*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa hồng đỏ luôn nhận được sự yêu thích nồng nhiệt.
Sarah tựa một đóa hồng kiều diễm, cô cũng nghĩ rằng mình là một đóa hoa được mọi người yêu mến. Cô hưởng thụ cảm giác được mọi người nhìn ngắm, thậm chí hưởng thụ quyền lực khi đứng trên đỉnh cao nhất, được toàn quyền khống chế mọi thứ.
Hoa hồng cho cô được hưởng mọi niềm khoái lạc, nhưng chính nó cũng dạy cho cô biết —— nó sẽ héo tàn.
Hoa tàn thì không còn ai yêu.
Người đẹp khi về già cũng mất đi mọi ánh nhìn.
Vì sao vạn vật phải trải qua sự thay đổi tàn khốc đó? Vì sao sau thịnh lại là suy?
Vì sao người đẹp luôn phải già nua xấu xí? Liệu người anh hùng có thể đi đến cuối con đường không?
Vì sao đã có khỏe mạnh lại đi liền với bệnh tật?
Vì sao con người không thể sống cùng với vi khuẩn, virus?
Vì sao giữa mọi thứ đều có ranh giới rõ ràng như vậy?
Liệu có một cách nào đó có thể phá vỡ ranh giới ấy, khiến cho mình khống chế vạn vật được hay không?
Vũ trụ sinh ra từ một vụ nổ.
Thế giới sinh ra từ hư vô.
Thuở sơ khai, trời đất hỗn loạn.
Vạn vật sinh ra từ hỗn độn, người phương Đông nói rằng thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh vạn vật* có lẽ cũng giống như vậy.
*Thái Cực khi chưa phân ra âm dương thì hoàn toàn là một khối được xem như vũ trụ toàn bộ. Thể hiện bằng 1 vòng tròn khép kín: Vô cực sinh thái cực, tiếp đến thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Thể hiện sự biến hóa thay đổi của vũ trụ và vạn vật.Như vậy vì sao không thể làm ngược lại?
Vì sao vạn vật không quay về một mối như thuở hỗn độn ban đầu?
Vốn dĩ nên như thế.
Vạn vật trên đời vốn dĩ là một nhất thể.
Khi vạn vật là một nhất thể, Sarah cho rằng khi đó cô có thể là chúa tể của muôn loài.
Cô sẽ là trời đất, cũng sẽ là vạn vật.
Thủy triều lên xuống, ngắm nhìn tâm tình của cô thay đổi; hoa nở rồi tàn chỉ là một suy nghĩ của cô.
Cô muốn trở thành thần của thế giới, đồng thời đạt được cuộc sống vĩnh hằng chân chính.
Hoa hồng đã làm bạn bên cạnh Sarah nhiều năm, khi Chu Khiêm nhìn thấy những cánh hoa diễm lệ kia, ngoại trừ thu thập được ký ức liên quan đến Sarah, anh cũng phần nào đã cộng minh với cô ta, có thể lý giải được suy nghĩ của đối phương.
Lúc này, nhóm người chơi nhận được thông báo từ hệ thống.
【 Người chơi thu thập được mảnh ghép ký ức: 《 Chân của Sarah 》】
【 Số mảnh ghép ký ức: 2/4 】
Ở bên cạnh, Ngô Nhân tiêu hóa thông tin một lúc lâu rồi mới phản ứng lại được Chu Khiêm đang nói gì: “Dung hợp? Đm… Cái này…”
Chu Khiêm nói: “Ngay từ đầu tôi cho rằng Ryan là nam giả nữ, giả giọng hoặc giọng máy biến âm, màu mắt thì dùng kính lens. Bây giờ mới nhận ra, hai người họ là một thể cộng sinh. Nếu tưởng tượng thêm một bậc nữa thì ——”
“Đôi mắt của người đó có thể tự do thay đổi màu sắc, thân thể cũng có thể tùy ý biến thành nam hoặc nữ.”
Ngô Nhân nói: “Thân thể có thể tùy thời thay đổi? Chờ, chờ một chút, như vậy thì hơi quá rồi đó.”
“Thân thể của chúng ta biến dị, chúng ta không khống chế được. Nhưng nếu tên đó giống như lời cậu nói… Vậy chẳng phải tên đó có thể tùy ý thay đổi tâm s1nh lý của mình à? Trên người của tên đó ẩn chứa chìa khóa thay đổi mã gien?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Có lẽ đây là bí mật mà chúng ta phải đi tìm.” Chu Khiêm đáp: “Bây giờ còn một vấn đề duy nhất, Ryan và Sarah, thân thể dung hợp, còn tinh thần thì sao?”
Ngô Nhân suy nghĩ, đáp: “Hai chị em nhà này… Suy nghĩ, tính cách đều khác nhau, giống như ở hai cực đối lập vậy.”
“Dựa vào hai đoạn ký ức khi nãy, người em trai vẫn khá bình thường, tính cách dịu dàng ôn hòa, hơn nữa còn mang chí lớn.”
“Còn người chị gái, cố chấp cuồng nhiệt, cô ta muốn làm người lãnh đạo, muốn khống chế người khác. Ừm… với sự nhiệt tình thái quá của cô ta, tôi cảm giác người chị sẽ chiếm vai trò chủ đạo. Nhưng mà ——”
“Nhưng mà bây giờ “trưởng thị trấn Ryan” hình như cũng đang làm tốt việc chăm lo cho thị trấn, người này sửa chấn tấm chắn, có vẻ muốn bảo vệ người dân của thị trấn thật… Như vậy thì bây giờ người đó… có lẽ bảo lưu cả hai tính cách.”
Chu Khiêm suy nghĩ một lát, nói: “Ừm, bây giờ có vài khả năng như thế này. Khả năng thứ nhất, sau khi thân thể dung hợp, não cùng não kết hợp, tạo ra một bộ não mới.”
“Khả năng thứ hai, mọi thứ đều là âm mưu của Sarah, cô ta muốn trở thành chúa tể muôn loài, như vậy thì cô ta không thể để bộ não của mình biến mất, cô ta chỉ đơn thuần “hấp thu” người khác. Nói cách khác, cô ta đã áp dụng một phương thức nào đó để giúp cho não bộ của cô ta luôn chiếm vị trí chủ đạo.”
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Dựa vào thông tin mà hoa hồng cung cấp, tôi có khuynh hướng nghiêng theo khả năng thứ hai. Nhưng dù là khả năng nào đi chăng nữa, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, cuối cùng chúng ta cũng sẽ đánh mất lý trí tự chủ. Chúng ta không thể để cô ta thành công được.”
…
Rời khỏi khu vực hoa hồng, Chu Khiêm và Ngô Nhân tiếp tục đi về hướng đông.
Một lát sau, họ đi đến một vách núi.
Trong lòng có một dự cảm không ổn, Chu Khiêm tiến lên nhìn xuống thì thấy Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu nằm ngã dưới đáy vách núi.
Sử dụng đạo cụ dây thừng bay, Chu Khiêm nhanh chóng bay xuống mặt đất, kiểm tra tình huống của họ.
May mắn là vách núi này cũng không quá cao, sau khi bắt đầu làm nhiệm vụ cả hai người cũng đã mặc áo giáp bảo vệ, thanh máu chỉ dừng lại khoảng 30%, không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Sau khi đánh thức hai người, Chu Khiêm liền dò hỏi họ gặp gì khi đến đầm lầy.
Theo lời của Tề Lưu Hành, cậu đi đến chỗ đầm lầy, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Khiêm lại chạy như điên về hướng đông.
Tề Lưu Hành không biết vì sao Chu Khiêm lại làm như vậy, vô cùng lo lắng, cho nên nhanh chóng đuổi theo, nào ngờ trượt chân ngã xuống vách núi, bất tỉnh.
Chu Khiêm nghe đến đây thì vui vẻ mỉm cười.
Anh nhìn Tề Lưu Hành, nói: “Đầm lầy có thể cho cậu nhìn thấy ký ức mà cậu sợ hãi nhất. Có phải cậu từng nằm mơ thấy tôi lao đầu xuống vách núi, cho nên trở thành ký ức sợ hãi nhất của cậu không? Ra là Tiểu Tề lo lắng cho tôi như thế, tôi rất là vui đó.”
Tề Lưu Hành phiền muộn nói: “Tôi cảm thấy anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ bị ảo giác mà thôi.”
“Em trai Kiếm Thần ngoài lạnh trong nóng.”
Chu Khiêm cười cười, nhìn về phía Kha Vũ Tiêu: “Còn anh? Đừng nói anh cũng nhìn thấy tôi lao đầu xuống vách núi nha?”
Kha Vũ Tiêu bất lực nói: “Cậu Khiêm, cậu nghĩ nhiều rồi. Hẳn là Tiểu Tề gặp ảo giác trước, còn tôi thì chưa bị gì. Tôi chỉ thấy em ấy đột nhiên chạy về hướng đông cho nên tôi đuổi theo. Nhưng sau đó thì tôi lại gặp ảo giác trên đường.”
“Lúc trước tôi từng nói tôi mắc bệnh trầm cảm, cho nên tôi… Tôi không thể nói rõ, nói tóm lại, tôi nhớ đến một chuyện khá tệ từng xảy ra. Tôi cho rằng mình đứng trên sân thượng, sau đó nản lòng mà nhảy xuống. Không ngờ lại trúng bẫy.”
Nghe đến đây, Tề Lưu Hành lo lắng nhìn Kha Vũ Tiêu: “Anh có sao không?”
“Không sao.” Kha Vũ Tiêu lắc đầu đáp.
Chu Khiêm mở miệng, đang muốn trêu chọc vài câu, trong đầu bỗng nhiên nghe thấy một câu.
【 Nhìn biểu tình của Kha Vũ Tiêu không ổn lắm, mình hỏi thăm thêm vài câu được không? Nhưng mà đó là chuyện riêng của anh ấy mà, có lẽ mình không nên nhiều chuyện? Nhưng khi nãy anh ấy nói anh ấy thấy mình tự sát trong. Chuyện này không ổn chút nào. Mình không hỏi rõ ràng thì làm sao mà giúp anh ấy được đây? 】
Đây hẳn là lời của Tề Lưu Hành. Nhưng cậu ấy không mở miệng, vì sao anh lại nghe thấy?
Đang nghĩ như vậy, trong đầu Chu Khiêm lại vang lên một câu ——【 Vừa rồi thật ra mình cũng không tự sát, chỉ là… Thật ra mình ổn, mọi thứ đều đã qua. Nhưng hình như Tiểu Tề có vẻ rất lo lắng cho mình? Chờ đến khi khác, mình sẽ giải thích lại với em ấy mới được… 】
Những lời này là của Kha Vũ Tiêu.
Sao anh có thể nghe thấy suy nghĩ của hai người họ?
Bọn họ sẽ không…
Khoan đã, nếu mình có thể nghe thấy được suy nghĩ của Kha Vũ Tiêu, chứng to… khi nãy anh ta nói thật.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Chu Khiêm hoàn toàn biến mất, ngược lại vô cùng nghiêm túc ngưng trọng.
Thật ra cho đến giờ Chu Khiêm vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Kha Vũ Tiêu.
Vừa rồi anh trêu chọc Tề Lưu Hành vài câu cũng chỉ muốn thử Kha Vũ Tiêu —— anh muốn biết, khi anh gặp ảo cảnh thì Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại cùng nhau đi đến vách núi.
Chu Khiêm không cho rằng đó là một sự trùng hợp.
Điều này giống như một kế hoạch được tỉ mỉ dàn xếp trước.
Chu Khiêm vẫn nghĩ rằng —— quân đoàn Đào Hồng không cần dùng cách hồ lô cứu ông để đối phó với mình.
Tư Đồ Tình đã thất bại, bọn họ cũng đã có thông tin về anh, họ muốn làm thì chắc chắn sẽ chơi lớn, đảm bảo kế hoạch giết người của mình chắc chắn thành công.
Chỉ dựa vào hai người Ân Tửu Tửu và Chúc Cường thì không đủ để giết Chu Khiêm, người của quân đoàn Đào Hồng hiển nhiên biết rõ.
Khi biết Ân Tửu Tửu chỉ bị lợi dụng, Chu Khiêm càng nghi ngờ, ngoại trừ Chúc Cường, trong số những người chơi vẫn còn người của quân đoàn Đào Hồng.
Nếu kẻ đó không phải Ngô Nhân, thì chỉ có thể là Kha Vũ Tiêu.
Nếu thế lực của quân đoàn Đào Hồng mạnh như vậy, có thể tìm được Ân Tửu Tửu có thù oán với Tư Đồ Tình, bọn họ biết tình huống Tề Lưu Hành bị Chu Khiêm kéo vào đội, xuống tay với Tề Lưu Hành, sắp xếp một gián điệp như Kha Vũ Tiêu vào đội ngũ cũng là một khả năng có thể xảy ra.
Ngoài ra, sau một loạt thiết kế bẫy rập của Chúc Cường càng khiến cho Chu Khiêm nghi ngờ Kha Vũ Tiêu hơn.
Đầm lầy trong nhiệm vụ này thật ra tương đương với một cạm bẫy của quân đoàn Đào Hồng.
Trên thực tế, bọn họ cũng lợi dụng Ân Tửu Tửu ở chỗ này.
Nếu Ân Tửu Tửu có thể giết Tư Đồ Tình, đó là một trong những cách tốt nhất để loại trừ một tai họa ngầm, cũng có thể chặt đứt một cánh tay giúp đỡ của Chu Khiêm.
Nhưng nến Ân Tửu Tửu không thành công, mục đích của bọn họ là khiến cho Chu Khiêm tìm cách ngăn cả hai người họ chém giết lẫn nhau, lựa chọn đi con đường nguy hiểm nhất ở giữa.
Cho nên, quân đoàn Đào Hồng bày ra một thế cục lớn như vậy là vì muốn dẫn Chu Khiêm vào đầm lầy ở con đường chính giữa.
Bọn họ phải bảo đảm nước cờ này phải thành công.
Nhưng nếu Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu vẫn luôn đi theo Chu Khiêm thì nước cờ đó làm sao có thể thành công?
Vì sao ba người đều rơi vào ảo mộng?
Vì sao Chu Khiêm vừa quay đầu liền không thấy hai người họ đâu?
Chu Khiêm không thể không nghi ngờ, Kha Tiêu Vũ là một con tốt thí của quân đoàn Đào Hồng.
Người này âm thầm động tay động chân với Tề Lưu Hành, khiến cậu bé một đường chạy thẳng về hướng đông, cuối cùng ngã xuống vách núi.
Có con tốt thí như anh ta thì kế hoạch của quân đoàn Đào Hồng mới chắc chắn thành công.
Sai lầm duy nhất của bọn họ là không thu thập được đủ tin tình báo của phó bản, không dự đoán được người chơi có thể điều khiển động thực vật.
Như vậy, sự nghi ngờ của Chu Khiêm dành cho Kha Vũ Tiêu hoàn toàn nói có sách mách có chứng.
Nhưng bây giờ, anh lại bỗng nhiên có thể nghe thấy được tiếng lòng của Kha Vũ Tiêu.
Kha Vũ Tiêu vì trầm cảm nên đã từng nhảy lầu tự sát.
Trước mắt, Kha Vũ Tiêu không thể nói dối trong tình huống này.
Cho nên, người này không có vấn đề?
Chẳng lẽ trước đó Chúc Cường còn có đạo cụ khác, dẫn dụ Kha Vũ Tiêu và Tề Lưu Hành chạy về hướng đông, tránh việc khi anh rơi vào đầm lầy, họ sẽ ra tay giúp đỡ?
Nhưng bây giờ Chúc Cường đã chết, Chu Khiêm không hỏi được gì.
Đương nhiên, dù tên đó còn sống, Chu Khiêm cho rằng anh không thu thập được thông tin gì.
Chúc Cường hận anh, sẽ che giấu hết những gì anh muốn biết, bao gồm chuyện về Kha Vũ Tiêu, và cả chuyện của Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu.
Khi nghĩ đến đây, Chu Khiêm nhíu mày.
Chợt anh khẽ liếc mắt, phát hiện Kha Vũ Tiêu cũng đang cau mày nhìn mình, Tề Lưu Hành cũng lắc đầu, trên mặt viết rõ sự không đồng ý.
Chớp chớp mắt, Chu Khiêm nhìn sang Ngô Nhân ở bên cạnh.
Biểu tình của Ngô Nhân là “tôi xấu hổ thay cho cậu”.
Bây giờ mọi người có thể liên kết suy nghĩ với nhau.
Như vậy thì ai cũng biết được sự nghi ngờ của Chu Khiêm dành cho Kha Vũ Tiêu.
Anh vẫn tỏ vẻ dường như không có chuyện gì xảy ra, thong thả vòng qua vách núi, tiếp tục đi theo hướng đông.
“Cái gì mình cướp người lấy điểm sinh tồn để tìm đủ 24 điểm, giết người sẽ khiến cho thanh kỹ năng cạn sạch. Đây là trò mèo của hệ thống. Trong tình huống khi suy nghĩ liên kết với nhau thì người chơi còn có thể âm mưu được gì nữa?”
“Chúng ta đến trạm thanh tẩy A11 “nạp điểm” một chút, sau đó đi tìm hai cô gái. Chúc Cường hẳn cũng biết tiếp theo không thể dựa vào một mình hắn để qua màn, cho nên sẽ không giết họ.”
“Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
…
Một lát sau, bốn người chơi tiếp tục đi về hướng đông, bổ sung thêm điểm sinh tồn ở trạm thanh tẩy A11.
Sau đó bọn họ đi về phía tây đến trạm thanh tẩy A13, tìm kiếm manh mối về hai cô gái.
Trên mặt đất đầy nước, cũng có mùi rượu nồng nặc.
Có thể đoán ra được, Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu đã đánh nhau kịch liệt ở đây.
Nhưng tạm thời không biết họ đã đi đâu, bốn người đành phải đi tìm ở khu vực xung quanh.
Ngoài ra, vì bốn người đi đường xa xôi vẫn chưa gặp chuyện tay chân dính liền với nhau, bọn họ tạm thời không thể hình dung được sự kiện thân thể “dung hợp” của Ân Tửu Tửu Tửu và Tư Đồ Tình.
Chu Khiêm đi một vòng quanh trạm thanh tẩy A13, tiện đà phát hiện một tòa tháp cao cách đây 300 mét.
Anh liền phỏng đoán hai cô gái có lẽ ở đó.
Chúc Cường chỉ là một cọng bún có sức chiến đấu bằng 5 so với Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình.
Hắn muốn động thủ với họ là không có khả năng, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi cũng khó.
Huống hồ mục đích duy nhất mà hắn xuống tay với hai cô gái chỉ là để khiến họ không giúp đỡ Chu Khiêm.
Cho nên, Chúc Cường có khả năng lớn đã sử dụng đạo cụ dịch chuyển, thiết kế bẫy rập khiến họ rời đi, tạm thời hai cô gái sẽ bị vây khốn ở đâu đó.
Như vậy thì bước tiếp theo chính là Chúc Cường sẽ lựa chọn nơi nào để nhốt họ lại.
Chúc Cường nhận được nhiều tin tình báo từ quân đoàn Đào Hồng.
Hắn có thể cũng sẽ biết nơi nào sẽ tiếp cận với chân tướng của phó bản.
Những nơi đó có tính nguy hiểm cao, như vậy chắc chắn hắn sẽ muốn có người dò đường cho mình, xem ở đó có nguy hiểm gì.
Cho nên sẽ có khả năng Chúc Cường muốn một mũi tên trúng hai con chim —— dịch chuyển Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình đến nơi gần nhất có thể tiếp cận chân tướng, để họ dò đường giúp mình, lấy thân làm con tốt; đồng thời để họ tạm thời bị nhốt ở đó, khiến họ không thể ra ngoài giúp đỡ Chu Khiêm.
Cuối cùng, tòa tháp cách nơi đây 300 mét là kiến trúc duy nhất họ nhìn thấy ngoài ba “trạm thanh tẩy ác ma” sau khi vào trong bức tường cao.
Khu vực xây dựng của tòa tháp tương đối cao, như vậy nó có khả năng là căn cứ để tiến hành thí nghiệm, cũng có nghĩa là nơi “gần nhất để tiếp cận chân tướng”.
Tổng hợp lại, khả năng hai cô gái ở trong tháp khá cao.
Mọi thứ chỉ diễn biến chớp nhoáng trong đầu của Chu Khiêm, khi anh vừa muốn lên tiếng nói thì lại nghe thấy những câu trả lời ở trong đầu.
Tề Lưu Hành: 【 Thì ra anh Khiêm thường suy nghĩ như vậy… Anh ấy nhanh thật đó, thiếu chút nữa là mình không theo kịp 】
Kha Vũ Tiêu: 【 Đồng ý với góc nhìn của cậu ấy 】
Ngô Nhân: 【 Chúc Cường là Lý Bất Hối hải? Tên đó bụng dạ đen tối thế. Nhưng mà nếu Chu Khiêm có thể đoán được suy nghĩ của tên đó thì Chu Khiêm cũng đen thui như người ta mà thôi. Haiz, bây giờ chỉ còn lại những người này, kịch bản thật sự quá tệ rồi 】
Chu Khiêm: “…”
Trong chớp mắt, anh có hai suy nghĩ.
Thứ nhất, phó bản này thật là phiền.
Thứ hai, nhưng mà… Hửm? Mình cũng muốn thử liên kết với Bạch Trụ, thật muốn biết anh ấy suy nghĩ gì trong đầu, có thể nhìn thấy ký ức của anh ấy thì càng tốt. Ừm, mình trong trí nhớ của anh ấy… sẽ trông như thế nào nhỉ?
Sau đó trong đầu Chu Khiêm lại xuất hiện thêm một loạt câu nói…
Tề lưu Hành: 【 Rốt cuộc là có chuyện gì giữa anh ấy với người tên Bạch Trụ vậy? 】
Kha Vũ Tiêu: 【 Tiểu Tề, em còn nhỏ, đừng có nghĩ đến những thứ này 】
Tề Lưu Hành: 【?? Nhưng lần cuối anh ấy gặp Bạch Trụ hình như còn nhỏ hơn so với em bây giờ mà 】
Kha Vũ Tiêu: 【 À, vậy Chu Khiêm yêu sớm rồi, em đừng học theo cậu ta 】
Ngô Nhân: 【 Bạch Trụ? Yêu sớm? Ai yêu sớm? Các cậu đang nói gì vậy? 】
Chu Khiêm: “…………”
Ngô Nhân: 【 Ai nha, hình như Chu Khiêm tức giận rồi. Nhưng mà cậu ấy không thể nghĩ cách giở trò mưu quỷ kế chỉnh chúng ta nữa. Bây giừo chúng ta có thể trực tiếp nghe thấy suy nghĩ của cậu ấy. Ha ha ha… 】
Chu Khiêm mỉm cười nhân hậu: “Vậy thì ra ngoài xử mấy người sau.”
Ngô Nhân, Tề Lưu Hành, Kha Vũ Tiêu: “…”
…
Mười phút sau, bốn người đi đến trước tòa tháp.
Tòa tháp cao có một cánh cửa kim loại có thể trực tiếp mở ra, cho nên bốn người thông suốt mà bước vào.
Sau khi vào, họ phát hiện ra đại sảnh trống không không có thứ gì, bên cạnh có một cột thang tròn xoay thẳng lên lầu, ở giữa có một cái thang máy.
Bất ngờ, họ nghe thấy một tiếng “Tinh”, cửa thang máy mở ra.
Ngô Nhân ra tay trước, âm thầm dùng chiêu.
Một mảnh kim thép xuất hiện giữa không trung, nhắm thẳng về hướng cửa thang máy, nếu ở trong xuất hiện quái vật, kim thép có thể tấn công nó ngay lập tức.
Nhưng cánh cửa mở ra, sau khi nhìn rõ thứ bên trong là gì, Ngô Nhân nhanh chóng thu hồi kim thép.
Cửa mở, trong thang máy xuất hiện một sinh vật, có thể dùng hai chữ “quái vật” để hình dung.
Người ở trong thang máy là Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu.
Tuy nhiên bây giờ hai tay, hai chân của họ đang dính vào nhau, hai người có ba chân, ba bàn tay, cánh tay như mèo, hơn nữa lòng bàn tay cũng có đệm thịt màu hồng nhạt.
Chỉ nhìn cánh tay mèo có lẽ sẽ thấy vô cùng đáng yêu, nhưng khi kết hợp với ngoại hình bây giờ của hai cô gái, hình ảnh này quá mức quỷ dị.
Khiến cho hình ảnh này càng quỷ dị hơn đó chính là —— trên người họ còn có một tấm lưới.
Thiên la địa võng không thể bị phá hủy, nhưng đạo cụ trong trò chơi vẫn có thời gian sử dụng.
Chờ đến khi thời hạn kết thúc, hai cô gái tạm thời chưa thể tách nhau ra nhưng ít nhất không còn bị tấm lưới kiềm kẹp nữa.
Chu Khiêm hỏi: “Hai cô đi từ trên xuống hay đi từ dưới lên?”
Ân Tửu Tửu đáp: “Từ dưới lên. Sau khi chúng tôi tìm thấy thang máy thì không dám đi xuống nữa, có thấy vẫn còn một tầng ngầm bên dưới, trước tiên vẫn lên đây đã, không ngờ lại gặp mấy cậu.”
Nghe đến đây, Chu Khiêm vào trong thang máy xem thử, trên giao diện thang máy có thể thấy tòa tháp này có 12 tầng đi lên, 2 tầng đi xuống.
Ân Tửu Tửu vừa nói hai người họ vừa ở tầng -1, ở đó chỉ có một con mèo, ngoài ra không có thêm thứ gì.
Họ tìm thấy thang máy, lên một tầng. Còn tầng ngầm thứ hai có gì cũng chưa biết rõ.
Cuối cùng, 6 người chơi quyết định đi lên đ ỉnh tháp kiểm tra.
Khi mọi người lên đến đỉnh tháp, cửa thang máy mở ra, người chơi nhận ra họ không thể bước ra ngoài.
—— Trên đỉnh tháp có một cây xương rồng bà khổng lồ chiếm cứ hết khu vực.
/xương rồng bà/Sau khi nhìn tình huống bên ngoài thang máy, Chu Khiêm nhìn những nút bấm bên trong thang máy.
Trong đó có một nút bấm vẽ icon cửa mở ra hai bên, Chu Khiêm nhấn vào nút, cửa thang máy tự động không đóng lại nữa.
Ra ngoài thăm dò một chút, Chu Khiêm lại quay về thang máy, nói: “Theo lời Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình, con mèo được Ryan và Sarah nuôi khi nhỏ được đặt ở đây… Như vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này chính là khu vực trung tâm.”
“Sarah cần ở đây một thời gian dài để làm thí nghiệm, nên mới ôm mèo đến làm bạn với mình. Nhưng mà… có lẽ vì mèo bị biến dị, cô ta không muốn để ai biết được chuyện này, cho nên mới nhốt con mèo lại. Như vậy thì ——”
Nhìn cây xương rồng bà ở trước mặt, Chu Khiêm nói tiếp: “Có lẽ chúng ta có thể thu thập được mảnh ghép ký ức thứ ba từ cây xương rồng bà này. Nhưng với tiền đề là, chúng ta phải tiếp nhận gien của nó.”
“Hai chúng tôi không cần!” Ân Tửu Tửu chạy nhanh kéo Tư Đồ Tình lùi ra sau: “Nếu không tôi sợ tôi sẽ lấy gai đâm cô ta luôn. Hai chúng tôi đã dính với nhau quá sâu rồi.”
Tư Đồ Tình đành chấp nhận mà gật đầu: “Nếu động vật ở đây không gây nguy hại đến chúng ta… Có lẽ mọi người ở đây kiểm tra đi, tôi và Ân Tửu Tửu đi xuống tầng ngầm hai xem.”
Cho nên, ba phút sau, hai cô gái xuống tầng ngầm thứ hai.
Bốn chàng trai ở lại tầng cao nhất… Chờ đợi trên người mình mọc xương rồng bà.
Trong lúc đó, Ngô Nhân còn mở lòng bàn tay nhìn hoa hồng nở, cảm khái một câu: “Xương rồng bà và hoa hồng… Còn có thể lớn lên cùng nhau. Chà… vừa quái dị lại lãng mạn.”
Tề Lưu Hành chẹp miệng bình luận: “Tôi có một cảm giác chúng ta đang canh giữ thang máy này để biến thân, sau đó đi cứu vớt thế giới.”
Chu Khiêm nhịn không được mà lắc đầu: “Tiểu Tề, cậu thật trẻ trâu.”
Kha Vũ Tiêu: “Suy nghĩ này của Tiểu Tề rất đúng.”
Chu Khiêm: “…”
Một lát sau, Chu Khiêm đã nói đúng.
Trên người họ bắt đầu mọc xương rồng bà ở vài chỗ.
Cùng lúc đó, trong đầu họ xuất hiện một ký ức.
Nơi xảy ra là đỉnh cao nhất của tòa tháp.
Nhưng khi nhìn qua ô cửa sổ, khu vựa này vẫn chưa mang bộ dạng như hiện tại.
Khu vực ngập nước vẫn còn đó, sóng nước lay động như mặt gương phản chiếu lên cao, xung quanh là những cành cây cao thấp, có chim bay và động vật nhỏ chơi đùa cùng nhau.
Cách đó không xa là một khóm hoa hồng, từng bông hoa nở rộ diễm sắc.
Còn bên trong đỉnh tòa tháp, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong ký ức là một chiếc máy tính hơi mỏng.
Trên bàn máy tính có vài chậu xương rồng bà, bây giờ Sarah đang ngồi trước máy tính.
Bên cạnh máy tính, ở bên phải Sarah là một chiếc gương to bằng một người trưởng thành.
Nhưng đó hiển nhiên không phải là một tấm gương thật.
Mặt gương lưu động, phát ra ánh sáng vàng như ánh mặt trời đang chuyển động theo dòng nước, song lại không quá chói mắt.
Lẳng lặng nhìn thoáng qua mặt gương, ánh mắt Sarah trở nên cuồng si.
Sau đó cô ta lại ý vị thâm trường nhìn về phía những chậu cây xương rồng bà.
“Không thể hiểu được, sao Ryan lại thích loại cây này. Khi nó tặng cho mình… nói thứ này có thể hấp thụ phóng xạ. Ừm, làm việc nhiều, lâu lâu nhìn qua thấy mày, có vẻ mày cũng không xấu lắm.”
Sarah lầm bầm lầu bầu: “Hôm nay Ryan đến cô nhi viện làm từ thiện. Thật sự tao nể phục thằng bé lắm. Sao nó có thể vô tư như vậy nhỉ?”
“Nếu là tao… Nếu tao có cơ hội ra ngoài, tao sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Thị trấn Lệ Hoa, hoặc những thị trấn ở xung quanh đây… Có nơi nào bằng bên ngoài đâu? Bên ngoài rất tuyệt vời!”
“Người ở đây ngu muội muốn chết. Ví dụ như mấy cô gái đó, thật là ngốc nghếch ngây thơ… Tao chỉ tùy tiện nói thôi, họ cũng tin tao, cho rằng trên đời này thật sự có phép thuật. Con người lạc hậu như vậy… Thật sự đáng sống trên đời à?”
“Dù họ có đáng sống đi nữa… Ryan cũng không cần phải quan tâm họ là gì mới đúng.”
“Hai chúng tao thông minh như vậy, sao cứ phải hi sinh vì những kẻ ngu dốt kia?”
“Nó là em trai của tao, nhưng tao lại không biết nó nghĩ gì trong đầu. Trên đời này thực sự sẽ có chuyện như vậy ư?”
“Không được. Tao muốn tiếp cận bộ não của nó. Tao muốn biết… Trên đời vì sao lại có người tốt như nó!”
Trên đời này vì sao lại có một người tốt như vậy.
Trong nháy mắt, Chu Khiêm nhận ra, lời của Sarah cũng giống với suy nghĩ của anh.
Anh cũng thường xuyên tò mò —— vì sao trên đời lại có người tốt như Bạch Trụ.
Hôm nay anh cũng có suy nghĩ —— nếu anh có thể biết Bạch Trụ suy nghĩ gì thì tốt rồi.
“Tao với Ryan sinh ra từ cùng một cơ thể mẹ, nhưng lại không thể hiểu nhau. Ông trời ngu xuẩn, sao cứ phải sắp xếp như vậy? Đều được sinh ra cùng cha cùng mẹ, sao mà tao với thằng bé lại khác nhau đến thế?”
“Ừm… Dù sao đi nữa, thí nghiệm của tao cũng có thể bắt đầu rồi. Trước tiên nên dung hợp ai đây? Người ở thị trấn này ngu dốt đến thế, không đáng. Thí nghiệm vĩ đại như vậy… đương nhiên là tao phải bắt đầu từ chính em trai đáng yêu của mình rồi!”
Nói đến đây, Sarah cầm lên một thứ như điện thoại di động, gửi giọng nói qua.
“Ryan, tối nay đến tháp thí nghiệm. Chị có chuyện muốn nói với em.”
Hình ảnh chuyển đổi.
Địa điểm vẫn là đỉnh tháp.
Nhưng sắc trời đã đổi từ ngày sang đêm.
Cửa thang máy mở ra, Ryan tuấn lãng từ trong bước ra ngoài.
Gương mặt của y có chút mỏi mệt, có lẽ vì đi làm từ thiện liên tục vài ngày.
Nhưng thứ chờ đợi y trước cửa thang máy lại là một tấm gương tỏa sắc vàng nhợt nhạt.
Mặt gương chợt vỡ ra, giống như ánh mắt trời vỡ vụn thành từng phân tử li ti, chúng chui ra khỏi mặt kính, chảy xuống mặt đất, bò đến bên chân Ryan, cuối cùng lần mò theo phần chân mà tiến lên, trong chốc lát đã vây quanh cả người y.
“Sarah? Chị, chị làm gì? Chị thật sự ——”
Câu kế tiếp của Ryan không thể nói ra, vì những hạt sáng kia đã bịt kín miệng y, rót vào yết hầu, thấm vào từng tế bào.
Sau đó Sarah xuất hiện, đi ra từ bên cạnh.
Bây giờ trên mặt đất vẫn còn một luồng sáng nhảy nhót.
Bào chế đúng cách, luồng sáng này cũng vây quanh Sarah, chui vào trong tai, mắt, mũi, miệng, thâm nhập vào từng tế bào.
Sau đó, ngũ quan, tứ chi, thân thể của hai người đều không thể nhìn thấy rõ.
Đứng lặng trên mặt đất, trước gọng kính rỗng tuếch chỉ còn lại hai bóng người bao phủ trong sáng vàng nhợt nhạt.
30 giây sau, hai luồng sáng ấy đổ ào xuống đất như chất lỏng, chúng mấp máy trên mặt đất.
Chợt chúng chảy vào chính giữa, hội tụ thành một nhất thể, dần dà dựng thẳng dậy, hình thành một bóng người.
Cuối cùng luồng sáng thoát khỏi bóng người, bò dọc theo mặt đất, quay về mặt kính ban đầu.
Một con người hoàn toàn mới đã ra đời.
Người nọ đi đến trước mặt gương, có vẻ muốn soi gương.
Nhưng đây không phải tấm gương thật, không thể soi rõ bộ dáng của người nọ.
Bây giờ, nhìn qua hình ảnh từ ký ức, người chơi chỉ có thể nhìn thấy phần lưng tr@n trụi của người nọ từ phía sau, dưới phần eo đã bị xương rồng bà che lấp, phủ kín trong màn đêm.
【 Người chơi thu thập mảnh ghép ký ức: 《 Gương của vạn vật 》】
【 Số lượng mảnh ghép ký ức: 3/4 】
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khiêm: Mình muốn dung hợp với Bạch Trụ
Chu Khiêm: “Anh Trụ, họ nói chúng ta yêu sớm kìa, anh thấy sao?”