Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 95: Bệnh viện tâm thần (9)



Phòng học đa chức năng có lẽ là nơi để bệnh nhân làm thủ công. Trên tường còn có treo những tác phẩm hội họa, Đường Nghiên Tâm lấy một quyển vở vẽ ra từ trong thùng rác. Mở ra xem thì thấy bức đầu tiên vẽ hai đường đen hồng đan xen với nhau, nó đem lại cảm giác âm trầm.  Một bộ xương khô thật lớn biến mất từ từ trong mảng đen, ánh mắt nó nhìn chằm chằm người ngoài một cách tàn ác, bức vẽ phác ra lực uy hiếp quỷ dị.

Đường Nghiên Tâm rất là tán thưởng: “Vẽ không tồi!”

Tùng Cách cũng khen: [Uy phong lẫm liệt]

Bạch Hạo Vũ đi ngang qua: ‘’Lão đại, gu thẩm mỹ của cô sao độc thế??’’

Mặc dù không thể nói lời tán thưởng nhưng anh ta có thể nhiệt tình vỗ tay cơ mà!

Tiêu Hữu Phàm: “……” Cảm giác hết sức bội phục, tự thấy không bằng.

Sở dĩ không mang những đồ vật này trưng ra ngoài là vì nó khá giống với phế phẩm bị vứt bỏ trong thùng rác, có lẽ nguyên nhân là do những bức tranh đem lại cảm giác không được thoải mái cho người ta, nhìn nó lâu rồi cũng chẳng thể sinh ra chút hứng thú nào. Quả nhiên, những bức tranh sáng màu vẫn luôn là lựa chọn tốt để treo lên, trong mỗi bức tranh này đều tràn ngập ánh mặt trời, nó mang lại cảm giác tích cực cho người khác, người vẽ tranh này có lẽ sinh hoạt trong nơi này vô cùng vui vẻ.

Tuy không hiểu nghệ thuật vẽ tranh lắm nhưng Đường Nghiên Tâm lại thấy những rác phẩm trong thùng rác kia càng có giá trị nghệ thuật hơn những cái khác, nó cực hợp gu cô. Cũng không phải do nó quá âm u, vong linh cũng chẳng phải chuột sống chui nhủi trong cống ngầm mà là bức tranh đó vẽ rất chân thật, lột tả hết những cảm xúc ra.

Bức vẽ cuối cùng có chút thú vị, bức tranh vẽ một đứa trẻ đang bị nhốt trong một tòa tháp cao. Ánh mắt nó tràn đầy oán hận khi nhìn xuống những đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ. Lúc Đường Nghiên Tâm buông bức tranh ra, ánh mắt đứa nhỏ lại quay lại nhìn cô một cách đầy độc ác.

Đường Nghiên Tâm nhướng mày, nhìn đứa nhỏ cảm khái: “…… Còn tưởng rằng gặp phải cao thủ, ai dè chỉ là hiểu lầm.”

Ánh mặt đứa trẻ lộ vẻ hoảng sợ, nó chưa bao giờ rời khỏi cuộn tranh này một cách sợ hãi như thế, nó nắm chặt lấy viên bi thép trên song cửa sổ, thế nhưng trang giấy vẫn bị một ngón tay mảnh khảnh vuốt thẳng ra.

“Có thể nói chuyện không?”

“……”

“Này người trong tranh kia, mi có biết phòng chứa đồ nằm ở đâu không?”

“……”

“Không biết thì thôi vậy.”

Đường Nghiên Tâm không chút để ý mà nhét cuộn tranh vào miệng.

“Tôi biết…”

Đường Nghiên Tâm không nói chuyện, nhưng cũng không khép miệng lại, cô đang cho nó cơ hội.

“Con búp bê bằng gốm sứ ở hàng thứ ba trên kệ thứ hai bên trái.”

Cái này vốn là câu hỏi phỏng vấn, khi nhận được đáp án, cô lập tức biết bức vẽ này không lừa mình. Vì không xuất hiện vấn đề thứ hai, cô hít một cái…

Bức vẽ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã tiêu tán đi mất.

“Ngại quá, tôi nuốt nước miếng hơi mạnh…” 

Đường Nghiên Tâm lầm bầm lầu bầu: “Dù sao khi thời gian khởi động lại, mi cũng xuất hiện lần nữa thôi.”

Không cần đứng lên ghế cũng có thể lấy được con búp bê bằng gốm sứ trên kệ, con búp bê không có mặt một chiếc áo blouse trắng, là búp bê bác sĩ. Nhìn bên ngoài cũng không phát hiện điều dị thường, chỉ có thể đập con búp bê ra. Bên trong có một hạt ngọc bằng pha lê, dưới ánh đèn phát hiện trên hạt châu có một chữ “y”.

Manh mối về ba và bốn chữ… “Ba chữ” không thể nói ra là “cánh cổng ra” và “bốn chữ” ý chỉ “boss chủ khu vực”.

Đường Nghiên Tâm cảm thấy đây chính là manh mối về tin tức của boss chủ khu vực, có thể nào boss chính là bác sĩ bệnh viện tâm thần không? 

Quả thật bọn họ chưa từng nhìn thấy bác sĩ…

Sau đó cũng không tìm được manh mối nào khác, thấy sắp đến 12 giờ, ba người từng người một cầm chìa khóa trở lại trong phòng. Đúng 12 giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của y tá không mặt, tiếng bước chân tới lui hồi lâu, giống như không nhìn thấy cửa phòng đều bị mở ra nên cứ tốn khá nhiều thời gian trong mỗi căn phòng bệnh mới từ từ tới của phòng Đường Nghiên Tâm.

Nghe thấy tiếng động khe khe từ cửa sổ, Đường Nghiên Tâm bèn ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy nửa khuôn mặt lấp ló đằng sau chiếc cửa sổ. Gương mặt này không có ngũ quan cho nên cũng chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của nó. Đường Nghiên Tâm lại cảm nhận được nó rất không vui, thậm chí là cảm thấy tiếc nuối.

Trong phòng có người, người này hoàn toàn không thấy có ý định chạy trốn – chính điều đó khiến cho nó cảm thấy tiếc nuối. Cho dù có tiếc nuối đi chăng nữa thì nó cũng chỉ đành đóng cửa sổ lại, tiếp tục kiểm tra phòng, đại khái khoảng hai mươi mấy phút sau, y tá không mặt mới kiểm tra phòng xong.

Đường Nghiên Tâm nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần nên nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa.

Từ 1 giờ đến 3 giờ, khu chức năng sẽ xuất hiện sự kiện tử vong ngẫu nhiên. Bọn họ nên đi qua chỗ này bằng hành lang nối liền kẻo bị sự kiện tử vong cuốn vào. Bạch Hạo Vũ còn chạy sớm hơn cả hai người, lúc cả ba tới khu công nhân viên thì chưa tới 1 giờ.

Tự nhiên Đường Nghiên Tâm xuất hiện cảm giác sợ hãi đối với nơi này, cô hơi chần chừ giây lát khi vào văn phòng bác sĩ. Mỗi văn phòng đều có ảnh chụp của bác sĩ, trong bức ảnh bọn họ mặc một chiếc áo blouse dài nhìn rất khác so với áo của y tá, có thể nhìn dáng người mà đoán là giới tính nữ, vẫn là dáng vẻ không có ngũ quan y hệt nhau, hiển nhiên cùng một giống loài với y tá.

Đường Nghiên Tâm bỗng nhiên nhớ tới thi thể trong gương của mình, thi thể cô cũng mặc áo blouse trắng! Tại sao cô lại mặc áo blouse trắng làm gì?

Ý nghĩ này chợt lóe lên khiến lúc tìm manh mối cô chú ý đến áo blouse trắng nhiều hơn, tìm kiếm khắp mấy gian phòng, cô phát hiện một chiếc áo blouse còn mới một nửa. Nghĩ đến chuyện “mình” sẽ mặc áo blouse trắng nên cô bèn mặc nó lên người.

Trừ áo blouse trắng ra thì bọn họ còn tìm thêm được một manh mối nữa. Bọn họ đã tìm thấy một tờ giấy bên trong ngăn kéo của một vị bác sĩ, trên tờ giấy đó viết “trong vòng lặp tuần hoàn không có lối ra”.

Đằng sau một quyển sổ khám bệnh và bên dưới chiếc giường bệnh cao su cũng có ẩn giấu một tấm bìa cứng, trên đó cũng viết “trong vòng lặp tuần hoàn không có lối ra”.

Phía sau cánh cửa cũng khắc dòng chữ  “trong vòng lặp tuần hoàn không có lối ra” bằng một thứ dụng cụ nào đó sắc bén.

Tiêu Hữu Phàm: “Có ý gì? Ba chữ không ở trong bệnh viện tâm thần mà  ở bên ngoài sao? Nhưng toàn bộ bệnh viện tâm thần đều có kiến trúc của một dải Mobius khổng lồ, tất cả chúng ta cũng bị kéo vào vòng lặp, căn bản không có đường ra. Không thể đập tường, cũng không nhảy cửa sổ trốn đi. Nếu ba chữ không ở trong bệnh viện thì đây là cục diện bế tắc. Làm sao biết được những manh mối đó có ý nghĩa hay không, hay đó chỉ là một lời khiêu khích? Lời khiêu khích đến từ bốn chữ?”

“Bốn chữ này khẳng định là người nhát gan, hắn sẽ không dám khiêu khích chúng ta đâu” Đường Nghiên Tâm đá cậu ta một cái: 

“Được rồi, bình tĩnh chút đi, tất cả manh mối đều hữu dụng cả, bốn chữ có lẽ không sợ chúng ta phát hiện ra manh mối này.”

Tiêu Hữu Phàm cảm nhận rõ ràng trạng thái mình không ổn lắm, cậu ta có cảm giác vô lực luôn quẩn quanh trong lòng. Lúc tình hình tiến triển nhanh chóng thì cậu ta có thể miễn cưỡng đè nén bực bội trong lòng xuống, nhưng một khi phát hiện ra manh mối bất lợi với bọn họ thì cậu ta lại tức giận vô cùng, thậm chí là sắp bùng nổ tới nơi.

Nhưng một đá của cô khiến cậu ta bình tĩnh lại, cợt nhả nói: “Đường Đường, có phải em đã hiểu những lời đó có ý gì rồi không?”

Đường Nghiên Tâm: “Có đầu óc thì đừng dùng nó để trang trí, ai nói nhất định phải rời khỏi khu vực thì mới rời khỏi vòng lặp tuần hoàn này? Không gian gương cũng nằm ngoài vòng lặp tuần hoàn này.”

Bạch Hạo Vũ nhịn không được xen mồm: “Đã xem xét kỹ càng không gian gương rồi, làm gì có ba chữ ở trong đó đâu.”

Đường Nghiên Tâm: “Điều kiện có thể kích hoạt ba chữ rất nhiều, Không thỏa mãn được những điều kiện đó thì dĩ nhiên không tìm thấy ba chữ cũng là điều bình thường,”

Bạch Hạo Vũ: “Phải thỏa mãn điều kiện gì?”

Đường Nghiên Tâm buông tay: “Sao tôi biết được.”

Hai chàng trai đồng thời thời dài lo lắng.

Chỉ có phòng nghỉ và phòng lưu trữ hồ sơ là chưa tìm kiếm manh mối mà thôi.

Bởi vì phòng lưu trữ hồ sơ nhìn sơ qua cũng thấy hàng ngàn hồ sơ, quả là một vấn đề nan giải. Bọn họ quyết định đi phòng nghỉ điều tra trước, không ngờ lại tìm thấy được quyển sổ sách ghi chép tội ác ở trong đó. Nó ghi lại tội ác của bệnh viện tâm thần là bán nội tạng của bệnh nhân để thu lợi nhuận kếch xù, các bác sĩ và y tá làm việc ở đây đều biết nguồn thu nhập thực sự của bệnh viện tâm thần là gì và họ hợp tác với nhau để che giấu sự thật.

Thứ khiến người ta cảm thấy chấn kinh nhất là vụ mua bán trở thành một ngành “công nghiệp” hoàn chỉnh.

Chỉ cần người mua muốn mua bộ phận nào thì bên này sẽ lựa chọn bệnh nhân có nội tạng và nhóm máu tương xứng, sau đó tiến hành mổ xẻ ra.

Có thể tưởng tượng ra cảnh một đám bệnh nhân điên khùng không có năng lực tự chủ, lại không có khả năng phản kháng đã trở thành những “thớ thịt tươi” dưới tay những kẻ đồ tể buôn bán nội tạng. Boss chủ khu vực có lẽ là một trong những “thớ thịt tươi” đó, sau khi bị giết hại tàn nhẫn thì không thể siêu sinh, oán khí lẫn chấp niệm quá sâu khiến hắn trở thành vong linh.

Hèn chi, bác sĩ và y tá trong khu vực này hệt như những tên điên, thậm chí bọn chúng còn điên nặng hơn cả bệnh nhân nữa, có lẽ trong lòng boss chủ khu vực thì bọn họ chính là như thế.

Vong linh có thể trở thành boss chủ khu vực ở cấp bậc này thì tuyệt đối không thể là sống thọ và chết tại nhà được. Con người là giống loài có sức chịu đựng khá cao, nếu khi chết càng đau đớn thống khổ bao nhiêu thì chấp niệm sẽ càng sâu đậm bấy nhiêu. Thân là một vong linh, tất nhiên Đường Nghiên Tâm hiểu rõ về cách vận hành của khu vực hơn là con người. Trên đời này không hề có hai khu vực giống nhau như đúc, bởi vì khu vực đã khoanh vùng địa điểm tử vong của boss chủ khu vực lại thành một vòng tròn, đồng thời hiện thực hóa nội tâm boss thành một thế giới, dưới sự can thiệp của quy tắc đã hình thành lên một cái “nhà” độc nhất vô nhị cho boss.

Tuy chưa từng gặp mặt boss chủ khu vực nhưng Đường Nghiên Tâm đã có chút hiểu biết về hắn.

Nếu xem xét tình huống hiện tại thì người được chọn là boss chủ khu vực hoàn toàn không thể là bác sĩ và y tá được. Nếu vậy thì trong bệnh viện này cũng chỉ còn một loại người duy nhất: Bệnh nhân.

Lúc bước vào phòng lưu trữ hồ sơ, Đường Nghiên Tâm đã dặn dò hai người rằng: “Trọng tâm là tìm bệnh nhân đã từng làm bác sĩ, trên hồ sơ có bao nhiêu người thì phải đối chiếu hết thảy.”

Tiêu Hữu Phàm gật đầu.

Bạch Hạo Vũ biết cô nghi ngờ búp bê gốm sứ là manh mối ám chỉ thân phận boss chủ khu vực, trực giác của anh ta cảm thấy không sai nên cũng gật đầu theo.

Thời gian không nhiều lắm, đúng 6 giờ sẽ nghênh đón sự kiện cưỡng chế tử vong.

Khi tìm hồ sơ thì không được gấp. Hồ sơ đầu tiên được tìm thấy là của ”bệnh sạch sẽ”. Biết hắn từng là du khách nên Đường Nghiên Tâm không cảm thấy ngạc nhiên. Lúc đầu ”bệnh sạch sẽ”  kêu bọn họ đi thư viện điều tra trước làm cho Đường Nghiên Tâm có hơi hoài nghi hắn, nhưng sau khi hắn nói ra đạo cụ “quyển sách gương” mấu chốt kia thì đã rửa sạch nghi ngờ của cô rồi.

Hắn có cơ hội giấu báo cáo phân tích đi, thậm chí có thể tiêu hủy nó nhưng hắn không hề làm vậy, điều đó cũng chứng minh hắn hoàn toàn không có hiềm nghi nào, có thể giải thích vì sao hắn lại khác những bệnh nhân khác là do hắn đã từng là du khách.

Cuối cùng, ba người tìm được ba đối tượng từng làm bác sĩ nhưng do tinh thần có vấn đề mà được chuyển đến bệnh viện tâm thần. Còn có thêm một vị bác sĩ nọ không được lưu tên lại trong hồ sơ, hắn vốn là bác sĩ do bệnh viện tâm thần mời về nhưng sau cùng lại trở thành bệnh nhân của nơi đây.

Đường Nghiên Tâm cảm thấy không nên loại trừ vị bác sĩ không được lưu tên trong hồ sơ này, cô đem cả bốn hồ sơ đẩy đến trước mặt Bạch Hạo Vũ.

“Dùng trực giác của anh chọn 1 cái xem nào.”

Bạch Hạo Vũ lập tức to gan chọn một cái.

Đường Nghiên Tâm mở tệp hồ sơ của anh ta chọn ra thì thấy thông tin…

Kim Cảnh, bác sĩ khoa phụ sản bệnh viện XX……

=……=

【Được rồi, nhanh chóng bắt hắn đi! Đây là lần lặp thứ ba mới tới gần đến đích một lần, nhanh nhanh tìm tư liệu của boss chủ khu vực đi……】

【#Series thần kỳ của Tiểu Bạch# ha ha ha ha 】

【Bốn chữ thật sự là hắn, tôi đoán đúng rồi. 】

【 Đường Đường Đường Đường…… Còn nhớ rõ cái tên bị nhốt ở phòng cách ly không? Là hắn đó!】

【Đừng phí công sức nữa! Đường Đường chắc chắn không nhìn thấy đâu】

【Mọi người đều nhìn thấy hắn hai lần rồi nên không bất ngờ gì khi nhận ra hắn, thế nhưng làm sao Đường Đường có thể nhận ra người đó sau khi xem ảnh chụp được chứ? Lúc Đường Đường nhìn vào phòng cách ly thì hắn ngồi xổm trong góc ngụy trang thành một cây nấm, hắn không hề lộ mặt ra cơ mà.】

【Quả là một kẻ giảo hoạt……】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.