Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 177: Ưu Thế



Edit: cơm trắng chan cà phê

Chỉ còn một phút nữa, trò chơi vua sẽ bắt đầu.
Ở một góc trong lồ ng giam, Chu Khiêm và Bạch Trụ nhìn nhau, anh còn chưa kịp trả lời thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng động ầm ĩ.
Chu Khiêm và Bạch Trụ liền đứng lên, nhìn về phía bên kia.

Trong chớp nhoáng, chỉ cần liếc mắt qua, hai người đã nhận ra điều gì, vì vậy cấp tốc chạy qua.
Nhưng đã không còn kịp nữa ——
Hai tiếng súng đã vang lên!
Khi tiếng súng vừa dứt, Từ Phi Vũ đã chạy trốn vào trong khu vực của quân đoàn Đào Hồng, nhào vào lồ ng ngực anh trai mình.
Ở phía sau, hai người trông coi cô ta đã dính đạn, ngã vật trong vũng máu.
Trước đó không lâu, nhóm Chu Khiêm và Bạch Trụ đã di chuyển qua một góc để thương lượng về những giả thuyết của phó bản và cách vượt qua trò chơi vua.
Trong lúc đó, những người khác cũng không hề nhàn rỗi, ai nấy cũng chia thành nhóm bàn luận sách lược.
Hai người trông giữ Từ Phi Vũ cũng như vậy.
Càng đi sâu hơn, họ càng cảm thấy trò chơi vua này rất kh ủng bố, quả thực là cuộc đại tàn sát của nhóm sát nhân đối với người chơi, vì vậy họ lo lắng thảo luận cùng nhau, trong suốt quá trình cũng khó tránh khỏi sơ xuất khi trông chừng Từ Phi Vũ.
Vấn đề liền xảy ra.
Từ Phi Vũ nhân lúc hai người không chú ý liền lấy dao từ trong túi hành lý ra cắt dây trói trên chân, trên eo.
Sau đó, cô ta dùng hệ thống giao dịch trên hệ thống nhận một khẩu súng từ phía anh mình.
Cô ta giấu súng trong tay áo, yên lặng chờ thời cơ.
Từ Phi Vũ không cần chờ quá lâu, cơ hội đã xuất hiện.
Nắm bắt thời cơ, cách một dòng người, Từ Phi Vũ nhìn anh trai mình ở phía xa, không chần chờ nữa, cô ta liền nổ súng về phía hai kẻ trông giữ mình, một người chưa kịp phản ứng liền ngã xuống ngay lập tức.
Ở phía xa, Từ Dương cũng phối hợp ăn ý với Từ Phi Vũ, rút súng và bắn phát súng thứ hai.
Cho nên người thứ hai cũng ngã xuống ngay sau đó.
Hai đồng đội của Chu Khiêm tử vong, Từ Phi Vũ có cơ hội chạy trốn đến chỗ của Từ Dương.
Ngay lúc này, hai anh em Từ Dương đều hướng súng về phía Chu Khiêm.
Ở nhóm Chu Khiêm, ba học trò của Ẩn Đao cũng nhanh chóng rút súng ra nhắm thẳng về phía hai người họ.
Nhưng đối lập với ánh mắt ngoan độc của hai anh em kia, cánh tay ba người này đều run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên, dường như đang cảm thấy áy náy.
Ẩn Đao đi đến trước mặt họ, nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì thế này? Không phải ba người có nhiệm vụ trông chừng cô ta à?"
Nghe vậy, vẻ ăn năn càng hiện rõ trên mặt ba người học trò.
Học trò lớn nhất của Ẩn Đao nhìn thầy mình, giọng nói khàn khàn cất lên: "Chúng tôi nghĩ rằng đã trói chặt chân của cô ta, vì vậy đi sang bên cạnh thảo luận chuyện về sát nhân...!Không, tôi sẽ không biện hộ.

Đúng là lỗi của chúng tôi.

Nếu không...!Nếu không họ sẽ không chết..."
Người này vừa nói xong, học trò nữ duy nhất của Ẩn Đao liền lên tiếng, giọng khản đặc: "Thầy, trách tôi, là do tôi kéo họ đi quan sát các sát nhân.

Tôi...!Tất cả là do tôi!"
Thấy sắc mặt không vui của Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ cũng nhanh chóng chạy đến, cau mày nhìn ba tiền bối của mình, hắn lại giơ tay kéo ống tay áo Ẩn Đao, nghiêng đầu nhìn đối phương, nói: "Thầy...!Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta nên..."
"Tôi không cần biết.

Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này."
Biểu tình của Ẩn Đao càng thêm nghiêm trọng hơn, nhưng đây không phải là lúc truy xét lỗi lầm của học trò.

Hắn muốn nói rất nhiều thứ nhưng khi lời đã đến bên đầu lưỡi lại không thể nói ra, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Nhưng ở bên kia lại có một người đỏ bừng cả mắt.

Đó là Mạnh Biệt.
Hai người vừa tử vong là hai người bạn vừa lên cấp S đã đi theo hắn ngay từ đầu.
Mạnh Biệt một lòng bảo vệ họ đi đến thời điểm này, không ngờ chỉ không chú ý một chút đã khiến họ tử vong.
"Đưa súng cho tôi! Để tôi giế t chết chúng!"
Mạnh Biệt giơ tay lêu, điên tiết nhìn ba người học trò của Ẩn Đao: "Đây là cơ hội duy nhất để mấy người bồi thường cho họ!"
"Mấy anh bình tĩnh lại đi!"
Người lên tiếng là Chu Khiêm.
Anh quát lớn để ngăn cản Mạnh Biệt lại: "Anh rất thông minh, không nên vì cơn tức giận nhất thời ảnh hưởng phán đoán của mình.

Đạn của họ nhiều hơn chúng ta.

Muốn đua số lượng đạn? Ngoài việc chết thì anh chẳng làm được gì có ý nghĩa."
"Nhưng tôi ——" Mạnh Biệt thở hồng hộc, sau đó không cam lòng siết chặt hai tay.
Chu Khiêm nhìn thẳng vào mắt hắn, bất chợt nói: "Thù của hai người họ, tôi chắc chắn sẽ trả."
Khi nói những lời này, Chu Khiêm cũng không cố tình nhấn mạnh, nhưng đó là một lời khẳng định chắc chắn.
Mạnh Biệt nghe xong, cơn tức giận cũng lắng xuống.
Dường như Chu Khiêm chỉ cần tùy ý nói một câu đã có thể điều khiển được cả một quân đội vạn binh.
—— Người này nói sẽ giúp họ báo thù, chắc chắn cậu ấy sẽ làm được.
Mạnh Biệt tin rằng Chu Khiêm có đủ tự tin và bản lĩnh để khẳng định như vậy.
Chu Khiêm không phải một kẻ mạnh miệng nhưng không thể làm được.

Dù điều đó nghe có vô lý đến mức nào đi chăng nữa.
Không nhìn Mạnh Biệt nữa, Chu Khiêm trao đổi ánh mắt với Bạch Trụ, dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói: "Quy Nhi Tiên tiên đoán đúng rồi.

Quân đoàn Phi Độ sẽ mang đến tai họa cho mọi người...!Cùng với ý tưởng của Thiện Thành, chúng ta cần phải tiêu diệt anh em nhà họ Từ và quân đoàn Phi Độ trước."
"Cuối cùng, là Kha Vũ Tiêu.

Em muốn tự tay giết anh ta."
...
Một phút sau, hệ thống thông báo "trò chơi vua" chính thức bắt đầu.
Cửa lồ ng giam ầm ầm vang lớn.
Mọi người quay đầu nhìn qua, một viên xúc xắc khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Hệ thống thông báo ——
【 Trên thẻ bài của người chơi đã biểu hiện một con số, xin hãy chú ý xem xét 】
【 Con số biểu hiện trên mặt xúc xắc hướng về phía người chơi sẽ tương ứng với số thứ tự của "nhà vua", người chơi hãy dựa vào kết quả của xúc xắc để chọn ra nhà vua, sau đó hệ thống sẽ tiến hành trò chơi 】
Chu Khiêm nhìn con số trên thẻ bài của mình, bên trên biểu hiện "17".
Anh lại nhìn mặt xúc xắc khổng lồ ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi con số xuất hiện.
Có nhiều người chơi và sát nhân như vậy thì sáu mặt xúc xắc bình thường không thể đáp ứng đủ.
Cho nên mặt xúc xắc hướng về phía người chơi là một màn hình điện tử cỡ lớn.
Trên màn hình sẽ hiển hiện một con số ngẫu nhiên.

Ít nhất theo hệ thống, đó là con số ngẫu nhiên.
30 giây sau.
Trên xúc xắc hiện một con số —— "59".
Hệ thống cũng công bố quy tắc: 【 Người chơi có số thứ tự thẻ bài "59", bạn là nhà vua của vòng chơi này, xin chúc mừng! Bây giờ mời bạn nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Bạn cần đưa ra hai con số trong vòng 2 phút 】
Liếc mắt nhìn qua quy tắc của hệ thống, Chu Khiêm liền nhìn qua đồng đội của mình, cao giọng hỏi: "Nhóm chúng ta có ai là số 59 không?"
Kết quả hiên nhiên như ý của Chu Khiêm ——
Trong một góc, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Cô gái giơ tay, yếu ớt trả lời: "Tôi, là tôi..."
Đó là một cô gái trẻ.
Có lẽ là vì sợ hãi, giọng nói cô lí nhí như muỗi kêu, may mắn Chu Khiêm đã kịp thời nghe thấy, trước khi hệ thống công bố thêm quy tắc liền nhanh chóng đi đến trước mặt cô, khẽ khàng dặn dò.
Dặn dò cô gái xong, Chu Khiêm đi dọc theo lồ ng giam sắt, cuối cùng nhìn thẳng về phía nhóm sát nhân ở bên ngoài.
Anh liền dùng sức gõ lên cột sắt.
"Leng keng leng keng", âm thanh chói tai thu hút sự chú ý của người nọ, đối phương liền quay đầu đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm.
Chu Khiêm mỉm cười, hỏi: "Này, có muốn lễ vật không?"
Sát nhân bị Chu Khiêm gọi là một người đàn ông cao gầy mặc một bộ lễ phục đen, người này không giống như đến đây để giết người mà là đến để tham dự một buổi dạ hội của giới thượng lưu.
Cả người đối phương tràn ngập hơi thở quý tộc, chỉ có đôi mắt tràn ngập sát khí.
Đối diện với ánh mắt rét căm kia, Chu Khiêm chỉ cười nói: "Nói con số của ông cho tôi, tôi sẽ tặng một nghi phạm thay thế cho ông."
...
Trong lồ ng sắt.
Khi người chơi nhận được thông báo ai là nhà vua.
Một sự kiện kịch tính xảy ra, một chiếc đèn chùm chói sáng hiện ra từ không trung, chiếu vào người cô gái trẻ trong đội của Chu Khiêm.
Cô gái tái mét cả mặt, vô cùng sợ hãi.
Khi hệ thống hỏi cô gái chọn hai con số nào, cô không dám trả lời, vì cô vẫn đang chờ thông tin từ Chu Khiêm.
Trước sự thúc giục của hệ thống, cô gái hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Chu Khiêm, không biết anh đang nói chuyện gì với tên sát nhân ở bên ngoài nhà giam.
Trên cổ tay cô gái, hệ thống lại không ngừng gửi thông báo ——
【 Xin hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn, thời gian còn lại của bạn là 50 giây 】
【 Thời gian còn lại của bạn là 30 giây 】
【 Thời gian còn lại của bạn là 10 giây 】
...
Cô gái hoảng sợ tột độ, người bạn bên cạnh cô cũng không ngừng hối thúc cô, cả người cô đổ đầy mồ hôi hột.
Cô còn nghĩ rằng mình cần phải nói ra một con số bất kỳ, nếu không cô sẽ chết vì làm trái với quy tắc!
Nhưng sau đó cô lại nghĩ rằng —— nếu cô thật sự làm như vậy, cô sẽ có lỗi với Chu Khiêm cùng với hai người đồng đội đã hi sinh kia...
Cô, cô nên làm gì bây giờ?
Tâm cô như tro tàn, chỉ biết nhìn về phía Chu Khiêm.
May mắn thay, cuối cùng Chu Khiêm đã xoay người, mỉm cười nói với cô hai con số.
Cô gái liền nhẹ nhõm cười, nói ngay: "95, 37! Tôi chọn 2 số này!"
Một lát sau, hệ thống thông báo: 【 Sát nhân số 95, chúc mừng bạn, bạn có thể hoàn thành nghi thức tàn sát của mình 】
【 Người chơi số 37, xin mời bạn rời khỏi nhà giam, sát nhân số 95 sẽ tiếp đón bạn, mong bạn hãy phối hợp với đối phương hoàn thành nghi thức, thời gian của bạn là 3 phút 】
Trước cửa nhà giam, bên cạnh xúc xắc, một người đàn ông cao gầy mặc lễ phục đen xuất hiện.
Diện mạo chói mắt, dường như là quý tộc châu Âu thời xưa.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông lại lạnh băng, bây giờ hấn chỉ lẳng lặng chờ đợi...!con mồi đi đến chỗ mình.
Khi ánh mắt chuyển hướng về phía nhóm người chơi, hắn cong miệng lên thỏa mãn cười.
Ai cũng nhìn thấy sát nhân số 95 là ai.
Như vậy...!Ai là người chơi số 37 xui xẻo?
Bên quân đoàn Đào Hồng, thoáng chốc, một người không ngừng run rẩy toàn thân.
Người phụ nữ này có diện mạo xinh đẹp, trước đây luôn là một người chỉ huy uy nghi đứng trên đầu thiên hạ.
Sau khi liên tiếp gặp biến cố và bị đe dọa liên tục, bây giờ cả người cô ướt nhẹp trong mồ hôi, tóc tai ẩm ướt bết sang hai bên, bộ dạng vô cùng chật vật.
Sắc mặt cô tái nhợt, hai tay túm lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt mình, cả người run rẩy: "Sao, sao lại như vậy?"
Người này chính là Từ Phi Vũ.
Người đàn ông mà cô ta đang níu lấy trước mặt chính là anh trai Từ Dương của cô ta.
Từ Phi Vũ vừa trốn thoát khỏi sự kìm kẹp của nhóm Chu Khiêm, trong lòng mới bình tâm được một chút.
Nhưng cô ta không thể nào ngờ được rằng chính mình lại bị chọn.
"Sao lại như vậy...!Vì sao..."
Từ Phi Vũ lắp bắp nói: "Em biết...!Em biết ý nghĩa thực sự của trò chơi vua này..."
"Hệ thống cho nhà vua 2 phút để chọn ra 2 con số.

Cho nên...!Cho nên đây vốn không phải là trò chơi vua.

Nó không giống trò chơi vua trong hiện thực! Lợi dụng thời gian này, Chu Khiêm có thể nói chuyện với nhà vua.

Cậu ta có thể thao túng toàn bộ nhà vua trong đội mình!"
Nuốt khan một tiếng, Từ Phi Vũ nói tiếp: "Bên phía Chu Khiêm có khoảng 50 người, gần như chiếm 62% tổng số lượng người chơi...!Xác suất nhà vua ở phía bên kia là rất cao, cho nên đó là ưu thế của cậu ta! Cậu ta có thể thao túng phần lớn nhà vua, cậu ta có thể nhận được nhiều thông tin nhất."
"Người bên phía Chu Khiêm nhiều, thông tin cũng nhiều, đúng là ưu thế vượt trội so với chúng ta! Là, là..."
Lời tiếp theo, không cần Từ Phi Vũ nói ra, Từ Dương đã biết cô ta muốn nói gì.
—— Chu Khiêm có thể hỏi để biết nhà vua là ai; cậu ta cũng có thể nói chuyện với sát nhân ở bên ngoài lồ ng giam, biết được con số của họ.
Lợi dụng lượng thông tin không đối xứng, muốn dùng sát nhân để giết người chơi khác thì ít nhất cậu ta phải biết số thứ tự của người chơi đó mới được!
Nhưng làm sao cậu ta biết được?
Từ Dương biết Chu Khiêm có một con rồng luôn giúp cậu ta thăm dò tin tức.
Nhưng vừa rồi hắn đã chú ý rất kỹ, không hề có một con rồng nào xuất hiện!
Là một người chơi cấp Thần, hắn tự nhận thấy mình hoàn toàn có thể xử lý được một đạo cụ con rồng.
Nhưng hắn lại không thể ngờ được rằng...!Chu Khiêm vẫn biết được con số của Từ Phi Vũ!
Từ Dương cũng không di chuyển được đi dâu, hắn cũng phát run như Từ Phi Vũ.
Hắn ngẩng đầu, miễn cưỡng nhìn về phía cửa nhà giam, hầu kết lăn lên lộn xuống: "Không sao, em còn cơ hội...!Chờ đến khi nhìn thấy tên sát nhân kia đã.

Em còn có cơ hội!"
"Em hỏi chuyện sát nhân, xem người đó là ai, sau đó anh sẽ cung cấp manh mối cho em!"
"Kha Vũ Tiêu đã cung cấp rất nhiều thông tin cho anh.

Lát nữa anh sẽ đứng ngay cửa nhà giam, một khi anh biết được thân phận của tên sát nhân, anh sẽ nói với em ngay! Em sẽ sống!"
"Người của Chu Khiêm chiếm 62% tổng số người chơi, ưu thế cũng không quá rõ ràng.

Chúng ta sẽ đánh bại cậu ta!"
"Chúng ta, chúng ta có thể sống sót!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.