Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 45: Những bông hoa ác (2)



【 Xin chú ý, mỗi người chơi chỉ có thể rút một lá bài, mỗi người chơi chỉ có một cơ hội, nếu không hài lòng với kết quả của lá bài, không được phép bỏ lá bài vào trong hộp đen để rút một lá bài khác 】

【 Người chơi vi phạm sẽ trực tiếp tử vong 】

Hai dòng thông báo nhấp nháy vài giây rồi biến mất.

Vì vậy, kế hoạch tráo bài của thần bài Chu Khiêm đã tạm thời bị hủy bỏ.

Chu Khiêm đang đứng bên cạnh bàn làm việc, là người ở gần chiếc hộp đen nhất, thế nên anh tiến lên, trở thành người đầu tiên rút bài.

Sau khi rút xong, lật ra xem, ở giữa lá bài chỉ có một con số đơn giản —— “24”.

Nhưng con số này không được in lên mà giống như nó đang hiển thị trên một màn hình cảm ứng.

Theo lời của hệ thống, đây là điểm sinh tồn của anh, nhưng ý nghĩa của con số này là gì, Chu Khiêm vẫn chưa biết, anh chỉ nhanh chóng bỏ lá bài vào trong túi hành lý của mình.

Sáu người chơi còn lại lần lượt tiến lên rút lá bài, từng người từng người một.

Sau đó, hệ thống vẫn chưa đưa ra thêm thông báo mới, người chơi tạm thời không biết nên làm gì.

Người có hành động đầu tiên là Lý Bất Hối. Người này đi thẳng đến cửa phòng, giơ tay đặt lên tay nắm cửa, muốn mở cửa ra.

“Tôi cảm thấy mấy người cẩn thận quá rồi đó. Trừ khi là phó bản vừa vào đã đánh quái thì với một trò chơi giải đố như thế này, người chơi muốn qua màn bắt buộc phải tìm thêm manh mối. Dù có khó cũng không thể vô duyên vô cớ có nguy hiểm tử vong ngay từ đầu được.”

“Dù phó bản có liên quan tới phù thủy thì sao, chẳng quan trọng. Tóc với ngón tay vừa rồi chắc cũng liên quan đến phù thủy đúng không? Nhưng tôi và Tửu Tửu đều chạm vào cả, có sao đâu!”

Nói xong, Lý Bất Hối liền vặn tay nắm cửa.

Nhưng hiển nhiên y không làm được.

“Chậc… Hình như có thứ gì chặn lại hả, trông đâu giống bị khóa đâu.”

Ngay sau đó, Lý Bất Hối phát hiện ra nguyên nhân.

Khi cậu ta vặn tay nắm cửa, có một sức mạnh vô hình nào đó ở bên ngoài đã vặn theo hướng ngược lại.

Cho nên y không thể vặn được!

“Cái… cái cửa này kỳ quá.”

Lý Bất Hối vừa nói xong, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ân Tửu Tửu đầy sự cảnh cáo: “Chú ý, ở trên, trên cậu ——”

Trên?

Trên mình có gì?

Lý Bất Hối còn chưa kịp hỏi thì thấy một mái tóc nâu dài lượn sóng rũ xuống mặt mình.

Trong lòng lạnh lẽo, còn chưa kịp định hình thì y nhìn thấy một gương mặt trắng bệch.

Lý Bất Hối không quá nhát gan, nhưng cũng bị dọa cho nhảy giật người lên, vô thức thả tay ra, té dập mông xuống đất.

Một người mặc chiếc váy nửa trong suốt bất ngờ xuất hiện trước mặt y. Đây rõ ràng là một quỷ hồn của một cô bé. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt màu xanh lá, hai bên má có tàn nhang. Hai chân cô bé treo ngược trên trần, đầu dốc xuống, gương mặt đối diện với Lý Bất Hối.

Thấy phản ứng của Lý Bất Hối, cô bé cười to, sau đó tiến lên ôm lấy cổ y, thì thầm bên tai: “Bây giờ chưa rời đi được đâu. Trừ khi… tìm ra hung thủ đã sát hại tôi.”

Nói xong, cô bé liền biến mất.

Mọi người đều nhận được thông báo ——

【 Người chơi Lý Bất Hối bị “?” chạm vào, điểm sinh tồn bị trừ 2 điểm 】

【 Về thân phận của “?”, người chơi có thể tìm ra trong quá trình tham gia phó bản 】

Nhìn thấy thông báo, Tề Lưu Hành kéo Kha Vũ Tiêu bên cạnh mình đi đến chỗ Chu Khiêm, còn lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh, nhỏ giọng nói: “Tôi tính hỏi anh trước rồi, khi trò chơi mới bắt đầu sẽ không có nguy hiểm tử vong bất ngờ, chỉ có anh nghĩ thế thôi. Không ngờ… May là anh đã ngăn tôi lại.”

Chu Khiêm cũng nhỏ giọng trả lời: “Thật ra điểm sinh tồn cao cũng tốt, ít cũng chẳng sao, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết nó là gì. Đôi khi… có càng nhiều thứ gì thì không phải là chuyện tốt đâu.”

Chu Khiêm cũng không ngờ lời anh nói lại ứng nghiệm nhanh đến như vậy.

Hệ thống lại thông báo quy tắc mới.

【 Người chơi kích hoạt nhiệm vụ chính: Tìm cách rời khỏi ngôi nhà này 】

【 Chú ý: xin cố gắng thăm dò đầy đủ, manh mối trong thư phòng có giá trị quan trọng nhất đối với nhiệm vụ tiếp theo 】

【 Sau đây là quy tắc về điểm sinh tồn, mong người chơi nghiêm túc lắng nghe 】

【 Một điểm sinh tồn tương ứng với một giờ đồng hồ của người chơi tồn tại trong phó bản, thời gian đếm ngược tính từ bây giờ 】

Ở nơi không ai nhìn thấy, Chu Khiêm lấy lá bài của mình ra nhìn.

Bên trên vẫn là một con số “24”.

Dưới con số “24” xuất hiện một hệ thống đếm ngược, là 【59: 59】.

Hệ thống đếm ngược này xem mỗi giờ là đơn vị tính.

Có nghĩa rằng, sau khi 59 phút 59 giây trôi qua, con số “24” trên lá bài của Chu Khiêm sẽ đổi thành “23”.

Hệ thống tiếp tục thông báo quy tắc.

【 Phục chế, trộm cắp, cướp đoạt, dùng kỹ năng và đạo cụ để thay đổi điểm sinh tồn sẽ không có tác dụng 】

【 Cách duy nhất để lấy lá bài của người chơi khác là gi3t chết người chơi 】

Đọc đến đây, trong lòng ai nấy đều không rét mà run.

Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo ——

【 Điểm sinh tồn cao nhất là 24 điểm, tương ứng có thể tồn tại 24 tiếng đồng hồ 】

【 Số thứ tự tên người chơi có điểm sinh tồn từ cao đến thấp trong thời điểm hiện tại: 1, Chu Khiêm; 2, Lý Bất Hối; 3, Tề Lưu Hành; 4, Ân Tửu Tửu; 5, Kha Vũ Tiêu; 6, Tư Đồ Tình; 7, Ngô Nhân 】

【 Hệ thống ưa chuộng hòa bình, tránh việc người chơi chém giết lẫn nhau sẽ đặc cách lập ra hạn chế đối với hành vi của người chơi 】

【 Người chơi có số điểm cao nhất gi3t chết người chơi có số điểm thấp nhất sẽ không thể nhận được lá bài tương ứng. Ví dụ, Chu Khiêm đứng thứ nhất, bạn đã vô cùng may mắn khi nhận được điểm số cao như vậy, vì sao lại còn muốn giết người cướp của? Hệ thống không cho phép loại hành vi man rợ này 】

May mắn? May mắn cái rắm.

Lấy được điểm cao nhất đúng là có thời gian tồn tại lâu nhất, nhưng đồng thời cũng khiến Chu Khiêm trở thành mục tiêu của mọi người!

Nếu xem những người chơi có số điểm thấp là thợ săn thì bây giờ Chu Khiêm chẳng khác gì một con dê béo tốt bại lộ ngay dưới mí mắt của thợ săn.

Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu liếc nhìn nhau, hai người ăn ý lấy một kiếm một tiêu, đồng thời canh giữ trước mặt Chu Khiêm.

Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo quy tắc ——

【 Người chơi có số điểm thấp nếu gi3t chết người chơi có số điểm cao có thể nhận được lá bài với điểm sinh tồn tương ứng; nhưng cùng lúc, giết người đã bại lộ lòng dạ hiểm ác của bạn, như vậy thì hệ thống sẽ trừng phạt bạn, thanh kỹ năng của bạn chỉ còn 0 điểm, kéo dài trong một giờ, thuốc hồi phục điểm kỹ năng không có tác dụng 】

【 Cuối cùng, lá bài có thể dùng để quyên tặng, nhưng xin nhớ rõ, nếu bạn chỉ có một lá bài, sau khi tặng, điểm sinh tồn sẽ quay về 0, bạn sẽ tử vong ngay lập tức 】

【 Chú ý: 1, bản đồ phó bản có rất nhiều cốt truyện ẩn, khi thăm dò không những có thể tìm được cách vượt qua phó bản mà còn sẽ gia tăng điểm sinh tồn 】

【2, không kiến nghị giết đồng đội ngay từ lúc bắt đầu, kiến nghị các bạn nên thân thiện với nhau, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Bởi lẽ điểm số quá nhiều cũng không phải là một chuyện tốt ——】

【 Trưởng thị trấn rất thích chơi trò chơi 24 điểm, người cuối cùng tồn tại còn điểm có thể được tặng thêm 24 điểm, như vậy mới có thể chiến thắng đến phút cuối cùng! 】



Chu Khiêm thẳng lưng, tựa người vào bàn làm việc, nhìn những người chơi xung quanh, phát hiện mọi người vẫn còn nâng cổ tay trái xem thông báo.

Hơn phân nửa bọn họ đều đang đọc chăm chú để hiểu cặn kỹ quy tắc trò chơi.

Sau đó Chu Khiêm nhận ra điều gì, ánh mắt chuyển dời về một hướng, đối diện tới ánh mắt của người nọ.

—— Người đó là Ngô Nhân có số điểm sinh tồn thấp nhất. Người này còn có tên là Rain Man, kỹ năng là có thể dùng ám khí để giết người.

Bây giờ Chu Khiêm chỉ mới cấp B, nhưng người này lại cấp A, sở trường còn là ám sát, không thể không đề phòng.

Mưa, đây là thời điểm khiến nhiều người không thoải mái, nó luôn kéo theo mây đen giăng kín, không khí âm u ẩm ướt.

Bây giờ ánh mắt của Ngô Nhân cũng giống như vậy.

Vóc người cao ráo, đôi mắt híp lại như hai khe hở thon dài, khí chất tối tăm, thật sự mang đến cho người ta cảm giác không thoải mái.

Chu Khiêm mỉm cười trước cái nhìn chăm chú của đối phương: “Anh sẽ không động thủ với tôi đâu đúng không?”

Ngô Nhân không đáp, chỉ âm trầm nhìn Chu Khiêm.

Chu Khiêm nói tiếp: “Theo quy tắc, nếu tôi giết anh, tôi không thể lấy lá bài của anh, cho nên tôi không cần phải làm như vậy, nhưng thanh kỹ năng bị đóng băng thì không phải một cái giá tốt đâu.”

“Tuy anh có thể giết tôi để lấy lá bài, kéo dài thời gian sống nhưng cũng không cần thiết. Vì một khi anh giết tôi, trong vòng một giờ kế tiếp, anh không thể sử dụng bất kỳ kỹ năng nào. Mà khi đó… những người khác lại có thể gi3t chết anh.”

“Ngô Nhân, trong mắt anh, bây giờ tôi là một “con dê” chờ bị thịt, nhưng thanh kỹ năng của tôi vẫn còn đầy, tôi có thể đối đầu với anh, cho nên thật ra anh sẽ không giết tôi được.”

“Dù anh có may mắn giết tôi được, lá bài của tôi thuộc về anh, điểm sinh tồn của anh tăng cao, như vậy anh lại trở thành người xếp hạng nhất, là con dê béo người người dòm ngó. Mà khi đó, anh lại không có điểm kỹ năng trong vòng một giờ. “Con dê béo” lúc này mới thật sự chỉ biết trơ mắt nhìn người khác tàn sát chính mình.”

“Ngoài ra, đừng quên, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của chúng ta là thăm dò cốt truyện, thoát ra khỏi căn phòng và cả ngôi nhà này.”

“Anh là một người thông minh, anh sẽ không giết tôi, đúng không?”

Ngay sau đó, Rain Man Ngô Nhân liền nheo mắt.

Đôi mắt hắn vốn nhỏ, khi nheo lại chỉ còn một đường chỉ.

Nhưng ánh mắt tối tắm lại hiển hiện thật rõ, thật sự khiến người khác phát lạnh.

Hắn nói: “Bây giờ tôi không cần phải giết cậu. Trước tiên cứ kiểm tra thăm dò đi. Nhưng mà ——”

Hắn nhếch miệng, Ngô Nhân nhìn chằm chằm vào mắt của Chu Khiêm: “Vừa rồi cậu nói, thật ra không phân tích rõ quy tắc. Tôi giết cậu, tôi mất điểm kỹ năng, tôi sẽ xếp hạng nhất, tôi sẽ rơi vào nguy hiểm… Những điều này dù là đứa không có não cũng biết được.”

“Cho nên tôi chắc chắn không giết cậu. Nhưng…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Hệ thống chưa hề nói nếu chúng tôi đồng loạt giết cậu thì sẽ thế nào?”

“Khi tất cả đều giết cậu, có lẽ có thể chia sẻ điểm số của cậu chăng. Đến lúc đó chúng tôi đều hành động, thanh kỹ năng đều bị đóng băng. Như vậy chẳng còn ai sợ ai nữa. Đúng không?”

Chu Khiêm mỉm cười: “Chà… Anh nói đúng thế làm tôi sợ đấy. Tuy nhiên ——”

“Hệ thống không thông báo quy tắc đó. Cho nên anh cũng không thể bảo đảm khi tất cả đều giết tôi thì mọi người đều có thể chia nhau số điểm của tôi. Dù nhiều người giết một người thì ai cũng biết tôi là người chết, nhưng ai mới là thủ phạm, và có lẽ chỉ có thủ phạm mới có thể nhận được số điểm của tôi. Mà anh lại giúp người đó, vậy thì anh đang lao động không công rồi. Đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai ——”

“Tôi dẫn đội của tôi vào đây. Anh cùng lắm chỉ có thể hợp tác được với hai người. Đây là thế cục bốn chọi ba. Một thế khó đấy, lưỡng bại câu thương*”

* 两败俱伤: hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.

“Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, anh chắc chắn muốn chơi theo thế này? Anh cảm thấy khi chỉ còn hai phần ba người chơi thì sẽ có bao nhiêu ra khỏi phó bản được? Đừng quên, đến phút cuối cùng còn “cộng thêm 24 điểm” nữa, quy tắc sau đó vẫn chưa được công bố rõ ràng. Điều thứ ba ——”

Có lẽ không ngờ có đến “ba lý do”, Ngô Nhân hơi sửng sốt.

Sau đó hắn thấy Chu Khiêm mỉm cười đôn hậu nhìn mình, trực tiếp đi đến chỗ cánh cửa, giơ tay lên chuẩn bị cầm lấy nắm tay nắm cửa: “Điều thứ ba, sao anh chắc rằng tôi không đến đây để cô bé kia ôm tôi nhiều một chút nhỉ?”

Rạng rỡ tươi cười, ánh mắt còn có chút ngây thơ thuần khiết, Chu Khiêm nói với Ngô Nhân: “Có lẽ chỉ cần để cô bé ôm tôi hai lần, tôi sẽ không còn xếp hạng nhất nữa. Bây giờ anh kết thù với tôi có ý nghĩa gì không? Có lẽ sau này chúng ta sẽ là đồng minh của nhau đấy!”

Ngô Nhân: “…”

“Xếp hạng sẽ luôn thay đổi, liên minh người chơi không ổn định. Bây giờ còn gây thù chuốc oán… Chi bằng nhanh chóng thăm dò cốt truyện đi. Anh thấy sao nào?”

Chu Khiêm mỉm cười, quay đầu đi về phía giá sách.

Ngay lúc này, đồng hồ của anh run lên.

Mở ra kiểm tra, là con bạc của anh, đồng thời là bác sĩ trị liệu cho anh, Lịch Học Hải đã gửi tin nhắn ——

【 Chú ý cẩn thận những người xếp hạng theo số chẵn. Ân Tửu Tửu, Tư Đồ Tình, Lý Bất Hối 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.