Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 82: Triển lãm án mạng (10)



11 giờ tối.

Kha Tứ và Kha Thập đứng gác ở cổng đã lâu, ban đầu còn cảnh giác đề phòng, bây giờ lại không nhịn được cơn buồn ngủ.

Bất chợt, họ nghe thấy tiếng dao chặt trên thớt “phập phập phập”, hai người liền bừng tỉnh, sợ tới mức nhảy dựng lên, nói mớ giữa cơn mê.

“Gì vậy? Nguyễn Mai chặt thịt hả?”

“Không phải cô ta chỉ giết người bằng “tai nạn ngoài ý muốn” thôi hả?”

“Nghĩ cái gì vậy? Nếu Nguyễn Mai muốn giết người thì với tính cảnh giác này của hai anh, bây giờ chúng ta đã chết rồi.”

Đây là lời của Chu Khiêm.

Hai người vừa quay đầu, nhìn thấy Chu Khiêm ngáp một cái.

Hai người cun cút chạy đến: “Dạ, anh Khiêm nói chí phải! Tụi em đều nghe theo anh Khiêm!”

Tiếng dao “phập phập phập” vẫn vang lên không ngừng.

Hai người đều nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy người chơi cấp Thần trên đỉnh đầu có tên “Kha Nhất” đang dùng dao.

Có lẽ y đang nấu cơm, biểu tình hờ hững, tay cầm dao băm thứ gì đó.

Không biết có người nấu cơm còn đỡ, một khi nhận thức được thì hai người liền cảm thấy đói bụng, bụng sôi lên òng ọc.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn hai người: “Đừng thất thần, kiểm tra trong và ngoài sân một lần nữa đi. Để Nguyễn Mai quay về làm hành động gì khác, chúng ta sẽ vi phạm hạn chế ngay. Nhưng mà ——”

“Nhưng mà sao?” Hai người sửng sốt.

Chu Khiêm đáp: “Nhưng mà cũng không gấp. Nguyễn Mai về đây hẳn là chuyện của ngày mai rồi.”

Kha Tứ và Kha Thập hiển nhiên không hiểu nổi.

“Là sao? Vì sao cô ta không quay về?”

“Ai da anh Khiêm à anh làm ơn nói rõ ràng một chút, tụi em lo sợ suốt hai tiếng ròng!”

“Nếu Nguyễn Mai về, trong vòng hai tiếng đã về, sau đó tiếp tục triển khai kế hoạch giết người của mình. Nhưng nếu đã lâu như thế này mà cô ta vẫn chưa về, chứng tỏ đêm nay cô ta không còn thời gian quay về nữa. Xét từ góc độ hiện thực, thật ra điều này cũng khá hợp lý.”

Chu Khiêm giải thích: “Vì cô ta cần phải tìm lý do cho mình, để mọi người thấy cô ta vô tình khóa con mình trong xe, hơn nữa cũng không có dấu vết phản kháng. Nếu không, tội danh ngộ sát cũng khiến cho cô ta vào tù.”

Kha Tứ và Kha Thập nhìn nhau, có lẽ là đã hiểu, nhưng lại khó xử nhìn Chu Khiêm: “Được rồi. Nếu cô ta đã lâu như thế mà không quay lại, chúng ta có nên thiết kế cạm bẫy đối phó cô ta không? Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian mà.”

Không ngờ Chu Khiêm lại nói: “Đương nhiên là không cần.”

Kha Tứ, Kha Thập: “???”

Chu Khiêm đáp: “Sáng mai, dì nấu cơm, bác tài cũng sẽ đến đây, thậm chí là cả Kha Vân, Kha Tranh và nhiều họ hàng khác cũng tới. Nếu họ kích hoạt bẫy của chúng ta trước, Nguyễn Mai sẽ không bị mắc lừa nữa.”

“Trừ khi chúng ta giết hết nhóm người lớn trước khi Nguyễn Mai biết, hai anh thấy điều này có thực hiện được không?”

Kha Tứ và Kha Thập hiểu rõ: “Cũng đúng. Vậy chúng ta…”

Chu Khiêm nói: “Thật ra vẫn cần bẫy, nhưng bẫy mà tôi nói không phải loại bẫy mà mấy anh dùng để ám hại người khác. Mấy anh đi kiểm tra trước đi. Lát nữa tôi sẽ nói kỹ hơn.”

Chỉ huy Kha Tứ và Kha Thập bận rộn rời đi, Chu Khiêm lười biếng duỗi eo, đi vào phòng bếp.

Nhìn bộ dạng hiện tại của Bạch Trụ, Chu Khiêm thật sự có chút buồn cười ——

Người chơi bị biến thành trẻ em, chiều cao hiển nhiên thấp bé. Bây giờ bé Bạch Trụ muốn cầm dao chặt thịt có hơi khó khăn, cho nên cần phải kê một chiếc ghế dưới chân, leo lên mới với tới được tấm thớt gỗ.

“Thu nhỏ lại đúng là không tiện chút nào, khi em chơi bài thiếu chút nữa cũng hụt tay.”

Chu Khiêm cười cười đi tới, sau đó ngồi lên ghế bên cạnh quầy bếp bán mở, chống cằm lên tay, nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ.

“Anh nấu gì cho em ăn thế?”

Bạch Trụ tiếp tục băm nhuyễn tôm vừa lột vỏ. “Soup tôm nấm rau củ?”

“Ngon.” Chu Khiêm mỉm cười, tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương.

Vốn dĩ luôn im lặng rũ mặt băm thịt, chợt nhân thấy có người nhìn mình thật lâu, một lát sau, Bạch Trụ lại ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm: “Em đang nhìn gì?”

“Nhìn anh đó.” Chu Khiêm tự nhiên trả lời: “Lúc trước ở trên bờ biển, em có thấy, vũ khí của anh là một thanh kiếm đời Đường. Vậy thì… anh rất giỏi dùng kiếm?”

“Dùng kiếm giết địch, bây giờ còn cầm dao, hơn nữa còn là một đứa trẻ thuần thục cầm dao… Trông hiếm lạ quá. Khó có cơ hội được tận mắt nhìn, không ngờ lại được thấy ở phó bản này.”

“Ừm.” Bạch Trụ nhàn nhật gật đầu: “Em nhìn đi.”

Chu Khiêm ngắm đối phương từ trên xuống dưới, nghĩ đến gì đó, lại hỏi tiếp: “Khi anh vừa vào trò chơi này, anh chưa đến 17 tuổi?”

Bạch Trụ cúi đầu băm thịt tôm: “Ừ.”

“Nhiều lúc rất nguy hiểm đúng không?” Bạch Trụ hỏi.

Bạch Trụ vẫn lời ít ý nhiều: “Cũng ổn.”

Chu Khiêm: “Thật ra em vẫn khó tưởng tượng nổi làm sao một mình anh lại có thể qua cửa.”

Bạch Trụ ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm: “Những phó bản anh tham gia không đa dạng như vậy.”

Không đa dạng như vậy, vậy chẳng phải không chỉ có nguy hiểm khiến người mệt mỏi hơn, mà còn vô cùng buồn tẻ, nhàm chán ư?

Đổi lại thành thời gian trong trò chơi, một mình Bạch Trụ ở đây không chỉ có bảy năm.

Là một dạng tín niệm hay tâm nguyện nào đã giúp anh ấy có thể một mình ở trong trò chơi này lâu như vậy?

Chu Khiêm không nói gì.

Anh im lặng một lúc lâu, thấy động tác băm thịt của Bạch Trụ không hề thay đổi, chợt anh nâng tay đè lấy cổ tay đối phương.

“Sao thế?” Bạch Trụ dừng tay, nhìn Chu Khiêm.

Chu Khiêm nâng cằm về phía tấm thớt: “Món này phức tạp quá, thật ra em cũng không cần nhất thiết phải ăn bữa khuya.”

Bạch Trụ không thay đổi nét mặt, nhưng ánh mắt chợt có thâm ý khác; “Ra khỏi trò chơi thì không ăn được nữa.”

Nghe xong, ánh mắt Chu Khiêm chợt tối sầm.

—— Đúng vậy, ở hiện thực, chẳng phải không thể ăn được những gì Bạch Trụ nấu sao?

Ở hiện thực, toàn thân Bạch Trụ bị trói lại trong bộ quần áo trắng, không thể cử động.

Thậm chí có khi một phần thân thể của anh ấy có lẽ nằm trong hũ tro cốt trong phòng mình, ai biết được anh ấy đã biến thành thứ gì?

Chu Khiêm bưng ly nước trái cây uống một ngụm, khi buông ly xuống, ánh mắt ngưng trọng biến mất, trên mặt lại nhoẻn miệng cười.

Anh nhìn chằm chằm Bạch Trụ, nói: “Dù sao đã bảy năm rồi chưa được ăn, chẳng lẽ lại tiếc một bữa này?”

Nghe vậy, Bạch Trụ bỏ dao xuống, nhìn Chu Khiêm, dịu dàng hỏi: “Đã băm xong, em ăn hay không?”

“Ăn ăn ăn. Bỏ ít muối.” Chu Khiêm liếc mắt nhìn, nhảy xuống ghế đi ra ngoài: “Em đi tìm Kha Tứ và Kha Thập.”



Bên kia.

Nguyễn Mai lái xe, dẫn con trai “Kha Tam” của mình đến siêu thị.

Mở điều hòa, cô ả lái xe vào tầng ngầm.

Biệt thự của Kha Vân ở khu hẻo lánh, khu buôn bán ở dưới chân núi cũng chỉ mới phát triển, siêu thị vắng vẻ lạnh lẽo, bây giờ dường như không có nhân khí.

Cho nên, trong bãi đỗ xe tầng ngầm trống trải cả một khu.

Nguyễn Mai chạy xe vào tầng ngầm vắng vẻ, cuối cùng tìm thấy một chỗ thưa thớt nhất, đỗ xe.

Ở đây, người qua đường khó lòng chú ý thấy có trẻ em bị bỏ rơi ở trong xe.

Nguyễn Mai luôn mở điều hòa, cuối cùng khóa trái cửa xe, một mình vào trong siêu thị.

Một tiếng sau, người qua đường phát hiện ra Nguyễn Mai trên một con đường nhỏ ở khu phía bắc vắng người cách xa siêu thị.

Cô ả nằm ngã trên mặt đất, gáy bị đập, sưng lên một cục to, túi xách rơi ở bên cạnh, bên trong hỗn loạn, bóp trống rỗng bị vứt bên cạnh túi xách.

Người qua đường nhìn thấy tình cảnh này, phản ứng đầu tiên hiển nhiên là cho rằng Nguyễn Mai bị ăn cướp, cho nên báo cảnh sát ngay, đồng thời cũng gọi cho 120.

Khi Nguyễn Mai “tỉnh” dậy ở bệnh viện đã là rạng sáng hôm sau.

Cô ả mở mắt, mơ màng nhìn thấy chồng trước giường bệnh, bỗng nghĩ đến điều gì, hoảng sợ bật dậy, túm lấy tay hắn: “Không ổn rồi, Kha Tam còn ở bãi đỗ xe, ở bãi đỗ xe! Mau tìm nó!”

“Xong rồi… Hôm nay em khó chịu cả ngày, thần kinh suy yếu… Em chợt nhớ tới… Em không nhớ rõ em có tắt điều hòa chưa… Xong rồi…Kha Tam làm sao bây giờ…”

“Khi em mua đồ xong thì rời khỏi siêu thị, em quên mất khi lái xe như thế nào… Em, em…”

“Em muốn quay về! Em muốn về bãi đỗ xe tìm nó! Nhưng em bị ăn cướp! A Tranh! Không ổn, không ổn! Anh mau đi cứu Kha Tam! Mau đi đi!”

Trong mắt mọi người, câu chuyện xảy ra như thế này ——

Nguyễn Mai chở con đến siêu thị mua sữa, vì lo con chạy loạn nên khóa trái cửa xe. Sau khi mất bốn đứa con, cô khóc cả ngày, cực kỳ bi thương, tinh thần hoảng hốt, cho nên quên tắt điều hòa.

Khi rời khỏi siêu thị, cô quên mất mình lái xe, cho nên đi bộ từ siêu thị lên núi, đi giữa đường thì mới nhớ con trai còn ở bãi đỗ xe, khi muốn quay về tìm con thì lại bị ăn cướp đánh hôn mê bất tỉnh, cuối cùng khiến con trai chết.

Nguyễn Mai cả đêm không ngủ, cuối cùng nhìn thấy được Kha Tam lại phải đến sở cảnh sát làm ghi chép… Làm xong mọi thứ thì đã đến giữa trưa.

Giữa trưa ngày hôm sau, Nguyễn Mai, Kha Vân, và cả Kha Tranh cùng lên biệt thự trên núi ăn cơm.

Trên bàn cơm, bốn người chơi cũng không ăn gì, chỉ lẳng lặng nhìn biểu hiện của Nguyễn Mai.

Trông cô ả dường như đã tự trách đến mức suy sụp tinh thần tột độ, chỉ cần một bước nữa là theo đúng kịch bản đâm đầu tự sát.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ả, ai cũng tin rằng cô ả đúng là vì tinh thần bất ổn, cộng thêm vì cướp bóc, nên mới xảy ra thảm kịch.

Ở thời đại chưa có điện thoại di động, kỹ thuật điều tra vô cùng lạc hậu.

Ngoài ra, nhà họ Kha có quyền thế bị Nguyễn Mai lừa gạt một thời gian dài đã hoàn toàn tin lý do thoái thác của cô ả, trước mặt cảnh sát cũng hết lòng bảo vệ, thậm chí còn mời cả luật sư cho Nguyễn Mai.

Cho nên, bây giờ Nguyễn Mai mới có thể bình yên vô sự ngồi ở đây ăn cơm.

Kha Vân dường như già đi hơn 10 tuổi, khuyên bảo: “Em đừng đau buồn, em cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Chiều nay chị sẽ nhờ dì giúp việc và chú tài xế đến giúp em chăm sóc con. Em nên ngủ một giấc. Biệt thự của chị cách xa thành phố, phong cảnh non xanh nước biếc, em nên cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Ở bên cạnh, Kha Tranh trông cũng thật mỏi mệt, nhưng bây giờ hắn cũng biết hắn chỉ cần nói nặng một câu, e rằng Nguyễn Mai sẽ tự sát ngay, cho nên hắn không dám nói nửa câu trách cứ.

Thở dài một hơi, hắn chỉ nói: “Đúng vậy, em nên nghe lời chị ấy. Chiều nay tôi có một cuộc họp quan trọng, nếu không tôi cũng sẽ ở đây chăm sóc tụi nhỏ cùng em. Còn cha mẹ của tôi ở bên kia… Haiz, tôi cũng muốn khuyên bảo bọn họ một chút, tôi sợ họ nghĩ quẩn trong lòng.”

Không hề hay biết gì, Kha Tranh và Kha Vân tận tình khuyên bảo Nguyễn Mai thật lâu, cuối cùng dìu cô ả vào phòng ngủ trên lầu, thấy Nguyễn Mai đã không còn ý định tự sát thì mới rời đi.

1 giờ 50, hai chị em họ Kha rời đi.

2 giờ, Nguyễn Mai bò dậy từ trên giường, bước xuống lầu.

Vào trong bếp, cô ả đưa cho dì giúp việc một ít tiền, nhờ dì giúp việc xuống núi mua cho mình chút thuốc đau đầu.

Dì giúp việc không lái xe, cho nên bác tài chở bà đi.

Ở biệt thự trên đỉnh núi chỉ còn lại Nguyễn Mai và bốn người chơi.

Đóng cửa phòng, Nguyễn Mai đi đến phòng khách, nhìn bốn “đứa con” của mình.

Cô ả hỏi: “Hồ nước kia trông đẹp thật, các con có muốn đi xem không? Trong sân còn một chiếc xe đó. Để mẹ lái xe chở các con đi chơi nhé?”

Bây giờ trời vẫn còn sáng, nếu người chơi đồng ý đi chơi ở bờ hồ, có khả năng sẽ kích hoạt hai loại tử vong —— chết ngạt, chết đuối.

Kha Thập vừa ra khỏi phòng bếp nghe thấy lời này của Nguyễn Mai nên vô cùng hoảng sợ.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Khiêm và Bạch Trụ sóng vai ngồi trên sô pha.

Chu Khiêm lại ngẩng đầu cười với Nguyễn Mai: “Dạ được, tụi con muốn đi chơi hồ nước. Trời nóng quá, tụi con muốn nghịch nước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.