Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 3 - Chương 274: Ngoại truyện 8



Ở cửa phòng, Ẩn Đao và Bạch Trụ song song đứng cùng nhau.

Ẩn Đao có hơi hoảng thần, vẫn chưa thể tiêu hóa hết lượng thông tin mình vừa nhận được.

Khi vừa nghe thấy Chu Khiêm nói như vậy, hắn lại giật mình thêm một lần nữa, ngỡ ngàng nhìn về phía đối phương.

Bạch Trụ vốn chỉ đi theo sau Ẩn Đao, không dự định vào trong phòng ăn.

Cho đến khi y nghe thấy câu nói kia của Chu Khiêm.

Bây giờ, cũng giống như Ẩn Đao, Bạch Trụ cũng nhìn về phía Chu Khiêm.

Những người phục vụ trong khu vực đều sửng sốt ——

Tình huống gì đây?

Có phải người tên Chu Khiêm kia đều có quan hệ mập mờ với những người đàn ông còn lại không?

Hôm nay đi làm lại được hóng thị.

Trong phòng, tất cả các ánh mắt của những người đàn ông đều đổ dồn về phía Chu Khiêm.

Ánh mắt Chu Khiêm tràn ngập vô tội, người phục vụ liền đưa ra một nhận xét như sau. Khi thấy anh, họ không thể oán trách được, chỉ biết lặng thầm thở dài trong lòng, tuy đây là một người đàn ông có nhan sắc họa thủy, nhưng là một nhan sắc họa thủy khiến người khác không nỡ nặng lời.

Tất mọi người giằng co trong bất động, không khí ngưng trọng, như một quả bom hẹn giờ chuẩn bị nổ…

May mắn thay nhân viên ở đây là những người chuyên nghiệp có kiến thức rộng rãi.

Người phục vụ nhanh chóng nở nụ cười công nghiệp sắp xếp chỗ ngồi cho tất cả, dò hỏi những người đàn ông có cần thêm món ăn, thức uống nào không.

Cho nên tất cả đều ngồi cùng một bàn với nhau trong một sự hài hòa quỷ dị.

Chu Khiêm ngồi bên phải Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao lợi dụng tình thế ngồi đối diện Hà Tiểu Vĩ, bên phải là Lý Viên.

Chu Khiêm ngồi đối diện Lý Viên, ghế cuối cùng bên trái của anh là Bạch Trụ ngồi.

Suy nghĩ của Lý Viên không khác gì người phục vụ.

Hắn luôn dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Ẩn Đao và Bạch Trụ, cuối cùng gian nan nhìn Chu Khiêm: “Tình huống này là như thế nào?”

Chu Khiêm nghi hoặc đáp lại: “Không có gì hết, tất cả đều là bạn của em.”

Hai vai Hà Tiểu Vĩ run lên: “Năm đó em cũng nói anh là bạn của em.”

Chu Khiêm: “…?”

Ánh mắt run rẩy lướt qua bó hoa hồng, vẻ ngoài của chúng càng kiều diễm bao nhiêu, bây giờ lại càng châm chọc thêm bấy nhiên. Lý Viên sắc mặt như tro tàn, hít sâu vài hơi, sau đó đứng lên, nói với Chu Khiêm: “Người chơi bóng rổ vừa rồi em nói là bạn cùng phòng ký túc xá của anh, tên Trâu Vũ. Cậu ấy cũng là bạn của em, đúng không? Vương Đại Sơn, Triệu Nhạc chung phòng ký túc xá với anh cũng đều là bạn của em, đúng không?”

Chu Khiêm: “…”

Ai với ai cơ?

Kích động, thất thố, mất mặt, đau lòng… là những cảm xúc biểu hiện trên gương mặt của Lý Viên. Khi cầm bó hoa hồng đến trước mặt Chu Khiêm, Lý Viên đã khôi phục bình tĩnh.

Hắn nói: “Thật ra hôm nay anh có hơi đường đột. Anh không nhận được tin tức từ em, vì vậy khi tìm thấy em anh hơi kích động. Sợ em đột nhiên xảy ra chuyện gì, anh lại không tìm thấy em nữa, cho nên anh muốn nắm bắt cơ hội thổ lộ lòng mình với em, tránh việc ân hận cả đời… Anh đã suy nghĩ cẩn thận ——”

Suy nghĩ cẩn thận? Vậy thì tốt quá. Chúng ta mau bàn chuyện công việc thôi.

Chu Khiêm nhướng mày.

Lý Viên tiếp tục nói: “Anh bỗng nhiên phát hiện ra thật ra anh không hề biết rõ em. Cho tới nay, anh đều sống trong tưởng tượng của mình. Làm sao anh có thể ảo tưởng rằng người như em lại không có ai bên cạnh chứ?”

“Bên cạnh em có bao nhiêu người yêu thích như vậy, đáng lẽ ra không phải chờ đến hôm nay anh mới cảm thấy kì quái. Anh nhớ khi còn học đại học, cũng đã có rất nhiều người mến mộ em như vậy. Nên anh cũng đã chuẩn bị tinh thần trước.”

“Lúc trước anh không dám thổ lộ với em, có lẽ bạn của anh cũng như vậy. Bây giờ anh đã có đủ dũng cảm để hẹn em đến đây. Nhưng anh không nên khờ dại cho rằng em sẽ luôn độc thân chờ đợi anh.”

Chu Khiêm: “…”

Rốt cuộc là sao? Anh suy nghĩ cẩn thận là điều này?

Đợi chút, anh có ý gì?

Sao nghe như tôi chưa bao giờ làm chuyện gì đàng hoàng mà chỉ biết yêu đương nhắng nhít mỗi ngày vậy?

Rốt cuộc anh tưởng tượng ra gì thế?

Ngồi bên phải Chu Khiêm, Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ đều đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Còn Bạch Trụ… Chu Khiêm không nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của đối phương nhưng có thể cảm giác được một bàn tay vừa thò đến đây, siết chặt lấy tay anh, ý vị thâm trường, cũng mang theo một tia cảnh cáo.

Lý Viên hỏi lại: “Em có biết vì sao anh thích em không?”

Chu Khiêm lắc đầu.

Lý Viên nói: “Khi đó đề tài nghiên cứu của anh không thể phát triển được nữa, những người xung quanh anh cũng không một ai cho rằng anh có thể thành công. Khi anh muốn từ bỏ, chỉ có một mình em tìm anh, mời anh ăn cơm, cùng anh uống rượu, thậm chí còn sẵn lòng hỗ trợ tài chính cho anh, anh muốn bao nhiêu tiền, em cũng có thể cung cấp…”

“Khi đó từ hành động, lời nói của em đều có ý nghĩa quan trọng đối với anh. Tóm lại ——”

Chu Khiêm không thể nghe những lời tiếp theo của Lý Viên, dường như chúng đã trôi đi rất xa. Mọi thứ âm vang qua hàng ngàn con sóng, trở nên mơ hồ không có thật.

Nghiêng đầu, Chu Khiêm đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, từng người một biến thành bọt biển, gương mặt và cơ thể trở nên méo mó dị thường.

Chu Khiêm nói: “Tự ý sử dụng sức mạnh của chiếc hộp, còn kéo em vào không gian này? Anh làm trái với lời hứa.”

“Có lẽ vì anh không biết em có nhiều “người bạn” như vậy.”

Bạch Trụ nắm tay Chu Khiêm, tiếp tục sử dụng sử mạnh, Chu Khiêm khó lòng nhìn thấy hay nghe thấy những người khác. Anh như bị nhốt ở trong một thế giới tách biệt cùng với Thần. Anh không thể trốn thoát, cả đời này, thậm chí là cả kiếp sau anh không thể đi đến một nơi nào khác.

Nhìn chằm chằm vào mắt Chu Khiêm, Bạch Trụ hỏi: “Về những “người bạn” kia, về Lý Viên, em có thể giải thích cho anh biết một chút được không?”

Chu Khiêm cười: “Anh chưa vượt ải mà đã đòi quyền lợi rồi?”

Nhưng Bạch Trụ không cười.

Đó là vẻ mặt nghiêm túc mà Chu Khiêm ít khi nhìn thấy.

Từ xưa tới nay, Bạch Trụ luôn yêu chiều Chu Khiêm vô điều kiện, chưa từng một lần tức giận với anh.

Nhưng lần này thì khác.

Chu Khiêm có thể cảm nhận được rằng… Bạch Trụ đang tức giận.

“Ghen tị? Lý Viên tự tưởng tượng thôi. Anh đừng tin anh ta.”

Chu Khiêm nói: “Anh bậy bạ nghi ngờ em, em mới phải tức giận. Những người mà anh ta nói em còn không nhớ là ai. Em làm gì có nhiều “bạn” như vậy.”

“Vậy nói về Lý Viên đi.” Bạch Trụ nói.

Chu Khiêm cảm thấy như nắm bắt được mấu chốt —— vì sao Bạch Trụ lại quan tâm đ ến Lý Viên như vậy?

“Anh Trụ, anh đang nghĩ gì, anh có thể trực tiếp nói với em.” Chu Khiêm nói: “Tuy em có thể đoán được nhiều thứ, nhưng đôi khi anh cũng nên chủ động nói cho em biết. Chúng ta phải nói chuyện với nhau, nếu không chẳng lẽ anh định… nhốt em ở đây cả đời sao?”

Chu Khiêm nhìn sang bên cạnh, anh thấy một thứ gì đó như tấm gương phóng chiếu đôi mắt của Hà Tiểu Vĩ, biến nó trở nên lớn hơn, hơn nữa tròng mắt ấy còn nhìn qua bên mình.

Anh cảm giác có lẽ mình chưa thật sự rời khỏi thế giới hiện thực, chỉ là không thể trực tiếp liên lạc với bên đó. Không biết nhóm Hà Tiểu Vĩ có nhìn thấy mình không? Bây giờ trong mắt họ, mình có bộ dạng như thế nào?

Chu Khiêm đang nghĩ ngợi, chợt một sợi vải đỏ dài bay đến, che mắt anh lại. Ngay sau đó, hai tay, hai chân của anh cũng bị quấn lấy.

Không nhìn thấy gì.

Bên tai là tiếng sóng biển rào rạt.

Chu Khiêm mơ hồ có cảm giác như mình đang quay về buổi tối cùng trò chuyện với Bạch Trụ ở Lam Cảng ——

Mình bị trói trên giường, chơi trò chơi với Bạch Trụ, khi đó bên tai cũng vang lên tiếng sóng biển như có như không.

“Anh Trụ ——?” Chu Khiêm có chút không rõ: “Bây giờ em đã hết bệnh rồi, em không muốn chơi trò này.”

Trong bóng tối, anh cảm nhận được đầu ngón tay Bạch Trụ đang lướt qua người mình, nhẹ nhàng vuốt v e hai bên tai.

Anh nghe thấy Bạch Trụ nói: “Lời của Lý Viên khiến anh nghi hoặc.”

Chu Khiêm: “Nghi hoặc gì?”

Vừa dứt lời, Chu Khiêm cảm thấy môi Bạch Trụ sượt qua bên tai, hơi thở ấm nóng, rõ ràng.

Bạch Trụ nói: “Có lẽ em luôn đối xử với mọi người rất tốt.”

—— Và anh cũng không phải là người đặc biệt duy nhất của em.

Chu Khiêm hướng dẫn từng bước: “Anh nói cụ thể hơn một chút.”

“Anh thích em, vì em cùng ăn sinh nhật với anh. Em tặng anh bánh kem, hoa, đồng hồ làm quà.” Bạch Trụ nói.

Chu Khiêm cười: “À, em nói rồi đó, chỉ có vài chiếc bánh kem đã mua được anh cả đời, rất có lời.”

Đôi môi mềm mại kia miết lấy vành tai, sau đó một hàm răng dán lên, cắn mạnh xuống, máu đỏ chảy ra, lại bị môi lưỡi hút vào.

Bạch Trụ nói: “Đúng vậy. Có lẽ Lý Viên cũng giống như anh.”

Chu Khiêm dùng bánh kem, hoa tươi, đồng hồ chuẩn bị cho Bạch Trụ một buổi tiệc sinh nhật.

Có lẽ đây chỉ là một chuyện cỏn con không tốn chút sức lực nào với Chu Khiêm, nhưng điều này lại khắc sâu trong trái tim Bạch Trụ, khiến y đã thua Chu Khiêm ngay từ ban đầu.

Theo Bạch Trụ, cũng vì lí do này nên Lý Viên mới có tình cảm với Chu Khiêm.

Có lẽ Chu Khiêm chỉ nghĩ rằng muốn an ủi bạn bè, cùng đối phương ăn cơm, uống rượu tâm sự với nhau, nhưng chuyện này xảy ra khi Lý Viên không có một ai bên cạnh, khi hắn đang chịu đả kích nặng nề nhất.

Chỉ có một mình Chu Khiêm là người cổ vũ hắn.

Hắn cũng giống như Bạch Trụ.

Chu Khiêm quả nhiên là ngọn gió ấm luôn ở nơi đông đúc, náo nhiệt nhất.

Em ấy cho nhiều người sự ấm áp. Nhưng không một ai có thể bắt lấy được cơn gió này.

Còn y sẽ không bao giờ là người đặc biệt nhất.

Đây là lí do Bạch Trụ nghiêm túc hiếm thấy như bây giờ.

Từng lời nói của Lý Viên đã đánh vỡ “cái duy nhất” của Chu Khiêm dành cho Bạch Trụ.

Những gì mà y có được với Chu Khiêm dường như cũng xảy ra với những người khác. Điều này có nghĩa rằng mối quan hệ của họ cũng có thể bắt gặp giữa Chu Khiêm với những người khác ——

Nếu không có trò chơi, có lẽ giữa cả hai đã không còn bất kì một sợi dây ràng buộc nào.

Khi đó, trên đời này sẽ không còn Bạch Trụ.

Còn Chu Khiêm sẽ có rất nhiều khả năng cùng với những người khác.

Em ấy cùng với người khác cũng sẽ hạnh phúc như em ấy ở bên cạnh Bạch Trụ…

Biết được điều này, Bạch Trụ không hề vui sướng một chút nào.

Trong lúc nhất thời, y chỉ muốn nhốt Chu Khiêm ở trong thế giới chỉ có một mình y mãi mãi.

Máu tươi thấm xuống cổ họng, hơi thở của Bạch Trụ trở nên dồn dập hơn.

Ngay lúc này, y nghe thấy Chu Khiêm bị trói tay chân, bịt kín cả mắt nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Trụ, anh hiểu lầm rồi.”

Bạch Trụ hỏi: “Anh hiểu lầm gì?”

Chu Khiêm: “Anh có biết khi đó Lý Viên nghiên cứu gì không?”

Bạch Trụ lắc đầu: “Anh tôn trọng quyền riêng tư của em nên anh không dùng thần lực quan sát hết mọi thứ.”

Chu Khiêm cười nói: “Khi đó Lý Viên muốn phát triển kĩ thuật chữa bệnh bằng 3D. Em hi vọng anh ấy có thể hoàn thành nghiên cứu này, có thể thông qua kĩ thuật phát triển 3D để tái tạo một trái tim mới, một bộ phận mới…”

“Em đồng ý giúp đỡ anh ta bằng mọi giá, thuyết phục anh ta tiếp tục đề tài nghiên cứu đó… Vì xuất phát từ h@m muốn cá nhân. Em muốn tái tạo anh, thậm chí là hồi sinh anh.”

“Khi đó, những người giỏi nhất của khoa vật lý, những người đứng đầu ngành thần kinh, sinh vật học… Em đều thân thiết với họ, và phía sau đều có mục đích riêng.”

“Anh Trụ, để tìm lại anh, em chấp nhận dùng mọi biện pháp.”

Chu Khiêm không nhìn thấy gì.

Anh có thể cảm nhận không gian xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng, anh nhận được một cái ôm.

Bạch Trụ ôm chặt Chu Khiêm vào lòng.

Giỏi giang như Thần cũng có lúc quên mất cần phải nói gì, một lúc lâu sau, y chỉ có thể nói: “Chu Khiêm, cảm ơn em.”

Chu Khiêm vươn tay, sờ s0ạng một chút, tìm thấy gương mặt của Bạch Trụ, hai tay ôm chặt lấy.

Sau đó, Chu Khiêm dù từng bị trọng thương, máu gần chạm đáy 0 hay là bị Lịch Học Hải dùng roi và châm đả thương cũng không thay đổi sắc mặt hay rơi một giọt nước mắt lại nghiêng đầu, lắc lắc bên tai mình vừa bị cắn, nức nở lên án ——

“Anh Trụ, đau.”

Chỉ với ba chữ, Chu Khiêm nghe thấy tiếng tim đập của Bạch Trụ nhanh đến mức hỗn loạn.

Cho nên anh cười, nhẹ nhàng niết gương mặt người trong lòng: “Hành vi hôm nay của anh, chà… Em phải cho anh bị âm 5000 điểm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: Thiên tài nhỏ trong tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.