Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 77: Nhà Thất tiểu thư (5)



Người con trai duy nhất nghĩa là sao? Mười người phía trước chẳng lẽ chết hết rồi à?

Đường Nghiên Tâm bước ra khỏi phòng, cái đầu nhỏ mắc kẹt vào bên trong kẽ hở ở lan can, nhìn quản gia đang đuổi du khách ở dưới.

Vào lúc này tốc độ của bà ta đột nhiên trở nên nhanh hơn!

Tốc độ nhanh hay chậm hoàn toàn không dựa vào sự khống chế của bản thân bà ta? Chẳng bao lâu sau, Đường Nghiên Tâm phát hiện không phải là như vậy.

Tốc độ của quản gia không phải lúc nào cũng có thể “nhanh”, khi bà ta tăng tốc được một lúc thì cần phải dừng và đi chậm lại. Toàn bộ quá trình giống như tích lũy sức lực vậy, quan sát nhiều có thể tìm ra quy luật. Chính bởi vì điều này, mới không thể dồn các du khách vào ngõ cụt, người đông thế mạnh cũng gây ra cho quản gia một vài rắc rối, như vậy Đường Nghiên Tâm mới có thể đi lại ung dung thong thả trên tầng hai.

Các du khách bên dưới cũng không dễ dàng gì, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của quản gia đều sẽ bị đuổi trở về… Hành động như vậy cũng khiến cho các du khách nhận ra, manh mối thật sự vẫn phải tìm ở bên trong biệt thự.

Đường Nghiên Tâm rụt đầu lại, bước vào gian phòng bên cạnh thư phòng.

Đây là phòng ngủ, bên trong tủ quần áo có quần áo của nữ và âu phục của nam.

Ở bên dưới đệm Đường Nghiên Tâm phát hiện một quyển nhật ký:

“Nghe đồn nhà họ Nguyễn ít người thừa kế, mỗi thế hệ chỉ có một người con trai. Mẹ nói với tôi, chính bởi vì như vậy lão gia nhà họ Nguyễn mới ngỏ lời để người con trai duy nhất cưới tôi, vì bát tự phù hợp, phụ nữ trong nhà chúng tôi cũng có tiếng về khả năng sinh đẻ. Con gái của một gia đình nghèo lại kết hôn được với nhà họ Nguyễn vừa có quyền có thế, đối phương còn là con trai duy nhất của nhà họ Nguyễn. Người trong nhà nhất định sẽ không cự tuyệt, mà tôi cũng không có lý do để từ chối.”

“Thiếu gia Thập Nhất là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, nhưng tôi rất sợ anh ta, vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích đã nổi lên… Tôi không thích cách anh ta dùng ánh mắt đó nhìn mình, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng.”

“Tôi cảm thấy đau đớn, chồng đặt nhiều kỳ vọng vào tôi… Nhưng tôi vẫn luôn không có thai.”

“Thói đời luôn không bình yên, bố chồng quyết định từ chức trở về quê hương, nhưng tôi lại cảm thấy đây là chuyện tốt! Mặc dù phải rời xa gia đình nhà mẹ đẻ, nhưng áp lực phải sinh con của nhà mẹ đẻ mang đến cho tôi cũng giảm đi… A Di Đà Phật! Biết đâu thay đổi một môi trường mới nói không chừng tôi lại có thể mang thai. Nếu điều này tiếp diễn, chỉ cần uống các loại thuốc hỗ trợ mang thai, tôi sẽ phát điên lên vì đau mất thôi.”

“Thời gian gần đây, vào buổi tối tôi thường nằm mơ, mơ thấy thiếu gia Thập Nhất biến thành ác quỷ… Tại sao lại như vậy?”

“Gả vào nhà họ Nguyễn mười năm, tôi vẫn chưa có thai… Ai có thể sinh con cho nhà họ Nguyễn thì người đấy sinh đi.”

“Hôm nay khi tôi đi đến Nguyễn Thất Quán, trông thấy bố chồng đang thay quần áo, chải đầu cho con gái nuôi trên danh nghĩa của ông ta. Bố chồng đã ngoài năm mươi tuổi, thường nán lại ở phòng khiêu vũ và nhà hát, hay nhận những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp để làm con gái nuôi, mời bọn họ đến Nguyễn Thất Quán rồi tự mình trang điểm ăn mặc giống như búp bê… Trước đây ông ta từng làm quan chức cấp cao. Quen những cô gái trẻ xinh đẹp quyến rũ, ph óng đãng với quần áo và trang sức trị giá hàng ngàn vàng, quá đẹp đẽ nhu mì kiều diễm, hoàn toàn không thể bịt miệng người ngoài. Bình thường khi nghe thấy người khác nói về nó, tôi sẽ giả vờ mơ hồ, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này… Tôi chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt, âm ỉ buồn nôn. Từ khi mẹ chồng mất, bố chồng dường như biến thành một người khác. Có lẽ là do trước đây tôi chưa từng thật sự biết về ông ta. Toàn bộ đồ sưu tập của Nguyễn Thất Quán, chắc chắn không thể được sưu tập chỉ trong vòng một hai năm…”

“Tôi phát hiện, ánh mắt của thiếu gia Thập Nhất thường không thể rời khỏi được các cô con gái nuôi đang được bố chồng trang điểm cẩn thận kia…”

“Toàn bộ căn nhà họ Nguyễn, chỉ có tiểu Thất mới có thể khiến cho tôi có giây phút thư giãn thật sự. Cũng đều là nhờ có cô ấy ở bên cạnh tôi mới không phát điên….”

Ngoài cái này ra, trong phòng không còn đồ gì hữu dụng.

Đường Nghiên Tâm lại bước vào gian phòng bên cạnh. Đây là căn phòng cuối cùng ở trên tầng hai. Vừa bật đèn, đối mặt với cô là một bức di ảnh được treo trên tường.

Dựa vào cách vận hành chung ở khu vực vong linh, hễ là di ảnh thì khi gặp mọi người sẽ cười.

Quả thật, khóe miệng “Ông Nguyễn” trong di ảnh hơi cong nhẹ.

Đường Nghiên Tâm: Mỉm cười. JPG

Thiếu nữ quá thờ ơ đã phá hỏng bầu không khí, đối phương cũng không tiếp tục cười nữa, đôi môi nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Trong toàn bộ Nguyễn Thất Quán, người duy nhất phù hợp với thân phận của người đàn ông trung niên chính là ông Nguyễn. Đặt di ảnh ở trong nhà, rồi biến căn phòng ban đầu trở thành linh đường, nhất định là cách đối xử vốn có của người đứng đầu trong gia đình.

Ánh mắt kỳ dị và khôn khéo của Nguyễn lão gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang quan sát và đánh giá cô.

Mặc dù khuôn mặt chủ nhân gia đình trong di ảnh vừa điềm tĩnh lại ôn hòa, Đường Nghiên Tâm cũng khó mà có ấn tượng tốt đối với người này. Nếu như phải hình dung, thì đối phương mang đến cho cô một loại cảm giác “gian ác”.

Khiến cho một vong linh không biết ác là gì cảm nhận được sự gian ác… ông Nguyễn cũng có chút thú vị.

Khi Đường Nghiên Tâm leo lên tầng ba đã đặc biệt chú ý đến căn phòng bên trái, khi vừa mới bước vào khu vực chính cái người đứng trước cửa sổ trong căn phòng này đã xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ nhìn trộm các du khách. Đáng tiếc cửa phòng bị khóa, dùng lực phá bỏ cũng không có hiệu quả, cần phải dùng chìa khóa để mở.

Quản gia cuối cùng cũng rảnh tay để đến bắt cô, vốn dĩ Đường Nghiên Tâm muốn đến dò xét căn phòng bên phải, tầng ba tổng cộng có hai phòng, nhưng cả hai phòng đều bị khóa.

Tạm thời vẫn chưa có manh mối về chìa khóa, cô đành phải nghe lời xua đuổi của quản gia quay lại Nguyễn Thất Quán, trong ánh mắt kinh ngạc của các du khách, nhảy lên trên sofa giải trừ hình dạng động vật.

Tiêu Hữu Phàm nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc, giả vờ giống như đã biết bạn đồng hành có “năng lực thiên bẩm” từ trước.

Đường Nghiên Tâm hạ thấp giọng hỏi anh ta: “Anh vứt bản giám định cho quản gia chưa?”

Tiêu Hữu Phàm: “Giống với sự xuất hiện trong đêm qua của Thất tiểu thư, không thể xác định được.”

Anh hơi hoài nghi tài năng của bản thân có phải đã xuất hiện vấn đề gì đó, nhưng trên các vật phẩm khác, thậm chí khi sử dụng trên người các du khách cũng vẫn rất bình thường.

“Thật kỳ lạ!”

Đường Nghiên Tâm cảm thán một câu, hỏi: “Lộ Tầm Nhất đâu?”

“Anh Lộ ở trong biệt thự tìm manh mối.”

Đường Nghiêm Tâm: “Sao anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”

Tiêu Hữu Phàm: “Phải chạy đấy!… Khi anh Lộ trở về em sẽ biết thôi.”

Bây giờ là 1 giờ 15 phút, hơn mười phút sau, Lộ Tầm Nhất cũng quay trở về. Hai người mới [Mõ] và [Đậu] đi theo phía sau anh, bởi vì sợ ánh mắt lạnh lùng của Đường Nghiên Tâm, nên chỉ dám ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh.

Lộ Tầm Nhất không hề sợ ánh mắt phóng ra dao như muốn đâm thủng người kia của Đường Nghiên Tâm, cười nói: “May mà nhờ có hai vị giúp đỡ, anh với tiểu Hữu mới có thể loại bỏ được nhiều khả năng để tìm lối ra. Nhưng lối ra của khu vực rốt cuộc là ở đâu? Anh cảm thấy có ba khả năng: “Thứ nhất là một trong hai căn phòng bị khóa trên tầng ba chính là lối ra, thứ hai là có một vật phẩm trong những bộ đồ sưu tập là lối ra, thứ ba trong Nguyễn Thất Quán hoặc trong biệt thự, vẫn còn có mật đạo mà chúng ta chưa phát hiện.”

Trên trán cả bốn người đều đổ mồ hôi.

Mõ bởi vì tương đối béo, nên mồ hôi chảy ra nhiều hơn làm cho tóc của hắn ta dính sát vào trên da đầu, vẻ bề ngoài trông vô cùng nhếch nhác.

Bọn họ mệt thành như vậy đều là do kế hoạch của Lộ Tầm Nhất. Trên người quản gia giống như lắp định vị GPS vậy, có thể xác định chính xác vị trí của du khách, việc tìm manh mối gần như không thể thực hiện được. Đường Nghiên Tâm vẫn luôn không bị bắt, Lộ Tầm Nhất liền biết việc tìm manh mối có thể giao cho cô. 

Bốn người bọn họ có thể cản trở quản gia để giúp đỡ cho Đường Nghiên Tâm, trong quá trình đó họ không có thời gian tìm manh mối, nhưng có thể mở từng cánh cửa, từng cái tủ khi nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy những thứ đáng nghi ngờ.

Điều quan trọng nhất vẫn là tìm thấy lối ra và thoát khỏi khu vực—mù quáng tìm kiếm, thì khả năng tìm được lối ra là rất nhỏ! So với không làm chuyện gì còn tốt hơn, ai bảo bọn họ không có manh mối cơ?

Đường Nghiên Tâm đem những manh mối chia sẻ với đồng đội, cũng không ngăn cản hai người mới tiến lại gần.

Lộ Tầm Nhất tìm thấy bộ hồ sơ giấy khai sinh của hai đứa trẻ có sự chênh lệch tuổi tác rất lớn.

“ ‘Người mẹ nhỏ’ bên trong nhật ký có lẽ là người vợ thứ hai của Nguyễn lão gia, ông ta cưới hai người vợ. Người vợ đầu tiên sinh ra thiếu gia Thập Nhất, còn người vợ thứ hai thì sinh ra Thất tiểu thư.”

Tiêu Hữu Phàm: “… Chính là nói tổng cộng ông Nguyễn có hai người con ruột? Đây là cách sắp xếp lừa dối, ông ta cũng độc lắm đúng không?”

Chỉ có một đứa con trai thôi mà cứ phải gọi là thiếu gia Thập Nhất, một đứa con gái thì lại phải gọi là Thất tiểu thư, quay người khác như chong chóng.

Sau khi nói xong điều này, Tiêu Hữu Phàm lại đem vấn đề vòng trở lại, nghiêm túc suy nghĩ xem lối ra nằm ở đâu. Không ai muốn trải qua đêm thứ hai ở Nguyễn Thất Quán, Tiêu Hữu Phàm người vẫn luôn hèn nhát đang lo lắng kia thật sự chẳng có gì kỳ lạ.

“Có một vật phẩm trong bộ đồ sưu tập rất có thể là lối ra, diện tích khu vực càng nhỏ thì giới hạn lối ra càng nhiều. Quy tắc thứ hai mà quản gia công bố, đồ sưu tập có nhãn dán, không nhận được sự đồng ý của người nhà họ Nguyễn thì không thể tự ý di chuyển. Không có quy định nào có thể khiến người ta đau đầu hơn cái này! Trước tiên chúng ta phải làm rõ, bộ đồ sưu tập nào chính là lối ra, sau đó lấy được sự đồng ý của người nhà họ Nguyễn, mở cửa kính không khóa ra.”

Lộ Tầm Nhất: “Nếu là đồ sưu tập, phạm vi có thể thu hẹp lại ‘đồ sưu tập ở trong đại sảnh’.”

Bởi vì quy định đầu tiên của quản gia là không thể bước vào phòng của người khác.

Vậy nếu như lối ra thiết lập ở nơi mà các du khách hoàn toàn không thể với tới vậy thì sự tồn tại của nó không có ý nghĩa gì, cho nên có thể trực tiếp loại bỏ các đồ sưu tập ở trong phòng.

Đường Nghiên Tâm ngồi trên sofa vẫn không nói gì, yên lặng lắng nghe.

Mõ: ○o○

Đậu: ○o○

Rõ ràng đã nghỉ ngơi được một lúc rồi, hai người mới vẫn không ngừng đổ mồ hôi. Vữa nãy là bởi vì chuyển động quá nhiều, bây giờ là bởi vì quá căng thẳng. So với các du khách từng trải họ biết phải làm gì và rất có tổ chức, thì bọn họ giống như là con thỏ trắng thâm nhập nhầm vào hang ổ của quái thú, không biết gì chỉ run rẩy bất lực.

Đậu: “Anh Lộ, những thứ xuất hiện vào buổi tối có quy luật không?”

“Chắc chắn có”, Lộ Tầm Nhất biết, cho dù giọng điệu của anh có ôn hòa đến đâu, cũng không thể loại bỏ được sự sợ hãi của người mới. Anh ấy biết gì thì nói đấy: “Nhưng manh mối quá ít, tạm thời không thể biết được quy luật.”

Nếu như biết, thì có thể tránh… Nếu như không biết thì chỉ có thể xem vận may thôi. Đậu thực sự không thể kéo ra được một nụ cười, vẻ mặt tái nhợt chết lặng.

Buổi chiều, Đường Nghiên Tâm không thu hoạch được nhiều.

Rất nhanh sau đó, thời gian đã gần đến 7 giờ tối, chị Thất mặc một cái váy mới màu trắng chạy nhảy vào Nguyễn Thất Quán, một đôi mắt sáng lấp lánh như bảo thạch, ánh mắt quét qua mười hai người đang ngồi quanh bàn tròn.

“Hôm qua cô là người chơi cùng tôi…”

Đ ĩa quay bắt đầu chuyển động chầm chậm, ngón tay cô ấy chỉ vào Kiệu Hoa, hơi nghiêng đầu: “Ồ, người tiếp theo chết rồi! Vậy thì đến người tiếp theo nữa.”

Sau khi tiểu thư đối mặt với Kéo, đ ĩa quay bên dưới cô ta không chuyển động nữa.

“Anh có thể chơi trò chơi với tôi không?”

Kéo hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu như nội dung trò chơi là bài poker, vậy thì có thể.”

=…=

[Chẳng lẽ dựa theo ba căn phòng ABC theo chiều kim đồng hồ, A là chiến thắng trong trò chơi, B là bị tấn công vào buổi tối, C là tiếp tục trả lời câu hỏi. Nếu C trả lời đúng, vậy thì đồng đội của anh ta sẽ bị tấn công vào ban đêm sao! Cái gì thù cái gì oán, tiểu thư bẫy được bốn người?]

[Cái này không phải là quy tắc đâu nhỉ?]

[Tôi cảm thấy cái chết của Cái Chiếu không hề đơn giản… người trước trả lời đúng thì người sau liền chết, vậy thì vận mệnh chẳng phải hoàn toàn nằm trong tay người khác sao.]

[Lời nói của Thất tiểu thư, có thể suy đoán, cô ta thật sự mời các du khách theo trật tự, bỏ qua những cái chết.]

[Tiếp tục đọc thì sẽ biết thôi…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.