Tí tách, tí tách.
Máu tươi nhuộm đỏ cột gỗ, từng giọt từng giọt chậm rãi nhỏ xuống. Ánh sáng trong mắt Tô Nguyệt Lịch tối dần đi, giống như một con rối, không còn sức sống.
Những người khác: “…”
Không ai nghĩ rằng Tô Nguyệt Lịch với tư cách là một NPC, vậy mà bỗng dưng lại lựa chọn cái chết như vậy, và cũng không ai biết rằng lúc còn sống cô ấy đã nhìn thấy gì, hay chỉ đơn thuần là tự sát.
“Để tôi xuống nhìn cô ấy một chút.”
Hà Tiểu Trừng ngồi xổm bên cầu thang, chuẩn bị tìm một góc độ phù hợp để nhảy xuống. Tiếu Kha Ngải bên cạnh hắn đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, cả người sững sờ, vội vàng nói: “Chờ đã!”
— Một nữ quỷ mặc váy đỏ bay chầm chậm ở cuối hành lang, mũi chân nâng lên, dưới mái tóc dài xõa tung là một gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Hai người nhìn bên kia đi!”
Tiếu Kha Ngải hoảng sợ chỉ tay về một hướng, Dịch Viện và Hà Tiểu Trừng lập tức quay đầu nhìn sang, mặt đối mặt với nữ quỷ.
“…”
Một giây sau, nữ quỷ vọt nhanh về phía họ. Dịch Viện quát to một tiếng “Chạy” rồi lập tức kéo Hà Tiểu Trừng còn đang ngồi xổm dậy, chạy về một đầu khác của hành lang.
Nữ quỷ đuổi rất sát, gió sượt qua tai như đang gào thét, ba người chạy gần như không dám dừng lại nửa bước. Tiếu Kha Ngải vừa chạy vừa thở hồng hộc, bỗng dưng nghĩ ra điều gì: “Không đúng! Tại sao cô ta và Tô Nguyệt Lịch không hề giống —— “
“Đã biến thành quỷ rồi thì còn quan tâm giống hay không giống nữa à!”
Dịch Viện nói, “Chạy nhanh lên!”
Hành lang chỉ là một không gian nhỏ, bọn họ bị nữ quỷ từng bước ép sát, chỉ có thể chạy về phía căn phòng mà bọn họ nhặt được chiếc nơ buộc tóc màu đỏ. Cánh cửa sắt vốn đang mở rộng vậy mà không biết đã đóng lại từ lúc nào, Hà Tiểu Trừng chạy nhanh nhất, phá tan cửa sắt, là người đầu tiên vọt vào ——
Sau đó dừng bước lại, có chút ngạc nhiên.
Dịch Viện và Tiếu Kha Ngải cũng lần lượt vào trong phòng, Dịch Viện vừa định hỏi Hà Tiểu Trừng sao lại không chạy nữa, kết quả vừa ngẩng đầu, thì cũng vô cùng ngạc nhiên.
—— trước mắt bọn họ không phải là một căn phòng, mà là một hành lang khác.
Dịch Viện quay đầu lại, phát hiện cảnh tượng phía sau cũng đột nhiên thay đổi, không phải hành lang ban đầu nữa mà là cầu thang bị đóng kín.
“Đây chắc là… Tầng ba?”
Hà Tiểu Trừng víu chặt tay vịn cầu thang nhìn xuống, có thể nhìn thấy một chút góc viền của tầng hai, “Vì sao chúng ta lại có thể chạy tới đây ?”
Dịch Viện: “Không biết, tôi đoán căn phòng kia là một điểm dịch chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa.”
Bọn họ không tìm được căn phòng ban đầu, nhưng tầng ba so với tầng hai thì vô cùng khác biệt, hai bên hành lang ở đây không hề có căn phòng nào, chỉ là ở cuối hành lang có một bức chân dung khổng lồ.
Ba người chậm rãi đi về phía bức tranh kia, trên bức tranh phủ đầy tro bụi, nhưng vẫn có thể thấy rõ nội dung bên trong tranh—— đó là hai thiếu nữ mặt đối mặt, trên tay mỗi người đều cầm một cây chủy thủ, đâm thẳng vào tim của đối phương.
Máu tươi nhuốm đỏ ngực hai người họ, dọc theo bức tranh chậm rãi nhỏ xuống… Những giọt máu ấy như thể là thật, một đường chảy ra khỏi khung tranh, rơi xuống sàn nhà.
Dịch Viện nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái trong bức tranh, im lặng so sánh sau đó cau mày nói: “Đây là Tô Nguyệt Lịch?”
Cô gái bên trái bức tranh đúng là Tô Nguyệt Lịch đã chết, nhưng người bên phải thì lại vô cùng rất xa lạ —— đó là một thiếu nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy màu đỏ.
“Đây không phải là nữ quỷ ban nãy, “
Hà Tiểu Trừng kinh ngạc nói, “Tuy rằng đều mặc váy đỏ, thế nhưng quần áo hai người lại không giống nhau, hơn nữa tóc của người này cũng ngắn hơn một chút, khuôn mặt cũng không quá giống —— “
Tiếu Kha Ngải nói: “Tôi cảm thấy hai người bọn họ khá giống nhau, như kiểu hai chị em ấy.”
“…”
Sau vài giây im lặng, Dịch Viện nói: “Lẽ nào nữ quỷ ban nãy không phải là chị gái của Tô Nguyệt Lịch, người trong bức tranh này … mới là chị gái của cô ấy ?”
————
Trong một căn phòng âm u dưới lòng đất, có một cánh cửa chật hẹp.
Trước cửa có một cô gái mặc váy đó, nhưng cô gái cũng không phải là đứng ở đó —— Hai chân của cô lơ lửng giữa không trung, đầu thì bị kẹt ở khung cửa sổ trong một tư thế vô cùng kỳ lạ, giống như là bị gãy cổ.
—— Lâm Kiều mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là cảnh tượng này.
“…”
“Tỉnh rồi?”
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, bàn tay của người kia khẽ xoa xoa má cậu một chút, sau đó cười nói, “Ngủ lâu thật.”
Lâm Kiều chậm rãi từ trong lồng ngực Phó Miễn bò dậy, liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Đây là đâu?”
Phó Miễn ôm cậu vào lòng một lần nữa rồi khẽ nói: “Anh cũng không biết, sau khi ngã từ trên đó xuống thì đã ở đây rồi. Nhưng khi đó, em bị đập đầu vào tường nên đã ngất đi.”
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều: “Không hề có chuyện đó.”
Phó Miễn bị ánh mắt ghét bỏ của cậu làm cho buồn cười, hắn xoa nhẹ cằm cậu rồi nói: “Ừ, không có chuyện đó. Thế người vừa nằm trong lòng anh ngủ là ai, hửm?”
Lâm Kiều: “Không biết, em không quen người đó.”
Cậu gạt tay Phó Miễn ra, nhìn về phía cửa, chỉ thấy nữ quỷ váy đỏ vẫn như cũ đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
“Cô gái đó xuất hiện ở đây bao lâu rồi?”
“Từ lúc chúng ta rơi xuống đây thì đã có ở đó rồi, “
Phó Miễn nói, “Anh định đi xung quanh tìm kiếm một chút, nhưng em lại nắm chặt quần áo của anh, không cho anh đi đâu cả.”
Lâm Kiều: “? ? ?”
Cậu phớt lờ Phó Miễn, đứng lên nhìn xung quanh một chút —— vị trí hiện tại của bọn họ là một căn phòng, trong phòng ngổn ngang rất nhiều thứ, mà cửa ra duy nhất lại bị nữ quỷ chặn lại.
Nữ quỷ váy đỏ dường như không hề có ý định rời đi, Phó Miễn đi tới đống bừa bộn trong phòng, tiện tay dịch chuyển vài tấm gỗ đi.
Tro bụi bay mù mịt, Lâm Kiều đứng ở bên cạnh nhìn, nói: “Lát nữa đừng chạm vào người em.”
Phó Miễn: “…”
Hắn phủi phủi tay, dang rộng hai tay về phía Lâm Kiều: “Không chạm vào em, vậy thì ôm anh đi.”
Lâm Kiều: “Không.”
Tấm gỗ bị đẩy ra, lộ ra một cái valy. Lâm Kiều đối với loại khóa valy này rất quen thuộc, tiện tay cạy khóa ra, phát hiện trong valy có một sợi dây thừng.
Dây thừng rất dày, buộc thành một vòng tròn, vòng tròn nhuộm một màu đỏ sẫm… Là máu.
Phó Miễn nói: “Hình như là sợi dây thừng dùng để thắt cổ.”
Lâm Kiều “A” một tiếng, lấy sợi dây thừng ra.
Vòng tròn của dây thừng không lớn, hẳn là cổ của người bị thắt vào sợi dây thừng này khá mảnh khảnh. Lâm Kiều nhìn nữ quỷ ở trước cửa vài giây, sau đó chậm rãi đi tới, cầm dây thừng đeo vào cổ của nữ quỷ.
Nữ quỷ: “…”
Mặt nữ quỷ khẽ xoay về một hướng, dịch khỏi cửa ra một chút.
Lâm Kiều: “Cảm ơn.”
Cậu đi ra khỏi phòng, thấy bên ngoài là một không gian rộng lớn, có ba hướng đi nhưng không biết đâu mới là hướng đi chính xác.
Phó Miễn nói: “Ba chọn một, đi đường nào bây giờ?”
Lâm Kiều lắc lắc đầu nói: “Không biết.”
Cậu vừa dứt lời, cúc áo màu vàng trên tay áo hơi lấp lánh một chút — ánh sáng nhàn nhạt từ cúc áo lóe lên, chỉ về một hướng.
Phó Miễn: “Đạo cụ đặc thù này rất hữu dụng.”
Lâm Kiều: “Đúng vậy.”
Hai người đi về hướng đó, đi được vài bước Lâm Kiều quay đầu lại, phát hiện nữ quỷ kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi đi hết lối đi dài, bên trong không còn tia sáng nào nữa, may là có ánh sáng từ cúc áo có thể rọi sáng phía trước, giống như một cái đèn pin cầm tay nho nhỏ.
Đi được một lúc, Phó Miễn đột nhiên nói: “Anh cảm thấy chỗ này không đúng lắm.”
Lâm Kiều khẽ cau mày, nói: “Sao lại thế được —— “
Ầm!
Một cái bóng đen từ trên trời rơi xuống, cổ dài nhỏ, miệng há to lộ ra hàm răng sắc nhọn như lưỡi cưa —— là ngỗng hoang.
Phó Miễn: “Nhìn kìa.”
Lâm Kiều: “…”
“Dát —— “
Ngỗng hoang hướng về phía hai người rồi phát ra tiếng gào thét, Lâm Kiều đứng yên không nhúc nhích —— một lát sau, Phó Miễn vỗ tay một cái, trên mặt đất là thi thể của ngỗng hoang.
“Sao lại lười biếng như vậy, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn…”
Phó Miễn thấy Lâm Kiều vẫn không động đậy gì, khẽ mỉm cười rồi đi về phía cậu, “Em —— “
Lâm Kiều lùi về sau một bước: “Không cho phép anh chạm vào em.”
Phó Miễn: “…”
Phó Miễn tiến lên một bước, không nói lời gì kéo mạnh Lâm Kiều vào trong lồng ngực, vùi mặt vào tóc cậu rồi khẽ xoa xoa.
Lâm Kiều: “! !”
Đầu Lâm Kiều sắp nổ tung, ngay lúc này Phó Miễn lại hôn lên khóe môi cậu một cái, cười nói: “Ngọt.”
Sau đó hắn buông tay ra rồi mở rộng cánh tay, dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Lâm Kiều.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều ném dây thừng cho Phó Miễn, sau đó quay người đi.
Phó Miễn bắt được dây thừng, khóe môi khẽ cong lên một chút.
Không rút đoản đao ra nữa rồi.
Hắn nghĩ.
Thích mình nhiều hơn rồi.
Đối với tự tin của bản thân, Phó Miễn vội đuổi theo Lâm Kiều, nắm lấy tay cậu.
Thông đạo uốn cong nhiều ngã rẽ, không biết qua bao lâu, ánh sáng trên cúc tay áo lấp loé mấy lần rồi biến mất hẳn.
Lúc này Lâm Kiều và Phó Miễn đã đi ra khỏi thông đạo, nơi này giống như một không gian dưới lòng đất, trên đầu bọn họ cũng không phải trần nhà, mà là từng hàng gỗ, trong đó có mấy tấm gỗ đã nứt gãy, từ bên trong lỗ thủng có thể nhìn thấy một vài tia sáng.
Ánh sáng xuất hiện giữa bóng tối đen kịt, Lâm Kiều hơi híp mắt một chút, đột nhiên, từ trong tia sáng, cậu nhìn thấy một cái bóng mờ.
—— một thiếu nữ từ lỗ thủng rơi xuống, váy đỏ trên người rách vụn thành từng sợi. Phần cổ mảnh khảnh bị một sợi dây thừng ghìm chặt lại, cả người cũng bị treo ở giữa không trung.
Biểu cảm của thiếu nữ vô cùng đau khổ, liều mạng giãy dụa, nước mắt giàn giụa.
Phó Miễn hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nói: “Bên trên có người.”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía trên mơ hồ còn có một người đang đứng, từ góc độ của Lâm Kiều thì không thấy được rõ khuôn mặt “Hắn”, thế nhưng có thể chắc chắn rằng “Hắn” chính là người ghìm chết thiếu nữ…
Một giây sau, ánh sáng biến mất, bóng mờ kia cũng không nhìn thấy được nữa——
Bởi vì có một người từ phía trên nhảy xuống, rơi xuống trước mặt Phó Miễn và Lâm Kiều.
“Khụ khụ khụ —— “
Lâm Kiều nhìn người đang chật vật nằm trên mặt đất, nhíu mày.
“Là cậu?”