Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 27: Hình như anh có hơi… không đứng đắn?



Edit: Xiao Yi.

Đêm hôm đó, Hứa Thanh Ca mơ hồ, mãi đến buổi sáng hôm sau, cô mới thông não nhớ ra một chuyện cực kỳ mấu chốt giữa hai người.Tần Tuyển cố ý muốn cô giả làm bạn gái của anh? Còn cố ý nắm tay cô đi nữa?

Đây là Hứa Thanh Ca đã biết anh thích mình, nếu như cô không biết, có phải anh sẽ luôn để cô giả làm bạn gái hay không?

Lần sau có thể ôm eo cô nữa không?

Chuyện muốn cô giả làm bạn gái này, bản thân Tần Tuyển là cố tình phải không?

Vậy mà Hứa Thanh Ca lại cư nhiên nhận lời giả bạn gái của anh, còn chủ động ở trước mặt anh nói mấy câu “Không phiền đâu ạ, không phiền đâu ạ.” nữa chứ!!!

Tần Tuyển đào một cái hố, còn cô tự nguyện cười nói mà nhảy vào, thậm chí lại giúp anh đuổi khéo Hàn Dĩ Tâm, Tưởng Na và những cô gái ở buổi tiệc giao lưu???

Khó trách học trưởng Hùng Dương, mẹ ruột của Tần Tuyển đều nhắc nhở cô, nói con người này của anh có điểm hư hỏng.

Khiến cô chợt nhớ đến Phó Nhất Ngôn.

Phó Nhất Ngôn là bạn trai của chị em tốt Thanh Hoan. Trước đó, anh chàng rõ ràng không phải là gia sư gì cả, lại đi lừa Hứa Thanh Hoan rằng bản thân đang học năm ba của Đại học Thanh Hoa, chuyên ngành Tài chính, muốn làm gia sư của Thanh Hoan. Anh chàng nghe rõ giọng nói của Hứa Thanh Hoan ngưỡng mộ qua phòng livestream cấp đại thần của mình lại giả vờ không quen biết chị ấy.

Phó Nhất Ngôn thậm chí làm bộ không biết chuyện gì của Hứa Thanh Hoan, sau đó còn gài cho chị ở trên mạng nói tốt về mình, giống như chị ấy ngại ngùng tỏ tình anh ta vậy!

Trên phương diện là con trai mà nói thì… có phải luôn có một chút hư hỏng hay không?

Phó Nhất Ngôn hư hỏng, chú nhỏ cũng hư hỏng, Tần Tuyển cũng có hơi hư hỏng…

Trải qua chuyện giả làm bạn gái của anh này, Hứa Thanh Ca mới thật sự cảm giác được con người của Tần Tuyển quả nhiên có điểm hư hỏng.

Tuy rằng cô không chán ghét chuyện này, cũng không chán ghét anh, nhưng Hứa Thanh Ca cảm thấy hình như bản thân hơi ngốc. Anh nhờ cô giả làm bạn gái, cô liền đồng ý???

Hứa Thanh Ca tức giận vì bản thân quá đơn thuần.



Cô vẫn phải tiếp tục công việc thực tập ở công ty.

Suy cho cùng, Hứa Thanh Ca vẫn còn giữ mục tiêu muốn mua máy ảnh, cho nên cô làm bằng hết một tháng tiền lương.

Chỉ là ngoài ý muốn, cô nhận được tin nhắn của Tần Tuyển, nói hai ngày tới anh có việc, sẽ đi thành phố khác đặng công tác. Nếu cô muốn đến công ty thực tập thì đến, không cần xấu hổ mà nói ở nhà nghỉ ngơi nên không đến công ty.

Đối với chuyện Tần Tuyển không ở công ty mà nói, Hứa Thanh Ca tự do hơn rất nhiều. Đương nhiên cô muốn đến công ty, liền trả lời tin nhắn của anh giống như cấp dưới trả lời cấp trên.

Cô gửi tin nhắn trả lời cho Tần Tuyển, 【Em biết rồi.】

Nhưng mà, đến phiên Tần Tuyển nhìn thấy hai chữ này, anh lại cảm thấy Hứa Thanh Ca giống như cấp trên trả lời cấp dưới vậy.

Đã lâu rồi Hứa Thanh Ca và Hứa Thanh Hoan chưa họp mặt. Trong lúc nghỉ trưa ở công ty, cô gửi Wechat cho Hứa Thanh Hoan, hỏi chị có muốn cùng nhau đi ăn cá nướng hay không?

Hứa Thanh Hoan trả lời: 【Chị và Nhất Ngôn đang ở rạp chiếu phim… Nhưng bọn chị cũng sắp xem xong rồi, em muốn đi không?】

Tuy Hứa Thanh Ca không muốn làm bóng đèn, nhưng cô vẫn gửi lại một sticker muốn “ĐI” thật to!

Lúc cô đến đó, Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn vừa hay xem xong một bộ phim điện ảnh. Từ đằng xa, Hứa Thanh Ca đã thấy Hứa Thanh Hoan mặc một set áo thun quần jean treo móc khoá. Chị đi cùng Phó Nhất Ngôn đeo gọng kính mạ vàng, tuy thoạt nhìn lịch sự văn nhã nhưng thực chất bên trong bại hoại.

Ngoài ý muốn là, Hứa Thanh Hoan đang tức giận.

Hứa Thanh Ca kinh ngạc hỏi: “Chị làm sao thế?”

Hứa Thanh Hoan tức giận bĩu môi, má lúm đồng tiền rất sâu. Chị trừng mắt nhìn Phó Nhất Ngôn, “Lúc nãy có người đến xin số điện thoại của chị.”

Hứa Thanh Ca cảm thấy hứng thú, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ấy à…” Hứa Thanh Hoan chỉ vào mặt Phó Nhất Ngôn, nói: “Anh ấy lại sờ bụng chị, nói chị đã có thai!!!”

“…”

Hứa Thanh Ca cười muốn lộn ruột.

Nhưng Hứa Thanh Hoan lại thật sự tức giận. Chị kéo tay Hứa Thanh Ca đi trước, Phó Nhất Ngôn chậm rì rì đi theo sau hai người. Anh mang tai nghe lên, dáng vẻ hệt như đang dạo hàng quán hay công viên.

Còn chưa đến nhà hàng cá nướng, Hứa Thanh Ca chợt muốn đi vệ sinh, Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn đứng ở chỗ ngoặt chờ cô.

Lúc Hứa Thanh Ca từ nhà vệ sinh đi ra vẫn luôn cúi đầu vẫy tay cho ráo nước. Cô không nhận ra mình đang tới gần hai người họ, bên tai đột nhiên nghe thấy giọng cười lừa dối của Phó Nhất Ngôn, “Mèo nhỏ, còn tức giận à?”

Bước chân của Hứa Thanh Ca dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người. Lập tức, cô nhìn thấy Phó Nhất Ngôn hơi cúi người nhìn Thanh Hoan, sườn mặt của anh chàng khi mỉm cười thật là dịu dàng mê người.

Sau đó, Phó Nhất Ngôn tới gần lỗ tai của chị nói câu gì đó, khiến vành tai của chị liền đỏ lên.

Lại sau đó nữa, Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu, Phó Nhất Ngôn thì cười cúi đầu xuống, nhẹ hôn lên trán của chị, còn chị thì vui cười đến hai má lúm đồng tiền lõm sâu.

“…” Hứa Thanh Ca thật không thể hiểu được, đột nhiên không kịp phòng bị gì đã bị dội một nồi thức ăn cho chó.

Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn vẫn chưa nhận ra cô đã trở lại. Hứa Thanh Ca cũng ngại phải đi qua đó. Cô cúi đầu cầm điện thoại, bỗng nhận được tin nhắn của Tần Tuyển, 【Anh đã về rồi.】

Hứa Thanh Ca không biết nên làm thế nào, cả người bị doạ run lên.

Cô đang suy nghĩ phải trả lời anh ra sao, cánh tay đột nhiên cảm giác được bị người ta đụng vào một cái. Sau đó, một nửa cánh tay của cô cùng với cái điện thoại đều bị cà phê đổ lên, khiến nàng thất thanh kêu một tiếng.

Hứa Thanh Hoan nghe thấy giọng của cô lập tức chạy tới. Người va phải Hứa Thanh Ca là một sinh viên Đại học giống như chị. Trên mặt cô ta chỉ áy náy một lát, nói câu xin lỗi rồi sốt ruột cầm vé xem phim muốn đi.

“Cô bị sao thế hả? Bản thân đã không cẩn thận rồi còn không nói thành thật xin lỗi cơ à?” Hứa Thanh Hoan nổi giận.

Phó Nhất Ngôn tiến lại nắm lấy bả vai của chị, “Em đi xem Thanh Ca thế nào trước đã, đưa em ấy đi nhà vệ sinh rửa nước lạnh đi.”

Thấy Hứa Thanh Ca đau đến há miệng, Hứa Thanh Hoàn liền vội nói: “Em đưa em ấy đi nhà vệ sinh trước, Phó Nhất Ngôn anh đừng có thả cô ta đi đấy!”

Hứa Thanh Ca nhìn thấy Tần Tuyển lại gửi đến một tin nhắn, nhưng màn hình chỉ sáng lên một chút rồi tắt ngấm. Cô vội đưa điện thoại cho Phó Nhất Ngôn, “Lát nữa tới tiệm cà phê, anh xem giúp em một cái có phải chập mạch rồi không? Cảm ơn anh trước, mật mã là bốn số 5 ạ.”

Hứa Thanh Ca nhớ rằng Thanh Hoan từng nói, điện thoại của chị rơi vào bồn rửa tay, là Phó Nhất Ngôn sửa lại cho chị.

Hứa Thanh Hoan đưa Hứa Thanh Ca đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Hai người dùng nước lạnh rửa tận hai mươi phút, đến khi tay của Thanh Ca bớt đau mới đi ra.

Cánh tay của Hứa Thanh Ca đỏ hồng nhưng không nổi bóng nước, thoạt nhìn không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng.

Hứa Thanh Hoan nhìn thấy chỗ lúc nãy chỉ có mỗi mình Phó Nhất Ngôn, nữ sinh đâm phải người khác lúc nãy thì không thấy.

“Cô ta đâu rồi?” Hứa Thanh Hoan chớp mắt hỏi.

Phó Nhất Ngôn không đáp, chỉ đưa điện thoại cho Hứa Thanh Ca, lại đưa cho cô thêm một hộp thuốc, “Vừa nãy có người gọi cho em, anh bất cẩn nhận máy. Cậu ấy nói bây giờ cậu ấy sẽ lại đây.”

Trong nháy mắt, Hứa Thanh Ca liền căng thẳng, “Người đó không phải họ Tần chứ?” Anh ấy mới đi công tác ba ngày, nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?

“Hình như là vậy,” Bên môi của Phó Nhất Ngôn hiện lên một tia cười, “Hình như tên là ‘cầm thú’ gì ấy.”

Hứa Thanh Ca: “…” Tần Tuyển cực kỳ không giống cầm thú mà!

“Cô ta đâu rồi?” Hứa Thanh Hoan lại hỏi anh.

Tuy chị và Hứa Thanh Hoàn khi trưởng thành có năm phần giống nhau, đều ngại ngùng dễ đỏ mặt, nhưng tính cách lại không giống nhau.

Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn, ngọt ngào, mềm mại.

Hứa Thanh Hoan ngược lại cổ quái, cũng không sợ gây chuyện. Nữ sinh kia va phải Thanh Ca, chị tuyệt đối không để cho cô ta đi, phải nói lý lẽ một trận, còn bắt cô ta mua thuốc cho Thanh Ca, nếu cần thiết còn trả tiền sửa điện thoại cho Thanh Ca nữa.

Phó Nhất Ngôn trả lời, “Chạy rồi.”

“???”

Tình huống vừa rồi, quả thật nữ sinh kia có lên tiếng, cũng có xin lỗi, lại gấp phải đi. Một người văn nhã như Phó Nhất Ngôn lại nhất quyết giữ cô ta không cho đi mà nói thì… cũng không được.

Sau đó, Phó Nhất Ngôn lại chậm rì rì nói: “Anh đổ cà phê dư trong ly của cô ta lên tay của cô ta.”

“…”

“Anh đánh nữ sinh à!” Hứa Thanh Hoan bôi thuốc cho Hứa Thanh Ca, tuy chỉ trích như má lúm đồng tiền lại lộ ra ý cười.

Phó Nhất Ngôn nhướn mày nhìn chị, không nói gì nữa.

Điện thoại của Hứa Thanh Ca vẫn có thể sử dụng, không bị hư, nhưng bây giờ có chút không nhạy, màn hình đã bắt đầu giật.

Cô mượn điện thoại của Hứa Thanh Hoan, trả lời tin nhắn của Tần Tuyển, nói mình không sao cả, đã đi khỏi rồi, nói anh không cần lại đây.

Tần Tuyển trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi cô, “Cánh tay của em bị thương sao? Còn cử động được không? Bây giờ còn đau không?”

Hứa Thanh Ca không giận Tần Tuyển như trong tưởng tượng. Trước kia, anh quan tâm cô như vậy, cô luôn xem anh như anh trai, bây giờ mới ý thức được anh là đang quan tâm cô vì thích cô.

Thật ra, trong lòng Hứa Thanh Ca có hơi ấm áp, “Vẫn cử động được ạ, cũng không còn đau, anh đừng tới đây.”

Trong điện thoại, Tần Tuyển trầm mặc thật lâu như có chuyện gì muốn hỏi. Nhưng anh nhìn lại không hỏi ra miệng, hồi lâu sau mới nói: “Ngày mai cùng anh đến công ty nhé?”

“Được ạ.”

Sau khi ngắt máy, Hứa Thanh Ca hậu tri hậu giác phản ứng lại câu này của anh hơi lạ. Cô hỏi Phó Nhất Ngôn, “Anh rể, lúc nãy anh nhận điện thoại của em có nói với anh ấy, anh là bạn trai của chị Thanh Hoan không?”

Phó Nhất Ngôn hơi mỉm cười, “Không có.”

Hứa Thanh Ca: “…”



Buổi sáng hôm sau, nghĩ đến chuyện sẽ đến công ty với Tần Tuyển, Hứa Thanh Ca vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Vừa vặn sau khi cô ăn cơm với mẹ Hứa xong, Tần Tuyển đã tới gõ cửa. Cô lề mề tới lui mới chịu đi mở, sau đó cúi đầu mang giày.

Tần Tuyển vẫn giống như những lần qua lại nhà cô trước đó, chào hỏi với mẹ cô một tiếng, hỏi thăm bệnh viện gần đây có bận hay không bla bla.

Sau đó, anh quan sát cánh tay của Hứa Thanh Ca.

Cánh tay của cô đã không còn đỏ nữa, Tần Tuyển nhẹ giọng hỏi: “Em còn đau không?”

Mẹ Hứa đang tám chuyện bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, theo bản năng mà hiểu lầm, “Cái gì còn đau không hả cháu?”

Mẹ Hứa không biết mẹ cô hiểu lầm. Cô quay đầu nói: “Hôm qua con bị người khác không cẩn thận làm đổ cà phê nóng lên cánh tay ạ.”

Mẹ Hứa nhẹ thở phào một hơi, cũng nhìn qua hai cánh tay trắng nhỏ của cô không bị đỏ. Bà xua tay nói: “Làm mẹ sợ muốn chết! Con không sao là được rồi, đến công ty đi.”

Đây là thái độ quan tâm con gái đấy à?

Hứa Thanh Ca ấm ức nói: “Mẹ, thật ra con còn đau đó.”

Mẹ Hứa nhíu mày đi tới, giơ cánh tay của cô lên nhìn đi nhìn lại, sau đó nói: “Chuyện này có là gì? Đau thì con bôi bôi thuốc, còn thuốc không có tác dụng thì ráng nhịn đi. Hai ngày nữa sẽ hết đau thôi.”

“…” Mẹ cô thế này là vì chuyện không cho cô tiền mua máy ảnh đúng không?

Bà không phải mẹ ruột của cô đâu!!!

Hứa Thanh Ca đứng lên, sau lưng quải balo. Cô khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi đi cùng Tần Tuyển. Hai người yên lặng, một trước một sau lần lượt đi vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, Tần Tuyển xoa đầu cô, “Dì Hứa không đau lòng, nhưng anh đau lòng.”

Khuôn mặt của Hứa Thanh Ca đỏ lên, cúi đầu không nói gì.

Thần sắc của Tần Tuyển cũng hơi khựng lại. Anh thu tay về, ấn lầu muốn xuống.

Tần Tuyển đứng trước cửa thang, Hứa Thanh Ca đứng trong một góc phía sau anh.

Cô ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển.

Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cả người nhìn rất cao gầy đĩnh bạt. Tuy anh hơi gầy nhưng không phải là đặc biệt gầy, cảm giác của cô đối với Tần Tuyển lúc này chính là đàn anh ngon trai nhất trường Đại học!

Trước kia, Hứa Thanh Ca thường ngước nhìn anh với ánh mắt chờ mong. Nhưng còn bây giờ, cô dường như không ngại việc nhìn anh với tư cách nhìn một người thích mình.

Anh còn rất ngon trai chứ lị!

Hứa Thanh Ca đột nhiên sợ bị anh phát hiện cô đang nhìn trộm, lập tức cúi đầu.

Trong thang máy rất yên lặng, Tần Tuyển bỗng nhiêu quay đầu, cười khẽ hỏi: “Sao nhìn em giống như đang bị anh bắt nạt vậy?”

Trong thang máy không có người khác, chỉ có hai người họ. Chất giọng của Tần Tuyển vang lên trong thang máy thoáng nghe trống vắng. Tuy rằng anh không gọi tên của Hứa Thanh Ca, nhưng sự thật là đang nói chuyện với cô mà thôi.

Hứa Thanh Ca chỉ cúi đầu không đáp, trong tầm mắt nhìn nhìn thấy cặp chân dài của anh, quần tây gầy mà thẳng tắp.

“Tiểu Thanh Ca?” Tần Tuyển lại kêu tên cô.

Hứa Thanh Ca bắt buộc phải ngẩng đầu. Không hiểu vì sao, khi đối diện với đôi mắt biết cười của anh, mặt cô lập tức đỏ lên.

Sao anh có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì như thế?

Trước đây, Hứa Thanh Ca luôn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt anh là bởi vì cô xem anh như anh trai. Nhưng bây giờ không được. cô hơi mấp máy môi, có chút nhanh mồm dẻo miệng lẩm bẩm, “Anh rắp tâm gạt em giả làm bạn gái của anh còn không phải bắt nạt em à?”

Tần Tuyển rũ mi nhìn cô, bỗng nhiên bị cô chỉ trích trắng ra như vậy thì bất ngờ một chút.

Tối hôm trước, sau khi về nhà, Lữ Hỉ Doanh lại rất vui vẻ nói cho anh biết: bà đã nói chuyện lúc nhỏ của Hứa Thanh Ca với cô, ý trong lời nói chính là bà đã kể cho cô nghe những chuyện ác mà anh đã làm.

Sáng hôm nay, anh vẫn chưa đánh giá được thái độ của Hứa Thanh Ca. Cô gái nhỏ này tuy nhìn ngoan hiền, nhưng cô lại có thể bật lại Hàn Dĩ Tâm, cũng xem như là rất có tính khí.

Lúc này, Hứa Thanh Ca ngẩng đầu có hơi căm phẫn, đôi mắt tức giận trừng anh giống như mèo con Bối Bối vậy, dáng vẻ y hệt khi nó trừng anh.

Hứa Thanh Ca không chán ghét anh, chỉ là trong lòng cô cảm thấy không bằng. Cô có hơi không phục.

Vậy là Tần Tuyển nhường cô, dỗ cô. Anh cười khẽ nói: “Em nói như vậy thì anh thật sự đã bắt nạt em rồi. Chuyện kia… anh xin lỗi em nhé!”

Hứa Thanh Ca nhấp môi, từ trong cổ họng bật ra một tiếng ‘hừ’.

Tần Tuyển khom người, hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng trước mặt cô gái nhỏ. Anh nghĩ thầm: nếu Tiểu Thanh Ca đã biết hết những chuyện anh từng bắt nạt người khác, vậy thì anh cũng không cần giấu nữa.

“Làm sao bây giờ?” Tần Tuyển nghiêng đầu cười khẽ, “Nhìn Tiểu Thanh Ca hình như không tha thứ cho anh rồi.”

Thanh âm vang trong thang máy rất êm tai.

Giọng của anh dội lên thành thang máy rồi tan ra bên tai của Hứa Thanh Ca, khiến cô cảm thấy hình như anh có hơi… không đứng đắn?

Rồi sau đó, cô lại nghe thấy Tần Tuyển cười khẽ thêm một tiếng, “Vậy thì anh lập tức cố gắng làm Tiểu Thanh Ca nhanh chóng tha thứ cho anh mới được, cũng là cho em nhanh chóng làm bạn gái của anh.”

“…” Đây là anh lộ gương mặt thật đấy à?



Dọc trên đường đi, nội tâm của Hứa Thanh Ca rất khiếp sợ. Một người anh trai tốt nhường ấy sao lại biến thành thế này được chứ?

Tần Tuyển rất giống chú nhỏ của cô, trắng trợn bắt nạt người khác.

Hứa Thanh Ca nhớ tới những lần chú nhỏ bắt nạt cô. Hứa Nhàn Nguyệt thường lạng qua lạng lại trước mặt cô, cô giận y hai ngày, y liền bắt chước những gì cô làm. Hứa Thanh Ca càng không muốn làm gì, chỉ muốn dùng dao đâm y.

Nhưng Hứa Nhàn Nguyệt là chú ruột của cô, còn người trước mặt là con trai của dì hàng xóm – Tần Tuyển. Cô sẽ không tức giận với người không quá thân, bởi vì chú nhỏ có lý do nhường cô, còn người khác thì không có lý do gì phải nhường.

Cho nên, sau khi đến công ty, Hứa Thanh Ca không có biểu lộ khác thường nào, vẫn gọi anh là ‘đàn anh’ hoặc ‘Tổng giám đốc Tần’. Những lần ngẫu nhiên gặp phải sau đó, cô liền không dấu vết tìm lý do tránh anh.

Phòng pha trà.

Thời điểm hai người trùng hợp gặp mặt, Tần Tuyển rất ga lăng rót nước giúp cô. Sau đó, anh ôn hoà nói với Hứa Thanh Ca, “Sáng hôm nay anh không phải ra ngoài, em có chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi anh.”

Hứa Thanh Ca nhận ly nước, quay đầu lễ phép nói: “Dạ, cảm ơn đàn anh.”

Cái từ ‘đàn anh’ này thật sự không dễ nghe như từ ‘anh ơi’. – Tần Tuyển chép miệng một cái. Anh vẫn tương đối thích bé con này mềm giọng gọi anh là ‘anh ơi’ hơn.

Sau khi họp ppt [1] xong, người trong phòng lần lượt đi ra ngoài. Hứa Thanh Ca cũng cúi đầu buồn buồn đi theo sau lưng Hùng Dương, đột nhiên Tần Tuyển cất giọng, “Thanh Ca, em ở lại một chút.”

Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn dừng lại. Rõ ràng bước chân của cô rất chậm, sau khi cọ tới cọ lui mới đi qua.

Tần Tuyển không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn được đỉnh đầu của cô. Anh hoà hoãn nói: “Đưa sổ ghi chép của em cho anh xem một chút. Xem em có ghi lại trọng điểm nên nhớ gì không?”

Hứa Thanh Ca rất kinh ngạc ngẩng đầu, “Dạ?”

Tần Tuyển nghiêng đầu chỉ vào quyển sổ ghi chép trong tay cô, “Lúc bắt đầu họp, không phải em luôn viết vào đó à?”

Mặt của Hứa Thanh Ca hơi đỏ lên, rất xấu hổ nói: “Vừa nãy… em vẽ tranh ạ.”

Tới công ty thực tập, trong lúc họp lại đi vẽ tranh là cô quá không đúng rồi. Hứa Thanh Ca ôm sổ ghi chép, lí nhí nói: “Đàn anh, em sai rồi ạ.”

Vừa nãy, Tần Tuyển đã thấy cô ngoáy bút không giống như đang viết chữ liền đoán là cô đang vẽ tranh. Anh cười khẽ một tiếng, tiếp tục chỉ sổ ghi chép của cô, “Không cần xin lỗi. Em có thể cho anh xem sổ của em không?”

Hứa Thanh Ca lắc đầu thật thấp, anh chỉ thấy đỉnh đầu của cô hơi di chuyển, giọng nói của cô nhỏ cực kỳ, “Không thể ạ.”

Tần Tuyển ấn một tay lên mặt bàn, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ này một lát. Anh chuyển đề tài, “Buổi trưa em có thèm ăn món gì không?”

Hứa Thanh Ca có hơi muốn ăn món cay, nhưng cô vẫn ngẩng đầu, cười từ chối: “Đàn anh, buổi trưa có người mời em ăn cơm rồi ạ, em sẽ không ăn ở công ty.”

Khi cười rộ lên, cô cực kỳ xinh đẹp, giống như trái bơ trên cây đang tươi cười với mặt trời, thoạt nhìn liền biết khi mlem cô sẽ vô cùng ngọt ngào.

Tần Tuyển nhìn cô gái nhỏ thoạt nhìn rất mlem trước mặt. Khó có thể bỏ qua người mà cô nửa thích thế này, anh suy tư hỏi: “Đối phương là người mà em thích một nửa đấy sao?”

Thật ra không có ai mời Hứa Thanh Ca ăn cơm cả, cô chỉ nói dối thôi. Vì thế bây giờ, cô tiếp tục căng da đầu để nói dối một cách vụng về, “Là chú nhỏ của em ạ.”

Tần Tuyển rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giọng anh lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng tần số vừa đủ để Hứa Thanh Ca nghe rõ, “Vậy là tốt rồi.”



Tuy Hứa Thanh Ca cho rằng bản thân trốn tránh Tần Tuyển không hề để lại dấu vết, nhưng đã bị Hùng Dương nhìn ra.

Hùng Dương bay tới sau lưng Tần Tuyển, gác cằm lên vai anh, cười hỏi: “Anh Tuyển, có phải cậu đã chọc đến bạn gái giả của cậu rồi không?”

Trên màn hình máy tính làm việc của Tần Tuyển là một dãy câu lệnh. Thời điểm anh viết câu lệnh sẽ đeo mắt kính, ánh mắt bên dưới gọng kính hơi nhạt, “Cậu đang vui sướng khi thấy tôi gặp hoạ đấy à?”

Hùng Dương cười ‘hắc hắc’, “Cho nên cậu thật sự đã chọc đến em ấy à?”

Tần Tuyển hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Ca. Lúc này, cô đang nghiêm túc thiết kế đồ hoạ, đỉnh đầu thoạt nhìn giống như có chút hời dỗi vì bị lừa dối.

Tần Tuyển cũng cảm nhận được cô gái nhỏ này đang trốn tránh mình.

Anh gỡ kính xuống, ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương, trong lòng cảm thấy: mẹ mình không phải mẹ ruột, anh em cũng không phải anh em, sao bọn họ đều tới vui sướng khi anh gặp hoạ thế này?

“Tôi không có chọc đến em ấy,” Đại khái là Hứa Thanh Ca chỉ tự phát hiện ra việc anh lừa cô giả làm bạn gái thôi mà, chuyện này không lớn.

Tần Tuyển nhìn bóng dáng của cô, không chút hoang mang trả lời: “Bạn gái giận dỗi không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Hùng Dương: “…”

Tần Tuyển còn có thể mặt dày hơn không?

Hùng Dương châm chọc nhắc nhở, “Anh Tuyển, các cậu chỉ là giả thôi đó. Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ mà xem, tôi cá rằng từ giả sẽ thành chia tay.”

Tần Tuyển liếc xéo Hùng Dương, “Phiền cậu tránh ra một chút, người mồ hôi không.”

“Đúng rồi, cậu sạch sẽ, cậu thơm tho, trên người của cậu cũng không thúi,” Hùng Dương không chọc được như ý, lại thấy Tần Tuyển giống như tức giận liền nói: “Vừa nãy cậu đi, em ấy đứng sau màn hình máy tính nhìn theo. Môi của em ấy đều mím lại, anh Tuyển à, cậu phải dỗ mệt rồi.”

Tần Tuyển có thể lý giải vì sao Hùng Dương vui sướng khi hoạ rơi lên đầu anh, nhưng anh không nghĩ rằng sẽ diễn cho Hùng Dương xem.

Tần Tuyển đóng máy tính lại rồi đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài, nếu công ty có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Vốn định lập tức rời khỏi công ty, nhưng Tần Tuyển nhìn đến bóng lưng của Hứa Thanh Ca, bước chân chùn xuống. Cuối cùng, anh vẫn đi tới bên cạnh cô.

Hứa Thanh Ca đang nhận điện thoại của Hứa Thanh Hoan, chị hỏi thăm điện thoại của cô thế nào rồi?

Hứa Thanh Ca nhỏ giọng đáp: “Hình như điện thoại của em bị ướt nước, có hơi không mượt. Em lựa thời gian sẽ đi sửa.”

“Hay là em đưa điện thoại cho chị đi, chị nói Kiều Kiều sửa giúp em.” Hứa Thanh Hoan vô tình nói ra nhũ danh của Phó Nhất Ngôn.

Ngày đó ở bên ngoài rạp chiếu phim, trong tay của Phó Nhất Ngôn cũng không có dụng cụ nên không có cách sửa lỗi ướt nước của thoại cho cô được.

“Là Phó Nhất Ngôn ạ?” Hứa Thanh Ca do dự, “Vậy thì phiền anh ấy quá rồi.”

“Phiền cái gì chứ? Không có phiền.”

“Thôi được rồi, vậy chị cảm ơn anh ấy giúp em nhé.” Hứa Thanh Ca nhẹ giọng nói.

Từ đầu đến cuối, Tần Tuyển không hề quấy rầy cô. Cho đến khi Hứa Thanh Ca nói chuyện điện thoại xong, anh mới cúi người một chút, khom lưng nhìn cô, khoảng cách rất gần, chỉ là không nói lời nào.

Lúc anh vừa cúi lại gần, gương mặt của Hứa Thanh Ca liền đỏ lên, hơi quay mặt đi chỗ khác, “Đàn, đàn anh, có việc gì sao ạ?”

Hai tay của Tần Tuyển chắp sau lưng, ngón trỏ của tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt đồng hồ. Anh cười khẽ, hỏi: “Anh mới làm một đề tài thí nghiệm tâm lý độ tuổi, câu hỏi về thức ăn. Em thích ăn sữa chua hay là uống sữa bò?”

Tần Tuyển gợi chuyện quá đột nhiên, nhưng chỉ cần thái độ của anh không ái muội gì đó, Hứa Thanh Ca vẫn có thể ứng xử bình thường.

Cô ngẩng đầu nói: “Sữa chua ạ.”

Sau đó, Hứa Thanh Ca có hơi khó hiểu hỏi: “Chỉ có hai lựa chọn là sữa chua và sữa bò thôi ạ? Khảo sát tâm lý không phải nên có nhiều lựa chọn hơn sao?”

Ngón tay gõ mặt đồng hồ của Tần Tuyển dừng lại. Anh đứng dậy, cười khẽ: “Dưới lầu có một cửa hàng trái cây vừa khai trương, lát nữa anh sẽ mua sữa chua lên cho em.”

Hứa Thanh Ca đột nhiên mở to hai mắt, “Không phải anh muốn thí nghiệm tâm lý độ tuổi à?”

“Ừ, anh có làm một thí nghiệm thật,” Tần Tuyển chậm rì rì giải thích, “Chỉ là anh quên đề mục rồi, đi cửa hàng trái cây lần này không có liên hệ gì với làm khảo sát.”

Hứa Thanh Ca: “???”

Tần Tuyển nhìn đôi mắt ngày càng trợn to của cô gái nhỏ trước mặt. Sau đó, đôi mắt của cô trừng lớn, là không thể tin được, bên môi giật giật có điểm tức giận, gương mặt trắng nõn cũng trở nên hồng lên.

Tâm tình của anh rất tốt, xoa đầu cô, cười khẽ nói: “Em thích ăn sữa chua đúng không? Anh sẽ mua lên cho em một lốc.”

“…”

Lúc quay người rời đi, suy nghĩ trong óc Tần Tuyển chính là: Con mẹ nó, Phó Nhất Ngôn là quái vật gì đây hả?

_____

[1] ppt: viết tắt của một ứng dụng trình chiếu của Microsoft – Power Point.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.