Không biết nên gọi hắn ta là “Thất tiểu thư” hay là Boss khu vực nữa, thật ra không giống chủ khu vực “thiếu gia Nguyễn Thập Nhị” nữa, không có chút khí chất vương bá mà chủ khu vực vong linh nên có nào cả. Các du khách từng trải sợ hắn ta không phải là sợ hãi khí thế trên người hắn, mà là sợ thân phận đủ khiến người khác hốt hoảng của hắn ta. Đây cũng là lý do vì sao người mới không cảm thấy hắn ta kh ủng bố lắm….. thoạt nhìn hắn ta chỉ là một chàng trai mỏng manh yếu đuối mà thôi, không có phẩm chất của kẻ mạnh.
Đường Nghiên Tâm trầm ngâm nhìn hắn ta, nhạy bén nhận thấy sự thay đổi của các du khách từng trải. Sự sợ hãi dần dần biến mất, bọn họ trở nên kích động. Ai mà chưa từng mơ ước có được Trái Tim Vong Linh đâu? Hiện giờ trông coi tiền bạc châu báu không phải con rồng khổng lồ, mà là một chú cừu nhỏ, ai có thể đè nén tham lam đang không ngừng tăng lên trong lòng chứ?
“Anh theo tôi lên!”
Đường Nghiên Tâm không chạm vào thiếu gia Thập Nhị, nhưng mệnh lệnh truyền xuống lại không cho phép từ chối.
“Được thôi, Đường tiểu thư. Xin cô yên tâm! Tôi đã từ trong ký ức hai người bạn của cô biết được chỗ lợi hại của cô, tuyệt đối không dám chống đối lại cô đâu. Chỉ cần có thể sống sót, tôi có thể vứt bỏ bộ phận cơ thể……”
Đường Nghiên Tâm xoay người, không hề khách sáo nói: “Anh có thể yên lặng chút được không?”
Thập Nhị lộ ra biểu cảm sợ hãi đúng lúc: “Đương nhiên có thể, dù sao ở trong lòng cô thì tôi cũng chẳng khác nào một miếng bít tết biết nói chuyện cả…… Chẳng lẽ tuân theo ý muốn của cô không phải lựa chọn duy nhất của tôi à?”
“Biết rồi thì câm miệng lại đi!”
Đường Nghiên Tâm hiểu, Boss khu vực là thật sự biết bản chất của cô. Nếu như những lời này đổi cách hiểu khác…… tuyệt đối không phải là xin tha, mà là uy hiếp. Gặp phải một “Du khách” ăn sạch sẽ không để lại đường sống cho vong linh, cho dù là cừu nhỏ cũng phải biết rằng, từ bỏ chống cự không khác nào tự sát tại chỗ cả.
Có lẽ chủ khu vực không ngừng yếu thế là có ý đồ khác.
Nhìn xem! Du khách đầu óc không tỉnh táo sợ là đã tin hắn ta thật sự vô hại.
Cuối hành lang tối tăm lộ ra chút ánh sáng. Trước khi rời khỏi đường hầm, Đường Nghiên Tâm kéo tay áo của hai người Lộ Tầm Nhất, khiến bọn họ cúi đầu xuống, nhanh chóng nói một câu ở bên tai bọn họ.
Lộ Tầm Nhất: “Được, anh biết rồi.”
Tiêu Hữu Phàm cũng không hỏi thêm nguyên do, chỉ gật đầu.
Bên ngoài là ban ngày, mấy ô cửa sổ hình tròn trên đỉnh Nguyễn Thất Quán có thể đón ánh sáng, vừa đúng lúc có một tia sáng chiếu vào bên cạnh cửa hầm, như là đang thêm vinh dự vì thắng lợi sắp tới của các du khách.
Áo Tang chợt đẩy hai người mới một cái: “Đi đến tủ trưng bày bên cạnh, kéo cửa kính ra! Mau lên.”
Vẻ mặt hai người mới mờ mịt, tối hôm qua tận mắt chứng kiến tình cảnh Bươm Bướm Sắc Màu chết thảm, trong lòng sợ hãi, theo bản năng đưa ánh mắt cầu cứu vào trụ cột tâm hồn là Lộ Tầm Nhất.
Lộ Tầm Nhất tất nhiên sẽ không ngồi yên không quan tâm, ban đêm khi anh bị ma quỷ đánh úp, Mõ đã từng ra cửa xem qua…… Tuy rằng không thật sự giúp đỡ được, nhưng người mới có thể làm như vậy đã rất không dễ dàng rồi.
Không chờ Lộ Tầm Nhất ra tay, Đường Nghiên Tâm không hề sốt ruột đặt đao xương lên cổ Áo Tang.
“Anh đi mở cửa!”
Áo Tang:???
Đường Nghiên Tâm: “Tôi bảo anh mở cửa tủ trưng bày ra, không nghe thấy à? Anh có thể sai bọn họ, thì tôi không thể sai anh chắc? Bây giờ, lập tức mở cửa cho tôi, còn do dự nữa tôi sẽ làm cho đầu anh tách khỏi cơ thể đấy.”
Kiệu Hoa nhìn thấy con dao kề trên cổ em trai liền cảm thấy cả người nhũn ra, vội vàng kêu lên: “Đừng kích động! Em Đường đừng kích động. Em trai tôi không biết ăn nói, cũng không có đầu óc có thể làm tốt chuyện gì. Tôi tới mở cổng, tôi đi thay hắn. Em đừng nôn nóng!”
Giây phút này mở cổng ra, nguy hiểm gần như bằng không. Nếu không phải Áo Tang bỗng nhiên nổi điên, Đường Nghiên Tâm đã tự mở cửa rồi.
Kiệu Hoa không hề do dự, một phát kéo cửa tủ trưng bày thủy tinh ra, ánh sáng màu xanh quen thuộc mang theo hy vọng vội vã hiện ra.
Đúng vào lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra. Đường Nghiên Tâm rất rõ ràng, trong các du khách đã có người nảy sinh ý muốn cướp Trái Tim Vong Linh, đây là chuyện thường tình, một du khách xuất sắc thì cần có tinh thần mạo hiểm. Trước đó khi cổng ra còn chưa thật sự được tìm thấy, du khách có IQ đều sẽ không động tay động chân.
Đó dẫu sao cũng là chủ khu vực vong linh, hậu quả thất bại không ai có thể gánh vác nổi.
Khi có đường lui, mạo hiểm có vẻ có ý nghĩa.
Nhưng cô cũng không ngờ tới, người đầu tiên ra tay sẽ là Bạch Cầu. Bạch Cầu, Dưa, Kéo và Cái Chiếu tạo thành đội bốn người có thể nói là số phận nhiều chông gai, nhưng Cái Chiếu và Kéo lần lượt tử vong, khiến tinh thần người còn sống luôn căng thẳng. Đứng bên bờ vực sống chết, cũng có thể kiểm tra tình cảm giữa đồng đội.
…… Bốn người này ấy à! E là không có tình cảm quá sâu nặng.
So sánh với Dưa sôi nổi, Bạch Cầu trầm mặc đến mức dường như không có cảm giác tồn tại.
Chính một người tàng hình như vậy ra tay, mới khiến người khác kinh ngạc. Chủ khu vực vong linh đẩy cái là ngã, thấy đao là ngất, không có tí sức phản kháng nào, yếu tới mức khiến trước khi Bạch Cầu ra tay phải làm đủ kiểu xây dựng tâm lý cũng phải giả ngốc trong phút chốc.
Áo Tang và Kiệu Hoa chậm hơn anh ta một bước.
Hai chị em sẽ ra tay, Đường Nghiên Tâm đoán được. Hành động vừa rồi của Áo Tang có vẻ hơi uổng công vô ích, rõ ràng là vì để đạt được mục đích nào đó mà cố ý giả bộ bá đạo. Hiện tại xem ra, lúc đó anh ta chắc là đã đặt thứ gì đó trên người chủ khu vực…… năng lực thiên phú của anh ta chắc chắn có điểm đặc biệt.
Đường Nghiên Tâm căn bản không có ý tham gia cuộc chiến, cô cảm thấy những người này nhất định là bị ma ám rồi, chỉ nhìn thấy chủ khu vực trước mắt mà quên mất quy tắc thứ năm: Xin đừng tấn công bọn ta ở trạng thái bình thường…… ý chỉ là người trong nhà, bao gồm người hầu này và chủ nhân nhà họ Nguyễn.
Lời này là quy tắc quản gia thêm vào phía sau.
Du khách và vong linh là địch của nhau, không cho phép du khách tấn công vong linh chẳng phải là kêu các du khách chờ chết? Quy tắc này không phải tuyệt đối, mà là có điều kiện.
Bốn chữ “Trạng thái bình thường” rất quan trọng.
Cái gì là trạng thái bình thường?
Chủ khu vực có lẽ thật sự không phải một vong linh giỏi chiến đấu, cổ tay mảnh khảnh đó của hắn ta trắng đến mức dường như trong suốt…… Cho dù là ai cầm cũng có thể dễ dàng bẻ thành hai đoạn.
Đáng tiếc, năng lực chiến đấu không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá thực lực mạnh yếu, “Nhà của Thất tiểu thư” rõ ràng là khu vực đặc biệt, đặc biệt ở chỗ chủ khu vực chia hiệu lực của quy tắc cho vong linh bên dưới. Hắn ta không phải là chủ khu vực tối cao, còn coi chính mình thành người cần phải bảo vệ vong linh.
Tạo nên tình cảnh gian nan của các du khách, cũng tạo nên tình trạng cấm bạo lực kỳ lạ.
Người Đường Nghiên Tâm dán mắt vào là quản gia sau khi bọn họ đi lên từ lối đi bí mật, vẫn luôn ở tiền sảnh ló đầu ra nhìn. Người phụ nữ nhạt nhẽo này luôn để một vẻ mặt, giống như giáo viên chủ nhiệm bắt được trốn học, không bỏ qua cho bất kỳ một du khách nào muốn vào phòng. Bà ta có một hành vi rất đặc biệt, trong mấy ngày chung sống với các du khách, cô ta chưa từng thật sự bước vào Nguyễn Thất Quán.
Tiền sảnh chính là tuyến phạm vi hoạt động của bà ta.
Đường Nghiên Tâm cũng không cần đi đến bên cạnh bà ta, trước lúc Kiệu Hoa mở tủ trưng bày ra, song đao đã lặng lẽ nhắm vào đường lui của bà ta. Hiện giờ đang ở sau lưng cô ta, khiến cho bà ta bước vào sảnh hình tròn.
Quản gia chải chuốt đầu tóc cẩn thận lập tức dựng lên, đầu sưng to gấp hai lần ban đầu, tròng mắt lồi ra ngoài, dường như sắp rớt ra khỏi hốc mắt vậy. Làn da nhanh chóng thối rữa, lộ ra mỡ màu vàng trắng, bộ dạng vô cùng kinh khủng.
Oaaa, thì ra đây chính là trạng thái không bình thường!
Đường Nghiên Tâm ngửi thấy một mùi vị của vong linh làm người ta mê say, cô đã mấy ngày rồi không ngửi thấy mùi vị của vong linh sống, giờ phút này hai mắt xanh lè, còn đáng sợ hơn bộ dạng kinh khủng của quản gia vài phần.
Lộ Tầm Nhất chú ý tới tình hình chiến đấu của hai bên, không quên kêu hai người mới đang há hốc mồm nhanh chóng rời đi. Trận chiến bên dưới không phải là nơi bọn họ có thể tham gia vào, muốn giữ mạng thì chạy ngay đi.
Người mới cũng biết giờ phút này không phải thời điểm tốt để nói chuyện, nhanh chóng chui vào cổng ra.
Hai người ra ngoài đầu tiên lại toàn là người mới, thật là chuyện lạ hiếm gặp mà! Ngược lại là các du khách từng trải cảm thấy có thể chiếm được tiện nghi, không muốn rời đi ngay. Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã biến mất, bởi vì người đầu tiên làm bị thương chủ khu vực, Bạch Cầu thành công chém một nhát ở trên ngực chủ khu vực đã xảy ra chuyện.
Bạch Cầu bị Kiệu Hoa đẩy ra, bỗng nhiên cả người run rẩy, cơ thể giống như bị một đôi tay lớn vô hình ấn lên sàn nhà, tứ chi giãy đạp vô nghĩa một lúc cũng không thể bò dậy. Hơn nữa hắn ta vẫn luôn chui vào đũng qu@n, chân duỗi về phía sống lưng, càng ngày càng giống như muốn cuộn bản thân thành một hình cầu vậy.
Ban đầu, hai chị em chiếm được vị trí tốt đều cho rằng hắn ta đang sử dụng năng lực thiên phú đặc biệt, hoặc là nói hai người cũng chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại. Cho đến khi xương cốt hắn ta gãy, phát ra âm thanh nặng nề, đến lúc cổ hắn ta bị bẻ cong, hai mắt trắng dã.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, Bạch Cầu đã biến thành một quả “Cầu thịt”. Thật ra không ngay ngắn lắm, chỉ là hình cầu đại khái thôi, Bạch Cầu vẫn còn có thể giữ lại một hơi thở. Nhưng quy tắc của khu vực dường như có yêu cầu cao đối với thành phẩm, hắn ta dần dần bị ép thành một quả cầu tròn trịa, không còn tiếng động.
Dưa hét lên một tiếng, xông về phía cổng ra.
Hắn ta đi đầu, Kiệu Hoa và Áo Tang chậm một bước. Hai chị em mới là người sợ hãi nhất, vết thương bọn họ gây ra trên người chủ khu vực, còn nghiêm trọng hơn của Bạch Cầu. Đoán được nguyên nhân chết của Bạch Cầu, làm sao không sợ cho được. Kiệu Hoa đứng trước sống chết lùi về sau một bước để em trai chạy trước…. mặc kệ trong khu vực có quy tắc gì, rời khỏi khu vực đều không tồn tại nữa.
Kiệu Hoa dừng ở phía sau hai tay đã nắm lấy mép của tủ trưng bày, một chân bị cây đao vô hình chém đứt, vẻ mặt đau đớn đến mức biến dạng, không còn sức lực chui vào nữa. Lộ Tầm Nhất sử dụng thuật trị liệu cho cô ta, giúp cô ta một tay.
Luồng sức mạnh này giúp Kiệu Hoa thành công chui vào cổng ra.
Tiêu Hữu Phàm cảm thán: “Nếu người bị thương là em trai, chị gái chắc chắn sẽ không vứt bỏ hắn. Còn người bị thương là chị gái thì khó nói…… Vừa nãy lúc em trai chui vào cổng ra hoàn toàn không nhớ phải quay đầu lại nhìn chị gái một cái.”
Lộ Tầm Nhất im lặng, trong lòng anh biết điều Tiêu Hữu Phàm nói là đúng. Cho dù là thuật trị liệu của anh cũng không thể làm phục hồi chi gãy, kỹ thuật chữa bệnh của khu phục vụ cũng không đạt được tới trình độ này. Trước khi rời khỏi trái đất, chị gái Kiệu Hoa cũng chỉ có một chân để dùng thôi.
Hai người nghe theo phân phó…. nhìn chủ khu vực, không cho hắn ta rời đi. Nhất định đừng động tay động chân với hắn ta, đừng làm tổn thương hắn ta.
Bên cạnh, Đường Nghiên Tâm đã tra hỏi xong quản gia, bức điên nó đồng thời cũng có được đáp án phỏng vấn. Trong khu vực lúc này đã không còn du khách khác, có thể không cần kiêng dè giết vong linh rồi đóng gói lại.
Vong linh cần bảo vệ bị giết trước mắt mình……
Hai mắt của chủ khu vực cừu nhỏ đỏ rực, cuối cùng hiện ra trạng thái không bình thường.
=……=
【 Lượng tin tức lớn ghê……】
【 Vốn tưởng rằng chủ khu vực cừu nhỏ sẽ chịu đau đớn, kết quả là du khách như hổ dữ rơi vào bẫy. 】
【 Thất tiểu thư hoàn toàn không giống với những chủ khu vực diêm dúa đê tiện khác, bước đi là con đường trà xanh mưu mô, đủ lừa người. 】