Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 85: Nhà Thất tiểu thư (hoàn)



Đường Nghiên Tâm không thể xác định được mức độ khác thường của Boss khu vực, không dám lập tức động thủ với hắn ta, mà là bắt “tiểu thư Đen Trắng” Vu Tiểu Manh đang ẩn náu. Boss khu vực bị phát hiện, cho dù mục đích là hít drama hay lo lắng cho anh ta, vong linh có tư duy độc lập đều sẽ ở gần đó quan sát.

Thực sự là món hời cực lớn cho Đường Nghiên Tâm!

Nguyên nhân đứa trẻ được các du khách gọi với biệt danh là tiểu thư Đen Trắng, đại khái là do cô ta chỉ mặc đồ hai màu đen trắng, ngay cả trong phòng cũng chỉ có màu đen và trắng, cả người giống như nhân vật trong bức tranh thủy mặc, không hề hợp với màu sắc rực rỡ của Nguyễn Thất Quán.

Để đối phó với đứa trẻ này, thì có hai cách. Cách thứ nhất chính là điều mà Đường Nghiên Tâm đang làm, dùng màu sắc khác để làm bẩn sự thuần khiết của màu đen và trắng, chỉ cần tìm thuốc màu ở bên trong biệt thự rồi phun lên chiếc váy trắng tinh. Gần như là ngay lúc phun màu lên, quần áo màu trắng của đứa trẻ liền biến thành màu đen, còn cái dây ruy băng màu đen quấn ở trên tóc giống như rong biển thì biến thành màu trắng.

Nhưng hai màu này không thực sự ổn định, liên tục thay đổi màu sắc, còn không ngừng phủ lên những màu sắc khác nhau. Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, tím, tiểu thư Đen Trắng sinh động như chiếc đèn lồ ng di động. Đường Nghiên Tâm chỉ phun lên cô ta mỗi hai màu xanh đỏ, không nghĩ sẽ thay đổi thành nhiều màu sắc như thế.

… Cũng không ngờ đến cách thức này thật sự hữu ích.

Ngay sau đó, áo sơ mi của tiểu thư Đen Trắng với đôi mắt đỏ thẫm bất ngờ nổ tung. Mái tóc dày và dài rụng xuống chỉ còn lại một vài sợi tóc dán sát vào da đầu, đôi mắt lồi ra, gần giống hệt như bà quản gia khi nổi điên, chỉ là hình dạng nhỏ hơn.

Thiếu gia Thập Nhị nhìn thấy một màn như vậy để lộ ra vẻ mặt hung dữ, tưởng chừng như nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Cô mau thả cô ấy ra, có gì thì nhằm vào tôi này!”

Nếu không phải Tiêu Hữu Phàm và Lộ Tầm Nhất sử dụng hết tất cả sức lực của bản thân để ngăn cản hắn ta, thì sợ rằng hắn đã chạy đến trước mặt Đường Nghiên Tâm, cứu lấy vong linh hắn ta phải bảo vệ.

Đường Nghiên Tâm nhướn mày: “Anh vẫn không hiểu sao? Tôi đang nhằm vào anh đấy, anh mới là thành phần có giá trị nhất! Tôi còn tưởng vừa rồi anh đã biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ thức ăn đã tới miệng, cũng giống như anh sẽ dùng hết sức để giữ chân du khách. Mọi người đều không dễ dàng, đều vì kiếm miếng ăn. Tôi đối phó với cô ta trước, cũng vì để anh có thể phát điên nhanh hơn. Anh dứt khoát một chút, trực tiếp hóa điên là được. Cũng tránh cho Vu Tiểu Manh… Đây là tên của cô ta phải không? Tránh cho cô ta chịu khổ.”

Thiếu gia Thập Nhất đau khổ nói: “Hiện tại tôi đã trong trạng thái bất thường… Tôi thề sẽ không phản kháng, cô ăn tôi rồi thì hãy tha cho bọn họ đi!”

Đường Nghiên Tâm: “Chiêu này đã dùng một lần rồi, lần trước khi anh dùng đã biết là không lừa được tôi. Đổi thang mà không đổi thuốc*, tôi có thể bị lừa sao? Haizz!”

*换汤不换药: Tuy thay đổi hình thức nhưng lại không thay đổi nội dung.

Những lời phát ra từ miệng hắn ta, một chữ cũng không thể tin.

Cái gì mà đã ở trong trạng thái bất thường, trước kia hắn ta còn nói bản thân rất yếu để cho du khách đừng làm hại hắn ta. Kết quả vốn là đang dụ dỗ du khách, chỉ là chưa nói toẹt ra: Các người mau đến giết tôi đi!

Tiêu Hữu Phàm khẽ nói: “Sao tôi càng nghe càng cảm thấy, tôi mới chính là nhân vật phản diện! Lẽ nào chúng tôi không phải là những hộp cơm hộp đáng thương xâm nhập vào lãnh địa của lũ ma quỷ sao? Ngược lại sao lại giống như bọn cướp đột nhập vào trong nhà đốt, giết và cướp vậy. Ồ, có lẽ tôi nên khuyên Đường Đường bớt nói những lời về bệnh mất trí.”

Lộ Tầm Nhất nhắc nhở cậu ta: “…Những lời em nói, hình như Đường Đường đã nghe thấy hết rồi.”

Tiêu Hữu Phàm rùng mình, khí phách nói to: “Lấy đâu ra nhân vật phản diện đứng đắn, thế giới của vong linh chỉ có cá lớn nuốt cá bé.”

Lúc này cảm giác bất an mới biết mất.

Khi bắt đầu chất vấn Đường Nghiên Tâm đã bắt gặp phiên bản phát điên của Vu Tiểu Manh, nhìn vào lòng bàn tay. Ôi, mới câu hỏi đầu tiên đã hơi quá đáng rồi.

“Vu Tiểu Manh, nghe nói cô là một thiên tài! Vậy xin hỏi điểm tệ nhất của cô là gì?”

Vu Tiểu Manh: “Aaaaaaa…”

Đường Nghiên Tâm dùng những lời đe dọa cộng thêm dụ dỗ, thậm chí còn mang thiếu gia Thập Nhị ra đe dọa cô ta. Cuối cùng cũng khiến cho đứa trẻ khuất phục nói ra, điều cô ta không am hiểu nhất là trò chơi chữ. Kết quả khi thấy câu hỏi chất vấn thứ hai, đến cả kiểu người vô tình như Đường Nghiên Tâm cũng không nhẫn tâm như vậy, những kẻ tham ăn trong số các vong linh cũng cảm thấy hơi quá đáng, thậm chí còn khó có thể chịu đựng được.

“Câu hỏi thứ hai, Vu Tiểu Manh là một đứa trẻ học lệch nghiêm trọng, tôi có một câu đố chữ muốn để cô đoán…”

Vu Tiểu Manh trợn tròn mắt, đầu đập xuống sàn nhà cứng rắn, không còn cử động nữa, cũng không nói gì. Dáng vẻ thẳng đứng như đang chờ chết, thể hiện rõ sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi của Đường Nghiên Tâm.

Ôi!

Đường Nghiên Tâm chỉ có thể giải quyết cô ta, sử dụng năng lực đóng gói. Lấy được món bánh hình tròn, ngửi có mùi vị ngọt ngào, còn có mùi thơm của hoa quả. Còn chưa nếm thử, trong lòng đã có đáp án, đây chắc là món ăn được gọi là bánh táo.

Nhắc đến táo, trong miệng cô như ứa ra nước chua, xác thực là có chút bóng ma tâm lý. Táo xanh Phùng Tư Ý hóa thành cũng quá chua quá chát, thực sự là một sản phẩm bị lỗi trong số các thực phẩm. Vì để không lãng phí thức ăn, cô vẫn kiên trì ăn hết.

Hiện tại các món ăn có liên quan đến táo, không tránh khỏi việc không được hoan nghênh ở chỗ của cô.

Vì vậy, Đường Nghiên Tâm không lập tức nếm thử.

Nhìn thiếu gia Thập Nhị cả người đang run rẩy, cô rời khỏi Nguyễn Thất Quán với vẻ mặt lạnh lùng, đi vào hành lang dẫn đến biệt thự, ở đây có rất nhiều bức tranh vẽ mỹ nữ.

“Đừng… đừng làm như vậy!”

Thiếu gia Thập Nhị biết Đường Nghiên Tâm chuẩn bị làm gì, nhưng chỉ có thể phát ra những lời nói yếu ớt vô ích, lại không thể ngăn cản được cô. Quy tắc thực ra khá công bằng, nó ảnh hưởng bởi hai phía. Trước đây, các vong linh dựa vào quy tắc để sắp đặt cạm bẫy, không chút nể nang cướp đi sinh mạng của du khách,  khiến cho những kẻ xâm nhập phải bối rối run lẩy bẩy. Còn bây giờ, Đường Nghiên Tâm biết các quy tắc, hiểu rõ các quy tắc, vong linh giống như hổ bị mất đi móng vuốt, không còn cách nào khác ngoài vươn cổ để đợi hành quyết. 

Ai đang chiến thắng đều không muốn thu tay lại, cho dù là thiếu gia Thập Nhị thật sự nghe theo hay rơi vào trạng thái bất thường. Đường Nghiên Tâm cũng sẽ không buông tha cho bất kì một vong linh nào trong khu vực. Chỉ cần có đủ thời gian đóng gói, chỉ cần có cơ hội.

Linh hồn ẩn náu trong bức tranh lần lượt bị bắt, xếp thành hàng tiếp nhận chất vấn, lại bị Đường Nghiên Tâm đang đói nuốt chửng.

Từ Nguyễn Thất Quán chỉ có thể nghe thấy âm thanh bên trong hành lang…

“Đường Đường, hắn ta hoàn toàn hóa điên rồi!”

Là tiếng của Lộ Tầm Nhất.

Đường Nghiên Tâm nhanh chóng bắt được linh hồn ở trong hai bức tranh cuối cùng, sau đó vội đến Nguyễn Thất Quán. Cho dù là vong linh Boss khu vực không giỏi chiến đấu thì vẫn là vong linh Boss khu vực, không thể khinh thường. Cho dù hắn ta có đem sức mạnh của các quy tắc chia cho các vong linh bên trong khu vực, thì hắn ta vẫn được coi là thần trong khu vực.

Một khi cuồng bạo, Buff bình tĩnh của Lộ Tầm Nhất vẫn có tác dụng hạn chế đối với hắn ta.

Đường Nghiên Tâm xông lên dùng một chân đạp bay Boss khu vực, Boss khu vực từ khi gặp mặt vẫn luôn không động thủ lại chủ động làm hại người khác, đủ để khiến cho mọi người tin tưởng hắn ta thật sự đang ở trong “trạng thái bất thường”. Suy cho cùng cũng là đại Boss, tác dụng phát điên không đến nỗi khó coi lắm, sắc đẹp ở thời hoàng kim vẫn coi như là giữ lại được, chỉ là cả người có thêm những hoa văn kỳ quái màu xanh giống như hình xăm.

Những hoa văn này có thể trở thành những tấm khiên, Boss khu vực không giỏi chiến đấu gần như chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, nhưng khi những tấm khiên xuất hiện, hắn ta sẽ lao về phía Đường Nghiên Tâm, cũng có thể mang đến một vài tổn thương. Đánh nhiều lần vào một tấm khiên là có thể phá vỡ tấm khiên đó, chỉ là hơi lãng phí thời gian.

Đánh bại Boss khu vực chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đao do Tùng Cách điều khiển có mối liên kết với Đường Nghiên Tâm, ngay cả việc bố trí bẫy tơ cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Qua hai mươi mấy phút, Boss khu vực với đôi mắt đỏ thẫm bị chém xuống đất, mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.

Đường Nghiên Tâm ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, trong lòng gào thét, mang theo một chút thất vọng hỏi: “Cảm giác bây giờ của anh như thế nào? Vui không?”

Boss khu vực: “…”

Tiêu Hữu Phàm ở bên cạnh che mặt, trong một khoảnh khắc nào đó cảm thấy Boss khu vực thật đáng thương.

Ngay cả việc quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của Lộ Tầm Nhất cũng hiếm khi vượt ra khỏi tầm kiểm soát…

Đường Nghiên Tâm dự đoán Boss khu vực tuyệt đối không thể trả lời câu hỏi mà cô đặt ra, suy nghĩ có chút chán nản: Tôi không muốn ăn đồ ăn vừa đắng vừa chát! Ngoại trừ mùi vị, nó còn giảm bớt giá trị dinh dưỡng của đồ ăn.

Không được, phải nghĩ ra một cách khác?

Cách tốt nhất để dỗ cho Boss khu vực vui chính là giúp hắn ta thực hiện chấp niệm, tìm ra thi thể của thiếu gia Thập Nhất.

Đường Nghiên Tâm dịu dàng nói: “Thi thể của anh trai anh có khả năng là ở đây… nếu như không phải, tôi chỉ có thể miễn cưỡng ăn anh thôi… vì lợi ích tôi sẵn sàng giúp anh hoàn thành chấp niệm trước khi chết, dù sao thì anh cũng phải vui lên một chút. Làm ơn! Làm ơn!”

Boss khu vực: “…”

Trò này hơi khó hiểu, vừa rồi còn cứng rắn, đột nhiên trở nên… Đây là đang làm nũng à?

Đường Nghiên Tâm đi vào phòng của mình, dưới bức tường nơi treo các vật trưng bày, cô gõ nhẹ vào dòng chữ trên bức tường mà cô đã phát hiện ra trong ngày đầu tiên. Sau khi xác định phạm vi, dùng đao giống như búa gõ vào bức tường. 

Dòng chữ sắc bén [Tôi phải giết hắn ta] run rẩy không ngừng, lớp ngoài bức tường rơi xuống, một khuôn mặt sưng tấy dần dần lộ ra…

Quả nhiên là như vậy, Đường Nghiên Tâm thở phào một hơi.

Sau khi cô phát hiện ra dòng chữ này, cũng đã từng hỏi Lộ Tầm Nhất và Tiêu Hữu Phàm, trong phòng có thứ gì giống như vậy không, thì nhận được đáp án là không có. Khi đó cô đã cảm thấy hơi kỳ lạ, một manh mối đặc biệt như vậy, lại chỉ xuất hiện ở trong phòng một du khách nào đó, mà giữa các du khách lại không thể đi vào phòng của nhau.

Chẳng lẽ là một manh mối không hợp lệ?

Hoặc là… nó không phải là manh mối đặc biệt có ảnh hưởng đến lối ra của du khách?

Ở bên trong đường hầm Đường Nghiên Tâm đã biết được chấp niệm của Boss khu vực, nên đã suy nghĩ rất lạc quan: Biết đâu trong bức tường ở phòng của mình lại giấu thi thể của thiếu gia Thập Nhất!

Cô vẫn rất may mắn.

“Hắn ta thế mà lại trốn ở đây…”

Thiếu gia Thập Nhị cười ầm lên, ngón tay hắn ta chỉ vào bên dưới bức tường, một đám cháy bùng lên dữ dội. Còn nghe thấy tiếng hét đau khổ của “thi thể”, thứ đồ đó không phải là loài người cũng không phải là vong linh, có lẽ nó thật sự là thi thể giam cầm linh hồn của loài người.

Đường Nghiên Tâm cười nói: “Thiếu gia Thập Nhị, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh.”

Nụ cười trên mặt thiếu gia Thập Nhị bỗng đóng băng, quay đầu lại nhìn về phía Đường Nghiên Tâm đang đi tới gần hắn ta. Đột nhiên, hắn ta cười khẩy, nghểnh cổ không chút do dự khoét trái tim của bản thân ra, bình tĩnh làm tan vỡ linh hồn. Cũng giống như cách tự sát của loài người, quyết tâm cho Đường Nghiên Tâm thấy, tôi thế nào cũng phải chết, vậy thì cũng không để cô sống yên!

Đường Nghiên Tâm: Tức đến nỗi giậm chân. JPG

=…=

[Lần này không trực tiếp mosaic, lại xuất hiện tình huống che từ khóa???]

[Thực ra là… Boss khu vực nói “Tôi thề sẽ không phản kháng, cô XX tôi rồi thì hãy tha cho bọn họ đi!” hai chữ kia là “giế t chết” sao? Tại sao lại phải che?]

[Boss khu vực thật thê thảm, không chấp nhận phản bác.]

[Một khi đánh với vong linh, mosaic sẽ tràn đầy màn hình, tôi đã quen rồi, nội tâm không hề dao động…chết tiệt!]

[Những cảnh năng lượng cao đều dựa vào tưởng tượng, phòng livestream rác trên trái đất, phần khiếu nại hôm nay get! Cười mỉm.JPG]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.