Văn Lộ Na không nghĩ rằng Lâm Kiều sẽ từ chối mình, im lặng một lúc lâu mới nói: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa, đây chính là —— “
“Chị Văn.”
Hà Tiểu Trừng kéo kéo cánh tay Văn Lộ Na, ra hiệu cho cô đừng nói thêm gì nữa. Hai người chỉ im lặng nhìn Lâm Kiều một lúc, sau đó quay người rời đi.
Hai tay Tiếu Kha Ngải đút trong túi quần, vui vẻ nói với Lâm Kiều: “Em rất vui vì anh đã lựa chọn tin tưởng em.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn cậu ta, cũng không nói gì thêm mà đi thẳng về phía trước.
Cạnh phòng ngủ là nơi dùng bữa sáng, Lâm Kiều chọn một vị trí rồi ngồi xuống, Tiếu Kha Ngải ngồi ở bên cạnh cậu, tự múc cho mình một bát canh.
Lâm Kiều nhìn một lượt xung quanh nhà ăn, nhưng không tìm được người đàn ông vừa nói chuyện với mình. Cậu im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Tiếu Kha Ngải: “Cậu là thần sao?”
“Đùa gì thế, em chỉ là người bình thường thôi.”
Tiếu Kha Ngải nhún vai nói, “Cái người được gọi là ‘thần’ kia… Ai mà biết hắn ta là ai chứ.”
Lâm Kiều khẽ cau mày, cũng không nói thêm gì nữa, ăn hết bữa sáng của mình, sau đó đứng dậy trở về phòng.
Trong không gian trắng tinh này cũng không có thứ gì có thể giết thời gian, có người lên giường đi ngủ, có người ăn thật nhiều đồ ăn, có người lại tập hợp đứng ở dưới đồng hồ báo thức chờ đợi và có người thì lựa chọn ngồi một chỗ nói chuyện phiếm với những người xung quanh.
Thời gian trên đồng hồ báo thức trôi qua rất nhanh, cũng có thể là do bọn họ bị vây ở chỗ này, nên không nhìn thấy bầu trời bên ngoài, vì vậy mới cảm thấy thời gian trôi qua nhanh —— Khi hầu hết mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đồng hồ đã điểm 24 giờ.
Ting.
Đồng hồ báo thức phát ra một âm thanh rất lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, cùng lúc đó, “Nó” lại mở miệng một lần nữa.
“Người thứ hai người được chọn, Du Tiểu Phương.”
Trong đám người, sắc mặt Du Tiểu Phương lập tức trở nên vô cùng tái nhợt. Những người ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của cô thì vội vàng tránh xa.
Lúc Lâm Kiều trở về phòng, chỉ thấy Du Tiểu Phương ôm đầu gối, trùm kín chăn ngồi ở trên giường.
Hai mắt của cô sưng húp lại, có lẽ là vừa mới khóc xong. Lâm Kiều ngồi xuống bên người cô: “Cô sợ sao?”
“Không, tôi không sợ…”
Du Tiểu Phương dụi mắt, khàn giọng trả lời, “Tôi chỉ là nhớ bạn trai thôi.”
Cô nhìn về phía Lâm Kiều, khẽ hỏi: “Anh không nhớ người nhà của mình sao?”
Lâm Kiều nói: “Tôi không nhớ gì cả.”
Cậu vừa dứt lời thì cảm thấy có ai đó cắn nhẹ một cái lên vành tai của mình.
Lâm Kiều: “…”
Du Tiểu Phương hơi ngạc nhiên: “Sao lại thế, tôi thực sự rất nhớ họ.”
Lâm Kiều im lặng vài giây, nói: “Vì sao chúng ta lại tới được đây?”
Du Tiểu Phương: “Những người ở đây đều là trong lúc làm nhiệm vụ thì bị một xoáy đen hút tới chỗ này, nhưng không có ai bị mất trí nhớ cả… Có lẽ trước khi bị cuốn vào đây thì anh đã mất trí rồi.”
Lâm Kiều: “Có lẽ vậy.”
Khi Du Tiểu Phương nói tới hai chữ “Nhiệm vụ”, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một chút ký ức, dường như mình là người chơi cấp bạch ngân, từng trải qua mấy thế giới… Nhưng đã trải qua như thế nào, trải qua cùng với ai thì cậu lại không thể nào nghĩ ra được.
Lâm Kiều im lặng không nói gì nữa, Du Tiểu Phương lén lút đánh giá cậu vài lần, nắm chặt chiếc chăn trên người.
24 giờ ngày hôm sau sắp tới, tất cả mọi người đều tập hợp dưới đồng hồ báo thức khổng lồ, chờ Du Tiểu Phương nói ra đáp án của mình.
Du Tiểu Phương đứng một mình ở bên ngoài đám đông, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ báo thức, nói: “Tôi… Tôi cảm thấy anh ấy là thần.”
Cô chỉ tay về phía Lâm Kiều, lặp lại một lần nữa: “Chính là anh ấy.”
Lâm Kiều: “…”
Một giây sau, âm thanh lạnh như băng của “Nó” vang lên: “Sai.”
Sắc mặt Du Tiểu Phương lập tức thay đổi, cô giống như muốn nói điều gì đó, nhưng tới khi miệng mở ra thì lại mất đi năng lực nói chuyện.
Máu tươi từ trong miệng Du Tiểu Phương tuôn ra, một miếng thịt mềm màu hồng phấn rơi xuống mặt đất. Du Tiểu Phương đau đớn che miệng mình lại, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Không gian màu trắng tinh khiết bị nhiễm vài vệt đỏ. Không biết qua bao lâu, máu từ trên người Du Tiểu Phương đã trào ra hết, cuối cùng nằm im không còn một tiếng động nào nữa.
“…”
“Bổ sung thêm một quy tắc, “
Trong không gian hoàn toàn tĩnh mịch, “Nó” lại tiếp tục lên tiếng, “Bắt đầu từ người bị chọn tiếp theo, nếu như người đó đoán sai thì người bị người đó lựa chọn cũng sẽ chết.”
“Sao lại thể được —— “
“Như vậy không phải là sẽ chết thêm một người nữa sao?!”
Có sự hỗn loạn trong đám đông, nhưng “Nó” cũng không thèm để ý tới, chỉ tiếp tục nói: “Người được chọn tiếp theo, Tiếu Kha Ngải.”
Lâm Kiều bất ngờ nhíu mày, Tiếu Kha Ngải bên cạnh lại giơ tay lên, nói: “Tôi từ chối.”
Hành động này đã gây sốc cho tất cả mọi người xung quanh, nhưng “Nó” lại im lặng vài giây, sau đó lạnh lùng nói: “Từ chối được thông qua.”
“Nó” vừa dứt lời, đầu Tiếu Kha Ngải như bị một bàn tay khổng lồ nhấn giữ, “Răng rắc” một tiếng vỡ vụn. Đầu của cậu ta bị bẻ một góc 360 độ, sau đó cả người ngã xuống mặt đất.
Trong đám người có người lẩm bẩm một câu: “Đáng đời, còn tự cho mình là thông minh…”
Hắn ta còn chưa dứt lời thì cơ thể Tiếu Kha Ngải bỗng hơi động đậy một chút, hai cánh tay chậm rãi đưa lên, vặn đầu mình trở lại vị trí ban đầu, bình yên vô sự đứng dậy.
Tất cả mọi người: “…”
Ánh mắt của hầu hết mọi người đều vô cùng ngạc nhiên như là trông thấy ma, nhưng Tiếu Kha Ngải lại mỉm cười nhìn về phía Lâm Kiều: “Ngạc nhiên không?”
Lâm Kiều: “…”
“Người chơi bạch ngân!”
Trong đám người có người hét lên, “Cậu ta nhất định là người chơi bạch ngân nên có hai mạng sống!”
Câu nói này đã thức tỉnh không ít người, mọi người trở nên xôn xao một lần nữa.
“Hóa ra người chơi bạch ngân có tới hai cơ hội!”
“Chuyện này thật sự không công bằng! Người chơi đồng thì phải làm sao bây giờ?”
“Bản thân vô dụng thì liên quan tới ai chứ!”
“Ý mày là gì?!”
Có người đã xảy ra tranh chấp, trong đám người, một người đàn ông đột nhiên kéo tay của bạn gái mình, nói: “Lê Tiêu, anh nhớ em đã trở thành người chơi bạch ngân rồi, đúng không?”
“Đúng vậy… Nhưng tại sao anh lại hỏi thế?”
Lê Tiêu nói, “Anh chỉ kém em một thế giới, anh —— “
“Em cho anh thẻ của em đi!”
Người đàn ông ngắt lời cô gái, “Ở thế giới thứ hai, anh đã cứu em một mạng, lúc đó em nói rằng em sẽ trả ơn anh bằng bất cứ thứ gì anh muốn!”
Lê Tiêu nghe vậy thì hoảng sợ, hất tay hắn ra: “Ngô Trấn, anh nói vậy là có ý gì? Em đưa thẻ của mình cho anh, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Ngô Trấn nói: “Anh sẽ đưa thẻ đồng của anh cho em. Em phải biết rằng nếu như không có anh, em vốn không thể sống tới ngày hôm nay!”
“Anh đúng là điên rồi! Tại sao em phải đưa thẻ của mình cho anh chứ?”
Lê Tiêu cười chế giễu, “Hơn nữa đây là thẻ của em, không thể nào biến thành thẻ của anh được!”
Ngô Trấn im lặng nhìn cô vài giây, nói: “Nếu như anh bị chọn thì anh sẽ chết mất!”
“Lẽ nào mạng của anh mới là mạng, còn của em thì không phải sao!”
Lê Tiêu nói, “Em đã nói là em không thể đưa thẻ của mình cho anh được rồi, anh —— a!”
Ngô Trấn đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, Lê Tiêu đau đến mức hét lên một tiếng, tức giận nói: “Buông em ra!”
“Cô vốn không yêu tôi, những lời cô nói trước đây đều là lừa dối!”
Ngô Trấn lạnh lùng nhìn cô, “Tôi đã cứu cô đấy! Vậy mà cô lại đối xử như vậy với tôi?!”
“Anh… Anh đang làm gì thế!”
Lê Tiêu nhìn sắc mặt u ám của hắn, trên mặt có chút sợ hãi, “Dù em có muốn đi chăng nữa thì cũng không thể nào cho anh được! Đó là thẻ của em, anh không thể —— “
“Không, chắc chắn vẫn còn cách khác, chỉ là cô không muốn cho tôi thôi!”
“Còn có cách gì nữa chứ! Ngô Trấn, anh buông tay ra —— buông ra! Chúng ta chia tay!”
Lê Tiêu muốn thoát ra, nhưng Ngô Trấn lại ghì chặt tay cô lại, sau đó dần dần tiến sát về phía cô.
“Ban đầu tôi cứu cô, cô cũng không cứu tôi… Thật quá đáng, những lời nói trước đây của cô đều là lừa dối cả, cô thật quá đáng…”
“Ngô Trấn!”
Lê Tiêu bật khóc, “Anh buông tay ra! Ai giúp tôi với! Ai—— “
Một giây sau, Ngô Trấn đột nhiên buông tay ra, thay vào đó là dùng hai tay bóp lấy cổ Lê Tiêu, đẩy cô ngã xuống mặt đất!
“A!”
Mọi người xung quanh bị dọa sợ, nhanh chóng tản ra, bọn họ đứng một bên cạnh nhìn Ngô Trấn bóp chặt cổ Lê Tiêu, còn Lê Tiêu liều mạng không ngừng giãy dụa, khuôn mặt co giật, khóe mắt chảy giàn giụa nước mắt…
“Chỉ cần cô chết, thì tôi sẽ có hai cái mạng rồi!”
Ngô Trấn cười gằn nói, “Chỉ cần cô chết, chỉ cần cô chết —— tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi!”
Lê Tiêu: “Ngô… Ngô Trấn…”
Sắc mặt của cô dần trở nên tím đen lại, con ngươi cũng từ từ dãn ra… Nhưng ngay lúc này, bỗng có người tiến lên rồi kéo mạnh Ngô Trấn ra.
Ngô Trấn nặng nề ngã xuống đất, Lê Tiêu được cứu, nằm trên mặt đất ho khan dữ dội.
“Khụ khụ khụ khụ —— “
“Ai?!”
Hai mắt Ngô Trấn đỏ hoe, hắn giận dữ hét lên, “Ai cản tao?!”
Hắn định bò dậy nhưng một cánh tay của Lâm Kiều lại đè lên bả vai hắn, cố định hắn ở trên mặt đất.
“Anh không cảm thấy bản thân trở nên khác thường sao?”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói, “Bình tĩnh một chút, đừng bị kích động.”
Ngô Trấn quát: “Mày là cái thá là gì! Dựa vào cái gì —— “
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người vọt tới, nhào lên người hắn.
Ngô Trấn: “…”
Lâm Kiều: “…”
Lê Tiêu: “Chính anh! Chính anh đã ép tôi!”
Cô vừa khóc vừa rút một con dao gọt hoa quả ra rồi đâm mạnh vào lồng ngực của Ngô Trấn.
Ngô Trấn: “…”
Ngô Trấn im lặng ngã xuống, Lê Tiêu run rẩy lùi về sau vài bước, dao gọt hoa quả rơi xuống mặt đất, cô bị dọa sợ hết hồn, cuối cùng đặt mông ngã xuống đất rồi ôm đầu gối khóc rống lên.
“…”
Người xung quanh chỉ im lặng nhìn Lê Tiêu gào khóc. Một lát sau, có người nhỏ giọng nói: “Cô ta sẽ có ba cái mạng phải không…”
Không có ai trả lời hắn ta, nhưng có một số người sau khi nghe xong câu nói đó thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Lâm Kiều khẽ cau mày, Tiếu Kha Ngải đi tới rồi vỗ vỗ lên vai cậu, nhẹ giọng nói: “Anh không thể nào ngăn cản được bọn họ, cũng không có cách nào rời khỏi đây được đâu.”
Mặt đất trắng tinh bị máu tươi nhiễm đỏ, Lâm Kiều nhìn vũng máu chói mắt kia, khẽ nói: “Sẽ có cách thôi.”
Sau đó Lâm Kiều đẩy bàn tay của Tiếu Kha Ngải trên vai mình ra, rồi quay người rời khỏi.