Đêm nay, từ khi những hiện tượng lạ kỳ bắt đầu xảy ra, giao diện đồng hồ của Văn Bân không ngừng hiện lên những tin nhắn mới.
Tất cả đều đến từ con bạc của gã ——
【 Tôi thấy cậu chụp hai người, Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao, đây đều là hai lựa chọn rất tốt 】
【 Nhưng mà trong tình huống chưa biết rõ ngọn ngành phó bản, muốn dùng thân phận giả để giế t chết Chu Khiêm quá nguy hiểm, không thể làm được. Cậu khó lòng lừa được thằng nhãi đó, làm như vậy chỉ tổ rút dây động rừng 】
【 Tôi biết cậu muốn giết Chu Khiêm để báo thù cho anh em, nhưng chuyện này cần phải bàn kỹ hơn, không được nóng vội nhất thời. Tôi đề nghị cậu nên lùi để tiến, trước tiên xử lý những người ở bên cạnh cậu ta, ví dụ như Hà Tiểu Vĩ 】
【 Người chơi cấp Thần và người chơi bình thường khác nhau, bọn họ không thể nào luôn đi theo bên cạnh Chu Khiêm, gi ết chết đồng đội bên cạnh cậu ta mới là thượng sách 】
【 Tôi đã tìm hiểu, kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ vô cùng thích hợp với kỹ năng của Chu Khiêm. Không có cậu ta phối hợp cùng, đại chiêu của Chu Khiêm khó mà sử dụng được dễ dàng. Cho nên, tìm cách gi ết chết Hà Tiểu Vĩ trước, đây là một trong những cách tốt nhất để đối phó với Chu Khiêm 】
【 Từ khi cậu tham gia quân đoàn không gì cản được, tôi luôn tìm kiếm thông tin của các con bạc khác. May là tôi đã chuẩn bị trước, có thể nắm bắt được hướng đi của nhóm Trần Đại Mễ 】
【 Qua góc nhìn từ con bạc của Trần Đại Mễ, tôi biết tên này đang trốn trong góc hành lang sau đại sảnh. Bây giờ đại sảnh lại xảy ra chuyện… 】
【 Cho nên, cậu dùng thân phận của Hà Tiểu Vĩ bước vào đại sảnh, hành động theo hoàn cảnh, nhân cơ hội chiến trường hỗn loạn mà ngư ông đắc lợi 】
【 Cậu giữ chân Hà Tiểu Vĩ, đừng để tên này gặp Ẩn Đao; thuận tiện nói cậu biết được thân phận “quỷ” trong phó bản, bằng cách này, cậu có thể bảo vệ thân phận của mình với người chơi khác. Nếu may mắn thì cậu còn thể xử lý luôn cả người chơi cấp Thần kia 】
Ngọn đèn mờ ảo trên hành lang, Văn Bân đọc nhanh các tin nhắn, biến bản thân thành Hà Tiểu Vĩ, cất con dao gọt hoa quả vào túi.
Hướng về phía vô định, gã nói với con bạc của mình: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ giết Hà Tiểu Vĩ trước. Chờ đến khi hai Ẩn Đao thật giả đánh nhau, hai bên lâm vào cục diện bế tắc, tôi sẽ lấy thân phận của Hà Tiểu Vĩ xuất hiện, làm ngư ông đắc lợi.”
Con bạc: 【 Đúng vậy. Có bị rơi vào thế yếu cũng không sao, không có ai biết cậu là Văn Bân, bọn họ chỉ biết cậu là quỷ 】
【 Đến khi đó, cậu có thể trốn vào thang máy, dựa theo cơ chế đặc thù của phó bản, bọn họ khó lòng mà đuổi theo cậu 】
【 Bây giờ cậu có thể đi đến đại sảnh, vào thang máy, liên tục nhấn số “1”, chắc chắn sẽ có cơ hội đến được đại đường thật, không còn đi vòng quanh tầng “11” nữa 】
Văn Bân nghe theo chỉ thị của con bạc, tạm thời không quan tâm đến các vụ án xảy ra ở các tầng lầu khác.
Những vụ án đó trông có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra lại không ảnh hưởng đến người chơi, có lẽ chỉ dùng để dụ dỗ người khác.
Nếu người chơi dồn hết sự chú ý vào việc phân tích các vụ án có lẽ sẽ tiêu tốn thời gian, cuối cùng chết trong trò chơi.
Như vậy thì việc tiếp theo mà Văn Bân cần làm là vào thang máy, liên tục nhấn số “1”, cửa thang máy mở, nếu cảnh tượng bên ngoài vẫn là khu nghỉ ngơi, gã không cần ra ngoài.
Sau vài lần thử nghiệm, gã đã thành công —— trước mặt gã xuất hiện đại sảnh của khách sạn.
Cửa thang máy vừa mở, Văn Bân liền nghe thấy một trận âm thanh ồn ào.
Đó là những vật dụng quanh quầy tiếp tân bị hai thanh đao chém nát.
Văn Bân nhìn qua, nhìn thấy hai Ẩn Đao giống hệt nhau đều đang bị trọng thương, bây giờ đang liều mạng chém giết nhau trước quầy tiếp tân.
Hà Tiểu Vĩ chốc lát lại theo người này, lát sau lại theo người nghe.
Tình huống của hắn hiển nhiên vô cùng mạo hiểm. Hắn không thể phân biệt được ai là thật, chỉ có thể giúp một tay, trong quá trình còn phải cố gắng giúp bản thân không bị ăn đạn lạc.
Nhìn thấy ba người không quan tâm đến sự việc ở thang máy, nhân cơ hội này, Văn Bân nhanh chân chạy ra khỏi thang máy, tăng tốc đi về phía hành lang bên cạnh.
Hàng lang có cấu trúc là một vòng tròn bao quanh thang máy, chẳng mấy chốc Văn Bân đã chạy ra phía sau phần lưng của thang máy.
Văn Bân chạy đến đây là vì tin nhắn của con bạc ——
【 Trần Đại Mễ và Tề Kha cũng gặp hai người giống mình như đúc, bây giờ bốn người đang đánh nhau trong nhà ăn 】
Khi Trần Đại Mễ vừa vào nhà triển lãm, hắn đã đi theo đại ca Ba Đồ Phi vào gian triển lãm A, bây giờ ngoài Văn Bân thì là thành viên sống sót cuối cùng của quân đoàn không gì cản được.
Tề Kha là người tham gia gian triển lãm D, là người có bộ dạng gầy yếu.
Khi vừa vào khách sạn Saiyan, có ba người vừa ra khỏi gian triển lãm D, bây giờ Hùng Phi và Lý Viên đều đã chết, chỉ còn một mình Tề Kha còn sống.
Tề Kha vốn ở cùng phòng với Hùng Phi, Hùng Phi đã chết, hiện trường toàn là máu, không thể ở lại, hắn chỉ có thể tìm một người chơi ở một mình một phòng khác, xin ở cùng.
Trần Đại Mễ lại ở cùng với Nhị Đản, hai người được Chu Khiêm đặt biệt danh là nhóm cơm chiên trứng.
Không ngờ Nhị Đản lại nghe theo lời Chu Khiêm, tự thú để đi đến sở cảnh sát chờ hết phó bản, Trần Đại Mễ chỉ còn một mình, vì vậy cũng đồng ý cho Tề Kha ở chung.
Hai người Trần, Tề kết bạn với nhau, cố gắng sống sót trong phó bản quái dị.
Hai người trầy trật tìm được đường xuống đại sảnh, vừa lúc nhìn thấy một người giống hệt tiếp tân Vương đứng ngay quầy tiếp tân.
Trong đó có một người đang ghi chép sổ sách, một người khác đứng phía sau, giơ cao một cây rìu, muốn đánh lén.
Trần Đại Mễ và Tề Kha không biết có chuyện gì đang xảy ra, bọn họ không dám cảnh báo, chỉ nhanh chóng im lặng trốn sang hành lang bên cạnh.
Không bao lâu sau, hai người nhìn thấy một tiếp tân Vương giế t chết chính mình ngồi ngay quầy tiếp tân.
Giết người xong, người này tạm thời giấu thi thể vào trong góc của quầy tiếp tân, cầm cây lau nhà lau dọn máu trên sàn.
Mở ngăn tủ, người này bỏ cây lau nhà vào, không biết đây là tiếp tân Vương giả hay thật, thế mà quay về vị trí cũ, tiếp tục công việc ghi chép sổ sách.
Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ xuất hiện.
Hai người nấp trong chỗ tối, tận mắt nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ gi ết chết tiếp tân Vương, thi thể này lại biến mất giữa hư không, sau đó lại nhìn thấy hai Ẩn Đao lao ra từ thang máy, liều mạng chém giết nhau.
Không biết khách sạn này đang ẩn giấu điều gì, không biết nên tin ai thật ai giả, hai người Trần và Tề không dám đi vào đại sảnh, khi thấy hai Ẩn Đao đều quá mạnh, bọn họ sợ mình cũng sẽ bị đối phương chém chết tại chỗ.
Vì vậy hai người thấp giọng thương lượng, trốn vào trong nhà ăn.
Nhà ăn nằm ở phía sau thang máy, đi về bên phải của thang máy, đi thêm góc vuông nữa sẽ đến nơi.
Con bạc của Văn Bân đã mua góc nhìn từ con bạc của Trần Đại Mễ, có thể mượn góc nhìn này để thu thập tin tình báo.
Văn Bân tạm thời tránh khỏi Hà Tiểu Vĩ và hai Ẩn Đao ở đại sảnh, âm thầm đi về phía nhà ăn.
Đúng như lời con bạc của gã nói, khi vừa đến gần nhà ăn, gã đã nghe thấy tiếng đánh đấm hỗn loạn.
Văn Bân không vào nhà ăn ngay mà dựa theo cách ăn mặc của Hà Tiểu Vĩ ở đại sảnh, tìm tòi trong cửa hàng hệ thống một chút, thay đồ cho mình.
Thay quần áo xong, Văn Bân dùng đạo cụ làm giả máu trên người, xong việc mới đẩy cửa nhà ăn.
Vừa bước vào, gã nhìn thấy nhà ăn vô cùng hỗn độn, bàn ghế đổ ngã tứ tung, ly thủy tinh, chén sứ, muỗng đũa đều rơi vãi khắp nơi.
Liếc mắt nhìn qua, Trần Đại Mễ đang đánh nhau với Trần Đại Mễ, Tề Kha đang đánh nhau với Tề Kha, không biết ai là thật, ai là giả.
Nhưng con bạc của Văn Bân đã có tin từ bên ngoài.
Văn Bân dễ dàng dựa theo lời của con bạc, xác định được ai là người thật.
Rút con dao gọt hoa quả dùng để giế t chết Ba Đồ Phi, Văn Bân chưa động thủ ngay.
Trước mặt gã có vài quả chuối và vài quả táo lăn đến.
Chuối bị dẫm nát, khi Văn Bân nhìn thấy nó thì khinh thường khịt mũi. Sau đó gã lại nhặt lên một quả táo.
Đóng cửa nhà ăn, Văn Bân tùy ý ngồi xuống một chỗ gần cửa ra vào, nhàn nhã gọt vỏ táo, cắt từng miếng táo nhỏ rồi ăn ngay tại chỗ.
Chờ đến khi Văn Bân thong thả ung dung ăn xong quả táo, bốn người kia đã đánh đến mức không thể chống đỡ nổi.
Hai người Trần, Tề thật vẫn tiếp tục kiên trì, bọn họ khẩn cầu “Hà Tiểu Vĩ” đến giúp đỡ mình.
Hai người Trần, Tề giả cũng tiếp tục kiên trì.
Hai người này tấn công trước vì họ nhận được tin tức, đồng bạn sẽ đến hỗ trợ ngay, đến lúc đó họ sẽ có thế cục hai đánh ba. Bọn họ có thể thắng được người chơi.
—— May thay, người chơi vừa đến này lại không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, hai tên “quỷ” liền trợn tròn mắt.
Bốn người chém giết nhau lung tung, bất ngờ nghe thấy một âm thanh lạ rơi xuống “lộp bộp” là phần hạch thừa của một quả táo.
Nháy mắt sau đó, một lưỡi dao lóa lên, “Hà Tiểu Vĩ” vừa vứt hạch táo thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ!
…
Văn Bân nhanh chóng giải quyết hai tên “quỷ” xong, nhìn về phía Trần Đại Mễ và Tề Kha.
Một người bị quật ngã trên mặt đất, mông toàn máu, một người khác thì từ đầu đến tay chân, trán và cổ đều bị u, sưng phồng lên.
Chống đỡ cơ thể bị thương, hai người nằm xoài trên mặt đất há mồm th ở dốc, nhìn thấy “Hà Tiểu Vĩ” gi ết chết “quỷ”, hai người thở phào một hơi, cho rằng mình đã an toàn.
Nhưng “Hà Tiểu Vĩ” lại bước từng bước về phía họ, hai người chợt phản ứng lại ngay, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Trần Đại Mễ quỳ gối trước mặt “Hà Tiểu Vĩ”, vừa dập đầu vừa nói: “Anh Hà Tiểu Vĩ! Tôi tôi… tôi sai rồi! Lúc trước là tình thế ép buộc! Tôi là người của quân đoàn, tôi chỉ có thể đi theo đại ca của mình! Tôi không nên đắc tội với anh Chu Khiêm, cũng không nên đắc tội anh!”
“Anh đại ơn đại lượng xin hãy tha cho kẻ hèn này, xin hãy tha cho tôi!”
Tề Kha nói theo: “Tôi, tôi không có đắc tội anh, tôi cũng không có thù oán gì với anh. Hơn nữa… Hà Tiểu Vĩ, tôi cảm thấy anh là người tốt…”
Có vẻ sợ Tề Kha sinh nghi, Văn Bân liền bật cười, cười đến mức hồn nhiên.
Gã vừa cất dao gọt hoa quả, vừa nói: “Ngại quá, vừa rồi tôi cố ý không muốn giúp hai người. Xin đừng hiểu lầm!”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy một tiếp tân giả bên ngoài đại sảnh, có đánh nhau với hắn, tôi phát hiện một ít manh mối, có thể tìm ra được sơ hở của quỷ. Cho nên tôi cần một chút thời gian để phân biệt.”
“Hai người thấy đó, vừa rồi tôi giả bộ vui vẻ ăn táo, một phần là muốn quan sát ai là thật ai là giả, phần khác là khiến những kẻ giả mạo lơ là cảnh giác! Ha ha ——“
“Hai người thấy không, tôi hành động không tệ chút nào cả! Tôi đã giúp hai anh gi ết chết “ác quỷ”!”
Tề Kha và Trần Đại Mễ đã không còn sức lực nào để suy nghĩ, đương nhiên cũng không nghĩ nhiều hơn.
Vừa rồi họ cũng đã tận mắt nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ gi ết chết tiếp tân Vương ở đại sảnh. Nếu xem những kẻ giả thành người chơi là “quỷ” thì “quỷ” và “quỷ” sẽ cùng một giuộc với nhau.
Hà Tiểu Vĩ này dám giết “quỷ”, chắc chắn hắn không phải trong nhóm quỷ, mà là người chơi.
“Hai người đến khu nghỉ ngơi đi. Nhưng cũng đừng nghỉ lâu quá. Cái gì mà quân đoàn không gì chặn được, thù trước hận cũ, tôi không có quản nhiều được như vậy! Trần Đại Mễ, anh nói đúng, lúc trước anh nghe lời người khác làm việc, tôi cũng không thể làm được gì. Tôi không nên so đo với anh!”
“Bây giờ việc cấp bách của chúng ta là liên hợp lại, cùng nhau gi ết chết “quỷ”!”
“Ở ngoài đại sảnh có một tên “quỷ” đang giả dạng người chơi cấp Thần, hơn nữa cũng mạnh giống hệt người chơi cấp Thần! Chúng ta trước tiên nên giải quyết con quỷ này. À đúng rồi…”
Văn Bân cầm dao, nhanh chóng rạch một chữ thập trên mu bàn tay mình.
Máu đỏ nhiễm khắp bàn tay, gã cũng không để ý.
Gã nói với hai người: “Ở đại sảnh có một người chơi cấp thần giả, còn có một tôi giả! Ẩn Đao là thầy của tôi, tôi biết ai mới là thật. Cho nên hai người lát nữa nghe tôi chỉ thị. Phân biệt đâu là tôi thật, đâu là tôi giả thì dựa vào vết thương hình chữ thập này!”
Tề Kha, Trần Đại Mễ: “Được, chúng tôi biết rồi!”
…
Cùng lúc đó, ở đại sảnh.
Hai Ẩn Đao đã chém trúng vào cánh tay cầm đao của đối phương, vết thương sâu đến mức thấy cả xương trắng.
Trong tình huống này, không còn khả năng để dùng đao so chiêu, hai người đành phải dựa vào đồng bạn đến giúp đỡ, tránh chém giết nhau đến chết, bọn họ ăn ý ném đao cùng một lúc, sau đó lao vào đánh nhau bằng tay không.
Ẩn Đao thật hung hăng đấm một quyền vào mặt đối phương, tiếp theo hắn cũng bị ăn một đấm vào mặt.
Xoay người dùng sức đá vào tên giả mạo, th ở dốc một hơi, Ẩn Đao trừng mắt với Hà Tiểu Vĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau tới giúp! Tôi thấy con “quỷ” này biết cách định vị nhanh chóng, bạn của nó có thể đến đây bất cứ lúc nào để giúp đỡ. Đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ gặp bất lợi!”
Ai ngờ Ẩn Đao giả cùng trừng mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ, hận sắt không thành thép mà rống lên: “Tôi mới là thầy của anh! Lát nữa đồng bọn của tên này tới, chúng ta sẽ toi đời! Anh ngẫm lại xem, Chu Khiêm giả, 137 giả xuất hiện, hai chúng ta còn sống nổi không hả?”
Hà Tiểu Vĩ thật sự ngây dại: “…”
—— Chuyện này không thể trách tôi được, tôi cũng bất lực lắm rồi. Đổi lại là hai người, hai người có phân biệt được không hả?
“Con mẹ nó…”
Ẩn Đao điên tiết mắng chửi, sau đó bất chấp tất cả, ném một thứ về phía Hà Tiểu Vĩ.
Một thứ trông như một quả cầu lông màu trắng vút một cái rơi xuống chỗ Hà Tiểu Vĩ.
Nhìn thấy, hắn đứng ngốc tại chỗ, nhưng vẫn theo phản xạ vươn tay nhận lấy: “Cái, cái thứ gì đây?”
Cùng lúc đó, Ẩn Đao giả lại đá thêm vài cước vào Ẩn Đao thật.
Ăn đau, Ẩn Đao thật tức giận xoay người nhảy lên, bắt đầu dùng hết sức đấm vào mặt của tên giả mạo.
Ẩn Đao nghĩa thầm trong lòng, hắn biết tên quỷ giả mạo mình không muốn dùng đao nữa để kéo dài thời gian, chờ đồng bọn tới.
Như vậy thì đồng bọn quỷ có thể đến đây bất kỳ lúc nào.
Lỡ như đó là Bạch Trụ giả, tên này cũng sẽ có kiếm pháp như Bạch Trụ thật, vậy thì hắn và Hà Tiểu Vĩ thật sự xong đời!
Ẩn Đao không còn sự lựa chọn nào khác, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói với Hà Tiểu Vĩ: “Tôi nhận nhiều học trò như vậy là vì một bắt lưới to, sau đó tỉ mỉ chọn lựa người chăn chiên hợp với mình nhất. Không ngờ người tính không bằng trời tính ——“
“Hà Tiểu Vĩ, cầm thứ đó, trở thành người chăn chiên của tôi. Dựa theo mệnh lệnh của tôi mà hành động!”
“Mọi kỹ năng và sức mạnh của tôi bị hạn chế, tôi không thể dùng đại chiêu biến hình cho anh thấy. Tôi chỉ có thể sử dụng đạo cụ kích phát tinh thần lực đến ngưỡng tuyệt đối, tiến vào trạng thái phát điên!”
“Trong trạng thái đó, thứ giả mạo này không thể bắt chước được. Cho nên, anh sẽ biết tôi mới là thật!”
Ẩn Đao nói xong không bao lâu thì Hà Tiểu Vĩ đã thấy trên người của hắn đã xảy ra biến hóa, phía sau Ẩn Đao chợt mọc ra ba cái đuôi lông xù màu trắng.
Hà Tiểu Vĩ sửng sốt: “Đm thầy tôi ơi anh là hồ ly hả? Hình dạng thật của anh đáng yêu vậy sao? À nhưng không sao anh vẫn mạnh lắm ——”
Ẩn Đao bất lực nói: “Anh câm con mẹ nó miệng lại. Lo chính sự!”
“Thầy ơi tôi tới cứu anh ngay đây! Lần này tôi sẽ không nhận sai nữa!”
Hà Tiểu Vĩ hít sâu một hơi, tiến lên vài bước, đứng ngay chỗ mình vừa gi ết chết “tiếp tân Vương”, hai tay cầm cán rìu, dùng sức rút nó ra khỏi sàn nhà.
Giơ rìu lên xoay người, Hà Tiểu Vĩ còn chưa kịp hô “Thầy ơi tôi tới đây” thì chợt nhìn thấy một bản thân khác. Phía sau người này còn có thêm Trần Đại Mễ và Tề Kha, cũng không biết ai thật ai giả.
Chợt Hà Tiểu Vĩ nghe thấy tên giả mạo mình la lên: “Lên, chúng ta cùng nhau gi ết chết tên Hà Tiểu Vĩ giả kia!”
Trong giây lát, ba người họ nhanh chóng chạy về phía Hà Tiểu Vĩ.
Ẩn Đao đứng bên kia, hai mắt đã chuyển sang màu đỏ đậm!
…
Bên kia.
Chu Khiêm và Bạch Trụ vào trong thang máy, nhấn số “7”, đi vào phòng 1103.
12 con số của thang máy là một tập hợp, số trang của không gian bản thảo là một tập hợp khác. Người chơi muốn tìm được thứ mình cần thì phải tìm ra quan hệ đối chiếu của hai tập hợp này.
Thật ra hệ thống cũng không thiết kế một quan hệ đối chiếu quá phức tạp. Vì chỉ cần người chơi nhận ra sự tồn tại của chúng thì cũng đã tìm ra được giải pháp.
Quan hệ đối chiếu có chút phức tạp, nhưng chỉ tốn thêm một chút thời gian tính toán mà thôi.
Cho nên, Chu Khiêm suy đoán rằng quan hệ giữa hai tập hợp này chỉ đơn giản như công thức mà Bạch Trụ đã viết trên giấy. Anh và Bạch Trụ quyết định nhấn số “7”.
Lần đầu tiên vào trong không gian khi nhấn số 7, hai người đi đến phòng 1103, không nhìn thấy ai.
Nhưng đến lần thứ hai, bọn họ nhận ra tình huống đã trở nên khác biệt —— trên tay nắm cửa của phòng 1103 có treo một tấm bảng “Xin đừng làm phiền”.
Như vậy thì nhà văn La Vũ có khả năng đang ở trong căn phòng này!
Chu Khiêm và Bạch Trụ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đứng trước cửa phòng.
Sau đó Chu Khiêm giơ tay lên muốn gõ cửa.
Bỗng nhiên nhìn thấy một luồng sáng lóa lên, Bạch Trụ ngay lập tức nắm lấy tay Chu Khiêm, kéo đối phương ra phía sau mình.
Bạch Trụ hơi mím môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, sau đó nhíu mày.
Nhìn thấy biểu tình của Bạch Trụ, Chu Khiêm cũng nhìn theo.
—— Có hai người mở cửa phòng bên cạnh, bước ra ngoài.
Bọn họ đã sớm ôm cây đợi thỏ, mai phục sẵn ở đây.
Trong hai người này có một người là Lưu Vạn Tam từ quân đoàn không gì cản được.
Còn một người khác… chính là Chu Khiêm.
Chu Khiêm thật nhìn Chu Khiêm giả.
Người nọ cũng nhìn anh, nụ cười tràn ngập ác ý: “Ôi chao, cậu đến trễ hơn so với tôi nghĩ đó.”
Chu Khiêm hơi nhướng mày, nhìn người nọ, hỏi: “Hai người biết vị trí của nhà văn, còn biết cách định vị nhanh chóng. Hai người không chỉ biết được đồng bọn của mình ở đâu mà còn có thể dựa vào con số trong thang máy để đi đến số trang mà mình muốn.”
“Cho nên, theo giả thuyết của tác giả, các người là người của thế giới thứ hai, biết được bí mật của nơi này. Đúng không?”
Người nọ đáp: “Đương nhiên rồi. Cho nên tôi luôn ở đây chờ cậu.”
Chu Khiêm thật cười: “Nói như thế thì các người cùng một giuộc với tác giả? Các người ở đây làm gì, bảo vệ anh ta?”
“Có thể nói là vậy. Chuyện này cũng không khó đoán.” Chu Khiêm giả nói: “Anh ta tạo ra thế giới này, chúng tôi mới có thể sống được. Chúng tôi đương nhiên phải bảo vệ anh ta rồi.”
“Thật không?” Chu Khiêm nhàn nhạt tiến lên trước một bước, nhìn một kẻ giống hệt mình, khiêu khích nói: “Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy đâu.”
Nghe xong, Chu Khiêm còn lại hơi híp mắt.
Chu Khiêm thấy thế, cười nói: “Nếu tôi là cậu, tôi có thể tranh thủ thời gian chờ sẵn ở đây thì… Tôi chắc chắn muốn thiết lập mai phục. Ừm, ở đây không thể dùng đạo cụ để giết người, cơ quan thì sao, hành lang không có không gian để bố trí bẫy rập, tôi chỉ có thể tìm nhà văn để thay đổi chi tiết trong bản thảo. Đúng không? Cho nên ——”
“Nếu các người thật sự cùng một giuộc với nhà văn, việc cậu nên làm là sửa giả thuyết của anh ta, ví dụ như trang bị một lá bùa tử vong trên cánh cửa 1103, khi tay tôi vừa chạm vào thì sẽ chết ngay. Nhưng cậu lại không làm như vậy.”
“Cậu không làm, có nghĩa cậu không cùng phe với tác giả.”
“Cậu chỉ sợ hãi trốn ở sau cánh cửa của phòng bên cạnh lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang, đúng không? Có phải sợ làm ồn đến tác giả không?”
“Vậy thì, cảm ơn cậu rất nhiều, cậu đã cung cấp mật mã qua cửa cho tôi rồi.”
Nói đến đây, Chu Khiêm nghiêng người đè lên vai Bạch Trụ, mỉm cười nhìn y: “Anh Trụ, vừa rồi anh nhìn người ta vài lần. Có phải anh nhận sai người rồi không?”
“Người đó là giả. Nào, thay em giế t chết tên giả mạo đó đi.”
Nghe Chu Khiêm nói như vậy, người nọ hiển nhiên nổi giận.
Nhưng sau đó ánh mắt của Chu Khiêm giả lại ánh lên ý cười.
Lấy một khúc xương sườn giống hệt Chu Khiêm thật, nắm trong tay, người này nói: “Phải không? Nhưng có một việc cậu vẫn chưa nghĩ đến.”
“Thời hạn qua cửa là bốn người, đúng không? Hệ thống nói chỉ cần sống sót qua bốn ngày, các cậu có thể thoát ra ngoài.”
“Nhưng liệu cậu có nghĩ đến rằng tốc độ chảy của thời gian ở đây không giống bên ngoài hay không?”
“Chu Khiêm, một tôi khác ở trên đời này à, tiếc quá, cậu chỉ còn ba phút mà thôi.”
“Ha, cậu vừa rồi nói không sai. Tôi không cùng phe với nhà văn, một khi nhà văn biết đến sự tồn tại của chúng tôi… Chúng tôi sẽ biến mất. Nhưng chỉ cần gây cản trở các cậu ba phút, các cậu sẽ chết. Đến lúc đó, người hóa thành tro bụi là các cậu. Còn người có thể sống tiếp, là tôi!”
“A không… Không đúng, ha ha ha.”
Làm càn mà cười hai tiếng, Chu Khiêm giả nở nụ cười ác ý.
Người nọ hung tợ trừng mắt với Chu Khiêm thật, nói: “Căn bản không cần đến ba phút. Các cậu thật sự xong đời rồi! Các cậu không biết định vị như thế nào, không biết làm sao để xuống được đại sảnh.”
“Để tôi thân thiện nhắc nhở cậu một câu, người bạn Hà Tiểu Vĩ của cậu, và cả Ẩn Đao, đang gặp nguy hiểm lớn đó. Hai người họ đã bị vây hãm rồi. Không chỉ như vậy ——“
“Tên sát nhân tôn thờ Đức Quốc xã cũng đang trên đường xuống tầng 1. Tên đó đã sắp đến đại sảnh!”
Nói xong, thay đổi biểu tình, Chu Khiêm giả bắt chước theo biểu cảm của Chu Khiêm thật, nhìn Bạch Trụ ở phía đối diện.
Học theo thanh âm của Chu Khiêm, người này dịu dàng nói: “Anh Trụ, anh muốn ở lại đây giết em, hay là đi cứu bạn của anh?”
“Ôi, tuy chọn con đường nào đi nữa, anh cũng phải chết thôi.”
“Nhưng anh yên tâm… Vì có được ký ức của Chu Khiêm, em sẽ khóc vì anh!”