Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 83: Nhà Thất tiểu thư (11)



Khi đi ra bên ngoài, Lộ Tầm Nhất vẫn cầm lấy quyển sổ ghi chép rồi đọc: “Nếu muốn nghiên cứu ra bí mật sinh con trai, vậy trước tiên cần phải nghiên cứu thuật pháp thần bí của tộc Vu… Có thể mang sinh vật từ một địa điểm này chuyển đến một địa điểm khác… Bất kể là thuật toán gì, anh ta đều không thể có khả năng để sinh ra thế hệ nối dõi tiếp theo, mọi cố gắng thử nghiệm đều không có tác dụng, chỉ có thể vứt bỏ anh cả.”

Đường Nghiên Tâm: “Có thể mang sinh vật từ địa điểm này chuyển sang địa điểm khác… Thì ra thiếu gia Nguyễn Thập Nhất trốn ra khỏi phòng giam như vậy.”

Tiêu Hữu Phàm cũng biết manh mối cô tìm được trước đó, liền nói tiếp: “Anh ta có thể từ trong phòng giam di chuyển đến nơi nào? Nếu như có thể chọn, vậy nhất định sẽ về nhà. Thứ anh ta mang về nhà nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu, anh ta sẽ là Boss khu vực sao?”

Lộ Tầm Nhất: “Tên trạm là ‘Nhà Thất tiểu thư’, tôi vẫn nghiêng về phía Thất tiểu thư sẽ là người được chọn làm Boss khu vực.”

Trong hành lang ẩm ướt, có rất nhiều vết máu màu đen bám lên trên nền xi măng, dấu tay đẫm máu ở trên tường như tái hiện lại một người nào đó đang ra sức giãy giụa, cuối cùng là cảnh tượng bị kéo lê đi, ở chân tường cũng có một vài dấu vết lôi kéo.

Đối diện với cánh cửa sắt bị rỉ sét kia, vừa mới nãy có một bóng đen vụt qua.

Đường Nghiên Tâm suy đoán, đó là Boss khu vực vong linh.

Các thành viên có liên quan qua lại giữa các khu vực này rất có khả năng đều là người đã chết, hơn nữa còn không trở thành vong linh, dẫn đến sự vắng vẻ trong khu vực, chỉ có quản gia và tiểu thư Đen Trắng. Bỗng nhiên có chàng trai xuất hiện ở đây, vậy rất có thể là Boss khu vực.

Ba người đi ra đến cửa đều rất kinh ngạc.

Không phải là trong nhà quá đáng sợ và những chuyện đẫm máu đã xảy ra, mà là những chuyện kỳ lạ đầy trong phòng. Đây là căn phòng chứa đầy chữ viết, bao gồm quần áo của người con trai đang đứng trước bàn quay lưng về phía họ cũng toàn là những hàng chữ, hoặc to hoặc nhỏ, đủ loại màu sắc. May mà không phải là chữ giống con nòng nọc, vẫn có thể đọc hiểu.

- Ở trong nhà tôi xếp thứ bảy, bố mẹ và anh trai đều gọi tôi là tiểu Thất. Trên thực tế, tôi là con gái duy nhất của bố mẹ.

- Sau này tôi mới phát hiện ra, tôi là con trai.

- Bố mẹ đối với tôi rất tốt, theo đó tôi dần lớn lên, ông ấy cũng càng quan tâm tôi hơn. Hỏi han ân cần, chú ý từng li từng tí, thậm chí còn quan tâm đ ến tôi nhiều hơn cả anh trai.

- Người hợp với tôi nhất vẫn là chị dâu, người mẹ trong tưởng tượng của tôi chính là dáng vẻ giống như chị ấy, dịu dàng và lương thiện.

- Sau khi bố mẹ bị bệnh, họ bất thình lình dẫn tôi đến bên trong địa đạo, rồi nói với tôi một bí mật! Hóa ra mẹ của tôi là con gái tộc Vu, tôi sẽ kế thừa những học thuật của mẹ và học tập Vu thuật.

- Ánh mắt của anh trai khi nhìn tôi khiến tôi sợ hãi.

- Tôi không thể để anh trai dùng Vu thuật đi làm hại người khác, tôi nhất định phải ngăn cản anh ấy. Vì chính nghĩa, gi ết chết anh ấy cũng không đáng tiếc.

- Sau khi trở thành một vong linh, đối tượng tôi muốn bảo vệ sẽ biến thành vong linh.

- Tôi trao cho bọn họ sức mạnh của các quy tắc, bảo đảm an toàn tối đa cho bọn họ, cũng để cho bọn họ có thể có đủ thức ăn.

- Chấp niệm duy nhất của tôi chính là mong muốn tìm thấy thi thể của anh trai. Linh hồn của tộc Vu tồn tại nhờ vào cơ thể, chỉ cần cơ thể không bị hỏa táng, linh hồn của anh ấy có thể ra ngoài tàn sát người bừa bãi. Rốt cuộc cơ thể của anh ấy được giấu ở chỗ nào?

Wow! Chữ viết ngập tràn trong căn phòng là có ý gì? Thế giới nội tâm của Boss khu vực có phải đã trở thành một hàng rào thực thể? Là một loại năng lực của Boss khu vực, hay vốn dĩ anh ta chính là một cái máy bóc phốt?

Đường Nghiên Tâm: “Thất tiểu thư! Thất tiểu thư!”

Mặc chiếc áo choàng dài màu đen, người đàn ông có vóc dáng không cao vẫn đứng ở đó, bất động như bức tượng.

Đường Nghiên Tâm quyết định đổi cách gọi khác.

“Thiếu gia Nguyễn Nhị, thiếu gia Nguyễn Thập Nhị!”

Bả vai người kia khẽ run, vẫn không quay người lại.

Đường Nghiên Tâm đưa bàn tay vào trong phòng thử thăm dò, liền thấy trên tay xuất hiện một hàng chữ màu đen: Thân phận thật sự của tôi…

Cô vội rút tay về, Mosaic* có thể ngăn khán giả trong phòng livestream nhưng lại không thể khiến khách du lịch đến sau biến thành kẻ mù. Cho dù là Đường Nghiên Tâm, cũng không nắm chắc sẽ gi ết chết hết các du khách biết bí mật của bản thân… Điều đó chỉ có thể đảm bảo bí mật của bản thân không bị tiết lộ.

*Mosaic là trường phái nghệ thuật trang trí dùng mảnh nhỏ của các loại vật liệu ghép lại thành một thể thống nhất, ( hoặc là hiệu ứng làm mờ ảnh, che mặt).

Lộ Tầm Nhất: “Các em chờ ở bên ngoài, để anh vào xem xem.’’

Một bảo mẫu rực rỡ, vĩ đại, chính trực và làm mọi thứ có thể cho người khác, không giống như Đường Nghiên Tâm đ ến cả thân phận cũng có vấn đề, cũng không giống Tiêu Hữu Phàm người có vẻ như đã từng chịu đựng chấn thương tâm lý, chưa từng nói về những chuyện quá khứ, sợ người khác biết về quá khứ của mình.

Sau khi vào phòng, trên người Lộ Tầm Nhất cũng nhanh chóng bị bao phủ đầy chữ viết, trên má có vài dòng chữ nhỏ.

-Nơi an toàn bị tan vỡ, gia đình ly tán, nhiều lần tìm kiếm người thân nhưng chỉ tìm thấy những xác chết nối tiếp nhau. Tôi nhớ mẹ đã từng nói với tôi, cho dù gặp phải chuyện gì cũng cần phải cố gắng sống tiếp, tôi quyết định tìm đến vong linh xe buýt hoặc là tìm nơi an toàn giống như trong truyền thuyết nói. Chỉ cần tôi vẫn còn sống, người tôi yêu thương sẽ không có cái chết thật sự. Tôi sẽ thay thế bọn họ rời khỏi địa cầu, đi xem thế giới bên ngoài địa cầu kia.

-Đường Đường vẫn còn là một đứa trẻ, với tư cách là một người trưởng thành tôi cần phải chăm sóc tốt cho em ấy.

-Trong lòng tôi, tiểu Tiêu giống như là em trai vậy. Tôi vô cùng lo lắng, cơ thể của em ấy đã thoát khỏi sương mù ở quá khứ, nhưng tinh thần vẫn ở trong vực thẳm bóng tối. Điều này có thể sẽ không ảnh hưởng đến việc vượt qua cấp độ, nhưng sẽ khiến em ấy có cuộc sống không hạnh phúc.

Nhìn thấy những câu nói này, Tiêu Hữu Phàm sững sờ.

Lộ Tầm Nhất đã đi đến bên cạnh người đàn ông, nhẹ nhàng vỗ lên vai anh ta. Người đó ngoảnh đầu lại, từ góc độ của Đường Nghiên Tâm hai người họ không nhìn thấy tướng mạo của người đó, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt của Lộ Tầm Nhất để phân tích ra dung mạo của đối phương. Nhất định là rất đẹp và để lại ấn tượng, đủ để làm cho một người đẹp trai như Lộ Tầm Nhất ngạc nhiên, thậm chí còn không di chuyển ánh mắt.

Trong cuộc sống thực tế, dung mạo có đẹp cũng không đến nỗi thật sự khiến người ta không thể bình tĩnh lại.

Tiêu Hữu Phàm gọi một cách lo lắng: “Anh Lộ! Anh Lộ!”

Quá bất thường, Lộ Tầm Nhất vậy mà lại không trả lời bọn họ. Ánh mắt mới chỉ vừa chạm với người đàn ông đó, cả người anh ấy giống như bị hóa đá. Anh ấy đã duy trì động tác vỗ vai một lúc lâu rồi.

“Anh Lộ, em qua đó đây!”

Tiêu Hữu Phàm bất chấp khó khăn lao đến, nắm lấy hai người họ rồi kéo ra ngoài. Trong quá trình ấy, cơ thể đương nhiên cũng lộ ra những hàng chữ với kích cỡ khác nhau.

Đường Nghiên Tâm đứng ở cửa đọc, cô không có hành vi cao thượng như bịt mắt lại, Lộ Tầm Nhất có lẽ sẽ che mắt lại không nhìn bí mật của Tiêu Hữu Phàm.

Cô xem thì xem, nhưng không cho phép du khách đến đây xem nó.

Song đao biết tâm ý của cô, bay lơ lửng trong không trung nhìn với ánh mắt háo hức, nếu như tầm mắt của ai dám nhìn về phía thân hình của Tiêu Hữu Phàm, vậy thì phải coi chừng! Có nguy cơ máu sẽ bắn tung tóe tại chỗ. Mạnh mẽ như vậy, làm cho các du khách vội vàng trốn tránh.

Áo Tang lẩm bẩm hai câu: “Cô ta quá hống hách, bên trong cũng không phải chỉ có mỗi bạn đồng hành của cô ta, biết đâu còn có sự tồn tại của Boss khu vực vong linh. Tôi không có hứng thú đối với bí mật của các du khách khác, chỉ là có hứng thú với bí mật của Boss khu vực thôi cũng không được à?”

Chị của Áo Tang, người phụ nữ có bí danh là Kiệu Hoa vội bịt miệng anh ta lại.

“Em bị sao vậy, một chút năng lực cũng không có?”

Kiệu Hoa rất tức giận.

Đường Nghiên Tâm còn không thèm nhìn hai chị em bọn họ.

– Bảy tuổi đã thức tỉnh năng lực thiên phú, tôi bị người mà mình gọi bằng bố gửi đến một viện nghiên cứu bí mật dưới lòng đất của nơi an toàn.

-Những cách “nghiên cứu” ác quỷ đó khiến tôi từng giây từng phút đều phải chịu sự đau đớn cực lớn, sau khi phát hiện không có cách nào nhân bản được năng lực thiên phú của tôi, bọn họ bắt đầu buôn bán thông tin bằng cách sử dụng năng lực thiên phú của tôi để đạt được tiền tài và địa vị. Một khi tôi phản kháng, họ chỉ cần trói tôi vào giường, không cho ăn uống và không cho phép tôi hoạt động. Trong một khoảng thời gian dài, bọn họ dùng cách này tra tấn thể xác và tinh thần của tôi.

– Cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội trốn thoát…

Tiêu Hữu Phàm đã đưa người ra ngoài, phần sau không kịp hiện ra hết.

Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không quan tâm đ ến đồng đội, cô không cảm nhận được sự bối rối của đồng đội. Tình huống hiện tại không thích hợp trêu chọc, nếu không thì hai má Tiêu Hữu Phàm sẽ không chỉ đỏ lên đơn giản như vậy. Khó hiểu nhất là khi Đường Nghiên Tâm nhìn thấy những điều này, cậu ta không tức giận vì xấu hổ, nhiều nhất chỉ cảm thấy không có thể diện và hơi lúng túng… Nhưng cậu ta đã mất thể diện rất nhiều lần khi ở trước mặt Đường Nghiên Tâm rồi, sự xấu hổ đã mất đi đủ để đạt được khả năng miễn dịch kỳ lạ.

“Này, tỉnh táo lại đi!”

Đường Nghiên Tâm nắm lấy ống tay áo của Lộ Tầm Nhất, nhận ra ánh mắt của anh ấy dần dần bắt đầu có tiêu cự, lúc này mới nói một cách xấu xa: “Chỉ vào trong bắt một người mà thôi, anh cũng quá vô dụng rồi.”

Người đàn ông mảnh khảnh dịu dàng ngẩng đầu lên, dung mạo khiến người ta phải kinh ngạc lộ ra trước mặt mọi người. Anh ta trắng giống như từ lúc sinh ra vẫn chưa từng bị ánh nắng chiếu vào, đôi mắt đen xịt dại ra nhìn chằm chằm vào Đường Nghiên Tâm, lời nói cũng giống như dung mạo của anh ta đều khiến người ta phải kinh hãi.

“Tôi không phải người bình thường, tôi là Boss khu vực vong linh.”

Đường Nghiên Tâm ngay lập tức cười ra tiếng: “Thì sao? Ngươi cảm thấy anh ấy đã làm rất tốt rồi, giúp anh ấy đúng không?”

“Anh ta… tôi là nói đồng đội của cô, anh ta là một người rất tốt.”

Boss khu vực như thể sợ cô không tin, nhấn mạnh nói: “Tôi biết quá khứ của anh ta, Hũ Tro Cốt này từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng làm chuyện gì đáng xấu hổ, là người tốt có một không hai.”

Đường Nghiên Tâm nhướng mày: “ Fresh, Boss khu vực vong linh đã trao cho anh tấm thẻ người tốt rồi!”

Lộ Tầm Nhất xấu hổ sờ mũi.

Từ khi bắt đầu biết thân phận thật sự của người đàn ông mảnh khảnh, các du khách lùi về sau giống như ong vỡ tổ, nếu không phải sợ hãi trốn vào phòng thì không còn chỗ nào để thoát, chỉ muốn đóng cửa lại để giảm bớt sự sợ hãi. Du khách bình thường đều sợ Boss khu vực, ngược lại với sự nhút nhát chậm chạp của người mới, không hiểu sự kh ủng bố của Boss khu vực vong linh, thì nỗi sợ chỉ là hùa theo số đông mà thôi. 

Nói rằng bị Boss khu vực dọa sợ, không bằng nói là bị thái độ như gặp kẻ thù đáng gờm của các du khách dọa sợ.

Vị Boss khu vực không nhìn ra được giới tính này có thể được gọi là kẻ lập dị trong số các Boss khu vực khác, hắn ta chủ động dò hỏi: “Các người đến đây là muốn nhận được cái gật đầu đồng ý của tôi, để mở được tủ trưng bày, rồi rời khỏi khu vực phải không?”

Các du khách: “…” Boss khu vực này hình như hơi yếu, bộ dạng còn siêu dễ nói chuyện.

Đường Nghiên Tâm: “Đúng, anh có thể cho phép tôi mở tủ trưng bày bên trong sảnh tròn có chứa đôi giày thêu của con gái họ Vu không?”

Boss khu vực: “Cô có thể mở nó, tôi cho phép tất cả mọi người mở nó.”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi xác nhận lại một lần nữa, anh lấy thân phận người nhà họ Nguyễn để nói ra câu này đúng không?”

Boss khu vực giống như không còn cách nào khác, như một con cừu lớn bị thuần hóa, gật đầu một cách ngoan ngoãn.

“Đúng vậy, tôi lấy thân phận người nhà họ Nguyễn cho phép các người mở tủ trưng bày có chứa đôi giày thêu của con gái họ Vu, đó là đường đi duy nhất để du khách có thể rời khỏi khu vực, dựa theo cách nói của các người, thì nên gọi là lối ra đúng không? Hy vọng các người có thể rời khỏi khu vực trong yên bình, tuyệt đối không được làm hại tôi.”

=…=

[Chữ trên người tiểu Tiêu đều bị mosaic, làm cho sự tò mò của tôi không cách nào đặt xuống được. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết quy luật ẩn hiện của mosaic. Trong lòng có vô số điều muốn nói: Nhóm ba người có thể gọi là tiểu đội mosaic!]

[Cách gọi này quá áp đặt, hình ảnh của anh Lộ không bị mosaic! Gọi là tiểu đội mosaic không phải là có ý gạt bỏ anh ấy sao?]

[Fresh, Boss khu vực vong linh trao cho du khách tấm thẻ người tốt!]

[Điều này có được coi là thành tựu tối thượng của cha Thánh?]

[…Tôi bị chọc cười bởi một số điều kỳ lạ.]

[Đường Đường và anh em sắp thành công vượt qua cấp độ, các bình luận đều lộ ra vẻ vui mừng!]

[Trước đó thật sự siêu lo lắng… thở phào một hơi.]

[Thật sự có thể vượt qua cấp độ không? Mọi người không cảm thấy Boss khu vực quá yếu đuối sao? Yếu một cách kỳ lạ, yếu đến mức không thể tin được.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.