Cửa sổ đóng chặt bị thứ gì đó đẩy ra, trên vách tường phản chiếu một cái bóng… Là một người phụ nữ được treo ở giữa không trung, cái cổ nghẹo sang một bên.
Lâm Kiều bỗng nhiên đứng dậy, đoản đao chém vào không khí, như một mũi tên sắc bén, đóng chặt trên khung cửa sổ!
Vùuuu ——
Những cơn gió mạnh thổi tung cánh cửa sổ, khiến nó lay động kịch liệt, rèm cửa sổ bị hất lên cao, che đi tầm mắt của Lâm Kiều. Trong nháy mắt đó, quỷ ảnh ngoài cửa sổ đột nhiên chuyển động, sau đó biến mất ở trong đêm tối.
Lâm Kiều vọt tới bên cửa sổ, bên ngoài vẫn chỉ là một màn đêm dày đặc, núi rừng phục kích trong đêm đen, cành cây chập chờn, đung đưa như những bóng ma.
Đột nhiên, một ánh sáng từ trên lóe xuống. Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy có ánh sáng ảm đạm rọi ra từ một cái cửa sổ nhỏ. Nhưng cậu còn chưa kịp thấy rõ sau cửa sổ có cái gì, thì ánh đèn kia đã đột ngột dập tắt.
—— ánh đèn là từ trên lầu lóe lên, mà trên lầu chỉ có một tầng gác bị khóa, đã rất nhiều năm không có ai ở.
Lâm Kiều khẽ cau mày, sau đó rút ra thanh đoản đao cắm lên trên khung cửa sổ.
Hành lang bên ngoài yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả mọi người đều ngủ say trong phòng. Không lâu sau đó, một cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Lâm Kiều im lặng rời phòng, đi thẳng tới cầu thang dẫn tới tầng gác mái.
Nến hai bên vách tường đều đã tắt, trên hành lang đen kịt một màu, hơn nữa càng tới gần tầng gác kia thì bóng tối lại càng sền sệt, giống như đem người ta nuốt chửng.
Kẹt kẹt ——
Âm thanh khép mở cửa phòng vang lên từ phía sau cậu, Lâm Kiều vốn tưởng rằng là cửa phòng mình bị gió thổi, nhưng rất nhanh sau đó, cậu cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.
Trong bóng tối, dường như có ai đó đang dõi mắt nhìn theo cậu, ánh mắt kia quỷ dị âm u, khiến sau lưng cậu phát lạnh.
Lâm Kiều chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy ở cuối hành lang, một cánh cửa phòng từ từ mở ra, có một cái bóng đen mơ hồ trốn ở phía sau cửa, hắn không hề động đậy mà nhìn về phía bên này.
Đó là phòng của Mã Tuấn.
Lâm Kiều: “…”
Mặt cậu không thay đổi mà cứ như vậy nhìn chằm chằm bóng đen đối diện, cũng không hề làm bất kỳ phản ứng nào.
Mấy giây sau, bóng đen biến mất ở sau cửa. Cánh cửa phòng cũng chậm rãi khép lại.
Lâm Kiều chuyển tầm mắt, tiếp tục đi về hướng tầng gác, cuối cùng đi đến cuối hành làng.
Nơi này âm u hơn bất cứ những chỗ khác của hành lang, đứng ở trước bậc thang, Lâm Kiều thậm chí không thấy rõ con đường phía trước, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sương mù tối đen. Sau một quãng thời gian, thậm chí còn có thể mơ hồ cảm giác được có gió lạnh từ trên cao thổi xuống, giống như hơi thở của một nữ quỷ ghé sát bên tai, không mang theo một chút nhiệt độ.nào của người sống.
Lâm Kiều đứng trước bậc thang dừng lại mấy giây, bàn tay nắm chặt tay vịn cầu thang đầy tro bụi.
Kẽo kẹt.
Đế giày đạp ở trên cầu thang nhiều năm không người tu sửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Lâm Kiều bước chân thật nhẹ, từ từ bước đến gần tầng gác không người.
Bốn phía tối tăm không rõ, thời gian dường như cũng trở nên ngừng trôi. Lâm Kiều không biết bản thân đã đi bao lâu, có thể là mấy phút, cũng có khi là mấy mười phút. Nhưng cậu vẫn không thể nào đi hết cầu thang.
Lâm Kiều dừng bước.
Kẽo kẹt.
Dưới cầu thang tối tăm, một chuỗi tiếng bước chân lại vang lên… Nhưng nó không phải là của cậu.
Lâm Kiều lập tức nín thở.
Bóng đêm bao trùm trên người, trước mắt vẫn như cũ không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Trong bóng tối dày đặc, cậu nghe thấy tiếng bước chân kia đang không ngừng tới gần, từ thấp tới cao, chậm rãi đến gần mình…
Một cái tay từ phía sau duỗi ra, nắm chặt tay Lâm Kiều.
Trong lúc nguy cấp thì con người ta sẽ có những hành động phản xạ có điều kiện để thoát ra, nhưng Lâm Kiều lại không hề nhúc nhích, bởi vì cậu cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc từ bàn tay kia.
“Một mình cậu chạy tới đây chơi có vui không?”
Giọng hắn trầm xuống, kéo mạnh cậu đến bên cạnh mình, nói “Có phải là chỉ khi nào xảy ra chuyện rồi thì cậu mới vừa lòng đúng không?”
Lâm Kiều không mở miệng.
Tần Phú: “Có nghe thấy không, sao lại không nói gì!”
Lâm Kiều: “Anh y hệt mẹ tôi.”
Tần Phú: “…”
Hắn bị lời nói của thanh niên làm cho vừa tức giận lại vừa buồn cười, chỉ hận không thể trực tiếp giáo huấn cậu một trận, nhưng lại có chút không nỡ, cuối cùng vẫn là đem người kia ôm vào trong lòng, khẽ xoa xoa vuốt vuốt một trận.
Lâm Kiều mặt không thay đổi, để mặc hắn xoa nhẹ vài giây, sau đó đẩy ra tay hắn.
“Lần sau không cho phép ra ngoài một mình, “
Tần Phú nói, “Từ ngày mai tôi sẽ ở cùng cậu, để mỗi ngày đều có thể trông chừng cậu.”
Lâm Kiều: “Không muốn.”
“Không muốn cũng phải muốn!”
Tần Phú nắm chặt lấy tay cậu, sau đó dẫn cậu đi tới phía trước, “Cậu nhìn thấy gì ở đây?”
Hắn rõ ràng đã quyết định vấn đề kia, nên mới muốn đánh trống lảng sang chuyện khác. Lâm Kiều chỉ yên lặng ghi nhớ điều này rồi khẽ nói: “Tôi thấy ở trên có ánh đèn.”
Tần Phú nói: “Đó không thể là lí do để cậu tùy tiện chạy qua đây, nếu như xảy ra chuyện rồi thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Kiều lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Tần Phú không có cách nào làm gì được cậu, hai người cùng đi đến trước cánh cửa tầng gác. Tần Phú lấy ra một cái cây nến, sau đó đánh diêm.
Ánh nến chập chờn chiếu sáng một khoảng không gian nho nhỏ, Lâm Kiều nhìn mặt Tần Phú, nói: “Cây nến này lấy từ đâu thế?”
Tần Phú: “Cạy từ trên tường xuống.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, khẽ sờ vào khóa cửa, sau đó tiện tay cạy ra.
Cửa phòng tầng gác “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra, Tần Phú cầm cây nến đi vào, phát hiện nơi này là một căn phòng đã bị bỏ hoang lâu ngày.
Căn phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn màu đỏ sẫm, một tủ trang điểm và một cái tủ đựng quần áo. Xung quanh phủ đầy tro bụi, trong không khí tràn ngập mùi mốc meo.
Căn phòng cũng không hề lớn, Tần Phú đi quanh giường vài vòng, sau đó nói: “Nơi này không có nến.”
Không có nến, cánh cửa lại bị khóa từ bên ngoài, điều đó có nghĩa là nơi này không có khả năng có ánh sáng. Lâm Kiều đi đến cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, khẽ đẩy nó, phát hiện đã bị khóa.
“Tôi không thể nào nhìn nhầm được, “
Cậu nói, “Vừa nãy còn có một quỷ ảnh nhảy lên đây mà.”
Tần Phú: “Cái gì, cậu còn đánh nhau với quỷ?”
Lâm Kiều: “…”
Tần Phú khẽ cau mày: “Làm việc quá tùy tiện, sau này tôi thật sự cần quan tâm tới cậu hơn.”
Lâm Kiều: “Không.”
Tần Phú: “Phản đối này không có hiệu lực.”
Lâm Kiều quay đầu lại và bỏ đi.
Tần Phú lập tức theo sau. Khi hai người đi tới bên giường, Tần Phú nhìn Lâm Kiều rồi định nói điều gì đó, nhưng Lâm Kiều lại bất ngờ đá phải vật gì, khom lưng nhặt nó lên từ dưới gầm giường.
Đó là một cái khung ảnh vỡ vụn, khung ảnh bên trong chỉ còn nửa tấm hình, bị bụi phủ kín.
Lâm Kiều tiện tay lấy ga trải giường để lau đi lớp bụi trên bức ảnh, phát hiện đó là bức ảnh đen trắng, bên trong trong là một người đàn ông anh tuấn. Trang phục của người đàn ông vô cùng hoa lệ, nhìn ra được là có thân phận cao quý, chắc chắn không phải người bình thường.
Tần Phú nói: “Lẽ nào đây chính là bá tước T?”
Lâm Kiều: “Tôi không biết.”
Cậu lấy bức ảnh từ trong khung ảnh ra, nhét vào trong túi áo của Tần Phú.
Khi hai người muốn tìm kiếm những nơi khác trong phòng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, có người đang đi tới gần đây.
Tần Phú lập tức thổi tắt cây nến, kéo Lâm Kiều trốn vào nơi duy nhất có thể trốn—— tủ quần áo.
Tủ quần áo rất lớn, nhưng treo đầy những bộ váy cũ lộng lẫy, vì vậy thực sự rất miễn cưỡng mới có thể chứa hai người đàn ông trưởng thành. Lâm Kiều vừa định tìm một góc thật thoải mái để trốn thì phát hiện bản thân đang bị Tần Phú ôm chặt.
“Đừng nhúc nhích, “
Nhận ra thanh niên muốn giãy dụa, Tần Phú thấp giọng nói, đem cậu ôm chặt hơn nữa, “Nhìn bên ngoài, có người đang đến.”
Lâm Kiều: “…”
Qua khe hẹp của tủ quần áo, hắn nhìn thấy một người phụ nữ bưng một cái giá nến đi vào phòng, dưới ánh nến mờ nhạt, sắc mặt của người phụ nữ trắng bệnh và tái nhợt như quỷ.
Đó là… Bá tước phu nhân.
Lâm Kiều vốn tưởng rằng người đến sẽ là nữ quỷ hoặc là quản gia, chứ không hề nghĩ tới đó lại là bá tước phu nhân. Nàng mặc váy ngủ trắng như tuyết, mái tóc dài màu vàng óng buông xõa, hẳn là cũng vừa mới tỉnh ngủ.
Nhưng mà phòng của bá tước phu nhân là ở tầng hai, sao lại có thể đột nhiên đi đến tầng gác…
Lâm Kiều cùng Tần Phú liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nảy sinh ra nghi ngờ này.
Ở bên ngoài tủ quần áo, bá tước phu nhân giống như một hồn ma mà du đãng mấy vòng quanh phòng, nàng giống như không phát hiện ra Lâm Kiều cùng Tần Phú, nhưng cũng không hề có ý định rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Kiều trước sau chưa từng chuyển động thân thể, cậu dựa vào trong lòng Tần Phú. Lúc này, cậu có thể cảm nhận được từng nhịp tim mạnh mẽ và bắp thịt rắn chắc của Tần Phú, cùng với hơi thở ấm áp quen thuộc của hắn.
Lông mi của Lâm Kiều hơi rũ xuống, có chút mơ màng buồn ngủ.
Những cử động nhỏ của thanh niên cũng không thoát khỏi tầm mắt của Tần Phú, hắn im lặng điều chỉnh tư thế một chút, khiến cho đối phương nằm thoải mái hơn.
Khoảng cách của hai người lần thứ hai rút ngắn, mấy lọn tóc của Lâm Kiều khẽ rơi trên mặt Tần Phú, hơi ngứa. Tần Phú nhìn chằm chằm Lâm Kiều một hồi, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Ôm thì cũng ôm rồi, hay là hôn một chút đi.
Hắn luôn là người suy nghĩ đi đôi với hành động, một khi đã nghĩ thì chắc chắn sẽ làm, tuyệt đối không bao giờ hối hận. Vì vậy, khi suy nghĩ này vừa mới nảy ra, hắn liền cúi đầu xuống, khẽ hôn lên mặt Lâm Kiều một cái.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều không nói một lời, rút ra thanh đoản đao bên hông.
Tần Phú: “!!”
Hắn đè tay Lâm Kiều xuống, sau đó đem thanh đoản đao vừa ra khỏi vỏ ấn trở lại.
Hai người ở trong tủ treo quần áo, không tiếng động mà tranh đấu một phen. Bá tước phu nhân ở bên ngoài không biết được điều này, nàng hình như là cuối cùng cũng đã xong việc, quay người muốn đi ra ngoài ——
Xoạt xoạt.
Ngay trong khoảnh khắc đó, khuỷu tay Lâm Kiều đột nhiên đụng phải một chỗ nhô ra trong tủ treo quần áo, phát ra tiếng vang nhỏ.
Bá tước phu nhân đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, trong mắt của nàng xuất hiện một tia tàn nhẫn, hai, ba bước vọt tới trước tủ quần áo, sau đó mở tủ quần áo ra.
Bên trong chỉ có quần áo cũ, chỉ có thế mà thôi.
“…”
Bá tước phu nhân trầm mặc một hồi, đóng lại cửa tủ treo quần áo, rời khỏi căn phòng tối tăm.
Cùng lúc đó ——
Lâm Kiều từ trên không trung rơi xuống, bị Tần Phú ôm chặt lấy, cả hai cùng ngã ở trên một cái ghế sô pha.
Phốc!
Bụi bay mù mịt, Lâm Kiều bị sặc, liên tục ho khan. Tần Phú vội vàng kéo cậu dậy, vỗ nhẹ vào lưng cậu vài cái.
“Khụ khụ khụ —— “
Thật vất vả mới ngừng ho, Lâm Kiều lập tức hất tay Tần Phú ra, lạnh lùng nói: “Đi ra.”
“Đó là lỗi của tôi,”
Tần Phú cực kỳ thuần thục xin lỗi, “Tôi đáng lẽ không nên hôn cậu, cậu đừng tức giận nữa, có được không?”
Lâm Kiều quay mặt đi, trực tiếp rời khỏi.
Tần Phú đi theo phía sau cậu, đánh giá nơi bọn họ rơi vào.
Nơi này là một gian phòng bỏ hoang từ lâu, có một cái lò sưởi bao đầy mạng nhện, còn có một cái ghế sô pha cũ. Trên sàn nhà gỗ mốc meo là nửa bàn tay của phụ nữ, đã bị giòi bọ ăn chỉ còn một chút da thịt.
Ngoại trừ những thứ này thì ở đây cũng không còn vật gì khác nữa. Tần Phú kéo cửa phòng ra, phát hiện bên ngoài là một cái hành lang đen kịt.
“Không biết đây là chỗ nào của dinh thự nữa, “
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Lâm Kiều nói, “Có muốn đi ra ngoài không… Lâm Kiều?”
Lâm Kiều cũng không trả lời Tần Phú, cậu đứng ở một bên ghế sô pha, không nhúc nhích.
Tần Phú: “Lâm Kiều… Lâm Kiều!”
“…”
—— Trong mắt Lâm Kiều, có một người phụ nữ cả người đầy máu đứng ở bên cạnh lò sưởi, đôi mắt đẫm máu nhìn cậu chằm chằm.
Cậu nghe thấy âm thanh cháy hừng hực trong lò sưởi, nhìn thấy một người đàn ông giãy dụa bên trong lò sưởi. Ngọn lửa hừng hực mãnh liệt kia đốt sạch y phục hoa lệ của người đàn ông, đốt cho làn da của hắn trở nên cháy đen. Bộ mặt của hắn dữ tợn vặn vẹo, giống như ác quỷ của địa ngục, phát ra tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng.
Hai mắt giống như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm trúng, sự đau đớn ăn sâu vào tâm trí của Lâm Kiều. Một khắc trước khi mắt cậu mất đi cảm giác, tất cả mọi thứ giống như được phản chiếu qua ống kính vạn hoa, trở nên quay tròn trộn lẫn, đen trắng đảo lộn, ma quỷ điên cuồng nhảy múa, thế giới của cậu trong nháy mắt sụp xuống.
Lâm Kiều thống khổ cúi người xuống, vào khoảnh khắc Tần Phú gấp gáp kêu to… Cậu hoàn toàn rơi vào một mảnh tăm tối.