Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 172: Đánh cờ



Bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím là giả thuyết do quân đoàn Đào Hồng thiết kế trong phó bản này.

Bây giờ nhóm sát nhân thuộc đội màu đỏ đứng ở bên ngoài lồ ng sắt quan sát nhóm người chơi quyết đấu với nhau, như vậy chỉ có 6 đội sẽ tham gia trò cờ nhảy.

Không tính màu đỏ và màu trắng, trong 6 màu còn lại, mỗi màu có tất cả 25 vòng tay, tổng cộng có tất cả 150 vòng tay.

Chỉ có 100 người chơi, số vòng tay có nhiều hơn số người chơi, người chơi tìm được nhiều vòng tay với màu sắc khác nhau sẽ có nhiều quyền lựa chọn hơn ở trong trò cờ nhảy, họ có thể tùy ý di chuyển đến đội mà mình muốn.

Sáu màu tượng trưng cho sáu đội.

Nhưng vì cuộc tranh đoạt trước đó, bây giờ trên bàn cờ chỉ còn lại đội của Chu Khiêm và đội của quân đoàn Đào Hồng.

Phần lớn đội Chu Khiêm đeo vòng tay màu vàng, sau đó cùng Ẩn Đao trong ứng ngoài hợp, thành công chiêu mộ thêm người chơi ở quân đoàn Phi Độ vào đội, tức nghĩa họ cũng có một lượng lớn người chơi đeo vòng tay màu tím.

Ngoài ra còn một điểm đặc biệt là số vòng tay màu cam của Từ Dương chuẩn bị để dùng cho công cuộc “phản loạn” cuối cùng, lúc trước họ chiếm một lượng lớn vòng tay màu tím, sau khi vào khu vực vòng tay màu cam, tiếp theo đã chuyển sang vòng tay màu lục, một vài người khác cũng đeo vòng tay màu cam.

Vì vậy, bây giờ đội Chu Khiêm có 3 màu tím, vàng, cam.

Còn quân đoàn Đào Hồng có lục, lam, chàm, tím và cam.

Nhưng vòng tay màu tím bên Đào Hồng lại ít hơn, chỉ có hai người đeo.

Màu tím vốn là màu của quân đoàn Phi Độ. Từ Dương và thân tín của hắn đều đeo vòng tay màu tím, đứng trong hàng ngũ của quân đoàn Đào Hồng.

Một màu khác có số lượng ít của Đào Hồng là màu cam.

Ban đầu Từ Dương chôn 5 vòng tay màu cam ở khu rừng sau biệt thự, sau đó Từ Phi Vũ bị khống chế, thân tín của hắn phát hiện ra nguy cơ liền liều mạng đào số vòng tay kia ra, mang về cho Từ Dương, 5 vòng tay màu cam cuối cùng này đều tham gia vào quân đoàn Đào Hồng.

Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, người chơi dựa vào vòng tay của mình để di chuyển về vị trí của mình.

Nhóm Chu Khiêm tạm thời chưa có hành động gì, ai cũng chờ đợi sự chỉ huy của anh.

Những người mới đã tín nhiệm anh hơn vì Hà Tiểu Vĩ liên tục lải nhải về tài năng của Chu Khiêm.

Nhóm Mạnh Biệt tham gia đội Chu Khiêm sớm hơn một chút cũng đã cam tâm tình nguyện nghe theo lời Chu Khiêm, họ đã tận mắt chứng kiến năng lực của anh.

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà đi theo sau Chu Khiêm, hỏi: “Trò cờ nhảy chúng ta chơi ngày thường mỗi màu có nhiều nhất là 6 quân cờ, 10 quân cờ, 15 quân cờ?”

“Ừm.” Chu Khiêm gật đầu: “6 quân cờ, là 3 hàng, mỗi hàng có 1, 2 và 3 quân. Nếu là 10 quân cờ thì tương ứng 1, 2, 3, 4, cứ thế suy ra.”

“Chậc, trong phó bản này lại có tới 21 quân cờ, so với 15 quân cờ trong thế giới hiện thực dư ra tới 6 quân.”

Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ, nói: “21 quân cờ, so với 25 vòng tay ban đầu quy định thì ít hơn. Hệ thống âm hiểm thật, nó đã tính toán là sẽ có rất nhiều người chết. À, Khiêm này, cậu chắc chắn là sẽ thắng?”

Nhìn Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm cười nói: “Thật ra lúc này may mắn là có các anh.”

Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc: “Chúng tôi? Là sao? Tôi không hiểu.”

“Anh cứ chờ xem đi.” Chu Khiêm hất cằm lên: “Chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

“Vậy cậu có thể nghe tôi thử phân tích được không?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Khiêm gật đầu: “Tôi thấy có vẻ anh có rất nhiều ý tưởng. Anh thử phân tích xem.”

Hà Tiểu Vĩ nói: “Trò chơi này thật ra rất khác so với trò cờ nhảy thật. Trò cờ nhảy trong thế giới hiện thực có số quân cờ ở mỗi đội đều bằng nhau, nhưng ở đây thì không.”

“Đúng vậy. Đây là điểm mấu chốt.” Chu Khiêm nói.

“Ngoài ra, bây giờ không phải là cuộc chiến của 6 màu sắc khác nhau, mà chỉ có 2 phe. Sáu người cùng nhau đánh thì tình huống tương đối phức tạp, nhưng bây giờ chỉ còn lại 2 thì sẽ đơn giản hơn nhiều.”

“Tuy chúng ta có được 3 màu nhưng màu tấn công chính chỉ cần có 1, bảo đảm cho màu này đổi hết màu ở góc đối diện là có thể chiến thắng.”

“Còn hai màu còn lại hoàn toàn không cần di chuyển chúng sang góc đối diện để thắng, chúng chỉ là những quân công cục, có hai tác dụng chính, một là dùng để bắc cầu, hai là ăn cờ của đối phương.”

Hà Tiểu Vĩ gãi đầu: “Tôi không giải thích sai đúng không? Bí quyết để thắng cờ nhảy là phải dùng cờ của mình khôn khéo để làm lót đường, đồng thời cố gắng phá hỏng đường đi của đối phương!”

“Ba màu thuộc về cậu. Dù màu nào thắng đi nữa cậu cũng có thể tham gia vào đội màu đó, nhận được tin tức từ sát nhân. Cậu biết điều này, ba màu bên đội chúng ta hiển nhiên cũng đã biết rồi.”

“Cho nên cậu chỉ cần chọn một màu để tấn công, hai màu còn lại đánh phụ trợ là được!”

Ánh mắt Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ tràn ngập sự khen ngợi.

“Hoàn toàn đồng ý.”

Vất vả mới nhận được sự tán thành của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ vô cùng vui vẻ.

Hắn xoa tay, hưng phấn nói: “Vậy tôi sẽ phân tích tiếp! Cái đó… Chúng ta có 2 vòng tay màu cam. Di chuyển 2 quân cờ này sang góc đối diện sẽ dễ dàng hơn so với việc di chuyển toàn bộ 21 quân cờ đi. Nhưng cách này trông qua thì hiệu quả nhưng thực tế thì không ——”

“Nếu hệ thống yêu cầu hai quân cờ màu cam này chỉ có thể chiếm các vị trí góc trong tam giác, nghĩa là ô vuông duy nhất ở hàng đầu tiên và ô vuông đầu tiên ở hàng thứ hai, thì chúng chỉ có thể nhảy và đi xung quanh, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều bước, vì có ba, bốn, năm hoặc sáu hàng bên dưới chúng, nhưng các quân cờ bên cạnh chúng có thể đi trước chúng lấp đầy 21 ô vuông trên tam giác, và đi đến ô vuông sáu ở giữa. Ta có thể đi trước họ và đi nhiều bước đến ô vuông trên hình lục giác đều ở giữa!”

“Trong tình huống này… Bên Đào Hồng có nhiều màu như vậy, họ cũng sẽ dùng một màu để tấn công, còn những màu khác sẽ được dùng để di chuyển thành hai đường… Như vậy thì quá dễ! Chúng ta không thể chọn màu cam.”

“Đúng vậy. Không thể chọn màu cam.”

Chu Khiêm nói: “Nhưng không chọn màu cam còn có một nguyên nhân nữa, phần lớn màu cam đã nằm ở bên kia. Nếu màu cam thắng, bên đó sẽ nắm thông tin mấu chốt.”

“Cho nên chúng ta phải loại bỏ màu cam.”

“OK. Bây giờ chúng ta còn hai màu khác đối đầu với bốn màu của bên kia?”

“Nhưng mà… Khụ khụ… Tuy Đào Hồng có lục, lam, chàm, tím, cam nhưng màu tím cũng hơi dư thừa, về lý cũng không khác gì màu cam bên chúng ta. Tóm lại, họ sẽ không chọn màu tím làm màu tấn công.”

“Chọn màu gì để tấn công… Ừm, thật ra quân cờ tấn công cũng không nên dùng nhiều, nhưng cũng không nên quá ít, lấy giá trị trung bình là tốt nhất. Như vậy họ… Đm, đm Khiêm ơi, tôi hiểu rồi!”

“Chẳng lẽ cậu muốn ——!”

“Đm, tôi phải tự khen mình thôi! Tôi tiến bộ rồi, tôi hiểu ý cậu rồi!”

“Suỵt.” Chu Khiêm giơ tay thủ thế im lặng với hắn, đi về phía trung tâm ván cờ: “Khoan nào, xem thử hệ thống có công bố màu nào, quân cờ nào sẽ xuất quân đầu tiên không, điều này rất quan trọng.”



Bên kia, Mục Sư bình tĩnh ngồi trong một góc.

Kha Vũ Tiêu đi đến trước mặt y, thông báo: “Tôi và Thiện Thành, Nhân Nghĩa sẽ thương lượng một chút. Bên phía Chu Khiêm, cậu ta không thể chơi màu cam, cậu ta sẽ bỏ nó. Chúng ta còn 4 màu để phá đường đi của họ. Tỉ lệ thắng của chúng ta rất lớn!”

“Cậu ta cho rằng bây giờ cậu ta có nhiều người hơn? Nhưng chắc chắn cậu ta không thể nào nghĩ đến được rằng trong trò chơi này, càng nhiều người thì càng gặp bất lợi! Cần bao nhiêu nỗ lực để di chuyển tất cả những người đó sang góc đối diện chứ?”

Trào phúng một câu như vậy, Kha Vũ Tiêu nói tiếp: “Bốn màu, chúng ta có thể chọn 3 màu đánh phụ trợ, chọn màu thứ tư đánh chính.”

“Màu thứ tư này càng ít càng tốt, ừm… Màu tím có hai người, là Từ Dương và thân tín của anh ta. Màu tím quá ít, với hai quân cờ thì cũng không thể thắng, sẽ mất nhiều nước đi hơn để đưa hai người này đến hàng thứ sáu, và họ có khả năng bị Chu Khiêm chặn. Vì vậy, chúng ta sẽ chọn màu cam có số lượng vừa phải.”

“Chúng ta có 5 quân màu cam, là Từ Dương giao nộp cho chúng ta. Số lượng màu cam không quá nhiều cũng không quá ít, vừa đủ. Tôi đã cho năm người của chúng ta đeo vòng tay màu cam. Chỉ cần đưa năm người này đến góc đối diện là có thể thắng.”

Kha Vũ Tiêu nói xong chiến thuật của mình, Mục Sư gật đầu một cái: “Được.”

Kha Vũ Tiêu suy nghĩ, hỏi: “Bên phía Chu Khiêm có lẽ sẽ đoán ra được cách làm của chúng ta. Ông cảm thấy… Có nên đổi chiến thuật không?”

“Thật ra không khác gì nhau. Nếu cậu chọn màu khác tấn công, đến lúc đó, trên bàn cờ, cậu ta cũng sẽ nhìn ra, đều giống nhau. Cũng có thể chọn số lượng cam ít nhất. Bỏ trực tiếp phương án sai lầm là hai quân cờ tím không thắng được, cách chơi các quân cờ khác cứ tùy theo diễn biến.”

Kha Vũ Tiêu nhìn thoáng qua vòng tay màu lục trên cổ tay Mục Sư, hỏi: “Ông muốn đích thân chỉ huy không?”

“Được thôi. Tôi đã gặp Chu Khiêm, lần đầu tiên đối kháng với cậu ấy, tôi rất chờ mong. Tôi rất chờ mong được chứng kiến bộ dáng chơi cờ của Chu Khiêm. Đương nhiên, tôi càng chờ mong bộ dạng cậu ấy cảm thấy mình đã chiến thắng được ván cờ.”

Mục Sư ngồi im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng đứng lên: “Người như Chu Khiêm luôn cười nhạo đối thủ ở thời khắc cuối cùng, nụ cười sung sướng của cậu ấy trông rất đáng yêu. Cậu thấy đúng không?”

Kha Vũ Tiêu: “…”

“Tôi luôn cảm thấy trên người cậu ấy có một sự ngây thơ rất kỳ quái. Có lẽ nhiều người các cậu sẽ cho rằng hai chữ “ngây thơ” không thể nào xuất hiện trên người cậu ấy. Nhưng tôi cảm thấy hai chữ này lại rất hợp.”

Vừa nói, Mục Sư lại nhìn về phía Chu Khiêm ở phía xa.

Lúc n ày, Chu khiêm đang bày binh bố trận ở bên kia, đám đông tan đi, tầm nhìn của Mục Sư đã giảm bớt được nhiều trở ngại. Nhưng y cũng không thể nhìn thấy Chu Khiêm, mà lại đón nhận một ánh mắt lạnh băng —— là Bạch Trụ.

Đó là một ánh mắt như thế nào?

Là ánh mắt thấm đẫm máu tươi, trải qua vô vàn tra tấn đau khổ, rời xa ánh mặt trời nhân thế một thời gian dài.

Khi đôi mắt này nhìn Chu Khiêm thì mới có một tia ấm áp.

Nó ít ỏi tới mức trông như là giả dối.

Một thời gian dài, đôi mắt ấy như sương tuyết đóng băng cả ngàn năm.

Bây giờ, đôi mắt ấy nhìn qua đây như Tử Thần nhìn xuyên qua dòng người, cảnh báo đến Mục Sư.

Ánh mắt của Mục Sư vẫn không thay đổi, khóe miệng nhếch lên như có như không.

Sau đó y xoay người, vỗ vỗ lên cây cột sắt ở phía sau như ra điều ám chỉ.

—— Bạch Trụ à Bạch Trụ, dù cậu có mạnh đến mấy đi chăng nữa thì có lợi ích gì? Cả đời này của cậu đều bị nhốt trong nhà giam. Cậu thật sự cam tâm sao?



Một lát sau, ván cờ bắt đầu.

Hệ thống công bố thêm một quy tắc ——

Đầu tiên, nếu màu nào có số quân cờ vượt ngưỡng số lượng 21, số quân cờ dư sẽ không được tham gia vào trò chơi, ngoài ra sẽ không có một lý do nào khác được từ chối tham gia trò chơi.

Trong tình huống này, hai quân cờ màu cam của Chu Khiêm không thể gia nhập đội ngũ 5 người màu cam bên quân đoàn Đào Hồng. Như vậy những người đeo vòng tay màu cam sẽ tạo thành quân cờ màu cam, tổng cộng có 7 người.

Hai người đeo vòng tay màu cam đứng bên ô cờ của kẻ địch, bị súng nhắm vào đầu, bị bắt nghe theo mệnh lệnh của Mục Sư, không thể làm quân cờ bắc cầu hay đổi đường đi cho Chu Khiêm.

Tiếp theo, có 6 hàng cờ, mỗi hàng có 1 ô cờ, 2 ô cờ, 3, 4, 5, 6… theo quy định của hệ thống, người chơi phải bắt đầu từ hàng đầu tiên, tức là hàng chỉ có một ô cờ.

Theo quy tắc này, muốn lợi dụng quân cờ có số lượng ít để nhanh chóng giành thắng lợi là không thể thực hiện được.

Vì vậy Chu Khiêm chỉ có thể lựa chọn quân cờ màu vàng có số lượng tương đối vừa đủ.

Bạch Trụ, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ vẫn còn ở bên đội màu tím, không thể đánh phụ trợ cho Chu Khiêm.

Đây không phải là một trận đấu công bằng.

Bên Mục Sư chỉ cần di chuyển 7 quân màu cam qua góc đối diện là có thể chiến thắng.

Nhưng quân cờ màu vàng của Chu Khiêm có đến 21 người, tức nghĩa, mức độ khó cũng cao hơn.

Chờ các “quân cờ” di chuyển đến vị trí của mình, hệ thống công bố thêm quy tắc cuối cùng.

Màu nào được chọn vào góc nào, thứ tự chọn sẽ được hệ thống xác định bằng cách bốc thăm ngẫu nhiên.

Vấn đề rút thăm sẽ công bằng nếu ở trong tình huống 3 đối 3.

Trong tay Chu Khiêm chỉ có 2 màu, hiển nhiên anh ở thế yếu.

Sáu màu chia ra thành sáu góc như thế nào, chủ yếu vẫn là do Mục Sư định đoạt.

Cuối cùng, 7 quân cờ màu cam trong tay Mục Sư tình cờ xếp thành một đường chéo trong đội màu tím của ông ta. Chỉ có hai quân cờ màu tím, Từ Dương và thân tín, điều này giúp tránh tối đa khả năng quân màu cam bị chặn chết.

Dù nhìn từ góc nào, lợi thế trong ván cờ này đều nghiêng về phía Mục Sư.

Y có thể dễ dàng di chuyển 7 quân cờ màu cam sang góc đối diện.

Cờ nhảy không phức tạp như cờ vây, cờ tướng, không cần phải sử dụng quá nhiều tài nghệ.

Cho nên dù Chu Khiêm đi những nước cờ hay ho đi chăng nữa, ưu thế bên Mục Sư quá lớn, y đã di chuyển 6 quân cờ màu cam qua góc đối diện, thời gian còn lại của trò chơi là 30 phút.

Còn quân cờ thứ bảy, Mục Sư không cần làm gì nhiều, nhiều người cũng nhìn thấy rõ chỉ cần một nước cờ nữa, Mục Sư sẽ thắng.

Đến lượt Mục Sư “đi cờ”, trên bàn cờ, y di chuyển đến một ô cờ gần Chu Khiêm, hai người có thể nhìn thẳng vào mắt nhau một cách dễ dàng.

Mục Sư tiếc nuối nhìn Chu Khiêm: “Xem ra cậu thua rồi.”

“Thật vậy chăng?”

Trong sự hỗn loạn, sợ hãi của đồng đội, Chu Khiêm híp mắt cười: “Không chắc đâu.”

Biểu tình của Mục Sư thoáng hiện sự vui mừng: “Ồ? Cậu còn cách gì? Tôi còn cho rằng tôi không có cơ hội nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của cậu. Đáng tiếc quá.”

Chu Khiêm chỉ giơ tay, chỉ chỉ vào lỗ tai mình, cười hỏi: “Ông có nghe thấy tiếng gì giống như là âm thanh đếm ngược không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.