Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 111: Hộp Hủy Diệt (Hoàn)



Bước vào cánh của do Tiểu Bàn mở ra, Đường Nghiên Tâm phát hiện mình đang ngồi trên một cái ngai vàng, và ngai vàng được làm từ đầu lâu con người???Vô số Phố Tộc đang quỳ gối ở bên dưới, mỗi người đều có khí tức rất mạnh mẽ, trong đó thậm chí có hai con có sức mạnh chỉ kém so với Hải Thần một chút.

Nhưng mà, hiện tại bản thân cô so với bọn họ càng mạnh hơn.

Đây là nội dung bài kiểm tra?

Phố Tộc bên dưới nói.

“Vương, sau thất bại chúng ta bị đày đến hành tinh Everest. Bây giờ đã khôi phục nguyên khí, là thời điểm bắt đầu phản công. Xin ngài hãy ra lệnh tấn công.”

Đường Nghiên Tâm: “Tháo bỏ ngai vàng cho tôi, đổi cái khác, vàng bạc khoáng thạch đều được…Không được dùng bộ xương khô.”

“Vương…”

Đường Nghiên Tâm tức giận nói: “Ngay lập tức dỡ xuống.”

Làm cái gì vậy! Chân thân của cô chính là bộ xương khô, nếu cô dùng nguyên hình ngồi lên đó, không phải sẽ bị mắc chứng sợ mật độ cao sao.

Nhìn thấy người ta dỡ ngai vàng, cô chợt cảm thấy mình đã quên điều gì đó.

Phía dưới Phố Tộc mạnh nhất lại lên tiếng: “Vương, nhân loại đối với chúng ta đã buông lỏng cảnh giác, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để tấn công…” Van cầu cô hãy cho chút mặt mũi, nghe tôi nói tử tế đi!

Đường Nghiên Tâm đi lên: “Lộ Tầm Nhất Tiêu Hữu Phàm đâu?”

‘Tùng Cách, anh ở đâu?’

Cả thế giới dường như chậm lại trong vài giây, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cô.

[Đường Đường, anh ở đây.]

Phố tộc ba đầu ở rất gần ngai vàng nói: “Bạn của ngài đương nhiên đang ở trong cung điện, ngài quên rồi sao?”

Đường Nghiên Tâm nhớ ra rồi.

Sau khi đến liên bang vũ trụ, thân phận vong linh của cô nhanh chóng bị bại lộ, cô phải mang theo hai cái chân theo sau đến hành tinh Everest, nơi sinh ra của Phố Tộc trong quá khứ. Thế giới con người không chào đón cô, cô liền trực tiếp trở thành vương của Phố Tộc. Hạnh phúc quá.

“Tôi nhớ ra rồi.”

Đường Nghiên Tâm khoanh chân trên mặt đất, nói với mấy người bên dưới: “Các người lui ra!”

“Vương, xin hãy dẫn đại quân Phố Tộc tấn công con người!”

Đường Nghiên Tâm né tránh đòn tấn công ôm chân của ‘đại thần’ Phố Tộc, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với cái này.”

Khuôn mặt của Phố Tộc lợi hại nhất hoàn toàn cứng đờ, giọng run chất vấn: “Không có một sinh vật bằng xương bằng thịt nào trên hành tinh Everest. Mọi người đều thèm ăn đến phát điên rồi, ngài thật sự nhẫn tâm nhìn con dân của ngài chịu đói sao?”

Đường Nghiên Tâm không sao cả nói: “Nhẫn tâm.”

Phố Tộc: “Ngài không nên nói như vậy…”

Đường Nghiên Tâm lập tức nhe răng ra, một bộ xương trắng xuất hiện sau lưng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Phố Tộc đang nói. 

“Ngươi dám uy hiếp ta?! Ai mạnh người đó nói, ngươi yếu ngươi câm miệng. Ta nói không tấn công chính là không tấn công.”

Phố Tộc: “Ngài không muốn trở thành bá chủ vũ trụ sao? Đến lúc đó muốn ăn mấy người thì mấy người, một ngày hai mươi tư tiếng ăn không ngừng nghỉ, ăn xong một tinh cầu thì còn tinh cầu khác.”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi thật ra không thích ăn thịt người.”

Hơn nữa căn bản không có ăn qua.

Phố Tộc: “Không ăn thịt người không đáng…”

Đường Nghiên Tâm: “Ăn thịt người tốn rất nhiều công sức, nhưng thịt của ngươi đáng giá cả ngàn người. Cho nên, nó có vị ngon hơn, bổ dưỡng hơn con người.”

Phố Tộc: “…”

Uy áp của vương khiến Phố Tộc đang quỳ gối ngã xuống đất.

Đường Nghiên Tâm không quan tâm đ ến căn phòng chứa đầy Phố Tộc, chạy đến cung điện nhìn thấy hai chân theo sau, chuyện là Lộ Tầm Nhất cũng biết rằng Phố Tộc muốn phái quân tấn công con người.

Đường Nghiên Tâm nói một câu giải trừ sự lo lắng của anh, em không hứng thú!

Đường Nghiên Tâm hiện tại không dựa vào việc ăn linh hồn để lấp đầy bụng, làm sao có thể đi tấn công con người? Cô thật ra đã quyết định không ăn thịt người…Vậy thì còn đánh cái gì, nó chẳng mang lại cho cô một xu mốc nào cả.

Sau đó Tiêu Hữu Phàm liền lôi kéo cô đi chơi game.

Đường Nghiên Tâm: Lướt internet thật thú vị.

Giải trí tinh tế đã phát triển đến mức tận cùng, rất nhanh Đường Nghiên Tâm đã trở thành một cô gái nghiện internet. Nếu Phố Tộc thật sự tấn công con người, nó sẽ khiến trò chơi dừng lại, trăm triệu lần không thể. Trong khi đánh bại Phố Tộc, cô sẽ ăn thịt bất cứ ai chống cự, cô trấn áp Phố Tộc sắp ra tay bằng những hành động tàn bạo, sau đó, theo gợi ý của Tiêu Hữu Phàm, cô thiết lập quan hệ ngoại giao với con người.

Yêu cầu họ làm một số thực phẩm tổng hợp cho Phố Tộc.

Tinh tế vốn có những thực phẩm mà vong linh có thể, Phố Tộc so với vong linh lại càng kén chọn hơn, khi mới được thả ra chúng sẽ ăn bất cứ thứ gì chúng bắt được, ngay cả khi đó là sinh mệnh sống.

Con người nhốt Phố Tộc trên hành tinh Everest ở khu vực rìa vì họ thật sự không thể tiêu diệt hết Phố Tộc, có rất nhiều lính biên phòng để đề phòng sự phản công của Phố Tộc. Biết được có thể ‘chăn nuôi’ Phố Tộc, tránh chiến tranh, rất nhanh liên mang theo thực phẩm tổng hợp tới.

Nếu có thứ để ăn không bị đói, thì sẽ không ra ngoài làm loạn.

Phố Tộc trưởng thành phải học cách kiểm soát h@m muốn của mình.

Không học thì thế nào?

Nhân loại bị hủy diệt!

Phố Tộc: có thể học! có thể học!

Đường Nghiên Tâm: Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

………..

Hộp Hủy Diệt trong khu vực, các vị thần nhìn Đường Nghiên Tâm bước vào cũng không vội rời đi mà nhìn vào hình ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu của Tiểu Bàn, Đường Nghiên Tâm đang sử dụng sức mạnh của chính mình để làm Phố Tộc tiếp tục thu hẹp lại, dã tâm d*c vọng cùng tham lam đều bị áp chế của vương nghiền nát thành bã.

Đương nhiên, không giống như Đường Nghiên Tâm người đã trải qua mọi thứ, bọn họ chơi nó theo bội số.

Vận Mệnh không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạt đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn vẫy tay chào anh ta.

Mạt mắt hứng nhìn chằm chằm hình ảnh nói: “Cô ta khẳng định sẽ thất bại.”

Vận Mệnh: “Chỉ sợ không như anh mong muốn, tôi cảm thấy cô ấy đã vượt qua bải kiểm tra thành công ngay khi quyết định thử nó. Điều đó chứng tỏ cô ấy là một Phố Tộc với những cảm xúc bình thường.”

Mạt: “Phố Tộc không thể thành thần!”

Vận Mệnh: “Tồn tại tức là hợp lý, khác biệt không phải là lý do khiến một sinh mệnh biến mất.”

Mạt: “Tôi không hiểu vì sao cô lại bảo vệ cô ta.”

“Tôi còn không rõ vì sao anh nhất định muốn giết cô ấy?”

Vận Mệnh: “Vì sao không cho cô bé đang nỗ lực học cách làm người một cơ hội, cho dù cơ thể của cô ấy là Phố Tộc. Làm sao những tồn tại thậm chí còn không được tính là sinh mệnh như chúng ta lại có thể tốt hơn cô ấy? Anh sinh ra làm thần, cao cao tại thượng. Chúng ta chẳng qua chỉ là những thực thể cô đọng từ ký ức của chiếc hộp ma, chỉ có tôi vì khả năng đặc thù của bản thân, nên thường xuyên sẽ thức tỉnh nhận biết, tất cả mọi người kể cả Hải giống như một chương trình cố định. Không giống như anh tùy tiện phán xét một sinh mệnh, tôi quý trọng mỗi một sinh mệnh, cũng có thể hiểu được nỗi khó khăn của cô gái.”

Mạt im miệng.

Vận Mệnh: “Em gái nhỏ đã thông quan, anh phải đồng ý với phán đoán của chiếc hộp ma.”

Mạt: “Có thừa nhận hay không cũng không còn ý nghĩa. Cô ấy một khi rời khỏi khu vực, tôi sẽ không có năng lực để ngăn cản cô ấy rời đi nữa.”

Âm thầm chửi rủa Đường Nghiên Tâm nhanh chóng lật xe, nhưng càng xem càng không nói lên lời trước những động tác nịnh nọt của cô.

Trong lòng cũng rất rõ ràng, cô nhất định có thể thông quan thành công.

Cô trở thành vương, Phố Tộc thật sự khốn khổ tám đời, thật sự thảm.

…….

Bỗng nhiên có một ngày, Đường Nghiên Tâm một cô gái nghiện internet, nghe thấy giọng nói của Tiểu Bàn: “Cô đã vượt qua bài kiểm tra.”

Cô khôi phục trí nhớ, đứng dậy từ ngai vàng, bước ra ngoài.

Toàn bộ Phố Tộc biến mất, hai chân theo sau cũng biến mất.

Ngay cả Tùng Cách cũng không thấy.

Thì ra tất cả đều là giả!

Khi Đường Nghiên Tâm nhìn thấy đèn xanh, trong tay cô có thêm một vật nặng, chính là một chiếc lưỡi hái phát ra ánh sáng tím sẫm. Khóe miệng cô nhếch lên, nhưng sau khi xuyên qua đèn xanh, cô thả lưỡi hái xuống sàn nhà lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại đi về phía trạm chờ.

[Đường Đường.]

Tùng Cách bối rối.

[Đường Đường, em vì sao không để ý tới anh?]

Đường Nghiên Tâm quyết định không nói một lời nào với anh.

Không lâu sau, một chiếc xe buýt chạy vào ga bấm còi “bíp bíp bíp” mấy lần.

Lái xe mở cửa, cung kính nói với Đường Nghiên Tâm: “Điểm đến của chiếc xe này là cách trạm cứu trợ ba tiếng đồng hồ, mời ngài lên xe.”

[Không biết Đường Đường gặp phải chuyện gì, nhưng tôi thấy cô ấy bước về phía trước rất ổn định… Phát trực tiếp cũng quá kém thông minh.]

[Phải có trí năng đến mức nào? Hình ảnh trong đầu của Đường Đường? Đừng nói đùa.]

[Chưa kể không có kỹ thuật này, cho dù có cũng trái pháp luật đi?]

[Tôi nhìn thấy lối ra rồi.]

[Là Tùng Cách! Là Tùng Cách! Mẹ ơi, là lưỡi hái quân!]

[Mặc kệ thế nào, Đường Đường có thể thông quan thành công, tới được trạm cứu trợ là quá tốt rồi.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.