Đường Nghiên Tâm là người đầu tiên lấy được vé xem phim, khi đến phòng bán vé, cô nhìn nhân viên công tác, hỏi hắn ta không hề khách khí: “Tại sao mi lại muốn đổi thứ tự vé xem phim?”
“Tôi không đổi thứ tự vé xem phim!”
Nụ cười tiêu chuẩn của người soát vé đã xuất hiện trở lại trên khuôn mặt hắn ta.
“Thưa cô, có thể cô đã đọc nhầm.”
“A!”
Đường Nghiên Tâm cười mỉa nhưng không từ chối vé xem phim mà hắn đưa cho.
Cô cầm lấy và thấy đó là vé xem phim vào rạng sáng lúc 0 giờ 5 phút có tựa đề là 《A Ghost Night Strikes》. Là một bộ phim kinh dị dài 153 phút!
Cô chắc chắn bộ phim này đã được người soát vé lựa chọn kỹ càng, và cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ đây là bộ phim kinh dị nhất trong số những bộ phim ở rạp! Còn lý do à? Là do vong linh toàn là những kẻ thù dai!
Đường Nghiên Tâm: “Tôi đã nhớ kỹ mặt anh rồi!”
Người bán vé nghĩ thầm: Tôi cũng đã nhớ kỹ mặt cô rồi đấy!
… Rồi bỗng dưng anh ta lại bất ngờ rùng mình một cách khó hiểu???
Những du khách ở phía sau lần lượt nhận được vé xem phim, còn về vé của bộ nào thì hoàn oàn tùy theo vận may của mỗi người. Những người được vé xem phim hài thì thở phào nhẹ nhõm, trong khi những người được vé xem phim kinh dị liền tái mét mặt mày. Không có bất kỳ một vé xem phim nào trong số chín bộ phim giống nhau, vì vậy họ sẽ không vào cùng vào một rạp chiếu phim. Tuy nhiên giờ công chiếu của tất cả đều giống nhau, đều là 0 giờ 5 phút.
Một điều giống nhau nữa là, số ghế trên mỗi vé xem phim đều là hàng 7, số 7.
Tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài khu vực này đều khác nhau, nhưng nếu bạn bỏ tiền mua một chiếc đồng hồ nhỏ trong khu vực dịch vụ, bạn có thể biết chính xác thời gian trong khu vực này – bạn có thể mua một chiếc với giá một hoặc năm đồng tinh tệ. Sau khi du khách vào sân, đồng hồ sẽ được đồng bộ với thời gian bên trong khu vực.
Đã hơn mười giờ tối. Chẳng mấy chốc sẽ đến giờ xem phim.
Thính giác của Đường Nghiên Tâm rất tốt, dù khoảng cách không gần cho lắm nhưng cô cũng có thể nghe được Phùng Tư Ý nói chuyện với Hàng Tử Dư: “Anh xem cô ta làm cái gì kìa! Dám cố ý khiêu khích vong linh! To gan như vậy, đanh đá như vậy làm sao có thể là Đường Nghiên Tâm được? Cho dù một người đã phải trải qua những chuyện gì đi chăng nữa thì những thứ đã khắc sâu vào trong xương tủy sẽ không thay đổi!. Nghiên Tâm là một cô gái hiền lành và tốt bụng, luôn có nụ cười hiện diện trên gương mặt cô ấy… Cô ấy sao có thể là người trước mắt này?”
Lời này khiến cho người ta thấy khó chịu!
Chỉ là bạn cùng lớp thôi vậy mà mở miệng ra là “Nghiên Tâm”, “Nghiên Tâm”! Đường Nghiên Tâm rất thân thiết với cô ta hả?
Nghe được lời này anh ta có một cục tức chặn ngang ngay lồ ng ngực, chỉ cần thở mạnh một cái là nó văng ra nhưng làm cách nào cũng không thể thở được! Chỉ có thể nhịn và tự khó chịu.
…… Nó không giống với cảm xúc của anh ta lắm nên anh ta cũng chẳng biết giải quyết nó như thế nào.
Hàng Tử Dư không nói chuyện.
Phùng Tư Ý lại nói: “Nếu anh muốn đi theo cô ấy, em sẽ không ngăn cản anh, tuy nhiên anh không muốn đi lên chuyến xe bus này thì cũng phải đi vào khu vực khác. Nhưng chúng ta phải nhìn vào thực tế! Anh nên hiểu một điều dù cô ấy có giống Nghiên Tâm đi chăng nữa thì cô ấy cũng là người lạ! Một người lạ không có bất kì quan hệ gì đối với Nghiên Tâm, đối với chúng ta!”
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa!”
Hàng Tử Dư: “Cho anh xem vé xem phim của em đi.”
Bọn họ đã chậm một bước, những du khách khác đã nghiên cứu vé xem phim từ sớm rồi!. Trước nguy cơ mạo hiểm ảnh hưởng đến tính mạng, mọi vấn đề khác đều phải để sang một bên!.
Tiêu ⋅ một mình chiếm trọn cái ghế sofa ⋅ Hữu Phàm nhỏ giọng phàn nàn: “Phùng Tư Ý vốn là bạn gái hiện tại, ấy thế mà bạn trai của cô ta lại mất hồn mất vía vì nhìn thấy một người lạ có ngoại hình giống với người yêu cũ anh ta! Anh ta thật là đê tiện!”
Lộ Tầm Nhất: “Kỳ quái nhất chính là Phùng Tư Ý hoàn toàn không hề phàn nàn gì về điều này. Đó không phải là thái độ mà một người bạn gái hiện tại nên có.”
Đường Nghiên Tâm: “《 Trò chơi ghép hình 》 này cũng rất thú vị, phần giới thiệu rất bí ẩn. Tôi thích nó!
Tiêu Hữu Phàm: “……”
Lộ Tầm Nhất: “……”
Đối lập với hai người đàn ông đang buôn chuyện, Đường Nghiên Tâm thực sự là một tay chơi giỏi trong việc nắm bắt mâu thuẫn chính.
Tiêu Hữu Phàm cũng tỉnh táo lại: “Anh sợ!”
Bộ phim《 Trò chơi ghép hình 》đã bị cậu ta bốc trúng!
Lộ Tầm Nhất: “Vé xem phim có đổi được hay không vẫn chưa xác định được. Đến phòng vé hỏi thử xem nào. Nếu đổi vé xem phim không phạm quy, chúng ta đổi vé cho nhau đi?”
Tiêu Hữu Phàm không gọi anh Lộ nữa mà trực tiếp đổi xưng hô thành “ba”
“Ba, ba thật tốt bụng mà! Ba chính là ba ruột của con!”
Lộ Tầm Nhất: “……”
Anh không có hứng thú với việc nuôi dưỡng đứa con trai lớn như vậy. Tuy vậy, anh cũng không khỏi thắc mắc sao Đường Đường lại thích cách xưng hô “ba” này.
Mỗi lần Tiêu Hữu Phàm cần em ấy giúp đỡ, cậu ta chỉ gọi em ấy bằng ba, em ấy liền đồng ý giúp!
Cảm động là thật sự song Tiêu Hữu Phàm lại không đồng ý đồng đội mạo hiểm vì bản thân mình.
Đậu Đậu cũng có suy nghĩ giống bọn họ.
Trước mặt rất nhiều du khách, Đậu Đậu và người bạn đồng hành Tống Đại Vĩ trực tiếp cãi lộn.
Nguyên nhân là Đậu Đậu muốn trao đổi vé xem phim với Tống Đại Vĩ nhưng Tống Đại Vĩ không đồng ý:
“Anh là vệ sĩ tôi trả lương đàng hoàng, và anh có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn của tôi.”
Tống Đại Vĩ thản nhiên liếc anh ta một cái: “Vé xem phim chưa chắc gì được đổi cho nhau!.”
“Tôi chắc chắn có nó có thể đổi cho nhau! Mau đổi đi! Tôi cũng không muốn kích hoạt quy tắc tử vong đâu!”
Anh phải tin tôi, nhất định đổi được, tôi sẽ không tự hại bản thân mình đâu.”
Tống Đại Vĩ: “Ồ.”
Đậu Đậu sốt ruột: “Anh không muốn số tiền còn lại sao? Nếu tôi chết, anh sẽ không thể lấy được tiền.”
Tống Đại Vĩ: “Ban đầu tôi cũng chỉ muốn chút tiền đặt cọc thôi.”
Đậu Đậu: “……”
Tống Đại Vĩ lại chậm rãi bổ sung thêm: “Ây da, dù gì thì cũng phải giữ mạng mới tiêu tiền được chứ!”
Đậu Đậu: “……”
Cậu bé tóc vàng sắp khóc rồi!
Tiêu Hữu Phàm thò mặt lại gần xem, phát hiện trên tay anh ta là vé phim hành động. Dù không có ma quỷ nhưng nhất định phải có cốt truyện ly kỳ, không hề an toàn so với bộ phim《 Tiểu thư quý tộc và bảy người yêu của cô ấy 》của Tống Đại Vĩ.
Đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, loa phát thanh thông báo vang lên cách giờ chiếu phim mười phút. Điều này có nghĩa là có thể bắt đầu kiểm tra vé rồi!
Các nhân viên bật đèn trong rạp lên. Lối đi xoắn ốc phản chiếu lại bản thân mỗi người từ từ lộ ra từ bóng tối, xuất hiện trước mắt mọi người. Nếu bước vào đường hầm, nó sẽ mang lại hiệu ứng thị giác, khiến chúng ta cảm thấy lối đi đang xoay tròn không ngừng nghỉ.
Sau khi xé cuống vé xem phim, Đường Nghiên Tâm đã nhận được một cặp kính 3D.
Đường Nghiên Tâm cũng là người đầu tiên bước vào lối đi, cô đi một cách thoải mái, theo sau là Lộ Tầm Nhất đang cẩn thận bước từng bước một. Tuy nhiên anh phải dựa tường mới có thể đứng vững được. Có những du khách vừa mới bước lên lối đi này liền bị ngã do quá sợ hãi…giống như Đậu Đậu vậy.
Lộ Tầm Nhất nhìn không nổi nữa, một người đàn ông lớn chừng đó tuổi mà còn khóc dở mếu dở như vậy nên đã đỡ anh ta đậy.
Đường Nghiên Tâm trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái rồi đi vào sảnh số 2.
Theo bảng chỉ dẫn trên đường thì rạp chiếu phim thời gian có tổng cộng mười hai phòng xem phim. Vì không có đủ thời gian, nên không ai khám phá sâu vào bên trong lối đi. Điều khuẩn cấp hiện tại là phải ngồi ở ghế số bảy trên hàng ghế số bảy trong thời gian quy định. Nếu không làm theo rất có khả năng kích hoạt quy tắc tử vong!
Đèn trong rạp chiếu phim đang được bật sáng.
Khi Đường Nghiên Tâm bước vào, có thứ gì đó nhô ra chạm vào chân cô, cô dời chân đi và nhìn xuống nó, nó là một cái móng vuốt bằng xương trắng, vẫn còn đang động đậy. Nó cố hết sức bám lấy tấm thảm, leo lên từng chút một. Có vẻ dưới kia là hang ổ nó, sàn nhà cũng không mang lại trở ngại gì cho việc leo trèo này, gần một phút leo lên, đầu bộ xương mới bò ra từ dưới nền đất lên sàn nhà.
Lòng bàn tay Đường Nghiên Tâm nóng như lửa đốt, cúi đầu nhìn vong linh đang bò ra ngoài, bất mãn cong môi.
Cô ngồi xổm xuống hỏi: “Ngài xương khô này, ngài cảm thấy xương khô có thể đứng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh của vong linh không?”
Bộ xương khô căn bản không có tư duy nên hiển nhiên nó sẽ không trả lời cô.
“Mi chậm quá, để ta giúp mi một tay!.”
Đường Nghiên Tâm đứng dậy kéo thẳng nó lên mà không gặp chút trở ngại nào. Ồ, nó vẫn là một bộ xương hoàn chỉnh!
Ánh sáng đỏ nhấp nháy trong hộp sọ nó dường như đang cảm ơn cô vậy!.
“Không có gì!”
Đường Nghiên Tâm cười tủm tỉm vuốt v e chiếc đầu lâu trắng tinh của bộ xương: “Câu hỏi vừa nãy mi không cần trả lời ta cũng biết đáp án rồi. Xương khô chắc chắn sẽ xếp hạng nhất!”
Đường Nghiên Tâm khen ngợi nó với giọng điệu tự hào, sau đó cầm búa đập vào khung xương. Kế tiếp, cô ôm một thùng bỏng ngô to tướng đi kiểm tra cửa thoát hiểm bên dưới màn chiếu. Tuy nhiên nó đã bị chặn, có vẻ như đó không phải là lối ra.
Dường như nó đang thúc giục như đang nhắc nhở cô đừng chạy lung tung, lúc này màn chiếu đang được bật lên.
“Hướng dẫn xem phim trong rạp khi đang sáng đèn:
1. Vui lòng không gây tiếng ồn lớn.
2. Vui lòng xem phim một cách văn minh! Không khạc nhổ bừa bãi và không tùy tiện đi lại trong rạp.
3. Chọn chỗ ngồi theo vé của mình.
4. Hãy nghiêm túc cảm nhận sức hấp dẫn của bộ phim.”
Giọng nữ mềm mại vừa thông báo xong, bộ phim cũng bắt đầu chiếu…
Cách mở màn khá bình thường và nhàm chán, may mắn thay, Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không có ký ức về việc xem phim ma, thậm chí con người “Đường Nghiên Tâm” cũng không có sở thích này. Nếu lần đầu bạn xem phim ma thì vẫn rất háo hức đối với cách mở màn khuôn mẫu này!
Ngôi nhà ma ở cách xa thành phố, trong vùng ngoại ô vắng vẻ.
Những chiếc đèn pin do học sinh mang theo vì lý do nào đó đã bị hỏng, và trên đường đi họ được một người phụ nữ hiện đại tốt bụng chỉ đường cho.
Nhưng chẳng ai nghĩ ra vì sao giữa vùng đất hoang vu này lại có một người phụ nữ hiện đại xinh đẹp như vậy. Quả nhiên, sau khi bọn họ rời đi, khóe miệng người phụ nữ dần hạ xuống, ánh mắt thay đổi khác thường. Đột nhiên cô ta quay đầu lại nhìn thẳng về phía sau. Dưới tác dụng của kính 3D, khán giả sẽ có cảm giác như con ma nữ này ở rất gần mình.
Đường Tâm Nghiên khẽ “quao” một tiếng.
Tất nhiên đó không phải là sợ hãi, mà là ngưỡng mộ.
Đối với cô, bộ phim này tương đương với một bộ phim về ẩm thực được đầu tư công phu, xem phim chỉ thấy thèm muốn ch ảy nước miếng, làm sao có thể sợ được!
Con ma nữ này nhìn ngon quá!
Không biết có phải tiếng tán thưởng của cô có đem lại hiểu lầm gì không mà sau khi mấy bạn học sinh đi vào, cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Đồng thời Đường Nghiên Tâm liếc mắt nhìn thấy bóng đen đang di chuyển trên băng ghế số 8…Đây có phải đang cố ý thu hút sự chú ý của mình sao? Ồ! Có lẽ nó đang cố gắng dọa mình hét lên.
Đường Nghiên Tâm không muốn rời mắt đi chút nào, bộ phim này quá hấp dẫn mà. Nếu vong linh này có cấp cao hơn một chút, cô sẽ trực tiếp thưởng thức “mỹ thực” trước mắt chứ không phải ngồi đây thèm thuồng. Nhưng nó chỉ là vong linh cấp thấp, một bóng đen không có mắt, tai, miệng và mũi. Thoạt nhìn có hơi đáng sợ, nhưng xét về thực lực thì không bằng bộ xương vừa rồi.
Vốn dĩ cô không muốn để ý đến nó, nhưng cô chắc chắn rằng nó sẽ nhảy cẫng lên nếu cô hoàn toàn không để ý đến nó…
Hiện tại Đường Nghiên Tâm tựa như một khán giả đang cầm bánh bao trắng xem màn trình diễn ẩm thực với hy vọng sẽ nếm được hương vị thịt bên trong bánh bao. Tuy nhiên, với điều kiện tiên quyết là không được nhìn xuống bánh bao trắng trên tay, nếu không sẽ vỡ mộng mất!
Cô tiện tay bắt bóng đen vào tay, sau đó trên tay cô có thêm ly coca đá
“Không nhiều ga cho lắm……”
Rất hiếm khi cô phàn nàn sau khi lấy thức ăn.
=…=
【Tại sao không gắn mosaic cho phim mà lại gắn cho chủ bá??? 】