Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 52: Ông lão



“Tại sao lại không nói chuyện nữa, vừa nãy không phải hai người đã nói chuyện rất lâu sao?

Lâm Kiều: “…”

Viện trưởng cười híp mắt đi tới, bàn tay đặt lên vai Tiểu C, chậm rãi vuốt nhẹ.

Tiểu C dường như cũng không phát hiện ra, còn Lâm Kiều thì hơi nhíu mày lại, nói: “Tiểu C nói rằng buổi tối lúc đi ngủ em ấy rất sợ, nên tôi muốn trông coi lúc bọn trẻ ngủ.”

Viện trưởng nói: “Không cần đâu, bọn trẻ đã được nữ tu sĩ chăm sóc rồi.”

“Đây cũng là trách nhiệm của tình nguyện viên mà, “

Lâm Kiều bình tĩnh nói, “Hơn nữa Tiểu C cũng rất thích tôi.”

Cậu nhìn về phía Tiểu C, Tiểu C cũng nhìn cậu rồi nắm lấy bàn tay Lâm Kiều.

Viện trưởng nói: “Mặc dù là vậy, thế nhưng —— “

“Viện trưởng.”

Một bàn tay thon dài vỗ lên bả vai Lâm Kiều, Phó Miễn từ bên cạnh đi tới, nhàn nhạt liếc mắt nhìn viện trưởng một cái.

Viện trưởng: “…”

Ánh nhìn này sắc bén như chim ưng, có tính uy hiếp rất cao. Viện trưởng nâng nhẹ kính mắt trên mũi, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: “Hai người đã nhiệt tình như vậy, thì thật sự rất phiền toái ——Bởi vì ngày mai sẽ có một đôi vợ chồng đến nhận nuôi Tiểu C, đến lúc đó hai người cũng không thể nào trông coi nó được.”

Hắn liếc mắt nhìn Tiểu C một cái, quay người rời đi, Tiểu C còn có chút mơ hồ, ngoan ngoãn nói “Viện trưởng, tạm biệt ạ. “

Phó Miễn kéo Tiểu C qua, xoa xoa đầu đứa nhỏ rồi nói: “Nếu hắn muốn em qua phòng hắn, em hãy nói cho bọn anh biết.”

Tiểu C cà cà lòng bàn tay của hắn, khẽ hỏi: “Tại sao ạ?”

Phó Miễn nói: “Bởi vì bọn anh đã nói với hắn rồi, nếu như hắn gọi em qua thì chính là bảo em đến chỗ bọn anh đấy.”

Tiểu C gật gật đầu, nói: “Vâng, em biết rồi.”

Lâm Kiều nhìn về phía Phó Miễn, nói: “Nếu như Tiểu C ngày mai bị nhận nuôi, vậy tối nay nữ tu sĩ sẽ tới.”

Phó Miễn nói: “Vậy chúng ta nhìn nó, không cho nó bị ôm đi.”

Lâm Kiều gật đầu, cúi đầu nói với Tiểu C: “Em có muốn được cha mẹ nuôi mang đi không?”

“A…”

Tiểu C miết đầu ngón tay rồi suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói, “Không muốn ạ, em rất thích chỗ này. Hơn nữa Tiểu B sau khi đi rồi cũng chưa từng trở về… Nên em không muốn đi đâu.”

Lâm Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu C.

Vào buổi trưa, nữ tu sĩ đến dẫn bọn trẻ đi ăn cơm trưa. Cô hẳn là thông qua viện trưởng biết được chuyện của Lâm Kiều và Phó Miễn, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, cũng không nói chuyện cùng Tiểu C.

“Chị ơi…”

Tiểu C không hiểu vì sao, thấy nữ tu sĩ không để ý tới mình thì vội đuổi theo cô, sau đó bị Phó Miễn bế lên rồi nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Lâm Kiều và Phó Miễn đi vào trong nhà, Lâm Kiều bỗng nhiên cảm giác có một tầm mắt đang nhìn mình, lập tức cùng Phó Miễn quay đầu lại ——

Cách đó không xa trong rừng cây, có một ông già lưng còng nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt nham hiểm, sắc mặt nặng nề.

Lâm Kiều khẽ cau mày, bước vài bước về phía cánh rừng. Ông lão thấy bản thân đã bị bọn họ phát hiện, thân hình lóe lên, biến mất trong nháy mắt ở cánh rừng sâu xa.

Lâm Kiều nói: “Ông ta rốt cuộc là ai?”

Phó Miễn nói: “Chúng ta không phải đã có chìa khóa phòng hồ sơ sao, lát nữa đi vào trong đó tìm kiếm chút đi.”

Lâm Kiều gật đầu, Phó Miễn dắt tay cậu, hai người cùng đi về phía nhà ăn.

Trong phòng ăn, Dịch Viện nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Đây là một nhà ba người cùng nhau đi dạo đúng không?”

Lâm Kiều: “…”

Khóe môi Phó Miễn hơi cong lên một chút, sau đó nắm chặt lại bàn tay của ai đó đang muốn rút ra khỏi tay hắn.

Mấy người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, Tiểu C cũng được Phó Miễn thả xuống, chạy trở về bên cạnh những đứa trẻ khác.

Phó Miễn nói: “Thái Tích đâu?”

Trong bọn họ đã thiếu mất một người, đó chính là Thái Tích – người phải đi sắp xếp lại nhà kho.

Dịch Viện liếc nhìn Cố Phong, hỏi: “Trước đó cậu đã gặp hắn chưa?”

Cố Phong sững sờ, nói: “Không gặp, hắn không phải là tới nhà kho dọn dẹp sao?”

“…”

Sau khi ăn xong bữa trưa, mọi người giống như hôm qua tìm được Thái Tích trong nhà kho —— không ngoài dự đoán, hắn cũng đã chết.

Thái Tích ngã trên mặt đất, hai tay vẫn duy trì tư thế che mắt lại. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi, Phó Miễn dẫm lên mặt đất tràn ngập máu tươi, sau đó đẩy tay Thái Tích ra khỏi mắt.

“Hắn bị móc mắt rồi.”

Lâm Kiều nói: “Xung quanh còn có thứ gì khác không?”

“Không có, “

Phó Miễn đi trở về, “Giống như Hứa Xương, đều chết không rõ ràng.”

Những người khác đều im lặng không nói gì, một lúc sau viện trưởng biết được cái chết của Thái Tích thì giống như đã trở nên quen thuộc với chuyện này, chỉ thoáng khiếp sợ một chút rồi nói: “Tôi sẽ bảo người chôn cất hắn cẩn thận, các người đi về nghỉ ngơi đi.”

Câu trả lời này cũng không nằm ngoài dự liệu, mọi người cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại phòng của mình. Lâm Kiều cùng Phó Miễn đi tới phòng hồ sơ tầng hai, nơi này phủ đầy bụi, chìa khóa cũng có chút rỉ sắt.

Phó Miễn đóng lại cửa sắt phòng hồ sơ rồi nói với Lâm Kiều: “Hơi thở của cướp đoạt giả đã biến mất.”

Lâm Kiều hơi sững người, lúc này mới nhớ lúc vừa xuống tàu hỏa thì Phó Miễn đã nói với cậu rằng trong những người này có một cướp đoạt giả.

“Là Thái Tích sao?”

“Hiện tại vẫn không rõ lắm.”

Phó Miễn nói, “Trong tình huống bình thường, một khi hơi thở biến mất thì mang ý nghĩa tử vong, thế nhưng… Thái Tích không giống một cướp đoạt giả lắm.”

Lâm Kiều nhớ tới Trương Phỉ Nhiên, nói: “Đúng thế, Thái Tích nhìn qua thì giống như một người chơi bình thường hơn. Có khi nào cướp đoạt giả có thể ẩn giấu hơi thở của mình không?”

“Cướp đoạt giả không có năng lực này, “

Phó Miễn nói, “Nếu có, hắn đã không còn là cướp đoạt giả nữa.”

Lâm Kiều khẽ cau mày, đốt ngón tay Phó Miễn hơi co lại, cọ nhẹ lên hai má Lâm Kiều, nói: “Đây chỉ là hoài nghi của anh thôi, trước mắt vẫn không có chứng cứ.”

Lâm Kiều gật gật đầu, nói: “Vậy bây giờ hãy ở đây tìm kiếm một chút đã.”

Cậu vốn tưởng rằng tới phòng hồ sơ rồi thì sẽ rất dễ dàng có thể tra được tư liệu của những đứa nhỏ, nhưng sự thực cũng không phải như vậy. Tư liệu nơi này vô cùng bừa bộn, không hề xếp theo thứ tự. Lâm Kiều và Phó Miễn tìm cả một buổi trưa, cũng không thể tìm được thông tin về cặp anh em sinh đôi kia hay là tư liệu liên quan đến ông lão trong rừng.

Mắt thấy trời bắt đầu tối, Phó Miễn quyết định rời đi,: “Bọn trẻ cũng đã đến giờ về phòng rồi.”

Những đứa trẻ ở cô nhi viện đều là ban ngày thì chơi đùa, còn buổi tối sẽ được nữ tu sĩ dẫn về ngủ. Nghe Phó Miễn nói vậy thì Lâm Kiều cũng kịp phản ứng lại, gật gật đầu: “Được.”

Bọn trẻ đều ngủ trong một phòng ngủ rộng rãi, Lâm Kiều sợ viện trưởng sẽ sớm mang Tiểu C đi nên quyết định ở lại trong phòng. Tiểu C ngủ ở giường dưới cạnh cửa vào. Lâm Kiều ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Phó Miễn mang một tấm chăn đệm tới.

“Chúng ta ngủ tạm đi, “

Phó Miễn nói, “Nửa đêm có thể sẽ có người đến.”

Lâm Kiều: “Anh nhỏ giọng thôi.”

Phó Miễn: “…”

Hắn khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Có đứa nhỏ rồi thì không cần anh nữa?”

Lâm Kiều liếc nhìn Tiểu C, thấp giọng nói: “Lúc nãy anh nói hơi to.”

Phó Miễn ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều, ôm eo cậu rồi nhẹ giọng nói: “Nếu như em thích, sau này chúng ta có thể nhận nuôi một đứa trẻ, để cho nó theo họ mẹ là họ Lâm.”

Lâm Kiều “A” một tiếng: “Ai là mẹ —— “

Cậu còn chưa dứt lời, Phó Miễn đột nhiên đè cậu xuống người, đồng thời kéo chăn trùm lên trên người cả hai.

Lâm Kiều cũng không hề giãy dụa, cậu được Phó Miễn ôm vào trong lòng, sau đó qua bả vai của đối phương nhìn thấy cánh cửa phòng không biết đã được mở ra từ lúc nào.

Ánh đèn từ ngoài cửa lọt vào, một bóng người xuất hiện ở trước cửa —— là viện trưởng.

Phó Miễn vỗ nhẹ vai Lâm Kiều, Lâm Kiều nhắm mắt lại. Cậu cảm giác được ánh đèn màu da cam đang không ngừng tới gần, cuối cùng dừng lại ở trên đầu mình.

Có âm thanh sàn sạt vang lên. Lâm Kiều cực kỳ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy viện trưởng đang ngồi ở bên giường Tiểu C, cúi sát người nhìn chằm chằm khuôn mặt đứa nhỏ đang ngủ say.

Lâm Kiều: “…”

Một lát sau, viện trưởng lần thứ hai đứng dậy, hắn cũng không hề dừng lại mà trực tiếp đi ra ngoài. Khi hắn quay người, Lâm Kiều nhìn thấy sau lưng viện trưởng nằm úp sấp một cái bóng màu đen.

Kẹt kẹt ——

Cửa phòng đóng lại, ánh đèn trong khe cửa cũng chậm rãi đi xa. Lâm Kiều nhìn Phó Miễn, thấp giọng nói: “Hắn hình như đi rồi.”

Phó Miễn ở trên khóe môi Lâm Kiều hôn một cái.

Lâm Kiều: “…”

Lâm Kiều xoay mặt đi, không để ý tới Phó Miễn nữa rồi ngồi dậy.

Tiểu C ngoan ngoãn cuộn tròn trong ổ chăn, đang ngủ say. Lâm Kiều xếp lại góc chăn cho nó, nói: “Anh có thấy vừa nãy viện trưởng làm gì đứa nhỏ không?”

“Không thấy, “

Phó Miễn nói, “Hắn chỉ nhìn đứa nhỏ một lúc.”

Lâm Kiều cau mày: “Sau lưng hắn nằm úp sấp một đứa nhỏ, hình như là Tiểu X.”

Bóng đen nằm nhoài sau lưng viện trưởng không hề có mặt, mà thân hình so với Tiểu X cũng không khác nhau lắm. Phó Miễn im lặng vài giây, nói: “Viện trưởng nói dối, chúng ta ngày mai lại đi phòng hồ sơ, bảo những người khác tới tìm cùng.”

Viện trưởng nói bản thân mười mấy năm trước không ở cô nhi viện, cũng không hề có quan hệ với cặp anh em sinh đôi kia. Bây giờ nhìn lại, e rằng không phải là như vậy.

Lâm Kiều gật đầu, tiếp tục cùng Phó Miễn gác đêm. Viện trưởng đi rồi thì nơi này cũng không xảy ra chuyện gì nữa, mãi đến rạng sáng hôm sau, có một người đi vào phòng ——  đó là nữ tu sĩ.

Sắc mặt nữ tu sĩ cũng không thay đổi khi thấy trong phòng xuất hiện hai người, chỉ nói: “Tôi muốn đưa đứa bé này đi.”

“Ừ, “

Lâm Kiều nói, “Nhưng chúng tôi muốn nhìn bố mẹ nuôi của nó.”

Nữ tu sĩ nói: “Tùy cậu.”

Cô khom lưng lay tỉnh Tiểu C, Tiểu C mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, nhìn nữ tu sĩ và Lâm Kiều, sau đó hướng về phía Lâm Kiều mở rộng hai tay ra.

“Ôm.”

Nữ tu sĩ: “…”

Lâm Kiều ôm lấy tiểu C, Phó Miễn nhặt chăn trên giường lên, cho cậu bao lấy đứa nhỏ.

Nữ tu sĩ ở bên cạnh đợi một lúc, sau đó quay đầu đi ra ngoài. Lâm Kiều và Phó Miễn đuổi theo sau, bọn họ đi đến sân trước, phát hiện đã có một chiếc xe ngựa dừng ở đó.

Nữ tu sĩ dừng bước lại, trong xe ngựa đi xuống là một đôi đôi vợ chồng già, quần áo bọn họ hào hoa phú quý, khuôn mặt hiền lành thân thiện, cười nói: “Con của chúng tôi đâu?”

Nữ tu sĩ nói: “Đã mang tới.”

Cô quay đầu ra hiệu Lâm Kiều đưa Tiểu C cho đôi kia vợ chồng già, nhưng Lâm Kiều lại không hề động đậy.

Cậu nhìn thấy trên người đôi vợi chồng này có vài đôi tay nhỏ màu đen nắm chặt quần áo của bọn họ, bóp lấy cổ của bọn họ. Mà bọn họ vẫn đang mỉm cười, căn bản không hề phát hiện ra.

“Tôi sẽ không đưa cho các người.”

Lâm Kiều lùi về sau một bước, Phó Miễn chắn trước mặt cậu. Sắc mặt nữ tu sĩ thay đổi, mà đôi vợ chồng kia sắc mặt cũng lập tức chìm xuống.

Bầu trời vẫn mờ mịt, ở phương xa có trồi lên một vệt sáng trắng. Trong sân không ai nói gì, bầu không khí như thể bị đóng đăng.

“Chuyện gì xảy ra, “

Vài giây sau, ông già mở miệng trước, “Hai người kia là ai?”

“Bọn họ không phải người của chúng tôi, “

Nữ tu sĩ vội vội vàng vàng nói, “Tôi lập tức sẽ đưa đứa nhỏ —— “

Cô còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một người từ bên cạnh vọt tới!

Ầm!

“A! !”

Âm thanh của một cái rìu nặng nề đập xuống và tiếng kêu thảm thiết kia cùng vang lên, trong chớp mắt, trên mặt nữ tu sĩ giội đầy máu tươi. Cô kinh ngạc nhìn về phía trước, mấy giây sau, mới hét lên một tiếng.

“Giết người! ! !”

Trong khoảng sân tối tăm, máu tươi lênh láng chảy đầy mặt đất. Một ông lão tay cầm một chiếc rìu, phát ra một tiếng cười quái dị.

Hai cái đầu lăn tròn trên mặt đất như hai chiếc bánh xe, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm phẫn nộ và mờ mịt khi còn sống—— đó là đôi vợ chồng già.

Phó Miễn và Lâm Kiều: “…”

Trong tiếng rít gào của nữ tu sĩ, ông lão chầm chậm xoay người lại… Nhìn chằm chằm đứa trẻ trong lồng ngực Lâm Kiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.