Thời Đại Cấm

Chương 121: Lĩnh Vực, thành!



Tựa như quân lệnh đồng dạng, cả vạn thanh kiếm bắt đầu hướng đến huyết y nhân lao đến, kiếm khí tung hoành tựa phong ba bão táp, thậm chí còn để lại mấy vết cắt sâu phía dưới mặt đất.

Nhìn lấy kiếm khí rít gào ngay trước mặt mình, Tô Hoàn Lộc cũng không có lãnh đạm, từng sợi tơ máu cũng bắt đầu lao lên, một số thì kết thể lại thành khiên chắn, một số thì bắt đầu tóm lấy mấy thanh kiếm, vặn vẹo lấy nó, như muốn đem tất cả bẻ gãy. Hắn trong lòng nghĩ thầm:

“Cmn, tên này quả thực muốn dùng phi kiếm chơi chết ta à?” Bất quá điều này cũng làm cho hắn không khỏi cảm thản:

“Tên này át chủ bài còn là thật nhiều a, ban đầu là đoàn thanh sắc hoả diễm kia, kế đó là loại Võ kỹ này, không thể không nói là giàu a. Đây là cỡ nào vận khí?”

Lấy cảnh giới của hắn hoàn toàn có thể nhìn là từng đoàn kiếm này đều do linh lực chuyển hoá điều khiển, bất quá hắn vẫn cảm giác như thế vẫn là chưa đủ, tựa như kiếm chiêu này vẫn còn thiếu điều gì, cũng tựa như hắn nhìn không ra nổi.

Lĩnh Vực dù sao vẫn là vô cùng cường đại, nhanh chóng đem cả đoàn kiếm chặn lại. Từng thanh từng thanh kiếm một bắt đầu bị bẻ gãy. Bất quá điểm tiêu hao đấy vẫn không là gì, chỉ thấy từ bên trong giới chỉ của Lưu Chính Minh kiếm vẫn tuôn ra không ngừng, hoàn toàn không có dấu hiệu cạn kiệt.

Đương nhiên bắt giặc vẫn là phải bắt kẻ chủ mưu trước, Tô Hoàn Lộc thấy vậy liền lao đến tấn công Lưu Chính Minh, đao khí như hồng, một màu huyết sắc đỏ rực lao tới.

Thấy như vậy Lưu Chính Minh tâm niệm nhất động, chợt mấy thanh kiếm cũng không lại tấn công, kết thành một tấm khiên phòng vệ ngay trước mặt hắn, đỡ lấy một đao kia, ngay sau đó lại bắt đầu phản công. Từng đợt kiếm kết thành mấy trăm dải chờn vờn xung quanh người Lưu Chính Minh, lấy kiếm làm tiêu điểm chuyển dẫn, kiếm khí làm năng lượng, ý chí hình thành bao bọc bên ngoài, nhanh chóng tạo thành một trường thể thống nhất.

Tô Hoàn Lộc thu lấy tất cả vào trong mắt, chợt hiểu ra:

“Hắn đây là đang dự định sử dụng lấy môn Vũ Kỹ này để tạo ra cùng Lĩnh Vực đồng dạng Nguỵ Kiếm Vực, để cho của ta Lĩnh Vực gần như không còn cách nào ảnh hưởng hắn nữa. Bất quá coi như hình thành Nguỵ Lĩnh Vực lại thế nào? Sớm muộn rồi cũng sẽ tiêu hao hết, lại không phải là Chân Lĩnh Vực đối thủ, đến lúc đấy hắn còn không phải mặc ta định đoạt.” Nghĩ xong lại tiếp tục lao đến.

Lưu Chính Minh thấy vậy thì tâm niệm lại bắt đầu chuyển động, lấy công làm thủ, lấy thủ làm công, mỗi thanh kiếm tự như có ý thức của riêng mình, bắt đầu công kích lấy Tô Hoàn Lộc từ đủ các vị trí khác nhau, khi thì hợp lại công kích, khi thì lại tách ra.

Đương nhiên là Tô Hoàn Lộc với tư cách Nhập Hoá cảnh cường giả, đối với khả năng chưởng khống Lĩnh Vực chỉ có hơn chứ không có kém cạnh, những sợi tơ máu cũng lại liên tục xuất hiện, đối chọi gay gắt với từng thanh kiếm một. Đừng nhìn mấy sợi tơ này mười phần mỏng manh, bất quá tất cả đều so kim loại hợp kim còn muốn cứng rắn.

“Leng! Chát! Keng!”

Bỏ mặc bên tai truyền tới những âm thanh chát chúa, nhưng lại hết sức bén nhọn của từng thanh kiếm xung quanh, Lưu Chính Minh nhưng là vẫn không có chỉ dựa vào một thân Lĩnh Vực đến chiến đấu, đích thân hắn lúc này là vẫn đang cùng Tô Hoàn Lộc so chiêu.

Hắn thi triển lấy Vạn Kiếm Quy Tông tác dụng cao nhất cũng chỉ là ngăn chặn ảnh hưởng của Huyết Nộ Lĩnh Vực lên bản thân mình, còn lại chiến đấu quyết định vẫn là chính hắn. Dù sao bàn về cảnh giới thân thể cùng năng lượng thì Lưu Chính Minh đều không so Tô Hoàn Lộc yếu bao nhiêu, thậm chí còn muốn mạnh hơn.

Bất quá Tô Hoàn Lộc ưu thế rất rõ ràng, hắn nhưng là có thiên địa nguyên lực tăng phúc cùng bổ trợ, điều này khiến Lưu Chính Minh không thể nghi ngờ chính là bị lép vế. Nhưng cuối cùng thì Lý Bạch kiếm pháp lại cũng không hề ăn chay, vậy nên hiện tại Lưu Chính Minh không thể nghi ngờ là giống như một người đấu sĩ, kẻ lợi dụng sự khôn khéo cùng kỹ thuật của mình để đối kháng với con bò tót, một sinh vật có khí lực cùng sức mạnh lớn hơn rất nhiều.

Thời gian liên tục trôi qua, Tô Hoàn Lộc vẫn không thấy Lưu Chính Minh tiêu hao như nào, bất quá vết thương trên người hắn cũng ngày càng nặng. Tuy rằng lĩnh vực của hắn là có thể hấp thu lấy huyết để bổi bổ lấy sinh lực, bất quá là do đột phá vừa rồi của hắn cơ hồ là hút cạn tất cả máu của các sinh vật trong bán kính gần trăm mét rồi, còn lại mỗi Lưu Chính Minh thì lại có Nguỵ Kiếm Vực lâm thời hình thành do Võ Kỹ ngăn cản, thành ra là hắn cũng không thể hấp thu được, hiệu quả hồi phục từ linh lực của hắn cũng không phải là cao.

Tô Hoàn Lộc trong lòng bất đắc dĩ:

“Không thể tin được rằng Nhập Hoá sơ kỳ ta còn sẽ bị một tên Nhập Thần cảnh hậu kỳ đè ép đến mức này, rốt cuộc tên này là từ đâu ra? Võ kỹ thì có thể không nói, dù sao cơ duyên trên đời là không thiếu, bất quá làm thế nào mà khí lực của tên này lớn đến như vậy? Cũng chỉ có tốc độ của hắn coi như là còn bình thường. Xem ra ta không thể không sử dụng nó rồi, tuy rằng rất tiếc nhưng là cũng đành mà thôi, dù sao phù lục cái loại này đối nguyên liệu yêu cầu cũng không phải là cao, cái chính là nó hao phí tinh lực rất nhiều, một khi đã vẽ một lá có khi là nằm liệt cả tuần.”

Từ trong tay của hắn nhanh chóng xuất hiện năm trương phù lục màu xanh thẫm. Chỉ thấy hắn nhanh chóng áp lên tay, cả năm lá bùa đều nhanh chóng bị tiêu tán, thay vào đó, cả người Tô Hoàn Lộc cũng chợt phá ra vài luồng ánh sáng, cơ bắp cũng tựa như được đề cao đồng dạng.

Tất nhiên, hành động đấy cũng không qua được mắt của Lưu Chính Minh, thông tin của năm lá bàu trong tức khắc được hiện ra:

“Kim Cương Huyền phù, sơ phẩm:

Đánh giá: Tam tinh nhị phẩm.

Mô tả: Tăng cường lực lượng, độ cường ngạnh của cơ bắp trong thời gian hai canh giờ, cảnh giới càng cao tác dụng càng thấp. Dùng xong cơ hồ sẽ lâm vào trạng thái suy yếu.

Giá bán: 900 HTĐ”

Lưu Chính Minh đương nhiên cũng không có ngăn cản lấy hành động của Tô Hoàn Lộc, hắn cũng nhận ra rằng là nếu như không thực sự có kích thích đạt đến độ khó nhất định, tiến bộ của hắn liền sẽ chậm dần lại, điều này hắn cũng không mong muốn.

Tất nhiên là độ khó là vẫn nằm trong tầm khả năng xử lý của hắn, chứ nếu không thì tam thập lục chước, chuồn là thượng sách.

Cùng lúc đấy thì Tô Hoàn Lộc lúc này cũng đã lao đến, Lưu Chính Minh hắn cảm nhận lực lượng truyền lại từ trong thanh kiếm, làm ra sơ bộ phán đoán:

“Lực lượng tăng lên cơ hồ là hai thành, tốc độ một thành, lực phòng thủ một thành. Đừng nhìn như này có vẻ là ít, cao thủ tranh đấu thời điểm, một tia khác biệt chính là kết quả khác biệt, huống chi là còn tăng cường bảo trì hoàn chỉnh thế này. Không loại trừ khả năng hắn cố tình ẩn giấu thực lực, bất quá tỉ lệ cũng là không có lớn. Được, như này mới đủ độ khó chứ.”

Dưới sự tăng phúc của Kim Cương Huyền Phù, Tô Hoàn Lộc lần này cơ hồ đã là ngược lấy Lưu Chính Minh, dẫn đến thậm chí hắn lại bị đánh bay đi như ban đầu. Bất quá nhờ có Bất Diệt Linh Viêm, Lưu Chính Minh cứ như tiểu Cường đánh mãi không chết, liên tục quay lại, mỗi lần lại trụ thêm càng lâu, không những thế, khí thế từ những thanh kiếm xung quanh cũng lại dần tăng lên.

Đương nhiên, nét chật vật Lưu Chính Minh làm vẫn là rất giống, thành ra Tô Hoàn Lộc vẫn không có để ý đến điều này, chỉ coi Lưu Chính Minh chính là bị tiêu hao quá nhiều, dù sao hắn cũng rõ ràng là dù cho hắn lực lượng, tốc độ cùng phòng ngự tuy đề thăng không ít nhưng để thắng được dễ dàng là không thể, bởi dù sao Lưu Chính Minh mọi lúc nhưng là vẫn luôn tập trung đấy, nếu hắn không cẩn thận thì vẫn có thể bị một chiêu lật ngược thế cục, coi như không chết ắt cũng trọng thương. Thành ra là hắn vẫn lựa chọn phương thức mài dần, tuy rằng chậm hơn nhưng hệ số an toàn lại cao hơn nhiều. Bất quá hắn thế nhưng là không biết rằng, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tính toán của Lưu Chính Minh.

...

Nơi xa xa, cách xa khỏi chiến trường, có hai thân ảnh đang đứng phía trên một ngọn cây, mắt chính là dõi về nơi đây.

Chỉ thấy thân ảnh nữ mở miệng:

“Chủ nhân, đối phương là một vị Nhập Hoá cảnh đấy, đối phó hắn ngươi có nắm chắc không?”

Nam tử nghe thế mới cười, bên trong bao hàm một chút sát ý:

“Mới chỉ Nhập Hoá sơ kỳ đối với ta còn chưa lật nổi bọt nước, một khi hắn hết giá trị cũng là lúc mà hắn đối mặt tử vong.”

Nữ tử nghe vậy mới gật đầu, rồi lại dùng giọng điệu phi thường buồn chán nói ra:

“Chán ghê! Kể từ khi biết chủ nhân đến giờ ta còn gần như không thấy ngươi lộ ra quá mức chật vật sẽ trông như thế nào, bất quá lại không thể tiến vào bên trong nếu không sẽ bị phát hiện mất, làm một cái ngọc giản lưu lại hình ảnh thì sẽ ‘đẹp’ biết bao?”

“...” Nam tử bên cạnh chính là im lặng hoàn toàn. Rồi tựa như cảm nhận được cái gì, chỉ thấy nam tử kia mở miệng:

“Được rồi, cũng chuẩn bị kết thúc được rồi.”

Quay trở lại với Lưu Chính Minh bên này, sau khi bị đánh bay gần chục lần, hắn mới đứng dậy lại, hắn cũng mở miệng, lộ ra biểu lộ giống hệt nam tử vừa xong:

“Được rồi, cũng chuẩn bị kết thúc được rồi.”

Chỉ thấy không gian giống như không tồn tại thứ gì bắt đầu lộ ra một phần bí ẩn trước mắt hắn, và kể từ đó, thế giới đã không còn như lúc trước nữa. Hắn tựa như nhìn thấy vô số những sợi tơ mỏng dính nối liền với nhau, và tại giữa trung tâm chính là một điểm sáng, tượng trưng cho ý chí của hắn.

“Lĩnh vực, thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.