Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 102: Hộp Hủy Diệt



‘Hộp Hủy Diệt’ không khác gì với những trạm trước họ đã đến.

Đường Nghiên Tâm từng cảm nhận được tiếng gọi từ xa trong khu vực dịch vụ.

Cô dường như đang ở rất gần với thứ đang gọi cô, nhưng đối phương lại ẩn nấp.

Là muốn chơi trốn tìm với cô? Loại thao tác này, quả thật khơi dậy sự tò mò nhỏ bé của cô.

Đường Nghiên Tâm vừa mới xuống xe, xe bus không có người lái chậm rãi rời khỏi trạm. Mạt cách cô khoảng ba mét, đi về phía cổng trạm.

Đường Nghiên Tâm không hề động, cô nhận thấy cốt đao trong tay mình có biến hóa, phát ra ánh sáng bạc khó hiểu.

‘Tùng Cách?’

Cốt đao biến mất, một tay cô nắm hai chân trước của mèo đen, một tay giữ hai chân sau của mèo đen, bởi vì khoảng cách giữa hai tay quá xe nên cô gần như kéo con mèo thành một sợi dây.

“Meo~”

Tùng Cách cũng kêu một tiếng vô cùng khó xử.

Đường Nghiên Tâm lập tức buông anh ra.

Sau khi con mèo đen đáp xuống đất, đầu tiên nó cử động hai chân, đậm thịt vỗ trên mặt đất, sau đó trực tiếp biến thành bộ dạng của một thanh niên trẻ với khuôn mặt thanh lịch. Mặt giống như quan ngọc, mắt như ngôi sao sáng. Tứ chi thon dài, cử động của anh có một loại linh hoạt nhẹ nhàng chỉ có ở loài mèo.

Dáng người của Tùng Cách gần một mét chín.

Điều này khiến Đường Nghiên Tâm rất hâm mộ, ở trước mặt cô, chỉ cần là hơi cao một chút đều là người khổng lồ.

“Em nhớ, lần trước anh biến hóa là một cậu bé khoảng mười tuổi, có chiều cao tương đương với em lúc đó.”

Tùng Cách híp mắt cười: “Đó là vì để làm cho trận quyết đấu giữa chúng ta công bằng. Trên thực tế, lúc anh chết đã là người trưởng thành. Công ty bách hóa động vật chỉ cần công nhân trên hai mươi tuổi——đối với các loại năng lực kém, bán thú nhân thì không hạn chế tuổi tác.”

Đường Nghiên Tâm: “Thế giới động vật hai mươi tuổi là trưởng thành?”

Tùng Cách: “Quy định của từng chủng tộc không giống nhau, loại năng lực kém là trưởng thành ở tuổi hai mươi.”

“Trái Đất không phải là thế giới động vật, em cũng không còn thanh niên năng lực kém còi bị áp bức trong thế giới động vật. Dù sao cũng từng là boss khu vực vong linh, phải tự tin một chút, ở trong mắt chủng tộc vong linh cao cấp, tất cả sinh vật đều là con kiến, bán thú nhân cũng không ngoại lệ.”

Đường Nghiên Tâm: ‘Thành thật mà nói, bán thú nhân thực hơn không ngon bằng con người. Haizz, êm chưa bao giờ gặp một vong linh nào như anh, người bị ám ảnh bởi quá khứ như một con người, còn thích tìm ngõ cụt.”

Tùng Cách: “Đang nói chuyện vui vẻ, sao tự nhiên lại đau thấu tim?”

“Thói quen rồi.” Đường Nghiên Tâm  không chút áy náy nào đổ lỗi sai cho quy tắc viển vông, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh sao lại đột nhiên có thể xuất hiện dưới hình dạng con người?”

Tùng Cách: “Ở đây có một sức mạnh kỳ lạ, có thể biến khí linh thành hình dạng con người.”

“Làm phiền một chút!”

Đột nhiên một thanh âm vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Đường Nghiên Tâm ngẩng đầu lên, phát hiện là Mạt đi xa đã trở về, nhìn thấy Tùng Cách không ngạc nhiên chút nào, lịch sự hỏi: “Các người còn muốn đứng ngốc ở đây bao lâu? Không định đi vào khu vực sao?”

Đường Nghiên Tâm không nhìn anh ta.

Mạt còn nói: “Ở cổng vào đã có người đợi rồi.”

Đường Nghiên Tâm vẫn không để ý tới anh ta.

Con mèo lạnh lùng tự nhiên sẽ không để ý tới người lạ, tự mình nói chuyện với chủ nhân. Cảm giác giao tiếp bằng ý thức và đối thoại thực sự bằng lời nói đương nhiên là hoàn toàn khác nhau, anh rất thích trò chuyện trực tiếp với Đường Đường.

Khi mèo không muốn nói chuyện con người, con người sẽ tự động trở nên vô hình, cho dù bạn có dùng những phương thức cực đoan để thu hút sự chú ý của mèo, cũng chỉ nhận lại ánh nhìn khinh bỉ như thể bạn bị thiểu năng trí tuệ.

Lời của Mạt không đáng tin, không cần phải nghe lời của anh ta.

Mạt·người vô hình: “…” Cảm giác rất khó chịu.

Đường Nghiên Tâm không quan tâm anh ta nghĩ gì, cùng Tùng Cách đi về phía cổng vào. Từ xa nhìn thấy nửa người nắm trước cổng, hai tay dang ra trong tư thế nằm sấp, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc ngắn màu xanh ngọc lộn xộn…Giới tính nam.

Thật sự là nửa người, chỉ có nửa người trên. Bộ dạng như vậy, khi trèo ra khỏi cửa, cánh cửa đột nhiên đóng lại, cơ thể bị đứt thành hai…Này còn có thể di chuyển được, hẳn không phải là người?

Đại khái là cảm nhận được có người tới gần, là tên này nằm úp ngẩng đầu lên.

Làn da của anh ta nhẵn nhụi đến mức gần như không có lỗ chân lông, khi Đường Nghiên Tâm đ ến gần nhìn kỹ hơn, phát hiện ra có thể xóa hai chữ ‘gần như’, anh ta thật sự không có lỗ chân lông. Có thể khẳng định anh ta thật sự không phải người, cũng không mặc da người. Đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, dung mạo rất phù hợp với thẩm mỹ của mọi người, nhưng lại quá hoàn mỹ khiến cho có chút giả tạo.

Đường Nghiên Tâm đoán anh ta là một búp bê biến thành, không phải vong linh cũng không phải là con người, giống như bán thú nhân, đại khái là đặc sản của thế giới nào đó. Lộ Tầm Nhất từng nói, khu vực đầu tiên anh ấy thông quan có yêu quái.

Yêu quái không phải là vong linh, nhưng có năng lực kỳ dị.

Tùng Cách trước đây đúng là vong linh, nhưng anh lựa chọn dung hợp với cốt đao, thân phận biến thành đao linh, nghiêm khắc mà nói cũng không có thể tính là vong linh nữa.

Chỉ sau khi Đường Nghiên Tâm trở thành vương, cô mới dần dần phát hiện ra những sự khác biệt rất nhỏ này. Theo những gì cô biết, búp bê thường sẽ trở nên ‘sống’, một cơ thể vô tri càng gần với hình dạng con người thì nó càng dễ phát triển khả năng tự nhận thức.

Mùi hương trên người này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là đã ngửi thấy ở đâu.

Đường Nghiên Tâm bị đôi mắt xanh băng giá của đối phương khóa chặt, nhẹ nhàng ‘chẹp’ một tiếng.

Cánh cửa ra vào từ từ mở ra, đúng như ô dự đoán, một nửa cơ thể của con búp bê thực sự ở bên trong cánh cửa. Sau khi cơ thể gồm hai phần được khép lại, con búp bê là người đầu tiên đi vào trong bóng tối.

Đường Nghiên tâm cùng Tùng Cách cùng nhau đi vào cửa, xa xa nhìn thấy một chùm ánh sáng. Ánh sáng ở cuối lối đi, cảnh tượng xung quanh sẽ thay đổi ngay khi họ bước vào, điều đó có nghĩa là họ đã bước vào khu vực ‘Hộp hủy diệt’.

…Rất khó để tưởng tượng địa phương của khu vực tên này là một nơi như thế nào, dù sao tên của trạm thường đều là địa điểm, giống như Suối nước nóng Hoa Nhị Nguyệt hay nhà của Thất tiểu thư, ‘Hộp hủy diệt’ không giống địa điểm, mà giống như một đồ vật.

Bên cạnh là những bụi cây rậm rạp, cách đó không xa là những ngôi nhà gỗ, trên cánh đồng có những cây non xanh mướt mọc lên, những đứa trẻ đang dắt trâu băng qua bờ ruộng. Gió thổi lá bay, thanh niên đứng bên suối phân phát cá tôm mình bắt được cho bọn trẻ vây quanh.

Nơi này trông giống như một ngôi làng bình thường, an nhàn lại giàu có.

Trên thực tế, địa hình bằng phẳng cho phép nhìn ra rất xa, phương hướng bốn phương đều có một bức tường cao màu nâu. Ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời xanh, nhưng còn mặt đất thì sao…Suy nghĩ của Đường Nghiên Tâm, Tùng Cách có thể cảm nhận được. Anh nắm chặt tay đấm vào mặt đất ướt, đất nhanh chóng lan sang hai bên, giống như một giọt nước không thấm nước rơi xuống hồ, trực tiếp tạo ra một rãnh hẹp sâu khoảng hai mét, rộng nửa mét.

Tùng Cách nhảy xuống, gõ lên tấm vách ngăn màu nâu sẫm dưới đáy mương, ra hiệu cho Đường Nghiên Tâm xuống dưới xem.

Ở trên Trái Đất, phải đào xuống độ sâu 300 đến 500 mét mới đào được than, nếu đào xuống hơn 10.000 mét vẫn không thể xuyên thủng lớp vỏ ngoài cùng của Trái Đất.

Nơi này thì rất lợi hại, tầng đất chỉ bao gồm hai mét, nếu tùy tiện đào xuống, có thể đào xuyên luôn thế giới, cách đó không xa là tận cùng thế giới.

Tùng Cách dùng ẩn dụ tượng hình: “Chúng ta giống như trong một chiếc hộp cứng không có nắp.”

Nghe được tiếng bước chân, Đường Nghiên Tâm nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Một người phụ nữ xinh đẹp bước về phía bên này, điều nổi bật nhất ở cô ta là đôi mắt cơ trí dường như nhìn thấu mọi thứ, ngay cả khi mặc bộ quần áo cũ nát cũng không thể giấu được phong thái của cô ta.

Nhìn thấy bốn người, cô ta nhiệt tình, thân mật hỏi: “Muốn ăn cây mơ không?”

Sau đó, cô ta đưa chiếc giỏ đeo trên tay ra.

Đó là một chiếc giỏ nhỏ có lót một mảnh vải hoa ở dưới đáy, nửa giỏ đựng đầy những trái cây màu đỏ xinh xắn.

Đường Nghiên Tâm: “Không cần!”

Đao linh Tùng Cách cũng không cần ăn đồ gì.

Mạt cười nhận lòng tốt của cô ta, cầm lấy một nắm quả mơ trên tay, hơn nữa còn lập tức nếm thử ngay.

Kỳ quái chính là ‘Búp bê’ còn cầm lấy vài quả mơ và bắt chước nếm thử, nước mơ chảy xuống từ khóe miệng hai bên. Tiếp theo, anh ta mặt vô cảm nhổ trái cây đã nhai ra, rồi lại ném thâm hai trái nữa vào miệng.

Tùng Cách nhịn không được hỏi anh ta: “Ăn ngon không?”

‘Búp bê’ gật đầu.

Theo lý mà nói, hai người bọn họ hẳn là thứ giống nhau. Tùng Cách nhìn ra bản thể của đối phương là một ‘Búp bê’ cao chỉ có 50cm, giống như hai thanh đoản kiếm, đều là do tính chất đặc thù của khu vực này nên anh ta mới có thể có hình dạng con người. Phương hướng tiến hóa của mọi người đều không giống nhau, nhưng động lòng với thức ăn của con người thì hẳn đều là không nhận ra được hương vị?

Búp bê có vị giác sao?

Hay là thực phẩm bên trong khu vực có thể ăn được?

Tùng Cách cũng muốn ăn một nắm quả mơ, nhưng vừa cho vào miệng, ‘Búp bê’ vẻ mặt vô cảm đã ném hết số quả mơ còn lại vào bụi rậm.

Tùng Cách: “…”

Mẹ mày???

Quả mơ đương nhiên là không có hương vị gì, lòng bàn tay của Tùng Cách chứa đầy nước mơ đỏ, mặt bởi vì bị lừa mà biến thành màu đen.

Đường Nghiên Tâm: “Phốc…”

Lại còn bị cười.

Tùng Cách tức giận biến thành một con mèo lạnh lùng, bị người bạn thân nhất của mình làm tổn thương sâu sắc, quyết định tự bế.

Bốn người đi theo ‘vận mệnh’ hiển nhiên là nhân vật trong cốt truyện, đi vào căn nhà gõ nằm ở trung tâm thôn…Đúng rồi, vị nữ sĩ xinh đẹp này tên là ‘Vận mệnh’. Sau đó, lại gặp được chồng của cô ta là ‘Hải’, một anh chàng đẹp trai.

Khác với vợ mình, Hải không hề hoan nghênh bọn họ.

Khi Vận Mệnh rời khỏi nhà, Hải đã sớm kiềm chế không được lập tức đặt cuốc xuống, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá họ.

Bốn người không có động tác thừa nào, mặc kệ hắn ta xem. Ánh mắt người này giống như đem theo đao, ánh mắt nhìn đến đâu cũng tạo cho người cảm giác đau đớn rất nhỏ.

Đường Nghiên Tâm biết, hắn ta rất mạnh.       

Một lúc sau, Hải mới thu lại ánh mắt quá sắc bén rồi nói: “Các người cũng đến đây để tìm Hộp Hủy Diệt đúng không?”

[Thật đáng thương cho hai anh trai thiên tân vạn khổ, lựa chọn ‘Phủ tướng quân’. Một khu vực có yêu cầu tương đối cao về giá trị vũ lực, quy tắc trói buộc cũng nhỏ hơn, vốn để cho đùi vàng có thể tùy ý phát huy. Kết quả đùi vàng nửa đường bị cướp đi…Cũng quá thảm rồi!]

[Báo cáo: tôi từ chỗ anh Lộ bên kia tới. Cá Mặn Tiêu vừa vào cửa đã bị một nữ quỷ trang điểm nửa mặt truy đuổi rồi, đang chạy trống quanh phủ tướng quân…Lại nhìn Đường Đường, thật là một vùng quê yên bình và tươi đẹp.]

[Ha ha ha cười chết tôi rồi ~]

[Các vị, đã nhận được phản hồi cho báo cáo.]

[Tôi đến Khang Khang…Danh tính đã được xác định, so sánh với du khách Trái Đất, nhân viên Liên bang tinh tế đóng quân trên Trái Đất…Không tra ra người này???]

[Đừng hoảng sợ, có thể là do ngụy trang thay đổi ngoại hình gì đó.]

[Trên Trái Đất nơi ma quỷ hoành hành, bỗng nhiên xuất hiện nhân vật thần bí, nói khoa học hơn thì đó là một sự kiện siêu nhiên…]

[…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.