Các khu phục vụ từ 001 đến 010 là gần trạm cứu trợ nhất.
Dù xuất phát từ bất kỳ khu nào, du khách đều có thể trực tiếp đến trạm cứu trợ sau khi đi qua khu vực cuối cùng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi du khách chỉ có thể nhìn thấy một trong mười khu phục vụ hàng đầu.
Đi đến nơi đó, ý chính là thắng lợi ở ngay trước mắt.
Ngay khi xe bus vừa vào khu phục vụ, Đường Nghiên Tâm liền phát hiện: khu phục vụ 002 so với khu phục vụ bình thường có thể nói là sự khác biệt giữa một thị trấn với một ngôi làng nhỏ.
Các khu phục vụ họ từng ghé qua trước đây đều có kiểu dáng phong cách tương tự nhau, giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu. Mười khu vực phục vụ hàng đầu đều có những nét đặc biệt riêng. Nghe nói, 001 đến 010 đều được xây dựng mô phỏng theo các hành tinh nổi tiếng của Liên bang, nhằm cho phép du khách cảm nhận được những phong tục kỳ lạ của Liên bang trước khi họ đến đó.
Tài xế im lặng suốt một đường, lúc này nói rằng khu phục vụ 002 là được xây dựng mô phỏng theo hành tinh đại dương, một trong mười chủ tinh lớn của Liên bang.
Châu Đại Dương là một hành tinh nước rất đặc biệt trong lãnh thổ liên bang, hàm lượng nước gấp hàng trăm lần Trái Đất. Do trọng lượng bất thường nên có vô số hòn đảo nổi lớn nhỏ lơ lửng trên bầu trời, khả năng cộng sinh đa chủng tộc có thể được thực hiện mà không cần phải sửa đổi môi trường tự nhiên, sự cộng sinh của nhân chủng cùng phi nhân chủng.
Đặc điểm kiến trúc lớn nhất của hành tinh đại dương là màu sắc tươi sáng, chủ yếu là màu xanh lam.
Khu phục vụ 002 cũng có rất nhiều nước, vừa ngước lên có thể thấy từng nhóm bóng nước đang lơ lửng trên bầu trời, cùng với những tòa nhà đầy màu sắc vô cùng kỳ ảo.
Điều bất ngờ là tài xế đã đích thân mở cửa cho họ, hơi cúi đầu khiêm tốn chờ họ xuống xe. Bạch Hạo Vũ bị dọa sợ, lập tức cho ông ta tiền bo.
Kết quả tài xế từ chối…Tài xế hay đòi tiền vậy mà lại từ chối?
Trái Đất sắp bị hủy diệt ư???
Lúc Đường Nghiên Tâm xuống xe, lưng tài xế cong lại, đầu gần như chạm đất, cúi đầu thật sâu nói: “Tạm biệt, chúc ngài một đường bình an.”
Mọi người nghe giọng nói của ông ta đều có thể cảm nhận được ông ta đang cố gắng bình tĩnh lại, thật ra ông ta đang rất kích động, đến mức không giấu được cảm xúc của mình.
Bạch Hạo Vũ: “Vãi…Sao lại thế này?”
Vẻ mặt của Cao Tư Dũng như lọt vào mộng nói: “Có thể nhận được sự lịch sự như vậy khi đến mười khu vực phục vụ hàng đầu hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ trước đây. Có phải là tôi đã chuyển hóa từ một người đàn ông nhỏ bé đáng thương đang vùng vẫy giữa ranh giới sự sống và cái chết thành một người cha vĩ đại? Tôi vốn tưởng rằng mình dấn thân chỉ là một con đường trốn chạy, đến một hành tinh xa lạ thì mọi chuyện sẽ bắt đầu lại từ đầu, sao lại có cảm giác như mình đã làm được một điều gì đó vĩ đại nhỉ. Chẳng lẽ tôi đi một chặng đường này, là đến đỉnh cao của nhân sinh?”
Chuyện này cũng hơi quá rồi.
Chỉ có Lộ Tầm Nhất cẩn thận mới phát hiện ra tóc của Đường Đường lại dài trở lại.
Ngay từ lúc bắt đầu, Đường Đường căn bản hoàn toàn không thể khống chế được sự phát triển của tóc. Khi cơ thể lớn lên, tóc phát triển tốt, Lộ Tầm Nhất thường xuyên phải cắt tóc cho cô, sau đó khả năng khống chế cơ thể của cô chính xác hơn, thì tóc luôn duy trì ở độ dài mà cô cảm thấy thoải mái, không có biến dài hơn. Hiện tại, tóc lại bắt đầu mọc trở lại, phải chăng là năng lượng trong cơ thể Đường Đường quá nhiều, đến mức sắp tràn ra ngoài?
Lúc lên xe, biểu cảm của tài xế lộ ra sự kiêng kị với Đường Đường…Giống như một vong linh tinh anh gặp phải chủ khu vực vong linh, không thể không kiềm chế lại tính nết của mình, lộ ra bộ dạng kính cẩn phục tùng.
Trên đường đi, tài xế nhiều lần quay đầu lại nhìn Đường Đường.
Lộ Tầm Nhất thấy rõ trong mắt ông ta không giấu được vẻ khiếp sợ, tựa hồ chỉ trong thời gian ngắn, thực lực của Đường Đường tăng vọt, khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi, khiến cho ông ta khiếp sợ, thậm chí còn khiến ông ta phải quy phục.
Mọi người đều biết, vong linh là một loại sinh vật có áp chế về cấp bậc.
Nhóm du khách không chỉ cung kính người lái xe, mà còn vô cùng tôn trọng. Riêng mỗi người, ai cũng rõ ràng…tài xế xe bus là vong linh cấp bậc tinh anh. Dưới Boss khu vực chính là vong linh tinh anh, sau khi Boss khu vực mất đi, là sinh vật mạnh có đủ tư cách để tranh giành vị trí chủ khu vực.
Vong linh luôn tự xưng là sinh vật cao đẳng, khinh thường con người, vậy mà hiện tại vong linh tinh anh thế mà lại cúi đầu!
Lộ Tầm Nhất cảm giác thái độ của tài xế không phải là đối với tất cả những người đến mười khu vực dịch vụ, mà chỉ là đối với Đường Đường.
Trước kia chưa bao giờ như vậy, Đường Đường còn bởi vì dò hỏi tài xế mà suýt chút nữa bị tài xế ném ra khỏi xe. Cho đến bây giờ, thái độ của tài xế với cô vẫn luôn đối xử như một nhân loại bình thường.
Là sự thay đổi về lượng gây ra sự thay đổi về chất sao?
Làm một nhân loại, anh chỉ phát hiện Đường Đường đã cao hơn, những thứ khác vẫn giống như trước đây…Vậy thì chỉ có vong linh mới có thể phát hiện sự biến hóa này?
Khu vực phục vụ vốn là nơi mà vong linh và con người có thể chung sống, khi năm người đang đi bộ đến khách sạn, có mấy vong linh có thể cải trang thành con người không ngừng biến về hình dạng nguyên bản, cúi đầu cung kính hướng về đoàn người, tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu.
Ngày càng có nhiều du khách dừng lại nhìn đoàn người, thậm chí có nhân viên công tác cũng dừng lại, dùng ánh mắt có nhiều ý nghĩ phức tạp nhìn bọn họ chằm chằm.
Khách sạn vốn là một ngành độc lập, có thể nói ở đây có trăm hoa đua nở. Lộ Tầm Nhất biết mình không thể tiếp tục, đường đến khách sạn quá xa, nên anh đăng ký một chỗ ở nhỏ cạnh nhà ga gần đây, nhanh chóng bế Đường Đường vào phòng.
Tiêu Hữu Phàm đi cuối cùng, run như cầy sấy đóng cửa lại.
Đầu óc cậu ta giờ đang rất loạn, bắt đầu tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Thân phận của Đường Đường cho dù không bị bại lộ, cũng đã thu hút quá nhiều sự chú ý của nhiều người. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, nhất định sẽ có rắc rối tìm tới cửa.
Ở trong phòng, Đường Nghiên Tâm là người bình tĩnh nhất, cô khoanh tay trước ngực nhìn hai người ở cửa: “Sao các anh còn ở đây?”
Cao Tư Dũng với vẻ mặt mờ mịt: “…”
Bạch Hạo Vũ: “…Chúng tôi lập tức đi.”
Tiêu Hữu Phàm: “Các cậu nên lập tức đổi chỗ ở, coi như không quen biết chúng tôi. Nếu có thể, sớm rời khỏi khu vực dịch vụ. Thắng lợi ở ngay trước mắt, xông qua cửa cuối cùng là có thể tới trạm cứu trợ. Cố lên!”
Bạch Hạo Vũ: “À…Được, các cậu cũng vậy, hy vọng tất cả các cậu đều bình an.”
Lúc này Tiêu Hữu Phàm mới nở nụ cười.
“Nhận lời tốt đẹp của anh!”
Cao Tư Dũng phất tay: “Hẹn gặp lại!”
Tiêu Hữu Phàm: “Hẹn gặp lại!”
Khi hai người rời đi, điều cuối cùng họ nhìn thấy là sườn mặt của Đường Nghiên Tâm, cô đang đứng trước cửa sổ ăn bánh ngọt, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
…Trong cơ thể nhỏ bé đó giống như đang giam cầm một con mãnh thú đáng sợ.
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu của Bạch Hạo Vũ, rồi nhanh chóng biến mất.
Chờ hai người rời đi, Tiêu Hữu Phàm mới hỏi Đường Nghiên Tâm: “Sao lại thế này?”
Nuốt xong chiếc bánh, Đường Nghiên Tâm khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, không chút hoang mang nói: “Em giống như đã thành thần.”
Tiêu Hữu Phàm ngây ngốc nhìn cô: “Hả?”
Đường Nghiên Tâm: “Còn nhớ số liệu của cuối cùng của em không? Có thêm một rang ‘thần thánh’: Bạn có thể dễ dàng giao tiếp với con dân trong tương lai của mình. ‘Con dân’ này hình như là vong linh đó! Em đã trưởng thành, có thể lãnh đạo bọn họ. Bọn họ hiện tại cũng đã là con dân của em, nghe theo sự chỉ huy của em, phục tùng em. Nói là thành ‘vua’ cũng đúng, nhưng nếu như kỹ năng gọi là ‘thần thánh’ này, nói rằng trở thành một vị thần thì sẽ chuẩn xác hơn.”
Một quả bom gây sốc.
Tiêu Hữu Phàm: “Vong linh phục tùng em…”
Lộ Tầm Nhất: “Vua…”
Đường Nghiên Tâm cảm thấy chỉ trong giây lát bọn họ không thể lấy lại được tinh thần được, chứ đừng nói đến hai con người đáng thương không biết nhiều về sinh vật cao cấp như vong linh, ngay cả cô cũng có phần kinh ngạc.
Thì ra phương hướng tiến hóa của vong linh là như vậy?
Bên trên Boss khu vực vong linh, dĩ nhiên là vua của vong linh.
Như vậy quá tuyệt vời rồi! Nếu không phải có chấp niệm chết tiệt muốn rời khỏi Trái Đất, thì giấc mơ của cô chính là trở thành chủ khu vực vong linh, đi chinh phục một thế giới không phải thơm sao? Lại không nghĩ tới, không bị nhốt ở một chỗ cũng có lợi. Trở thành một vong linh “lang thang”, không ngừng đi vào khu vực vong linh, chất lượng cũng như số lượng thực ăn đều tăng lên rất nhiều. Sau khi có được kỹ năng ‘thần thánh’, Đường Nghiên Tâm đã thoáng cảm nhận được phương hướng tiến hóa của bản thân, sau khi ăn thịt chính mình trong bệnh viện tâm thần, mới chính thức xác định rằng con dân chính là chỉ vong linh, tất cả vong linh, bao gồm cả chủ khu vực ở bên trong.
Một chủ khu vực vong linh không có gì đặc biệt.
Về mặt lý luận, tất cả khu vực vong linh đều thuộc về cô.
Cô hiểu ra có hơi muộn một chút, nếu không cô có thể ra lệnh cho Kim Cảnh giao chiếc vòng tay gốm ra, mà không cần phải tự mình bước lên cầu thang.
Dù sao năng lực ăn vào không có nghĩa là hấp thụ hoàn toàn, sau khi hấp thu còn phải tiêu hóa.
Ngay cả bây giờ, cô cũng còn rất nhiều năng lượng chưa tiêu hóa xong.
Lộ Tầm Nhất bỗng ngã xuống.
Ngay cả khi đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Đường Nghiên Tâm vẫn có thể phản ứng kịp thời, đá chiếc ghế bên cạnh để đỡ lấy Lộ Tầm Nhất.
Tiêu Hữu Phàm: “Anh Lộ, anh không sao chứ?”
Lộ Tầm Nhất day day thái dương: “Không sao, chỉ là có hơi buồn ngủ thôi…”
Ơ kìa du khách! Sao lại có thể buồn ngủ đến đứng không vững vậy, hay là di chứng của việc vào bệnh viện tâm thần.
Đường Nghiên Tâm nhíu mày, rất nhanh cho ra kết luận: “Anh ấy đang tiến hóa, cần ngủ đủ giấc.”
Tiêu Hữu Phàm thở phào một hơi, nếu anh Lộ xảy ra gì chuyện không may, thì cậu ta ma trảo* rồi.
*麻爪-một phương ngữ phía bắc, phổ biến ở khu vực Bình Tân của Bắc Trung Quốc, dùng để chỉ cảm giác bối rối khi nhìn thấy điều gì đó khó chịu, đáng ngạc nhiên hoặc đáng sợ và ý nghĩa của nó tương tự như “Tôi có thể đừng làm nữa”(Theo baidu)
Lộ Tầm Nhất chống lại bản năng của cơ thể, không hiểu được sự thay đổi trong cơ thể Đường Đường, anh không thể ngủ yên được.
Tiêu Hữu Phàm cũng hiểu được cách nghĩ của anh, an ủi nói: “Mọi chuyện không có tệ như chúng ta tưởng tượng, chỉ cần gặp qua vong linh của Đường Đường…”
“Không vong linh nào dám nói ra thân phận của tôi, cũng không phải không thể nói ra.”
Đường Nghiên Tâm cho một câu trả lời khẳng định.
Tiêu Hữu Phàm thở phào một hơi, tiếp tục nói: “Người Trái Đất cũng là du khách, không có gì phải lo lắng, nhân viên công tác…Mấy người bạn ngoài hành tinh của chúng ta sẽ chỉ nghĩ là năng lực thiên phú của Đường Đường đặc thù, có thể nhắm vào vong linh, khiến cho vong linh cảm thấy sợ hãi. Tình hình cũng không đến nỗi tệ, đừng quên Đường Đường còn có một thiên phú ‘Ngụy trang nhân loại’, cấp bậc rất cao. Yên tâm, không ai sẽ đoán là em ấy là vong linh. Chỉ cần thân phận không bị lộ, Đường Đường sẽ an toàn.”
Đường Nghiên Tâm trừng mắt nhìn bọn họ: “Em sẽ không bị bại lộ thân phận đâu.”
Tiêu Hữu Phàm cười làm lành.
Lộ Tầm Nhất yên tâm nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Tiêu Hữu Phàm dùng thuật giám định với Lộ Tầm Nhất, đưa anh vào trong phòng ngủ, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, đến gần bên cạnh Đường Nghiên Tâm vui cười nói: “Em vừa nói bản thân đã trưởng thành, ý là chiều cao sẽ không tăng nữa phải không?”
Đường Nghiên Tâm: Đồ khốn nạn này vừa mới nói cái gì đấy???
Tiêu Hữu Phàm duỗi tay ra so sánh: “Chỉ có 1m55 là l0lita phải không?”
Đường Nghiên Tâm: “…Em phải bóp ch3t anh!”
[Đường Đường, muốn lấy mạng nhỏ của cậu ta không?]