Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên thân thiện vỗ vỗ vai
Ivan, hướng phía sau anh nhìn xung quanh một chút hỏi: “Sao chỉ có một mình
con?”
“Vì con sợ bị muộn một lần nữa.” Khi Ivan trả lời cố ý hướng
cô vặn vặn mặt mày, cười có chút mờ ám: “Nên con trực tiếp chạy tới từ công ty.
Con vừa gọi điện thoại cho ba mẹ con, họ sẽ đến ngay.”
“Ivan? Âu Dương Y Phàm!?” Tư duy của Tiểu Úc ngày thường
nhanh nhẹn đột nhiên bãi công, chỉ có thể nhớ lại chính là câu nói kia của Lăng
Lăng: “Anh ta từng có rất nhiều bạn gái phải dùng đến CPU dual- core thống kê,
để đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, có đẹp hay không, chỉ cần tra xem
có tai tiếng với anh ta hay không là được! Cô gái nào cặp với anh ta, còn không
bằng chết đi cho rồi.”
Ivan đưa tay về phía cô, nụ cười tươi càng thêm đáng giận:
“Lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp em! Vị hôn thê đáng yêu của anh.”
Vị hôn thê!!! Cô chán nản.
Anh ta là Âu Dương Y Phàm!
Trong phút chốc, rất nhiều sự việc xâm nhập vào đầu óc bãi
công của cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi anh nghe được tên của cô vẻ mặt hứng
thú dạt dào cùng ý cười giấu không được.
Lần thứ hai gặp mặt, khi cô thỏa sức cười nhạo thậm chí chửi
rủa anh ta, anh ta còn mỉm cười đưa nước cho cô để nhuận giọng.
Mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô, lặng lẽ tiến vào lòng của
cô. Lăng Lăng đã cảnh báo: Anh ta là cao thủ tình trường, cô lại không tin. Thì
ra anh ta luôn luôn lừa cô, đùa giỡn cô! Lửa giận mạnh mẽ thiêu đốt trong mạch
máu, càng thiêu càng mãnh liệt, cô không chút do dự đưa tay cầm lên chén trà vừa
mới uống, hung hăng ném về phía khuôn mặt tươi cười đáng giận kia. Cái chén ở
trong tay cô vỡ vụn.
Cô như nghe thấy ba mẹ kinh hô, “Tiểu Úc!”
Cô như thấy ba mẹ Âu Dương Y Phàm kinh ngạc ở cửa.
Cô như thấy dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống trên trán của
anh ta.
Mọi thứ trở thành ác mộng hư vô mờ mịt. Giờ phút này cô chỉ
có một ý nghĩ, muốn thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.
Cô kéo làn váy lên lao ra khỏi gian phòng, nước mắt trong
nháy mắt sượt qua bên vai Âu Dương Y Phàm chảy xiết xuống.
“Tiểu Úc.” Âu Dương Y Phàm đuổi tới hành lang, nắm chặt cánh
tay cô, dùng hết sức lực dồn thân thể của cô lên vách tường: “Em nghe anh giải
thích. Vui đùa là giả nhưng tình cảm anh đối với em là nghiêm túc.”
Lưng cô trên vách tường cứng ngắc lạnh như băng, rất đau,
nhưng đau nhất không phải nơi đó.
Tiểu Úc thử ba lượt, mới phát ra tiếng khàn khàn: “Chờ anh
tính xem bản thân từng có bao nhiêu bạn gái, thì nói hai chữ ‘Nghiêm túc’ này với
em.”
“Em và họ không giống nhau!”
“Có gì không giống nhau?!”
Âu Dương Y Phàm nhất thời nghẹn lời, kỳ thật anh không biết
đáp án.
Anh thích ở bên cạnh cô, cho dù bị cô châm chọc, bị cô hạ thấp,
anh cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng đây rốt cuộc là một loại cảm giác gì, anh cũng
nói không rõ.
Anh không nói gì lại một lần nữa phá hủy ảo tưởng của Tiểu
Úc, cô chậm rãi rút cánh tay của mình về.
“Âu Dương Y Phàm, anh căn bản không hiểu cái gì là yêu!”
Lâm Nhĩ Tích nói rất đúng, tên đàn ông này căn bản không hiểu
cái gì là yêu!!!
Khi Tiểu Úc thấy phẫn uất trong mắt anh, cô mới hiểu được ý
nghĩa của những lời này với anh mà nói có thương tổn sâu thế nào.
Nhưng cô không muốn thu lại, cũng như sự quý mến đối với anh
đã không có khả năng thu hồi nữa.
Xoay người chạy ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi bay làn váy
dài của cô, cảm giác mát làm cho cô cảm thấy thê lạnh đến xương.
Ánh trời chiều đỏ rực mà u ám.
Tiếng gió ở bên tai cô gào thét như là lời thề son sắt của
anh: Quan Tiểu Úc, anh muốn chứng minh cho em xem, anh nhất định có thể theo đuổi
được em!
Anh đã thành công, đã làm cho cô yêu anh. Nhưng kết cục lại
tàn nhẫn như thế!
Hận anh, giận anh, đương nhiên là có nhưng cảm giác thật sự
c chính là thất vọng, thất vọng hoàn toàn về anh!
Một mối tình từng cho người ta bao nhiêu vui sướng, thì nhất
định sẽ để lại bấy nhiêu đau xót!
**************************************
Tiểu Úc không nhớ rõ chính mình quay về phòng ngủ như thế
nào.
Trong bóng tối, một mình cô nằm trên giường, không khí chung
quanh ép tới mức cô thở không nổi.
Cô không dám nghĩ đến ba mẹ sẽ giải thích với người nhà Âu
Dương như thế nào, lại càng không dám tưởng tượng ngày mai họ có thể đem cô bầm
thây làm trăm mảnh hay không!
Cho dù bầm thây cũng là chuyện ngày mai, hôm nay cô thật sự
quá mệt mỏi, hậu quả gì cũng mặc.
Điện thoại trong phòng ngủ đột nhiên vang. Mấy trăm năm
không vang một lần, lúc vang đúng là đinh tai nhức óc.
Cô không muốn tiếp vì cô biết không thể là ba mẹ cô, cũng
không có khả năng tìm cô bởi vì cô còn không biết số điện thoại phòng ngủ là
bao nhiêu. Nhưng tiếng chuông điện thoại thật sự rất chói tai.
Cô cầm lấy microphone, tức giận nói. “Alo! Bạch Lăng Lăng
không có ở đây.”
“Người đẹp! Sinh nhật vui vẻ nha!” Không ngờ trong
microphone lại là giọng của Lăng Lăng.
Lòng cô ấm lên, một giọt lệ lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.
“Cám ơn cậu!”
“Vừa rồi nghe mọi người nói hôm nay là ngày mười lăm tớ mới
nhớ, thật ngại gần đây bận quá !”
“Tớ không sao!”
“Sao cậu tắt điện thoại?”
“Tớ không muốn mở!” Cô vô tình nói.
“Không phải cậu ở phòng ngủ một mình chứ?”
“Rất yên tĩnh mà!”
Lăng Lăng trầm mặc một lát, cười nói: “Không bằng cậu tới
tìm tớ đi, tớ ở Tân Tân Phường, chạy xe nửa giờ là đến. Tớ đem đại soái ca
trong khoa tớ giới thiệu cho cậu.”
Ở đầu dây bên kia rất ồn, chắc mọi người đang ăn cơm.
“Không đi, tớ với bọn họ cũng không quen biết.”
“Không biết càng tốt a, cậu hoàn toàn có thể không lo lắng ý
nghĩ của bọn họ.”
Nói có đạo lý. Ngay cả bụng của cô cũng đang đồng ý quan điểm
của Lăng Lăng.
Tiểu Úc xoa xoa cái bụng trống trơn, cô thật sự rất đói, cả
trưa và buổi tối đều chưa ăn gì, đói đến cả khí lực đau lòng cũng không có. Cô
cũng không phải loại con gái thích hủy hoại bản thân, đau lòng khổ sở thì ngày
ngày buồn bã.
Thất tình có gì đặc biệt đâu, tìm nơi náo nhiệt cười đùa,
gây ồn ào, đem tất cả quăng về phía sau. Ngày mai, hít sâu, tất cả lại bắt đầu!
“Được! Giờ tớ qua đó!”
“Tớ ra cửa chờ cậu. Lát nữa gặp!”
“Lát nữa gặp, bye!”
Tân Tân Phường là kiểu nhà hàng sân vườn xây dựng ở bờ biển.
Phòng khách và nhà ăn đều có kiến trúc theo kiểu biệt thự, từng toà nhà san sát
bên vườn hoa, tạo nên mảng phong cảnh khác biệt. Rất nhiều người chán ghét ở
trung tâm thành phố chật chội, ồn ào, thích tới nơi này nghỉ ngơi vào cuối tuần,
hít thở không khí trong lành một chút. Nhất là lúc tâm trạng không tốt, đến đây
ngắm nhìn sức sống dào dạt trong hoa cỏ trong người sẽ đặc biệt khoan khoái.
Tiểu Úc vừa tới. Cô hít sâu hương hoa lài đang phả vào mặt,
đã thấy Lăng Lăng đứng đối diện ở bụi hoa rực rỡ vẫy tay với cô.
Tâm trạng cô nhất thời tốt hơn không ít. Đi theo Lăng Lăng
vào khách sạn, vừa nhìn thấy những gương mặt xa lạ đầy trên ghế lô, cô lại có
chút hối hận. “Tớ đến có tiện không?”
“Đương nhiên tiện, chốc nữa cậu có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy
nhiêu, ăn cho anh ta nghèo luôn.”
“Tớ muốn uống rượu, có Lafite năm 82 không, cho tớ hai
chai!”
“Được! Lát nữa đến quầy phục vụtớ hỏi giùm cậu.” Lăng Lăng
ôm thắt lưng của cô, vô cùng thân thiết dựa vào, lúc cười khuôn mặt giấu trên
vai cô, xinh đẹp mộc mạc.
Tiểu Úc không khỏi cảm thán, người con gái đáng yêu như vậy
cũng không có được hạnh phúc mình muốn, nguyệt lão có phải nên xuống chức
không!?
Sau khi ngồi ổn Tiểu Úc lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, tầm mắt
cô bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm như đầm nước, chỉ cần liếc mắt một cái, tầm mắt
của cô rốt cuộc dời không ra. Không hề nghi ngờ bề ngoài rất tuấn tú, ngũ quan
hoàn mỹ không thể soi mói, nhưng đẹp trai với anh mà nói không phải trọng điểm.
Bởi vì sự mê hoặc của anh căn bản không phải bề ngoài, mà là hương vị độc đáo của
đàn ông Trung Quốc toát trên người anh ta.Vốn từ ngữ của cô thiếu thốn vốn
không thể tìm được từ thích hợp để hình dung anh ta.
Điển trai? không đủ để hình dung tài năng của anh ta.
Lịch thiệp ? không đủ để hình dung sự công chính anh ta.
Tao nhã, lịch lãm cũng không đủ để hình dung thanh khí.
Tóm lại, sức hấp dẫn kia là toát ra từ nội tâm, từ nhân
cách.
Cùng là anh em bà con, sao nhân cách lại chênh lệch lớn như
vậy!
Đàn ông như vậy mà không theo đuổi được người mình thích,
tám phần người con gái anh ta thích là người mù hoặc là thẩm mỹ cực kém hệt như
Lăng Lăng bên cạnh cô!
“Cậu nhìn đủ chưa?” Lăng Lăng kéo tay áo cô, chỉ chỉ dĩa nhỏ
trước mặt cô, không biết từ khi nào đã đầy thức ăn. “Tuy rằng ngắm trai đẹp có
thể no không cần ăn cơm, nhưng cậu cũng phải lo lắng cảm nhận của bụng cậu a!”
Tiểu Úc cúi đầu ăn một miệng đồ ăn, vụng trộm chỉ chỉ cà vạt
của Dương Lam Hàng: “Cà vạt kia không phải là cậu tặng chứ?”
“Đúng vậy, đẹp không?!” Lăng Lăng đắc ý là ở chỗ này.
“Cà vạt khó xem nhất trên thế kỷ mà cậu cũng mua được, không
dễ dàng a!”
Cà vạt kia kỳ thật không phải đặc biệt khó coi, nhưng màu hồng
nhạt trẻ con mang ở trên người Dương Lam Hàng, miễn bàn đến việc không hợp. Hơn
nữa hoa văn lởm chởm trên cà vạt kia, không có trình tự, muốn bao nhiêu tục khí
có bấy nhiêu tục khí. Làm hỏng cả nét đẹp của áo sơ mi Giorgio Armani kinh điển
trên người Dương Lam Hàng.
“Khó coi sao? Sao tớ không thấy?”
Tiểu Úc không nói gì, cúi đầu bóc vỏ tôm ăn.
Không biết ai đột nhiên phát ra một câu: “Mọi người hoan
nghênh thầy Dương cùng thầy Chu hát cho chúng ta nghe một bài đi!”
Rượu quá ba lần nhóm sinh viên lập tức kịch liệt hưởng ứng,
“Đúng vậy! Nghe nói thầy Chu hát Chín Trăm Chín Mươi Chín Đóa Hoa Hồng đặc biệt
dễ nghe, thầy hát một lần đi.”
Một bạn gái tên Tiếu Tiếu ngồi ở bên cạnh Lăng Lăng gục trên
bàn, lau mồ hôi lạnh ở tay nói: “Thật là lớn gan! Nhưng tuyệt đối đừng để cho sếp
tớ hát, một khi thầy ấy cầm microphone có thể hátthành chín ngàn chín trăm chín
mươi đóa hoa luôn!”
“ Ý cậu là sao?” Tiểu Úc khó hiểu hỏi.
Lăng Lăng cười giải thích: “Chính là liên tục hát mười lần,
hát đến nỗi sinh viên trong tổ bọn họ vừa thấy hoa hồng đã muốn ói.”
Thầy Chu khách khí chối từ: “Các em hát đi, tôi và thầy
Dương không hát đâu.”
Lăng Lăng không chắc chắn lắm: “Tớ đoán là “si tâm tuyệt đối”,
di động anh ta cài nhạc chuông này, tới bây giờ chưa từng đổi, thật lỗi thời. Cậu
nhất định đừng hát đấy.”
“Lăng Lăng cậu thật đáng yêu !” Tiếu Tiếu nói xong, lập tức
đoạt lấy tập nhạc chọn bài này, còn làm như không có gì nói: “Vì bày tỏ sự cám
ơn của chúng em với thầy Dương, em xin đại diện toàn thể bạn học trong tổ, hát
tặng cho thầy Dương một bài hát, hy vọng thầy sẽ thích!”
Âm nhạc du dương trầm buồn vừa vang lên, khóe miệng Dương
Lam Hàng lập tức mất tự nhiên, mím nhẹ. Nhưng vẫn lịch sự gật đầu mỉm cười, vỗ
vỗ tay, nói: “Cám ơn!” Ca từ trong mỗi bài hát của Lí Thánh Kiệt có thể nói
tinh phẩm, bài này lại là đứng đầu!
Muốn dùng một ly Latte khiến em say sưa
Khiến em có thể yêu anh nhiều hơn một chút
Cảm giác yêu thầm em không thể nào hiểu được
Từ lâu đã có người bên cạnh nên em mãi mãi sẽ không hiểu
Nhìn thấy em cùng người ấy ở trước mặt anh
Chứng minh tình yêu của anh thật ngu muội
Em không hiểu được những nỗi buồn của anh
Bởi vì em vĩnh viễn chưa từng trải qua…
Vì em mà trả giá bằng nỗi đau này, em mãi mãi không bao giờ
biết
Hà cớ gì anh phải miễn cưỡng chính mình mà yêu mọi thứ ở em
Lặng lẽ đóng cửa lại, âm thầm đếm những giọt nước mắt của
anh
Vẫn biết rằng để em rời khỏi thế giới của người ấy là không
thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện người thực sự yêu em một
mình chịu tổn thương…
Anh từng cho rằng bản thân sẽ hối hận
Nhưng không ngờ lại yêu đến mức vô cùng say đắm
Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên
Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào
Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện
Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương…
Tình cảm nồng nàn trong tiếng nhạc dưới ánh đèn bảy màu xoay
tròn ánh sáng hòa với bóng hắt lên khuôn mặt trầm tĩnh của Dương Lam Hàng để lại
vô số sắc màu rực rỡ, đồng thời vén lên nỗi niềm kỳ vọng lẫn thất vọng ẩn sâu
trong đáy mắt anh.
Môi anh ta mỏng mà mềm, dưới ánh sáng thay đổi nở một nụ cười
gượng nhàn nhạt, như thể đang một mình nhấm nháp hương vị yêu thầm…
Bài hát kết thúc, đèn sân khấu sáng rực lên, Dương Lam Hàng
khẽ thở ra, đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ.
Chắc là do bản tình ca rất động lòng người, Tiểu Úc không thể
không nhớ tới tên ngu ngốc kia, ngực co rút đau đớn!
Cô cầm lấy một chai bia bên cạnh bàn, rót vào ly của mình, cầm
ly lên uống một hơi cạn sạch!
Cảm giác yêu một người, thì ra chua xót như thế!!!