Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 7: Anh ơi, anh giúp em đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Tần Tuyển đứng ngoài cửa, ngay khi anh định nói ra chủ ý của mình, di động của cô trong phòng khách chợt vang lên.

Hứa Thanh Ca để cửa, nói một câu “Anh chờ một chút.” rồi đi lấy di động trên bàn trà lên.

Là một dãy số lạ, cô do dự vài giây không biết có phải là tiếp thị hay không, nhưng khi nhìn thấy dãy số là số của địa phương thì ấn nút nhận máy.

Người gọi là bạn cùng bàn của cô thời cấp hai, tên là Tiền Tĩnh. Hứa Thanh Ca buồn bực hỏi: “Tiền Tĩnh? Cậu đổi số rồi?”

Ngữ khí của Tiền Tĩnh hơi gấp, “Thanh Ca, mình ở bên ngoài ăn cơm bị trộm mất điện thoại rồi, không có cách nào trả tiền. Cậu có thể tới đây cho mình mượn mấy đồng không?”

Thời điểm còn ngồi cùng bàn, quan hệ của Hứa Thanh Ca và Tiền Tĩnh khá tốt. Khi lên cấp ba, cô đổi thành một nữ sinh khác ngồi cùng bàn, bạn học nữ ngồi phía trước và phía sau cũng đổi người khác, hơn nữa vì một vài nguyên nhân, quan hệ giữa cô với Tiền Tĩnh không còn tốt như trước nữa.

Theo lý mà nói, Tiền Tĩnh tìm người mượn tiền sẽ không tìm cô đầu tiên.

Hứa Thanh Ca rất cảnh giác hỏi: “Chú dì Tiền đâu?”

Tiền Tĩnh ngượng ngùng nói: “Mình ăn cơm bên ngoài với nam sinh, không thể cho ba mẹ biết được.”

“Nam sinh đó không thể trả tiền sao?” Hứa Thanh Ca biết khi hỏi ra câu này, Tiền Tĩnh sẽ cho rằng cô không muốn giúp đỡ, nhưng cô vẫn phải hỏi.

Tiền Tĩnh không tức giận, ngược lại càng ngượng ngùng thêm, “Là mình theo đuổi anh ấy, đã ngại chết vì nhờ anh ấy lấy hoá đơn rồi, cho nên mới lén gọi điện thoại cho cậu.”

Tiền Tĩnh nói như vậy hẳn là không có lừa cô. Mà cô cũng ngại phải từ chối, “Vậy cậu ăn cơm ở đâu? Nói cho mình địa chỉ, mình qua đó tìm cậu.”

Sau khi nói chuyện điện thoại với Tiền Tĩnh xong, Hứa Thanh Ca đối diện Tần Tuyển, nói cho anh biết mình có việc cần đi ra ngoài.

Tần Tuyển đứng thẳng người, có nghe được lời của cô khi nói chuyện điện thoại. Anh có hơi nghi vấn, nói Hứa Thanh Ca kể lại tình huống của đối phương một chút.

Chờ cô nói xong, Tần Tuyển trầm ngâm một lát, ấn hạ thang máy, “Vừa lúc anh cũng phải đi ra ngoài, để anh đưa em qua đó.”

Hứa Thanh Ca sợ làm phiền anh, “Em tự mình đi được rồi ạ.”

Cánh tay của anh chặn cửa thang máy, làm một động tác ‘mời’, nói: “Không sao cả, anh cũng tiện đường mà.”



Hứa Thanh Ca dự tính sẽ đi xe buýt qua kia, sẽ được thối tiền lẻ, nhưng Tần Tuyển đi cùng cô, cho nên hai người đành trực tiếp bắt taxi.

Hứa Thanh Ca ngồi ở hàng ghế sau, không có thói quen thắt dây an toàn. Tần Tuyển ngồi vào ghế phụ xong, quay đầu dặn dò: “Thanh Ca, thắt dây an toàn vào đi.”

Những lời này của anh tựa hồ mệnh lệnh hạ xuống vậy, giống như anh trai đang dạy dỗ em gái không hiểu chuyện. Hứa Thanh Ca nhìn sắc mặt của anh, không nỡ cãi lời, chỉ khẽ cười rồi làm theo.

Nhưng dây an toàn của hàng ghế phía sau có lẽ không được thường xuyên sử dụng, cô kéo rất nhiều lần cũng không kéo ra nổi.

Hứa Thanh Ca lại thử kéo dây an toàn bên phía con lại, kéo ra được, nhưng không tra lọt vào ổ, hình như là hỏng rồi.

Tần Tuyển nhìn qua kính chiếu hậu, thấy rõ cô đang lăn lộn. Khoé môi của anh hơi cong lên một chút, nhờ bác tài tấp vào bên đường, sau đó đi xuống thắt dây an toàn cho cô.

Hứa Thanh Ca nhận ra bác tài đang dừng xe lại, vội nói: “Anh ơi, không thắt dây an toàn cũng được mà.”

“Không được.” Tần Tuyển mở cửa xe sau, cúi người nói: “Cứ xem là kỹ thuật lái xe của bác tài tốt đi, nhưng nếu giữa đường bất ngờ nhảy ra một chiếc xe của người say rượu lái, sự cố ngoài ý muốn so với tưởng tượng của em còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

Hứa Thanh Ca ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh đang cúi người thắt dây an toàn cho mình, trong lòng cảm thấy anh trai nhỏ này thật cẩn thận, cũng thật quan tâm cô.

Lúc ngồi xe của chú nhỏ, Hứa Thanh Ca cũng không thắt dây an toàn, nhưng Hứa Nhàn Nguyệt cũng không có dừng xe lại đợi cô thắt.

Bỗng nhiên, Hứa Thanh Ca hiểu được câu trả lời của câu ‘Cảm giác được một người anh trai hoàn mỹ thương bạn, cưng chiều bạn là như thế nào?’. Cô như em gái anh vậy, còn muốn khoe người anh này cho thế giới biết nữa!

Ánh mắt của Tần Tuyển thoáng đảo qua gương mặt của cô. Anh mơ hồ cảm nhận được tầm mắt của cô đang nhìn mình chằm chằm, khoé môi hơi cong lên nhưng liền hạ xuống, cúi người giúp cô thắt dây an toàn.

Ở khoảng cách gần, mùi hương của anh ngày càng nồng đậm len qua mũi của cô. Tần Tuyển thân sĩ [1] không hề đụng chạm tay cô, khi đứng dậy còn dịu dàng mỉm cười: “Sau này ngồi xe phải thắt dây an toàn, có nhớ không?”

Hứa Thanh Ca ngoan đến mức không thể ngoan hơn: “Dạ nhớ.”



Địa chỉ mà Tiền Tĩnh đưa cho cô là một hàng ăn rất ít nữ sinh lui tới. Sau khi xuống xe, Hứa Thanh Ca đang muốn nói anh nếu vội có thể đi trước, nhưng Tần Tuyển đã duỗi tay ra trước mặt cô, “Đưa anh cầm cho, anh đi với em.”

Hứa Thanh Ca đeo một cái túi tote hai dây [2] bằng nilon màu đen, trông hơi cũ nhưng không tới nỗi nào, “Không cần đâu ạ, em tự mang được rồi.

Tần Tuyển không nói chuyện, trực tiếp lấy túi xuống khỏi vai cô, xách đi.

Hứa Thanh Ca vốn dĩ muốn anh ở bên ngoài chờ, Tiền Tĩnh kia là người đặc biệt thích suy diễn, ai đứng cùng một chỗ với ai, cô nàng đều có thể suy đoán mức độ thân mật của hai người họ. Hứa Thanh Ca sợ mình đi cùng một nam sinh qua đây, Tiền Tĩnh cũng sẽ suy đoán anh và cô giống như vậy.

Nhưng thái độ của Tần Tuyển rất kiên định, hình như là sợ cô lại gặp phải biến thái như lần trước, cho nên Hứa Thanh Ca cũng cùng anh đi vào hàng ăn.

Mới vừa đi vào cửa, cô và Tần Tuyển cùng lúc dừng lại. Tình huống bên trong xác thực Hứa Thanh Ca đã bị lừa.

Chỉ là tình huống có hơi vượt qua suy nghĩ của Tần Tuyển.

Rất ít nữ sinh có mặt ở trong phòng ăn đang đứng thành hàng, có lẽ cũng không phải để dùng bữa, bên trong không hề có người nào đang ăn cơm cả.

Mà mỗi một bàn cơm đều có một bó hoa hồng đặt trên đó, ngọn nến sắp thành hình trái tim, còn treo cả bong bóng màu hồng.

Ở một bên có một nam sinh mặt đồ vest ngồi trước dương cầm, đàn khúc Tạp Nông [3] quen thuộc.

Chính giữa nhà ăn là một cậu nam sinh thoạt nhìn cũng ngầu đang đứng, trên tay cầm một bó hoa hồng thực lớn, đang khẩn trương mỉm cười với Hứa Thanh Ca.

Cô hơi ngây ra, nam sinh đó là Trình Vũ – Trưởng câu lạc bộ Truyền thông, những ngày mà cô ở chung với Trình Vũ cũng chỉ giới hạn trong câu lạc bộ Truyền thông.

Ngày thường, Trình Vũ luôn khiêm tốn làm việc, sao hôm nay lại khoa trương như vậy chứ…

Hứa Thanh Ca ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nên dùng ngữ khí nào để từ chối Trình Vũ.

Ở trường học, cô đã bị tỏ tình rất nhiều lần: trực tiếp đối mặt bày tỏ, nhận được thư tình, có chat QQ để thổ lộ, cũng có sắp nến hình trái tim trên đất để thổ lộ, Hứa Thanh Ca đều có thể từ chối nhẹ nhàng. Nhưng lúc này, người đứng trước mặt cô là trưởng câu lạc bộ mà cô tôn trọng, sự tình liền trở nên phức tạp.

Thời điểm Hứa Thanh Ca mới gia nhập câu lạc bộ Truyền thông có rất nhiều vấn đề không hiểu, năng lực ứng biến cũng không cao. Tất cả đều do Trình Vũ dạy cho cô, đối với Trình Vũ, cô rất có hảo cảm.

Nhưng loại hảo cảm này cũng chỉ là hảo cảm của người mới dành cho tiền bối luôn chiếu cố mình, về tình về lý mà nói cũng không phải là tình cảm của nữ dành cho nam.

Trình Vũ nhìn thấy bên người cô có một nam sinh rõ ràng không đồng lứa tuổi thì lông mày hơi nhăn lại. Trong lúc nhất thời, những lời nói đã chuẩn bị tốt tựa như bị quấy nhiễu.

Cả cô và Trình Vũ đều mới tốt nghiệp cấp ba, đối với cảnh tượng lúc này đều có chút vô thố [4].

Còn Tần Tuyển lại ngoài ý muốn. Anh không nghĩ rằng học sinh cấp ba khi bày tỏ lại hoành tráng như vậy!

Nam sinh Đại học nếu muốn bày tỏ, đa số đều lựa quảng trường hoặc bãi đất trống, vừa rộng vừa không phải tốn phí.

Tần Tuyển nhìn gương mặt của Hứa Thanh Ca không hề có cảm động hay vui sướng, mà là biểu cảm ngoài ý muốn và tia không muốn thất lễ. Anh liền biết cô không thích nam sinh này.

Tần Tuyển rũ mi nhìn cô, cực kỳ ôn hoà nhẹ giọng hỏi: “Cậu ấy là người mà em thích sao? Có cần anh tránh mặt không?”

Bên tai nghe được thanh âm, Hứa Thanh Ca liền hồi thần, tức khắc lui ra phía sau nửa bước, lặng lẽ bắt lấy cánh tay của Tần Tuyển, giống như dựa vào anh trai vậy.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh giúp em đi.”

Tần Tuyển mặc áo ngắn tay, lúc cô níu lại tay mình, anh rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay của cô thật mềm mại. Nhất thời, suy nghĩ của anh bay đi rất xa, “Sao nào?”

Hứa Thanh Ca không ngẩng đầu, như là muốn che giấu khẩu hình khi nói chuyện. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em không thích anh ấy ạ, nhưng không muốn làm anh ấy quá xấu hổ.”

Lúc này, Trình Vũ đã đi tới trước mặt cô, nụ cười có hơi thấp thỏm, hỏi: “Thanh Ca, anh đây là?”

Lực tay mà cô bám vào cánh tay của Tần Tuyển ngày càng chặt, giống như loại giúp đỡ không thể nói ra.

Hứa Thanh Ca vô cùng tin cậy cầu xin sự giúp đỡ của anh.

_____

[1] Thân sĩ: dáng vẻ phong độ.

[2] Túi tote: hình ảnh minh hoạ:



[3] Giai điệu Tạp Nông: một bài hát nổi tiếng của Trung Quốc.

[4] Vô thố: không muốn thất thố – thất lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.