Nhân viên chưa xuất hiện dẫn nhóm người chơi vào gian triển lãm C, trong khu nghỉ ngơi chia làm hai khu vực rõ ràng.
Bốn người nhóm Chu Khiêm ngồi gần quầy bán hàng, tỉ mỉ thảo luận phó bản mà mình đã trải qua.
Trong suốt quá trình, Bạch Trụ vẫn kiệm lời như cũ, Ẩn Đao tiếp tục làm một người thầy “lạnh lùng khó gần”, cho nên người nói chuyện chủ yếu là Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ.
Nhờ việc kể lại, Chu Khiêm cũng hồi tưởng toàn bộ câu chuyện một lần, đặc biệt là những lời Kha Tranh nói.
Họ đã giết Nguyễn Mai vào buổi trưa.
Nguyễn Mai dùng ô tô giết con mình, trưa ngày hôm sau, Kha Tranh và Kha Vân chở cô ả về biệt thự, còn cùng ăn một bữa cơm.
Khi đó, biểu hiện của Nguyễn Mai là tự trách vạn phần, suy sụp đến mức gần như có thể tự sát bất cứ lúc nào.
Để khuyên bảo cô ả, Kha Tranh đã nói như thế này: “A Mai, em đừng nghĩ nhiều. Có lẽ… Có lẽ đây là số phận của dòng họ Kha. Cha mẹ tôi từng đắc tội một người, người đó đã nguyền rủa dòng họ Kha… Nói rằng họ Kha sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.”
“Chuyện này, thật ra người lớn đều biết. Cho nên em thấy đó, cha mẹ tôi cũng không trách em. Không ai trách em cả. Qua một thời gian nữa, tôi sẽ cùng cha mẹ lên chùa thắp hương, mời một cao nhân giải quyết chuyện này.”
Nghĩ về chuyện này, Chu Khiêm nói: “Thật ra vì nghe được những lời này nên tôi đã xác nhận mình có đủ thông tin để có thể giết Nguyễn Mai.”
Hà Tiểu Vĩ sửng sốt, chợt hỏi: “Thông tin gì? Tôi không hiểu. Nguyền rủa? Đm, phó bản này còn có yếu tố huyền huyễn nữa hả?”
“Không, ý tôi là thông tin đó không phải hướng đến huyền huyễn. Vì mọi thứ chúng ta gặp không có liên quan đến huyền huyễn.”
Chu Khiêm nói: “Thật ra với câu chuyện này, tôi vẫn luôn có hai nghi vấn, một, Nguyễn Mai ở hiện thực đã thoát tội như thế nào. Hai, bảy thi thể trong gian triển lãm có một đứa trẻ không phải họ “Kha”, mà là họ “Hứa”, việc khác họ này có liên quan gì đến câu chuyện ngoài đời thật không?”
“Bây giờ tôi nhận ra, nếu kết hợp hai nghi vấn này lại, tôi đã có thể đưa ra một suy đoán –”
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói: “Trong phó bản đó, Ma La La và Mạnh Thường Thường không chọn tên có họ “Kha”, trở thành con nuôi của nhà họ Kha, cái chết của họ hoàn toàn là do ngu xuẩn.”
“Nhưng trong hiện thực, người con nuôi có lẽ không phải chết đầu tiên, mà là người chết cuối cùng.”
Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Hả? Vì sao?”
Chu Khiêm đáp: “Nguyễn Mai có thể thoát tội, có một nguyên nhân là vì thời đại khi đó kỹ thuật điều tra vô cùng lạc hậu, nhưng cô ta không ngừng ra tay, cho nên vẫn sẽ phải để lộ dấu vết, vì sao cô ta lại có thể liên tục giết bảy mạng người như vậy?”
“Tôi cảm thấy chuyện này liên quan đến thế lực của cha mẹ chồng. Có lẽ mỗi khi cô ta bị cảnh sát nghi ngờ, nhà họ Kha sẽ mời luật sư tốt nhất, thậm chí không từ thủ đoạn để giúp cô ta.”
“Xét từ góc độ này, vẫn còn một vấn đề khác.”
“Kha Vân, Kha Tranh tin Nguyễn Mai. Nhưng không có nghĩa cha mẹ của họ cũng tin tưởng Nguyễn Mai. Huống hồ, quan hệ giữa con dâu và cha mẹ chồng khó mà hài hòa được như vậy.”
“Vậy thì câu nói vào bữa cơm trưa của Kha Tranh khi đó chắc chắn rất quan trọng. Kha Tranh nói cha mẹ hắn tin tưởng Nguyễn Mai, nhà họ Kha cũng bằng lòng giúp đỡ cô ta vì lý do — bọn họ cho rằng, dòng họ Kha bị nguyền rủa.”
Trong lòng mọi người, Nguyễn Mai gần như là một người hoàn mỹ, thậm chí cô ta còn chưa từng oán hận, trách móc cuộc sống của mình.
Không chỉ có Kha Vân và Kha Tranh tin Nguyễn Mai, hàng xóm xung quanh cũng tin.
Nguyễn Mai thường xuyên nấu thức ăn chia sẻ cho hàng xóm, còn thường giúp đỡ họ chăm sóc vườn hoa.
Cho nên, ngoài Kha Tranh và Kha Vân, những hàng xóm tiếp xúc với Nguyễn Mai khi bị cảnh sát hỏi đều nói những lời có cánh về Nguyễn Mai.
Nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều không nghi ngờ Nguyễn Mai.
Gả vào gia đình giàu có như dòng họ Kha, một gia đình luôn để tâm đến con cái, trong tình huống bình thường, người lớn trong nhà họ Kha cũng không đến mức hoàn toàn tin tưởng lời của một người lạ như Nguyễn Mai, thậm chí còn chấp nhận dốc sức dùng tài nguyên và quyền lực để bảo vệ.
Nhưng nếu họ là người mê tín, cho rằng việc cháu trai, cháu gái liên tục qua đời là vì lời nguyền đoạn tử tuyệt tôn của dòng họ đã ứng nghiệm, câu chuyện này hiển nhiên đã hợp lý hơn nhiều.
Chu Khiêm nói: “Vì sao cha mẹ Kha Tranh lại tin tưởng hoàn toàn vào việc nguyền rủa, trong phó bản không nói rõ. Nhưng bọn họ tin, có lẽ là vì khi còn trẻ họ đã làm chuyện gì đó, trong thời đại như thế, vì để làm giàu nên càng có khả năng hơn.”
Nghe được lời của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ gật gật đầu: “Đúng, hợp lý. Tôi hiểu rồi. Đối với cái chết của cháu mình, cha mẹ Kha Tranh sẽ tự trách, bọn họ không chỉ không nghi ngờ Nguyễn Mai mà còn sợ Nguyễn Mai sẽ trách cứ bọn họ.”
“Ừm. Với suy đoán này thì –” Chu Khiêm nói: “Anh cho rằng, vì sao cha mẹ Kha Tranh cuối cùng thay đổi thái độ của mình?”
Hà Tiểu Vĩ suy ngẫm một lát, vỗ cái đét lên đùi mình: “Tôi biết rồi! Vấn đề nằm ở đứa trẻ “khác họ”!”
“Những đứa trẻ chết đầu tiên là con ruột của Kha Tranh và Nguyễn Mai, hai ông bà sẽ cho rằng lời nguyền đã ứng nghiệm. Nhưng khi… khi đứa trẻ không phải họ Kha chết, hai người liền cảm thấy có vấn đề!”
“Đúng vậy.” Chu Khiêm nói: “Là như thế. Nếu những nạn nhân trong gian triển lãm A đều do Nguyễn Mai giết thì cô ta đã giết tổng cộng bảy người.”
“Tôi đoán rằng sáu nạn nhân đầu tiên là họ “Kha”, còn nạn nhân cuối cùng là họ “Hứa”.”
“Cứ như vậy, câu chuyện sẽ tương đối hợp lý hơn. Trước khi sáu nạn nhân chết, kỹ thuật điều tra lạc hậu, hơn nữa có dòng họ Kha che chở, Nguyễn Mai luôn bình an vô sự.”
“Nhưng sau khi người con nuôi chết, ông bà họ Kha bắt đầu nghi ngờ, cho rằng chuyện này không hề liên quan đến lời nguyền. Bọn họ không bảo vệ Nguyễn Mai nữa, thậm chí còn âm thầm điều tra cô ta, cuối cùng, Nguyễn Mai bị bắt giữ.”
“Đương nhiên, đây cũng chỉ là một suy đoán. Là trường hợp duy nhất hợp lý vì sao lại có thông tin về “người con nuôi khác họ”. Đây là thông tin đã nhắc nhở chúng ta rằng — Nguyễn Mai đã bị bắt giữ.”
Nói đến đây, nhớ lại những thi thể mới tin ở gian triển lãm, ánh mắt Chu Khiêm hơi trầm xuống, bổ sung thêm: “Ít nhất thì trong dòng thời gian bình thường, cô ta hẳn đã bị bắt, thậm chí còn bị tử hình.”
“Trong dòng thời gian bình thường… Ý cậu là sao?”
Đối với câu hỏi của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm không trả lời, anh liếc mắt nhìn bốn người của quân đoàn không gì cản được cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn Bạch Trụ.
Anh nghĩ đến một thông tin mấu chốt, không muốn bốn người kia nghe thấy, cho nên tạm thời giấu đi.
Bạch Trụ nhìn ánh mắt của Chu Khiêm, nhanh chóng hiểu ý, liền dùng đạo cụ trò chuyện riêng để nói: “Đồng ý với cách nhìn của em. Nếu dựa theo phỏng đoán đó thì nhà triển lãm này không hề đơn giản.”
“Không hề đơn giản.”
Chu Khiêm đáp: “Sau khi ra khỏi trò chơi nhỏ, quay về nhà triển lãm của “game thực tế ảo”, em đã thấy không đúng. Đúng rồi, anh Trụ, phó bản mà chúng ta đến là 《 Lam Cảng 2301 》, 2301 là năm ư?”
Bạch Trụ gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Khiêm: “Vậy thì em có một phỏng đoán lớn mật.”
Người chơi vào một nhà triển lãm trò chơi mô phỏng chứ không phải hiện trường vụ án thật.
Một khi đã như vậy thì bảy thi thể ở gian triển lãm là như thế nào?
Bảy thi thể chắc chắn không thể nào do Nguyễn Mai sát hại trong thời gian ngắn.
Tử trạng của bảy thi thể không giống nhau, người chơi cũng phần nào suy đoán được động cơ giết người của Nguyễn Mai.
Sau khi người con gái lớn Kha Tuyết qua đời, Nguyễn Mai mới nhận được sự quan tâm của mọi người trước nay chưa từng có.
Nhân cách giả của cô ả hưởng thụ sự quan tâm đó.
Một thời gian dài không được gia đình quan tâm khiến tâm lý của cô ả trở nên méo mó, nảy sinh sát ý gi3t chết con ruột để nhận được sự quan tâm mà mình thèm khát.
Nếu giết hết các con trong một lần, Nguyễn Mai chỉ được quan tâm một lần.
Cho nên, cách vài tháng, nửa năm, thậm chí là một năm, Nguyễn Mai mới giết một đứa trẻ.
Sau khi sự quan tâm mình nhận được mình vì mất con giảm bớt, cô ả mới tiếp tục giết đứa tiếp theo.
Vấn đề bây giờ là —
Những thi thể ở gian triển lãm A trông như thật, vì sao bảy thi thể có tử trạng khác nhau, chết ở những thời điểm khác nhau lại cùng xuất hiện ở một nơi?
Không chỉ có gian A, cả gian B cũng có tình trạng tương tự.
Theo như lời kể của Hà Tiểu Vĩ, khi hắn vừa vào phòng số 2 gian B liền bị dọa sợ chết khiếp.
Khi đó hắn đi theo Ẩn Đao vào phòng số 2, đèn bật sáng, hắn nghe thấy tiếng vang khe khẽ, cúi đầu, nhìn thấy mình vừa đạp lên con mắt.
Cùng lúc đó, Ẩn Đao không cẩn thận đạp lên một miếng thị, khối thịt nhoe nhoét máu tươi khiến giày của hắn cũng nhiễm đỏ.
Dù là mắt hay thịt, mọi thứ đều vô cùng mới, chẳng khác gì hiện trường vụ án.
Đối với tình huống trong nhà triển lãm, khi Chu Khiêm vừa vào đây, trong đầu anh đã có một suy nghĩ, liệu có phải hung thủ vừa mới giết người xong rồi bỏ chạy, để thi thể ở lại nhà triển lãm hay không.
Nhưng suy nghĩ này lại không hợp lý.
Cho đến bây giờ, chỉ có một suy đoán khác mới có thể giải thích được kỹ càng hơn.
Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nói: “Nhà triển lãm này có khi nào… có vật phẩm nào đó có công năng xuyên thời không, hoặc có thể nói, bản thân nó đang ở trong một không gian đặc biệt, không gian này lại tồn tại những chiều thời gian khác nhau. Thời không của quá khứ ở trong phạm vi nhất định nào đó đã trùng lấp lên thời không của hiện tại.”
“Ví dụ với gian triển lãm A, triển lãm trưng bày những thi thể khác nhau, thật ra là những nạn nhân đã chết ở các điểm thời gian khác nhau.”
“Giả dụ như tháng 1 năm 1993, Nguyễn Mai gi3t chết một đứa trẻ tên Kha Hoa trong phòng ngủ bằng gối, thi thể của đứa trẻ nằm ở trung tâm căn phòng, đây cũng là khu vực thời không liên kết giữa căn phòng ngủ đó với phòng A-1 của nhà triển lãm ở Lam Cảng năm 2301.”
Cho nên, khi nhóm Chu Khiêm vừa vào phòng số 1 của gian triển lãm A, thi thể họ nhìn thấy nằm ở chiều không gian năm 2301 cũng là thi thể đã chết ở chiều không gian năm 1993.
Những phòng triển lãm còn lại cũng tương tự như vậy.
Ví dụ đứa trẻ chết vào tháng 6 năm 1994, như vậy đối chiếu với phòng triển lãm thì nhóm Chu Khiêm nhìn thấy thi thể ở chiều không gian này nhưng mốc thời gian là tháng 6 năm 1994.
Những con số khác nhau trong nhà triển lãm có ý nghĩa phân biệt từng kẻ sát nhân liên hoàn.
Còn trong từng gian triển lãm sẽ có những căn phòng khác nhau, là con đường tắt dẫn người chơi đi đến những chiều không-thời gian khác nhau.
Bề ngoài, nhóm Chu Khiêm thăm quan gian triển lãm A, đi từ phòng số 1 đến phòng số 7. Nhưng trên thực tế, họ đã nhìn thấy trực tếp 7 người chết ở 7 thời không khác nhau.
“Đúng. Như vậy không sai.”
Bạch Trụ nói: “Nhà triển lãm có thể liên kết những chiều không-thời gian khác nhau. Như vậy thì sẽ xuất hiện một vấn đề mới, ví dụ như phó bản này có thể thay đổi lịch sử? Chuyện này khá là quan trọng.”
“Anh đồng ý với em. Thông tin cha mẹ Kha Tranh mê tín và những đứa trẻ “khác họ Kha” ám chỉ đến việc ở chiều không-thời gian thật, Nguyễn Mai đã bị bắt. Theo lý, cô ta sẽ bị tử hình. Nhưng cũng có nghĩa, nhà triển lãm này có thể thay đổi số phận của cô ta.”
Khi Bạch Trụ nói đến đây, Chu Khiêm đứng dậy liếc mắt nhìn qua hành lang.
Chu Khiêm nhìn về phía gian triển lãm A. Anh nheo mắt lại, nói: “Thêm một phỏng đoán lớn mật khác… Nếu chúng ta vẫn sẽ còn nhìn thấy Nguyễn Mai. Vậy Nguyễn Mai không phải là NPC trong trò chơi nhỏ nữa, mà chính là cô ta.”
…
10 phút sau.
Sâu trong hành lang tối đen chợt xuất hiện một đoạn đường sáng bừng.
Mọi người nhìn thấy một gian triển lãm đánh dấu “D”.
Ngọn đèn trắng hình chữ “D” lóe lên, sau đó chợt tắt ngúm.
Ba người đi ra từ đó, cả ba như xác không hồn, hiển nhiên đã gặp phải một chuyện vô cùng đáng sợ.
Nhân viên mặc váy trắng xuất hiện từ hư không lần thứ hai, dẫn đường ba người đi đến khu nghỉ ngơi.
Nhân viên nói: “Bây giờ có 11 du khách. Gian triển lãm C đã đủ điều kiện để mở cửa. Chúng tôi nghĩ rằng quý khách vừa ra khỏi triển lãm D cần có thời gian nghỉ ngơi. Cho nên 15 phút sau, tôi sẽ dẫn mọi người đến gian triển lãm C. Mong mọi người tiếp tục nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi.”
Thấy thế, Chu Khiêm liền đưa mắt ra hiệu với Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ nhận được ám chỉ, nhanh chóng đi về phía ba người kia, muốn tìm hiểu thông tin của họ.
Nhưng ba người này không nói gì mà ngồi bệt xuống đất, ôm nhau khóc lóc.
Suốt 15 phút, Hà Tiểu Vĩ hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào, chỉ có thể từ bỏ.
Như vậy, nhóm Chu Khiêm tạm thời không biết ở khu D xảy ra chuyện gi.
15 phút sau, 11 “du khách” vào gian triển lãm C.
Cửa gian triển lãm C mở ra rồi đóng lại, nhốt tất cả người chơi ở bên trong.
Phòng số 1 của gian triển lãm C có phong cách tương tự như gian triển lãm A — trần nhà, sàn nhà, vách tường đều có một màu trắng tinh.
Nhưng ở đây không có xác chết, chỉ có một chiếc đèn.
Chiếc đèn lẻ loi nằm giữa phòng, phần chụp đèn bên ngoài vô cùng mỹ lệ, hoa văn cầu kỳ, đa dạng nhiều màu, có màu xanh dương, tím, xanh lá… Những lớp màu không tách biệt rõ rệt mà lại loan ra, chồng chéo lên nhau tạo thêm nhiều sắc thái khác, chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Đến gần quan sát sẽ phát hiện hình ảnh kia như một con khổng tước đang xòe đuôi.
Dù hoa văn có màu sắc rực rỡ nhưng ánh đèn lại là một màu vàng tối, tạo cảm giác âm trầm, lạnh lẽo.
Trên mặt đất bên cạnh chiếc đèn có một bảng tên, bên trên có hai chữ: “Mạnh Lâm”.
“Đm, cái gì đây? Người chết là một cái đèn hả?”
“Nhưng vẫn đỡ hơn gian B nhiều, cái gian đó quá tởm lợm. Dù đó chỉ là NPC đi nữa thì tôi cũng không dám ăn thịt suốt ba tháng tiếp theo!”
Hà Tiểu Vĩ nói xong, vươn tay muốn sờ chiếc đèn, chợt “bốp” một tiếng, bị Chu Khiêm đánh lên tay kéo về.
Thổi thổi xoa xoa mu bàn tay bị ăn đau, Hà Tiểu Vĩ mếu máo nhìn Chu Khiêm: “Sao cậu đánh tôi?”
Chu Khiêm hù dọa hắn: “Đừng chạm vào đồ lạ. Lỡ như phó bản này có yếu tố linh dị thần quái thì sao?”
Hà Tiểu Vĩ: “Thật không?”
Chu Khiêm chớp mắt: “Đúng vậy. Sờ ba cái sẽ triệu hồi được thần đèn đó.”
Ba giây sau, Hà Tiểu Vĩ cả giận nói: “Khiêm! Cậu lừa tôi đúng không?”
Chợt Chu Khiêm nghiêm mặt lại, nhìn thấy những người khác cũng tiến tới xem xét chiếc đèn thì anh kéo Hà Tiểu vĩ qua một bên, nhỏ giọng nói: “Để tìm manh mối, thu thập thêm thông tin thì chúng ta phải quan sát hết các phòng khác.”
“Nhưng tôi nhắc nhở anh một chút, đừng có chạm vào gì hết. Nếu bắt buộc phải chạm vào thì hãy mang bao tay. À đúng rồi –”
“Anh có đạo cụ nào như bao tay vô hình hay gì không?”
“Hả, có có. Để tôi tìm cho cậu.”
Hà Tiểu Vĩ lấy một bọc bao tay cho Chu Khiêm: “Làm gì vậy?”
“Kiểm tra lại rồi sẽ nói cho anh biết. Anh phải nhớ rõ, trước tiên đừng để người chơi khác nhìn thấy.” Chu Khiêm đeo bao tay lên, lại vươn tay ra với Hà Tiểu Vĩ: “Thêm một bộ nữa.”
Hà Tiểu Vĩ:?
Chu Khiêm: “Tôi muốn đưa cho 137.”
Hà Tiểu Vĩ: “Người chơi cấp Thần chẳng lẽ không có đạo cụ? Sao cứ phải lấy của tôi chứ?”
Chu Khiêm quang minh chính đại hỏi: “Anh có muốn tôi giúp anh không?”
Hà Tiểu Vĩ đỡ trán: “… Dạ có, cậu làm ơn giúp tôi.”
“Tiểu Vĩ, anh thật tốt, xứng đáng là thành viên được yêu thích nhất đội ngũ của chúng ta, anh thấy không, ai trong nhóm cũng thích anh cả. À, tôi quên giới thiệu Tiểu Tề với anh, anh tốt tính như vậy, cậu ấy cũng sẽ thích anh giống như tôi –”
Chu Khiêm chưa nói xong, phần cổ áo sặc sỡ bỗng nhiên bị một ngón tay móc lấy.
Vừa quay đầu, Chu Khiêm thấy Bạch Trụ.
Bạch Trụ kéo cổ áo Chu Khiêm, lôi người quay về chiếc đèn trên sàn.
“Anh làm gì vậy?” Chu Khiêm hỏi.
Bạch Trụ chỉ nhàn nhạt nói: “Trên đèn có cái gì đó.”
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy bảy người còn lại gấp không chờ nổi đi sang phòng số 2, anh liền lấy đôi bao tay của Hà Tiểu Vĩ đưa cho Bạch Trụ, sau đó nâng cây đèn lên.
Vừa rồi Chu Khiêm đã đi vài vòng nhìn quanh phần chụp đèn ở phía trên, nhưng dưới phần đáy thì chưa có ai nhìn qua.
Dưới đáy quả nhiên có thứ gì đó.
Chu Khiêm phát hiện ở đó có khắc một ký hiệu — “卐*”.
*Chữ “Vạn”
“Những người khác nhìn thấy cái này chưa?” Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ.
Bạch Trụ gật đầu, sau đó có vẻ như muốn nói lại thôi.
Đặt chiếc đèn xuống, Chu Khiêm tò mò hỏi: “Sao vậy? Anh có suy nghĩ gì với ký hiệu này hả?”
Bạch Trụ lắc đầu, xoay người bước qua phòng số 2.
Chu Khiêm kinh ngạc đuổi theo sau: “Anh muốn nói gì?”
“Không có gì.” Bạch Trụ thả chậm bước chân, cuối cùng nói: “Anh có rất nhiều bao tay như vậy.”
Chu Khiêm: “Hả?”
Bạch Trụ: “Em tìm anh là được rồi.”
Chu Khiêm: “Em biết rồi. 69%.”
Bạch Trụ: “?”
Chu Khiêm khoác vai Bạch Trụ, đi qua phòng số 2: “Không có gì. Đi phòng tiếp theo thôi!”
Phòng số 2 có một thi thể.
Trên đầu thi thể bị tròng một túi nilon, tay chân bị trói chặt.
Cả người nạn nhân vặn vẹo, tay chân biến hình hoàn toàn, giống như bị ai đó đánh đập, bẽ gãy tay chân, tạo thành một hình dạng mà kẻ đó muốn.
Tháo túi nilon xuống, đầu của nạn nhân đã bị đập nát, máu thịt mơ hồ, không biết được là nam hay nữ.
Khi c ởi quần áo nạn nhân để kiểm tra thì người chơi nhận ra đây là một người đàn ông.
Nhìn thấy bộ phận đặc thù đàn ông của người này khiến những người chơi ở đây đều tê dại da đầu — bộ phận ấy đã bị tàn nhẫn cắt đứt.
Người này bị đánh đập đến chết, cơ thể bị vặn vẹo tạo hình, tử trạng tràn ngập một dạng nghi thức thần bí nào đó.
Khi lật người nạn nhân lại, phỏng đoán của mọi người đã được kiểm chứng – sau lưng nạn nhân có một ngôi sao năm cánh.
Chu Khiêm nghe thấy Bạch Trụ nói bên tai mình: “Ngôi sao năm cánh đảo ngược.”
Hà Tiểu Vĩ theo sau hai người họ, lỗ tai nhạy bén nghe được, hỏi: “Là như thế nào cơ?”
Người giải thích cho hắn là Chu Khiêm: “Ngôi sao năm cánh bình thường sẽ có một phần đỉnh ở phía trên. Ngôi sao năm cánh đảo ngược có hai phần đỉnh ở phía trên, đảo ngược từ ngôi sao năm cánh ban đầu.”
“Nó có ý nghĩa gì không?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.
Bạch Trụ đáp: “Có một cách giải thích rằng ngôi sao năm cánh đảo ngược sẽ dẫn con người xuống địa ngục. Nó cũng là tiêu chí để nhận diện giáo phái Satan.”
Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, dùng đạo cụ để trò chuyện riêng với y.
“Theo suy đoán của chúng ta lúc trước, phòng triển lãm có các chiều không-thời gian trùng lấp, liên kết với nhau. Có lẽ chúng ta chỉ nhìn thấy được thời gian nạn nhân tử vong chứ không nhìn rõ được cụ thể vị trí hiện trường án mạng.”
“Nhưng nếu thật sự có liên quan đến Satan… Người này có thể bị treo ngược trên thánh giá, nhưng chúng ta không nhìn thấy được.”
“Có khả năng.” Bạch Trụ nói.
Gian triển lãm C có tất cả 13 phòng triển lãm.
Trong đó có 6 căn phòng không có thi thể, không gian tràn ngập hơi thở nghệ thuật, giống như căn phòng số 1 chỉ có một chiếc đèn ở giữa phòng.
7 căn phòng còn lại thì có thịt hể, có nam có nữ, phần đầu đều bị bịt túi nilon, cách chết khá giống nhau, nhưng thân thể lại được xử lý khác.
Nếu so sánh với người đàn ông bị trừng phạt tới chết ở phòng số 2 thì các nạn nhân nữ có hình phạt khác với đàn ông.
Có thể thấy được ký hiệu sau lưng nạn nhân có liên quan đến nghi thức tà giáo.
Thăm quan xong 12 căn phòng, người chơi quay về căn phòng số 1.
【 Chào mừng quý khách đến với gian triển lãm C của《 Triển lãm án mạng 》 】
【 Hãy tiếp tục đối diện với nhân tính đáng sợ của con người! 】
【 Nhà tổ chức triển lãm tin rằng sau khi quý khách kết thúc chuyến thăm quan, năng lực tự bảo vệ bản thân của mỗi người sẽ được tăng cao! 】
【 Thời gian thăm quan lần này là bốn ngày, mục tiêu của các bạn: Sống sót qua bốn ngày 】
Thông báo vừa hiện lên, cảnh tượng lại chồng chéo, méo mó, nhóm người chơi chợt xuất hiện ở một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Trước mặt người chơi là một khách sạn 12 tầng.
Giữa màn đêm đen nhánh, bảng tên của khách sáng nhấp nháy sáng, bên trên viết — “Khách sạn Saiyan.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bổ sung một chút, câu chuyện về sát nhân Nguyễn Mai có tham khảo một vụ án giết người liên hoàn có thật trong lịch sử.
Người mẹ đó vừa sinh một đứa con liền giết đứa con ấy, giết tới đứa con thứ 8 và thứ 9. Tôi đọc được động cơ giết người của hung thủ được biết rằng cô ta cảm thấy kẻ yếu thì phải chết (khi còn nhỏ cô ta cảm thấy cha mình quá yếu đuối, cảm thấy bản thân cũng yếu đuối, cho nên nhiều lần tự mình hại mình) Mọi người cảm thấy hứng thú thì để tôi đọc thêm rồi kể tiếp nha.
Khi đó y học tương đối lạc hậu, cảnh sát đều cho đó là “hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh” nên hung thủ vẫn tiếp tục ra tay giết người.