường Anh), nhưng vì sao ly cà phê nhỏ nhất của Starbucks gọi là “Tall”* có dung tích là 12 ounce?”

*Starbucks có các size: Tall (12 ounce) – Grande (16 ounce) – Venti (20 ounce)

“Vì sao trong cùng một nhóm công việc trong cùng một công ty, thu nhập của những nhân viên làm việc kém hiệu quả nhất thường cao hơn giá trị họ tạo ra, thu nhập của những nhân viên làm việc năng suất nhất lại thấp hơn giá trị họ tạo ra?

“Vì sao một số thương hiệu kem chỉ bán phần nhỏ, trong khi những thương hiệu khác chỉ bán phần lớn?”

02.02.23

tri thức tác giả thú vị ghê =))) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.