đào góc tường

Chương 11



Mạnh Vũ không biết tại sao Ngải Thanh phải đến đây gây chuyện, không phải cô và Tiêu Tề đã kết thúc rồi sao?

“Chị cứ luôn miệng nói có lỗi với tôi thì có rất nhiều dịp để đến nói xin lỗi tôi, vì sao lại chọn đúng lúc sinh nhật của tôi để nói? Hơn nữa, còn nói trước mặt chồng sắp cưới của tôi, chị nói chị và Tiêu Tề chỉ là chị em, vậy chị nên biết là tôi và anh ta đã hoàn toàn kết thúc từ một năm rưỡi trước rồi, chị còn cố ý chạy đến đây nói mấy chuyện này với chồng sắp cưới của tôi, là thật lòng xin lỗi hay có ý đồ nào khác?”

Ngải Thanh há hốc miệng ngơ ngác nhìn cô, cô dường như không thở được, cô ho khan, Tiêu Tề vỗ lưng cô nói: “Tôi đưa chị ra ngoài trước.”

Ngải Thanh nói: “Thật ra chị chỉ muốn đến xin lỗi em, trước đó chị bị bệnh, không dễ gì mới có cơ hội đến gặp em. Chị cũng không biết em có chồng sắp cưới rồi, có lẽ chị có hành động không đúng lúc, nhưng em đừng nghĩ chị xấu như vậy, chị chỉ muốn tốt cho Tề Tề thôi.”

“Chị chỉ một lòng muốn tốt cho người khác, chị đúng là vô tội, chị chính là thánh mẫu chỉ nghĩ cho người khác. Chị thật biết cách lấy lòng người, lúc trước biết tôi ở cùng anh ta thì phải biết giữ khoảng cách với anh ta, đừng nói hai người có quan hệ như chị em, cũng đâu phải là chị em ruột, chị lại để đứa con gọi anh ta là ba, vì anh ta mà nấu ăn giặt đồ, lấy danh nghĩa nữ chủ nhân, giờ lại đến trách tôi không thấy tình đạt lý, đã được lợi mà ra vẻ, thật lòng xin lỗi, tôi không được rộng lượng như vậy, không thể sau khi làm những chuyện đáng ghê tởm như vậy mà vẫn hiểu và thông cảm được.”

Mạnh Vũ chế nhạo nói: “Chị nói chị ngay thẳng, đúng là buồn cười! Biết người ta có bạn gái rồi mà còn không biết xấu hổ tiếp cận, đây là người ngay thẳng sao? Hay là người không biết tự trọng?”

Vì Ngải Thanh muốn “xin lỗi” cô trước mặt rất nhiều người, cô không ngại xé mặt, nói ra những thứ ghê tởm này cho mọi người xem.

Nếu cô ta đã không cần mặt mũi nữa thì cô sẽ để cô ấy không còn mặt mũi nữa.

Lời nói của Mạnh Vũ của không khách khí như vậy, vẻ mặt Ngải Thanh không tin được nhìn cô, không biết có tức giận không mà khuôn mặt trắng bệch lập tức đỏ bừng lên.

Có lẽ lúc trước Sở Tu Cẩn đã tỏ rõ lập trường của mình, sau khi lời nói của Mạnh Vũ vừa dứt, rất nhiều người nhỏ giọng phụ họa.

“Người phụ nữ này thật đê tiện, chọn lúc nào không chọn lại chọn đúng sinh nhật của người ta mà gây chuyện.”

“Đúng vậy! Đó là chuyện riêng tư thì nên giải quyết riêng, tự nhiên lại chạy đến buổi tiệc của người ta làm như vậy, đúng là hèn hạ. Với lại, xem dáng vẻ của cô ta như vậy, mặc quần áo gì vậy, đúng là không ra gì.”

Bị nhiều người như vậy chỉ trỏ như vậy, bị nói “hèn tiện”, Ngải Thanh chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, sắc mặt trắng bệch.

“Tôi…Tôi…”

Cô ta nói một lúc cũng không nói được gì, có lẽ vì chịu kích thích không nhỏ, bắt đầu ho dữ dội.

Cô bé bên cạnh thấy mẹ mình đang bị bắt nạt, vì vậy cô đẩy chân Mạnh Vũ, nói: “Không được phép bắt nạt mẹ tôi!”

Mạnh Vũ kéo cô bé kia ra, lời nói rất không khách khí, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, chị có đức hạnh như vậy thì cũng dạy ra đứa con không tốt đẹp gì, đáng tiếc cho cô bé có người mẹ như chị.”

“Cô…Cô làm gì vậy? Cô nói tôi được rồi, sao phải dùng những lời ác độc như vậy mà nói với một đứa bé chứ?”

Ác độc sao? Suýt chút nữa cô bị đứa bé này đâm tổn thương cổ họng rồi đó, cô nói mấy câu này thì có tính là gì?

Lúc này Tiêu Tề cũng nhìn cô với ánh mắt phức tạp, “Mạnh Vũ, sao em lại trở nên như vậy?”

“Đúng, sao tôi lại như vậy à? Không còn ngoan ngoãn theo đuổi bên cạnh anh, tôi lại trở nên độc ác như vậy, mắng người ta như vậy, anh muốn nói mấy chuyện này sao?”

“…”

“Anh có biết tại sao không?”

Trước khi anh trả lời, cô nói thêm, “Bởi vì tôi không cần anh nữa, tôi mới không để ý xem anh nhìn tôi thế nào, đây mới là con người thật sự của tôi. Như anh thấy rồi đó, tôi cũng không phải loại con gái ngoan ngoãn, tôi có khía cạnh của riêng mình, dám làm tổn thương tôi tôi sẽ không nể tình mà đáp trả lại.”

“Tiêu Tề, anh cho rằng bản thân anh rất tốt đẹp sao, chẳng qua anh chỉ là đồ tôi, tôi ở bên cạnh anh nhiều năm vậy anh cũng đâu quan tâm đến tôi, tôi với anh đã chia tay, anh không ngừng tiếp cận tôi. Có vẻ anh và Ngải Thanh đúng là cặp đôi trời sinh, hai người đều đê tiện như nhau.”

“Nghe đây, Tiêu Tề, tôi và anh đã sớm chia tay vào một năm rưỡi trước rồi, tôi cũng đã có chồng sắp cưới. Đời này, tôi và anh không thể quay lại được nữa, chỉ cần trong lòng anh có chút xấu hổ, thì từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Giọng nói sắc bén, không nể mặt ai, “Chú Uông, phiền chú giúp con tiễn khách.”

Tiêu Tề sững sờ nhìn cô gái trước mặt, nhưng chỉ cần trong lòng cô vẫn còn có anh, dù chỉ là một chút, cô cũng sẽ không nói những lời khó nghe như vậy. Trong lòng anh bị cơn giận thiêu đốt, nhưng mà nghĩ lại, hôm nay đúng là anh với Ngải Thanh chọc đến cô trước, quả thật là anh có lỗi với cô.

Uông Vệ Quốc có chút khó xử, ông sợ đắc tội Tiêu Tề càng sợ đắc tội Sở Tu Cẩn, ông muốn gọi người tới, lại nghe Tiêu Tề nói: “Không cần, chúng tôi tự mình đi.”

Sức khỏe của Ngải Thanh không được tốt, Tiêu Tề đỡ cô ra khỏi cửa, giúp cô ta mở cửa xe, căn dặn: “Chị về thành phố Thâm trước đi, tôi còn chút việc phải làm.”

“Cậu vẫn sẽ đi gặp Mạnh Vũ sao?”

“Ừm, tôi vẫn phải gặp cô ấy.”

Tiêu Tề im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Sau này có không báo trước mà đến như vậy, cho dù chị muốn tốt cho tôi thế nào, thì hôm nay cũng là sinh nhật của cô ấy, không cần làm cho cô ấy khó coi như vậy.”

“Có phải cậu trách tôi không, Tề Tề? Có…Có phải tôi làm không đúng, do tôi quan tâm quá nên bị rối loạn, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Tiêu Tề biết chị ta đang bị bệnh nặng nên cũng khóc trách móc nặng nề, chỉ nói: “Chị về trước đi.”

Ngải Thanh gật đầu, đang chuẩn bị lên xe, nhưng cơ thể đột nhiên lảo đảo, Tiêu Tề vội vàng đỡ cô ta, cúi đầu nhìn xuống thấy cô đã ngất xỉu, Tiêu Tề không còn cách nào khác, vội vàng bế cô lên rồi đưa cô lên xe, đồng thời bảo tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi Tiêu Tề và những người đó rời đi, Tề Mi nói với Mạnh Vũ: “Phòng khách này cũng nhàm chán, sao con không đưa anh Sở ra ngoài đi dạo đi?”

Mạnh Vũ nhìn Sở Tu Cẩn, “Anh Sở thấy sao?”

Sở Tu Cẩn gật đầu: “Cũng được, cô Mạnh, xin mời.”

Không giống như hội trường tiệc ồn ào, sân sau vô cùng yên tĩnh. Vào những đêm đầu hè, dế kêu trong bụi cỏ, mặt trăng hơi nhô ra khỏi đám mây, lan tỏa ánh sáng xuống đất.

Hai người họ đi ra từ cửa sau, nhiều người không biết được, lúc này, sân sau chỉ có hai người là cô và Sở Tu Cẩn, cô có thể cảm nhận được sự áp bức trên người anh càng lúc càng nhiều.

Đi cùng anh ta đúng là mất tự nhiên.

“Xin lỗi chuyện vừa rồi nha.”

“Khi nãy cô đã nói xin lỗi rồi.”

Mạnh Vũ lúng túng cười, “Đúng rồi ha.”

Sân sau nhà họ Uông có một con đường đá, hai bên đường đá được lót bằng cỏ được cắt tỉa gọn gàng, trong đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày của hai người giẫm trên mặt đất.

Mạnh Vũ không quá quen với anh, nhât sthời không biết nói gì với anh, bầu không khí hơi lúng túng.

Không giống như sự mất tự nhiên của cô, anh thì rất thoải mái.

“Không biết dáng vẻ vừa rồi của tôi có khiến anh Sở lo lắng tôi có miệng lưỡi sắc bén không, tôi không phải là một người vợ đoan trang dịu dàng, có sao không?”

Sở Tu Cẩn nói: “Cô Mạnh đừng lo, tôi không cần một người vợ đoan trang dịu dàng.”

Mạnh Vũ “…”

Có phải là chỉ muốn cưới vợ để sinh con thôi sao?

“Cô Mạnh thích đám cưới kiểu Trung hay kiểu Tây?”

Anh đột nhiên hỏi.

“Kiểu Tây đi, kiểu Trung quá phiền phức.”

Anh gật đầu: “Hôn lễ diễn ra vào ngày mốt hay tuần sau?”

Mạnh Vũ dừng chân ngước lên nhìn anh, chỉ có một chút ánh sáng trong biệt thự chiếu qua trong màn đêm, đôi mắt anh bị che khuất trong bóng tối, khiến người ta khó có thể nhìn thấy.

“Không phải ba tháng sau mới diễn ra hôn lễ sao?”

“Trước ngày hôm nay, đúng là ba tháng nữa mới diễn ra hôn lễ của chúng ta, nhưng sau ngày hôm nay, tôi muốn đẩy sớm hơn. Tôi không muốn sự việc hôm nay xảy ra lần nữa, cô Mạnh có thể hiểu được không?”

Mạnh Vũ “…”

Thật ra Mạnh Vũ muốn nói với anh rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, nhưng dù sao chuyện hôm nay cũng là do cô, cô là người đuối lý trước.

Nhưng cho dù đó là ngày mốt hay tuần sau thì cũng có vẻ hơi gấp, nhưng có vẻ anh rất tự tin dù có thay đổi thì cũng không bị ảnh hưởng gì.

“Chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?”

“Đúng vậy.”

Mạnh Vũ suy nghĩ một hồi, “Nếu chọn tuần sau, thì không biết anh Sở muốn hôn lễ diễn ra vào ngày nào?”

“Thứ sáu.”

Thứ sáu, chỉ còn một tuần.

“Như vậy không phải quá vội vàng hay sao? Dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều thứ cho hôn lễ.”

“Không đâu, cô Mạnh chỉ cần chịu trách nhiệm về khách mời của mọi người, những cái khác tôi sẽ xử lý thật tốt.”

Mạnh Vũ nghĩ anh to gan dám đề xuất ngày mốt để cô chọn vậy thì chắc anh thật sự có thể sắp xếp hợp lý.

“Được rồi, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh Sở.”

Sở Tu Cẩn lại nói: “Không biết cô Mạnh có thể nói cho tôi biết nên cỡ nhẫn của cô không, tôi cần chuẩn bị nhẫn cưới.”

“Tôi số 12.”

“Có vẻ như cô Mạnh hiểu bản thân mình rất rõ, trả lời rất nhanh. “

Mạnh Vũ có chút ngượng ngùng, “Lúc trước tôi cũng mơ mộng mình được cầu hôn, cho nên đã tự đo nhẫn, còn nói bóng gió với đối phương nữa, chẳng qua là bị bạn trai cũ thờ ơ rồi.”

Sở Tu Cẩn nói: “Vậy thì thật tiếc cho anh ta.”

“…”

Anh thấy tiếc cho Tiêu Tề…Là bởi vì Tiêu Tề không cưới được cô sao? Tất nhiên, Mạnh Vũ không tự luyến đến mức nghĩ rằng anh khen cô rất tốt, Tiêu Tề không cưới cô cũng đâu có gì mất mát, cho nên, trong giới thương nghiệp, cũng chỉ có thể xem như đây là khích lệ, một cách thể hiện phong độ.

“Trước khi chúng ta kết hôn, có thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn trước.”

Anh còn nói.

“…”

Không biết có phải Mạnh Vũ đang suy nghĩ quá nhiều hay không, cô nghĩ hình như anh hơi lo lắng, nhưng sắp kết hôn rồi, cho nên lấy giấy chứng nhận trước cũng không sao.

Vì thế Mạnh Vũ gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.