*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người kia nằm trên mặt đất, tro bụi nhào vào trong miệng của hắn, khiến hắn liên tục ho khan.
Lâm Kiều thờ ơ lạnh nhạt một hồi, mãi đến tận khi người kia ổn định lại nhịp thở, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ thì sợ hết hồn.
“Hai người tại sao lại ở chỗ này?!”
Lâm Kiều nói: “Chúng tôi mới là người cần hỏi tại sao cậu lại ở chỗ này.”
Người kia —— Dương Lộc Chu sững sờ, nói: “Tôi, tôi lúc ở tầng hai nhìn thấy Tô Tiểu Mễ, nên mới đuổi theo… Sau đó thì rơi xuống đây.”
Tô Tiểu Mễ là chị gái của Tô Nguyệt Lịch, Lâm Kiều nghe xong lại nói: “Tô Tiểu Mễ chết như thế nào?”
“Tôi sao mà biết được, “
Dương Lộc Chu đứng lên nói, “Tôi cũng không đi cùng cô ấy tới đây, lần trước là cô ấy một mình tới khu vui chơi, sau đó mới mất tích.”
“Nếu như cô ấy đi một mình, “
Phó Miễn nhàn nhạt nói, “Tô Nguyệt Lịch sao có thể biết được cô ấy đã chơi những trò gì.”
Dương Lộc Chu sững sờ, Lâm Kiều cũng nhớ rằng Tô Nguyệt Lịch mỗi khi muốn kéo bọn họ đi chơi trò gì thì đều sẽ nói một câu “Chị tôi từng chơi trò này”.
“Chuyện này… Tôi cũng không biết!”
Dương Lộc Chu kinh ngạc nói, “Lẽ nào cái chết của Tô Tiểu Mễ có liên quan tới Nguyệt Lịch sao? Làm gì có chuyện đó được, hai người họ là chị em mà!”
Lâm Kiều nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó dời mắt đi chỗ khác.
Lúc Dương Lộc Chu ngã xuống thì làm cho lỗ thủng của tấm gỗ rộng hơn một vòng, đứng ở phía dưới đã có thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên trên, nhìn qua thì giống như một căn phòng.
Phó Miễn đi tới đáy của lỗ thủng, vung dây thừng trong tay lên trên, dây thừng giống như vướng phải vật gì đó, Phó Miễn dùng sức kéo một cái, dây thừng lập tức được kéo căng.
Dương Lộc Chu nhìn kia sợi dây thừng, kinh ngạc nói: “Anh tại sao lại có thứ này, đây không phải là… Không phải dùng để thắt cổ sao?”
Lâm Kiều nhíu mày nói: “Làm sao cậu biết?”
“Cái này vừa nhìn một cái thì biết ngay mà, cậu xem trên sợi dây thừng còn dính máu kìa.”
Dương Lộc Chu chăm chú nhìn sợi dây thừng lơ lửng giữa không trung, khẽ nói, “Hay là có người chết ở chỗ này à.”
Lâm Kiều không nói gì, Phó Miễn liên tục kiểm tra sợi dây thừng này có an toàn hay không, cuối cùng nhìn về phía Lâm Kiều nói: “Anh đi lên trước, em ở phía dưới chờ anh một chút.”
Lâm Kiều gật gật đầu, nhìn Phó Miễn vịn dây thừng thoải mái bò lên, an toàn bước lên trên mặt sàn nhà.
Bên trên đúng là có một căn phòng, bên ngoài không biết dẫn tới đâu. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Phó Miễn chính là sợi dây thừng vốm vẫn luôn kéo dài về phía trước… Bị nữ quỷ váy đỏ túm chặt trong tay.
Phó Miễn: “…”
Nữ quỷ lơ lửng giữa không trung, cổ vẫn như cũ bị vặn sang một bên. Sợi dây thừng bị nữ quỷ nắm chặt trong tay, không nhúc nhích, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm lỗ thủng trên sàn nhà.
Phó Miễn xoay người lại, duỗi tay về phía Lâm Kiều, nói: “Lên đây đi.”
Lâm Kiều bám vào sợi dây thừng leo lên, được Phó Miễn kéo mạnh một cái, sau đó thuận thế kéo vào trong lồng ngực của mình.
Dương Lộc Chu ở phía dưới nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó cũng chậm rãi nắm lấy sợi dây thừng, bò lên trên một cách đầy khó khăn.
Khi một tay hắn vừa víu chặt vào sàn nhà, từ bên dưới ngẩng đầu lên —— nhìn thấy nữ quỷ váy đỏ cách đó không xa.
“A!”
Dương Lộc Chu hoảng sợ hét lên một tiếng, mạnh mẽ rút tay về, rồi từ phía trên ngã xuống đất.
Lâm Kiều: “…”
Nữ quỷ đột nhiên buông tay ra, cuộn dây thừng rơi thẳng xuống, một đường rơi xuống trên người Dương Lộc Chu. Tay chân hắn loạng choạng từ dưới đất bò dậy, hô to “Có quỷ”, cũng không dám quay đầu lại mà chạy thẳng về phía trước.
Phó Miễn lập tức nói: “Đuổi theo!”
Nữ quỷ đã biến mất không thấy, Phó Miễn và Lâm Kiều từ bên trong lỗ thủng nhảy xuống, lại trở về không gian lòng đất ban đầu, đuổi theo bước chân của Dương Lộc Chu.
Dương Lộc Chu hoảng sợ chạy loạn, hắn chạy về phía căn phòng ban đầu mà Lâm Kiều tỉnh lại, vừa chạy tới đó thì kêu to một tiếng.
“Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy!”
Hắn nói, “Chỗ này sai rồi! Tất cả đều sai rồi!”
“Không gian ở đây đã bị thay đổi rồi, nếu không thì chúng ta không thể nào tới đây được.”
Lâm Kiều nói, “Tại sao, cậu giống như rất quen thuộc chỗ này?”
“… Chỗ này, chỗ này tôi từng tới đây…”
Dương Lộc Chu nói, “Tôi nhớ rằng chỗ này phải là căn phòng trên tầng… Chính là chỗ tôi vừa mới ngã xuống!”
Hắn nói xong thì sợ hãi liếc mắt nhìn ngoài cửa, nói: “Nữ quỷ ban nãy có đuổi theo không thế?!”
Phó Miễn: “Cậu giống như rất sợ.”
Dương Lộc Chu: “Đương nhiên phải sợ rồi! Đó là quỷ đấy! Các người không sợ sao?!”
Phó Miễn và Lâm Kiều không có chút phản ứng nào.
Dương Lộc Chu: “…”
Ngay lúc này, ở cửa xuất hiện một bóng người màu đỏ —— là nữ quỷ.
“!!”
Dương Lộc Chu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu muốn bỏ chạy, thế nhưng căn phòng bị bịt kín, hắn không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể kêu to trốn ở một góc tường, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Nữ quỷ lặng lẽ bay tới trước mặt Dương Lộc Chu, nâng cánh tay trắng bệch lên.
Móng tay của nữ quỷ vô cùng sắc nhọn, giống như những lưỡi dao sắc bén. Vào thời điểm Lâm Kiều cho rằng Dương Lộc Chu sẽ bị giết chết, nữ quỷ lại nhẹ nhàng thả tay xuống —— khẽ vuốt ve khuôn mặt Dương Lộc Chu.
“…”
Dương Lộc Chu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy dưới mái tóc rối tung của nữ quỷ, là một khuôn mặt không hề có cảm xúc.
Hắn đột nhiên mở to hai mắt: “Là… Là cô —— “
——
“Lẽ nào nữ quỷ đuổi theo chúng ta vừa nãy không phải là Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ thực ra chưa bao giờ xuất hiện?”
Trong hành lang, ba người Dịch Viện đứng trước bức tranh, lòng tràn đầy kinh ngạc.
Tiếu Kha Ngải nói: “Nữ quỷ vẫn luôn đi theo chúng ta từ khi mới tiến vào khu vui chơi nếu như không phải là Tô Tiểu Mễ, thì có khi nào là dã quỷ ở đây không?”
“Có thể, “
Dịch Viện nói, “Nếu như có thể nhìn được mặt của nữ quỷ thì tốt rồi.”
Cô vừa dứt lời thì cảm thấy dưới chân dính dính, cúi đầu nhìn thì phát hiện đế giày của chính mình dẫm phải máu tươi.
“…”
Dịch Viện chậm rãi lùi về sau, phát hiện trên đất không biết từ lúc nào đã tràn đầy máu tươi, mà máu tươi chính là chảy xuống từ bức tranh… Từ vết thương trước ngực của hai thiếu nữ.
“Hai người nhìn đi!”
Lúc này, Hà Tiểu Trừng gọi một tiếng, Dịch Viện lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy bức tranh đã tràn đầy máu tươi, khuôn mặt nhuốm đầy máu của hai thiếu nữ cũng vô cùng dữ tợn, như ác quỷ dưới địa ngục.
Cảnh tượng này thật sự vô cùng doạ người, mọi người đồng loạt lùi về sau một bước. Một giây sau, một bàn tay phá tan khung tranh, kèm theo là một cái đầu lập tức từ trong tranh chui ra!
“!”
Cảnh tượng này y hệt Sadako trong truyền thuyết khiến ba người vô cùng kinh ngạc, nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Hà Tiểu Trừng xông lên phía trước, nhấn đầu của nữ quỷ nhét trở lại vào trong bức tranh!
*Sadako: Em ma nữ Nhật Bỏn hết chui ra từ ti vi lại chui ra từ giếng nước trong huyền thoại “The Ring” chắc không còn xa lạ gì với các bạn đâu nhỉ =)) Còn nếu quên thì “chiêm ngưỡng” em ấy lại lần nữa nha ^^Nữ quỷ: “…”
Nửa cái đầu của nữ quỷ còn chưa kịp chui ra thì đã bị nhét trở lại, Hà Tiểu Trừng tiện thể gỡ bức tranh ra khỏi tường, ném mạnh nó xuống mặt đất, rồi còn không quên nhảy lên đạp mấy phát.
Chuỗi động tác này quả thực nước chảy mây trôi, Tiếu Kha Ngải nhìn đến trợn mắt há mồm, thậm chí không nhịn được vỗ tay cho sự ngầu lòi của Hà Tiểu Trừng.
Hà Tiểu Trừng: “Bình thường thôi bình thường thôi, trăm hay không bằng tay quen.”
Sau đó hắn vừa nghiêng đầu, nhìn thấy nữ quỷ đứng yên không nhúc nhích trước mặt mình.
Hà Tiểu Trừng: “…”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Dịch Viện: “Chạy!”
Cô một tay tóm lấy Hà Tiểu Trừng, một tay kéo Tiếu Kha Ngải, mang theo hai người chạy về một hướng khác, nhưng còn chưa chạy được vài bước thì Hà Tiểu Trừng đã anh dũng ngã lộn nhào một cái —— bởi vì nữ quỷ đã ngáng chân hắn.
“A!”
Hà Tiểu Trừng trực tiếp ngã đập mặt xuống đất với tư thế chó ăn phân, Dịch Viện lập tức dừng bước định kéo hắn dậy chạy tiếp, kết quả là nhìn thấy nữ quỷ chồm hỗm ngồi bên người Hà Tiểu Trừng, kéo mái tóc dài của mình sang hai bên.
Nữ quỷ nói: “Cảm ơn.”
“…”
Nữ quỷ hẳn là rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu cũng vô cùng trầm thấp. Mặc dù vậy, Hà Tiểu Trừng vẫn nghe rõ hai tiếng “Cảm ơn”.
“Cám ơn cậu đã cứu tôi ra khỏi bức tranh.”
“…”
Hà Tiểu Trừng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt nữ quỷ.
Tóc nữ quỷ rủ xuống trên mặt đất, dường như che kín toàn thân. Nữ quỷ mặc một chiếc váy đỏ cũ nát, trên cổ có một vết hằn sâu.
Hà Tiểu Trừng lập tức ngây ngẩn cả người: “Cô —— “
“Cô là Tô Tiểu Mễ?!”
————
“A a a!”
Bên trong tầng hầm, Dương Lộc Chu sợ hãi nhìn nữ quỷ trước mắt, hét thảm một tiếng.
“Không phải tôi! Xin lỗi! Tôi thật sự không phải là cố ý muốn hại cô —— “
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng ——
Nữ quỷ vặn gãy cổ hắn.
Phó Miễn và Lâm Kiều: “…”
Thân thể Dương Lộc Chu mềm oặt gục xuống mặt đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Mà sau khi hắn chết, nữ quỷ lại đưa tay lên vặn cổ chính mình, chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt vặn vẹo, cổ của nữ quỷ vậy mà được vặn trở về vị trí ban đầu.
Lâm Kiều im lặng vài giây, nói: “Cô vẫn luôn ngụy trang thành hồn ma khác?”
Cậu nhớ tới nữ quỷ váy đỏ từng bị treo cổ trước đó, lại nhìn về nữ quỷ trước mắt, phát hiện hai người… Có chút không giống nhau.
Nữ quỷ yên lặng đứng lên, quay người đối mặt Lâm Kiều. Bụng của nữ quỷ có một lỗ thủng lớn, như là bị thứ gì xuyên qua, thậm chí có thể thấy rõ bên trong đứt mất nửa đoạn ruột.
Lâm Kiều chậm rãi đi tới, nhìn kĩ gương mặt của nữ quỷ.
Một lát sau, cậu khẽ nói: “Cô là… Tô Nguyệt Lịch?”