Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 69: Rạp chiếu phim thời gian (12)



Đường Nghiên Tâm quay đầu lại, dùng hết trăm phần trăm sức mạnh đấm cho tên kia một cú, nhưng anh ta chỉ bị đập người vào lưng ghế, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười.

Khoan đã, trông anh ta không giống với người bị thương!. Chiếc ghế dựa không biết từ bao giờ đã biến thành thứ gì đó mềm mại như chất lỏng, bao bọc anh ta lại, dễ dàng phá hủy đòn tấn công của Đường Tâm Nghiên thành hư vô.

“Sao lại tức giận vậy cơ chứ? Đưa một nửa đồ vật trong khu vực cho chủ nhân, đây không phải là điều bình thường sao?.”

“Cũng đúng!”

Đối phương hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án khẳng định của Đường Nghiên Tâm, anh ta chỉ cảm thấy thú vị vô cùng.

Đường Nghiên Tâm tiếp tục nói: “Tôi ăn con quỷ nhỏ đó trước rồi ăn anh hay để anh ăn nó trước rồi ăn anh cũng không khác nhau gì cả. Đã không khác nhau thì không phải tức giận.”

“Ồ, khẩu khí thật phách lối!”

Đường Nghiên Tâm phát hiện cái tên trước mặt mình là boss khu vực và anh ta không hề tức giận gì cả!. Lòng dạ vong linh vốn hẹp hòi, sẽ không thể chịu được bất kỳ khiêu khích gì từ loài người. Tên này phóng khoáng không so đo không có nghĩa anh ta rộng lượng mà là cảm thấy không nhất thiết phải so đo. Hà tất gì phải chấp nhặt với người chết?”.

“Không phải tôi chưa từng gặp du khách có tham vọng với Trái tim Vong linh, nhưng mơ mộng thôi mà, ai cũng có thể làm!. Những kẻ dõng dạc như cô cũng có. Có biết kết cục của bọn họ ra sao không? Tất cả đều trở thành chất dinh dưỡng của tôi!. Đáng tiếc là ngay cả xác cũng không còn, nếu không thì cỏ dại mọc trên mộ của bọn chúng còn cao hơn cả cô!. Loài người đi vào nơi này đều phải bỏ mạng lại, không một ai sống sót. Kết cục của cô cũng sẽ giống bọn chúng thôi!”.

Đường Nghiên Tâm nhìn anh ta, không nói gì.

“Sao lại không nói nữa?”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi hoài nghi anh đang hãm hại tôi. Trì hoãn việc xem phim của tôi cũng xem như để tôi danh chính ngôn thuận kích hoạt nguyên tắc tử vong ”

Màn ảnh đã sáng lên và chiếu những quy tắc xem phim quen thuộc.

“Cô rất thú vị! Nếu vậy thì hãy xem phim thật tốt nhé! Cô có quyền lựa chọn cách trải qua quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình. Tôi sẽ đợi cô xem phim xong sẽ quay lại động thủ.”

Nghe cũng hợp lý đấy!.

Đường Nghiên Tâm chỉ nghĩ: ngay cả boss khu vực cũng phải làm theo nguyên tắc. Tựa như có thể động thủ khi du khách đang xem phim!

Bộ phim《 Thị trấn nhỏ》dài 132 phút. Câu chuyện lấy bối cảnh đô thị, kể về một cậu bé bình thường vô cùng nghịch ngợm, khi nhìn thấy sự bất hạnh của đứa trẻ hàng xóm thì bắt đầu chăm chỉ học tập và cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Điều khiến cho Đường Nghiên Tâm chú ý cũng không phải vai chính, mà là “ đứa trẻ hàng xóm”. Vai trò của vai diễn này rất quan trọng, thậm chí còn vượt qua cả nam chính, khiến trọng tâm nội dung bộ phim dường như mất cân bằng, nó nghiêng về nhân vật phụ nhiều hơn.

Quan trọng hơn, đứa trẻ hàng xóm tên là Tiểu Luân..

Khi Tiểu Luân chào đời, cuộc hôn nhân của ba mẹ đứa trẻ chính thức tan vỡ, nguyên nhân do người chồng ngoại tình. Chẳng mấy chốc, cuộc hôn nhân của đôi vợ chồng này đi đến kết thúc, chẳng ai trong số họ muốn nuôi dưỡng đứa trẻ chưa đến một tuổi này. Cuối cùng thì, mẹ của người chồng ở dưới thị trấn nhỏ lên ôm đứa trẻ sơ sinh khóc nỉ non về nuôi.

Bà nội hiền lành đã chăm sóc đứa trẻ không lớn trong thị trấn nhỏ. Thị trấn nhỏ cũng không phồn hoa, h@m muốn vật chất của người dân nơi đây cũng không mạnh mẽ lắm. Mỗi khi rạp chiếu phim cũ kĩ trong trấn có phim mới ra mắt, người bà tằn tiện này lại đưa Tiểu Luân đi xem phim, đó cũng là một trong số ít sở thích của bà.

Cuộc sống của một già một trẻ trôi qua khá buồn tẻ nhưng lại hạnh phúc.

Khi Tiểu Luân mười ba tuổi, thị trấn nhỏ được liệt kê vào danh sách khu vực trọng điểm để phát triển và xây dựng, chiếc xe số mệnh đã lăn bánh và đưa đứa trẻ đến một con đường đầy bi kịch.

Tin tức về ngôi nhà cũ sắp bị phá bỏ tựa như đôi bàn tay mạnh mẽ không chút lưu tình bóp nát nhân sinh mỏng manh của Tiểu Luân. Một người đàn ông chưa từng gặp mặt tự xưng là bố tự nhiên xông vào nhà như con chó điên đòi bà nội tiền bồi thường căn nhà. Bà nội từ chối, và nói rõ ràng với người bố kia: Một cắc bạc tiền bồi thường cũng không cho mày nên đừng mơ tưởng đến số tiền đó. Tiền của tao, tao để lại cho Tiểu Luân học đại học, mua nhà mua xe, cưới vợ cho thằng bé. Mày sinh con mà không dạy con, tao làm mẹ mày, không dạy dỗ mày thật tốt là lỗi của tao. Tao chỉ trả nợ cho mày thôi, miễn cho mày làm bậy.

Bố không đồng ý, còn mang theo vợ, con riêng đến quậy phá, nhưng khi bị mắng xong không bao giờ đến nữa.

Nhưng Tiểu Luân dần dần phát hiện ra rằng trí nhớ của bà nội không còn tốt như trước, đôi khi bà rất tỉnh táo, nhưng đôi khi bà chỉ có thể ngồi đó cả buổi chiều. Sau đó, bà được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer. Bố nhân cơ hội này đưa già trẻ về nhà, nói muốn chữa bệnh cho mẹ. Sau khi lấy được tiền bồi thường của căn nhà, người mẹ già dần dần bắt đầu nói những điều vô nghĩa lập tức bị ông ta gửi đến viện dưỡng lão, Tiểu Luân giống như một con chó hung ác bị dồn đến tình thế tuyệt vọng, đứa trẻ muốn bảo vệ bà nội bằng cơ thể non nớt của mình, nhưng lại chỉ có thể cúi đầu trước thực tế tàn khốc.

Sau đó ông bố cho phép vợ kế đuổi con trai mình ra khỏi nhà.

Năm đó Tiểu Luân mới mười lăm tuổi đầu, không có cắc bạc nào trong tay chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Đêm đầu tiên, anh ta ngủ quên tại cổng viện dưỡng lão, trong lúc ngủ mớ đã gọi bà nội. Nhưng sau khi tỉnh lại thì anh ta đã quyết định bỏ học. Hiện tại đối với anh ta thì việc học đã không còn quan trọng bằng việc kiếm tiền nữa rồi. Có tiền mới có thể sống sót, có tiền mới có thể chăm sóc bà nội. Anh ta đã từng hứa với bà sẽ dưỡng lão cho bà, nói được sẽ làm được!.

Tất nhiên Tiểu Luân trở thành một tay xã hội đen. Từ năm mười lăm tuổi đến mười chín tuổi, cuối cùng cũng tiết kiệm được một khoản tiền.

Chàng trai trẻ ngày càng u ám này đếm tiền với nụ cười ngây thơ, thuê một căn phòng, dọn dẹp phòng thật sạch sẽ và vui vẻ đến viện dưỡng lão. Anh ta tính đón bà xong lại dẫn bà ra rạp chiếu phim xem bộ phim mới nhất, bà nhất định sẽ thích! Sau đó họ lại cùng nhau về nhà.

Nhưng vừa bước chân vào viện dưỡng lão, anh ta liền phát hiện mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Hình như là thông cảm, lại tựa như xin lỗi…

Tiểu Luân bàng hoàng nghe tin dữ là bà nội đã qua đời rồi, đầu óc trống rỗng, mũi lại ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc, mắt nhìn thấy “ký túc xá” đã bị cháy hết phân nửa. Rõ ràng hôm trước còn nhìn thấy bà nội, bà còn kéo tay mình cười tủm tỉm nói rằng: Tiểu Luân, bà nội rất nhớ cháu cơ mà!.

Sao lại xảy ra chuyện này?.

Tại sao vận mệnh lại trêu đùa mình như thế???

Sau này anh mới biết rằng y tá chịu trách nhiệm chăm sóc người già hút thuốc trong phòng bà nội và vô tình gây ra hỏa hoạn, trực tiếp gi ết chết bốn người già. Anh ta không dám tưởng tượng được nỗi đau khi bị thiêu chết là như thế nào…

Tiểu Luân tìm thấy y tá và thiêu chết anh ta một cách bình tĩnh. Sau đó, anh ta đến nhà cha mình và giết cả gia đình ông ta một cách vô cùng dã man. Lúc làm như vậy, anh ta không có trốn tránh người khác, cũng không che mặt, tựa hồ như không muốn sống nữa.

Xong việc anh ta  rửa sạch vết máu trên người, mặc quần áo mới và đi đến rạp chiếu phim, mua hai vé tại phòng vé, ngồi vào chỗ của mình như một khán giả bình thường và hết lòng xem phim.

…Anh ta bị cảnh sát bắn chết trong rạp chiếu phim.

Cuộc đời của Tiểu Luân kết thúc tại đây, và mười chín năm ngắn ngủi của đời người được khán giả theo dõi trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Trên thực tế, câu chuyện không kết thúc bằng cái chết của Tiểu Luân. Tiểu Luân bị đánh chết, chấp niệm không thể tiêu tan nên trở thành boss vong linh trong khu vực. Hiện tại anh ta đang ngồi bên cạnh cô, chỉ chờ phim chiếu xong liền “nhoằm” một cái, ăn sạch cô.

Bà nội từng sống nương tựa với mình bỗng dưng bị chết oan, điều này khiến cho một thanh niên cứng cỏi biến thành Quỷ Vương đoạt mạng người trong tích tắc. Tất cả đều khớp với những gợi ý được nhắc nhở trong 《hướng dẫn xem phim》.

Một khi bộ phim này được chiếu ra thì không có bất kỳ vong linh nào trong rạp ngoại trừ boss vong linh. Sau khi câu chuyện của Tiểu Luân kết thúc, anh hùng thực sự của bộ phim đã trở lại và vong linh ẩn giấu được quy tắc thúc giục ra ngoài hoạt động. Đường Nghiên Tâm không có lý do gì để từ chối món ngon dâng tận miệng này.

Ảo giác vô dụng đối với cô.

Những vong linh muốn dọa Đường Nghiên Tâm đã bị cô dọa run bần bật trước rồi!.

Rất nhẹ nhàng cho Đường Tâm Nghiên khi đối phó với những vong linh này. Cô vừa chăm chú nhìn màn ảnh đợi thẻ năng lượng xuất hiện, vừa suy nghĩ rằng: Nên đối phó với boss khu vực như thế nào đây? Nếu làm nửa vời sẽ không đủ tôn trọng đồ ăn, ăn không thấy ngon, hay là nên đóng gói hết, ăn trễ chút cũng không sao, không cần phải sốt ruột!.

Trong lòng bàn tay Đường Nghiên Tâm đã xuất hiện câu hỏi phỏng vấn như sau: Ừm, tôi có thể hỏi chủ nhân của rạp chiếu phim thời gian rằng anh họ gì không?

Có thể câu hỏi này sẽ khiến anh ta tức giận. Anh ta hận nhất người cha góp phân nửa sức sinh ra mình nên sẽ khinh thường không dùng họ của lão ta. Từ đầu đến cuối phim cũng không đề cập tới anh ta họ gì, chỉ biết gọi là “Tiểu Luân”.

Trước kia, cô sẽ tìm cách chọc giận boss khu vực trước sau đó tìm cơ hội thích hợp để giết anh ta. Nhưng khi thưởng thức chả cá viên “Vương Húc Minh” cô đã không còn suy nghĩ đó nữa. Hóa ra không phải ngẫu nhiên mà mèo đen Tùng Cách trở nên ngon miệng mà là được “ướp gia vị”. Trước đó cô đã nhận ra vong linh khi chết với tâm trạng vui vẻ sẽ có vị ngọt ngào hơn, nhưng cô không hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau đó.

Hiện tại Đường Nghiên Tâm tựa như được khai sáng, chuyện gì cũng hiểu ra.

Đối với vong linh mà nói thì việc gì sẽ làm cho bọn chúng trở nên hạnh phúc?.

Đường Nghiên Tâm suy bụng ta ra bụng người đưa ra kết luận: Chấp niệm tiêu tán là khoảnh khắc hạnh phúc nhất!.

Phim chiếu được ⅔ nội dung thì cuối cùng thẻ năng lượng cũng xuất hiện. Nhớ tới câu đố liên quan đến chiếc thẻ năng lượng này, cô khẽ di chuyển bàn tay mình.

Trong nháy mắt cô đã hiểu được công dụng của năng lực “thần tính” mới này.

Giám định của Tiêu Hữu Phàm chỉ đưa ra những mô tả kỹ năng, ví dụ như “bạn có thể dễ dàng giao tiếp với con dân của mình” hay là “bạn có thể đưa ra những phán quyết công bằng nhất”. Cô xem xong hoàn toàn bối rối không biết nó đang đề cập tới cái gì. Ai là con dân của cô? Sao có thể giao tiếp? Phiên tòa công bằng là gì?

Quả nhiên chỉ có chính mình mới hiểu rõ năng lực của mình. Ngay cả máy in mạnh mẽ như Tiêu Hữu Phàm cũng không thể nào đưa ra phân tích tường tận, chỉ có thuyết minh năng lực ở mặt ngoài.

Muốn vận dụng năng lực này, lúc này chính là tốt nhất cơ hội. Lĩnh chủ liền ngồi ở bên người nàng, không vi phạm quy tắc dưới tình huống, phim nhựa kết thúc trước vô pháp chân chính thương đến nàng. Ước chừng cũng là biết đe dọa đối nàng không hề ý nghĩa, ngôn ngữ quấy rầy cũng vô pháp đạt tới mục đích. Đến đây khắc mới thôi, lĩnh chủ đều như là một cái đủ tư cách xem ảnh giả, không sảo không nháo, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở xuất sắc trong cốt truyện.

Đường Nghiên Tâm giữ chặt bàn tay lãnh lẽo của boss khu vực phớt lờ sự giãy dụa của anh ta, thậm chí nhân cơ hội tiến thêm một bước đan xen các ngón tay vào tay anh ta.

Để tôi nhìn xem, chấp niệm của anh là gì?.

=……=

【 Tiểu Luân chính là boss khu vực nhỉ……】

【 Cái này cũng quá thảm đi mất! 】

【 Ài, muốn trở thành boss khu vực cũng khó nha. Ngàn vạn vong linh mới có một boss khu vực. Tất nhiên nếu ban đầu boss khu vực có tâm lý không bình thường đã được loại bỏ. Còn người bình thường nếu có chấp niệm có thể chống đỡ cả khu vực thì hẳn lúc sinh thời rất thảm, ngay cả chết cũng rất thảm】

【 Đa phần các chủ bá sẽ cố gắng tránh xa boss khu vực nhất có thể. Nếu lỡ đụng độ thì họ cũng chẳng dám liếc nhìn lần thứ hai chứ đừng nói tới việc làm quen với boss. Người xem cũng khó có thể nhìn toàn cảnh khu vực! Nhưng hãy cảm thông cho chúng, dù sao vong linh cũng là những sinh vật khủng khiếp sống bằng cách ăn tươi nuốt sống con người!.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.