Thời Đại Cấm

Chương 20: Một âm mưu nho nhỏ



Lưu Chính Minh chỉ thấy trước mắt là một cửa hàng trang sức, bán các thể loại vòng ngọc.

Phía trước có 3 thân ảnh đang lớn tiếng cãi nhau, hai nữ một nam. Cô gái bên trái đương nhiên là Càn Minh Nguyệt, chỉ thấy lúc này nàng đang cầm một cái vòng ngọc màu đỏ, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn về phía trước.

Bên còn lại thì là một thiếu niên và một người phụ nữ. Thiếu niên kia về ngoại hình thì hơi béo mập, còn lại thì trông rất bình thường, thậm chí còn có thể coi là xấu. Nhưng cách ăn mặc thì thể hiện rõ là thiếu gia nhà nào đó. Tu vi Đại Đấu sư.

Người phụ nữ bên cạnh thì trông vô cùng diêm dúa, trát đầy son phấn. Nhưng đặc biệt nhất là trên mặt có một dấu tay hằn rõ đỏ lên.

Thấy tình cảnh như vậy, hắn bèn quay đầu sang hỏi một người đã theo dõi nãy giờ, hỏi:

“Vị huynh đài này, có thể cho ta biết chuyện gì không?”

Người kia cũng không ngoài ý muốn, chỉ coi là hắn tò mò, đáp:

“Kì thật cũng không có gì nhiều. Chỉ là ban đầu vị cô nương bên phải kia( Càn Minh Nguyệt) đang muôn mua chiếc vòng đỏ kia. Nào ngờ rằng xuất hiện một người phụ nữ bên kia, cô ta định đòi mua chiếc vòng này. Thế nhưng vị cô nương kia lại không đồng ý. Ai mà biết được rằng là người phụ nữ kia một lời không hợp, liền đi lên tát cô nương kia cái. Thế là vị cô nương kia xem chừng cũng là người tu luyện, né một cái rồi tát lại. Vốn là mọi việc sẽ kết thúc ở đấy, nào ngờ ả phụ nữ kia tự dưng lại lôi đâu ra một thiếu gia nào đó. Haizz, xem ra vị cô nương kia xui xẻo rồi.”

Đúng lúc này, chỉ thấy gã thiếu gia kia chỉ tay vào Càn Minh Nguyệt:

“Biết điều thì đưa cái vòng đấy cho nàng, rồi dập đầu xin lỗi 100 lần đi. Bản thiếu hôm nay đang không muốn giết người.”

Càn Minh Nguyệt nghe thế thì tức giận:

“Rõ ràng là nàng tự động thủ đánh trước, như thế nào có thiên lý? Sao ta phải nghe ngươi?”

Nghe thế, tên thiếu gia kia bật cười:

“Tại sao? Tại vì ta là thiếu gia của Lệ gia, Lệ Hàn. Điều này đã đủ chưa?”

Tất cả mọi người ồ lên, hoá ra đây chính là thiếu gia của Lệ gia, một trong các con quái vật lớn tại Tương Liên thành. Ngay lúc mọi người cho rằng cô nương kia bắt đầu xui xẻo, đột nhiên một giọng nói vang lên:

“Lệ gia? Khẩu khí thật lớn. Để ta xem ngươi có thể thực là một tay che trời không??”

Một thanh niên mặc một bộ quần áo màu xám xuất hiện, đứng chắn tại Càn Minh Nguyệt trước mặt, chặn ngay trước Lệ Hàn.

Chỉ thấy Lệ Hàn thở mạnh ra một hơi:

“Thạch Viêm! Miệng chó không mọc được ngà voi. Ngươi thì biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn vì một ngoại nhân mà muốn cùng ta là địch?”

“Cùng ngươi là địch? Ngươi hơi tự đề cao bản thân mình rồi.”

Lại chỉ thấy một thiếu niên mặc hắc ý xuất hiện, tay cầm một cái quạt giấy, che trước ngực.

“Đổng Tiền? Ngươi cũng muốn chống lại ta?” Lệ Hàn hằn giọng.

“Cái gì là chống lại ngươi? Ta chỉ không quen nhìn ngươi ức hiếp người khác thôi.” Đổng Tiền cười híp mắt.

“Tốt tốt, món nợ này ta tính kĩ, hôm khác trả. Đi!”

Lệ Hàn bực bội quát lớn ả thị nữ, ngay lập tức bỏ đi. Điều này không làm cho mọi người trong thành thấy kì lạ chút nào, dù sao ba đại gia tộc này luôn luôn kìm kẹp nhau, mỗi khi có gia tộc nào xảy ra việc gì thì hai cái còn lại sẽ ngay lập tức bỏ đá xuống giếng.

Thấy Lệ Hàn đã đi xa, Càn Minh Nguyệt mới xoay người lại đối với hai người ôm quyền, nói:

“Hôm nay chi ân, hôm khác xin báo đáp. Đa tạ hai vị tương trợ.” Nàng không nói dối. Tuy rằng nàng hoàn toàn có thể đánh bại được Lệ Hàn nhưng điều đấy sẽ khiến cho nàng phải đối đầu với Lệ gia. Với thực lực nàng bây giờ thì hoàn toàn không đối phó được.

“Không có gì. Tên Lệ Hàn đấy cũng tác oai tác quái quá rồi, rõ ràng là mình đuối lý trước còn cố. Còn về ân tình thì cô nương cũng có thể báo được bàng cách đi giúp chúng ta tại Phần Không di tích. Dù sao di tích ấy là chỉ có từ Đại Đấu sư trở xuống mới được vào. “ Thạch Viêm nói.

“Được.” Càn Minh Nguyệt đáp ứng.

“Tốt, hẹn gặp lại 3 ngày sau.” Nói xong cả Đồng Tiền cùng Thạch Viêm đều bỏ đi.

Chỉ thấy Càn Minh Nguyệt đi đến trước mặt Lưu Chính Minh, hỏi:

“Thế nào, ta đã làm giống như ngươi bảo rồi đấy.”

Hoá ra lúc trước kể từ khi Lưu Chính Minh thấy cả Thạch Viêm và Đồng Tiền xuất hiện thì bắt đầu thông qua Thân nô ấn truyền tải lời nói.

“Không tệ.” Hắn nói: “ Bây giờ thì cứ về nhà trọ đã, ta có một số việc cần hỏi ngươi.”

Nói xong hai ngươi đi đến một căn nhà trọ. Lưu Chính Minh bèn chọn ngay một căn phòng có thoải mái nhất. Lúc này, Càn Minh Nguyệt cũng không nhất thiết phải dịch dung nữa, nàng tháo cái mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt tuyệt diễm của nàng.

Vào phòng xong, Lưu Chính Minh hỏi:

“Hôm nay chơi vui không?”

“Có.” Càn Minh Nguyệt đáp.

“Được rồi, bây giờ trả lời ta một chút. Tại sao ngươi lại cần cái vòng ngọc này?”

“Nó khiến cho Hoàng Thiên Lô có phản ứng.”

Đối với câu trả lời này Lưu Chính Minh không ngoài ý muốn, dù sao hắn biết tính của Càn Minh Nguyệt không phải loại người tham trang sức, thế nên hắn chỉ đoán được là cùng Hoàng Thiên Lô có quan hệ. Hắn hỏi tiếp:

“Vừa nãy cả chiều ngươi có lộ ra Diễm Linh Hoả không?”

Càn Minh Nguyệt hơi ngoài ý muốn: “Có, lúc trước ta cầm viên ngọc thì Hoàng Thiên Lô có phản ứng, khiến cho ta hơi lộ ra một chút Diễm Linh hoả. Có chuyện gì à?”

“Không, chỉ là trả lời cho một số suy đoán của ta thôi. Không có việc gì đâu, ngươi cứ kiểm tra tại sao Hoàng Thiên lô lại có phản ứng thôi.” Lưu Chính Minh vẫy vẫy tay.

“Ngươi không giận? Phải biết đây chính là phiền phức đấy, đắc tội một trong tam gia tộc.”

“Không vấn đề, phải biết ngươi đã là người của ta, mà người của ta không ai có thể đụng vào, Đấu đế cũng không được, một cái gia tộc nhỏ bé có nghĩa lý gì. Hơn nữa, chúng chuẩn bị đấu đá lẫn nhau rồi.”

“Nghĩa là sao?”

“Ngươi không cần để ý đâu, đây chỉ là một âm mưu nho nhỏ thôi.”

Thấy hắn cũng không nói gì, Càn Minh Nguyệt quay sang giường định nằm, nhưng phát hiện cả gian phòng chỉ có một cái. Nàng vội vã đi ra cửa.

“Ồ, ngươi đi đâu đấy?” Lưu Chính Minh hỏi.

“Đi lấy thêm một cái giường, chẳng lẽ ta và ngươi nằm chung?”

“Có vấn đề gì đâu, không phải là chưa từng.” Lưu Chính Minh nhún vai.

Càn Minh Nguyệt mặt bắt đầu đỏ lên, gắt:

“Nói bậy, không phải là vì ngươi ôm ta... ta....” Càng nói giọng nàng càng lí nhí.

Thấy vậy Lưu Chính Minh bèn đứng dậy, ôm nàng nằm luôn trên giường trong tiếng kinh hô của nàng.

“ Ngươi... ngươi.”

“Có sao đâu, dù sao không phải chưa nằm thế này.”

“Nhưng người ta chưa tắm.”

“Ta thấy cũng thơm rồi mà.”

Sau một hồi vật lộn Lưu Chính Minh đành phải bó tay, cho phép nàng đi tắm. Hắn đương nhiên là còn không quên đùa nàng thêm chút nữa như là tắm chung các loại sự tình.

Sau đó hắn bắt đầu an tĩnh lại, miệng nhếch lên nét mỉm cười:

“Lần này là một cái bố cục nho nhỏ. Chỉ xem xem tên nào sẽ làm tốt thí đây?”

Nghĩ một hổi rồi hắn lại mở hệ thống ra, kiểm tra thuộc tính.

“Thông tin nhân vật

Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%

Công pháp: Hỗn Chân Công, Luyện Kiếm Quyết

Skills: Lý Bạch kiếm pháp

Trang bị: Viễn xạ kiếm, Giày thép.

Cảnh giới: Bậc 1 tứ trọng thiên ( Đấu sư bát tinh) ( 36130/40000)

Năng lượng: 4000/4000

Thần thông: Phân thân thần thông

Dị năng: Không

Stats:

Hp ( Máu): 24000

Str ( Lực lượng): 13000

Speed ( Tốc độ): 13000

Int(Độ suy tính): 13000

Wit ( Vận tốc suy nghĩ): 1300

Men(Cường độ tinh thần): 1300

Soul(Cường độ linh hồn): 1300

Dex( Độ linh mẫn): 1300

Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 14000

Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 1300

Túi đồ:74570 HTT, 3 lần rút thưởng Đồng,5 lần rút thưởng Bạc, 4 lần rút thưởng Vàng”

“Vạn kiếm quy tông ( quyết 1): Đăng đường nhập thất ( 4300/ 10000)”

“Lý Bạch kiếm pháp:

+ 4 quyết đầu: Lô hoả thuần thanh( 56000/100000)

+ 8 quyết tiếp: Đăng đường nhập thất ( 7050/10000)”

“Xem ra tốt nhất nên mua nốt Lý Bạch kiếm pháp nhể, hệ thống bảo rằng nếu mua trọn bộ còn có thể điệp gia lên nhau.” Lưu Chính Minh nghĩ thầm rồi chọn:

“Cho ta mua Lý Bạch kiếm pháp, mua đến thức thứ 24.”

“Đinh! Ký chủ xác nhận tiêu hao 53400 HTT?”

“Xác nhận.”

“Chúc mừng ký chủ học được Lý Bạch kiếm pháp đến thức thứ 24.”

Dứt lời, Lưu Chính Minh lại đắm chìm trong không gian của hệ thống.

“Tam bôi thổ nhiên nặc,

Ngũ nhạc đảo vi khinh.

Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu,

Ý khí tố nghê sinh.

Cứu Triệu huy kim chuỳ,

Hàm Đan tiên chấn kinh.

Thiên thu nhị tráng sĩ,

Huyên hách Đại Lương thành.

Túng tử hiệp cốt hương,

Bất tàm thế thượng anh.

Thuỳ năng thư các hạ,

Bạch thủ Thái huyền kinh.“

Ngay lập tức Lưu Chính Minh đã tiến vào trạng thái dần như đốn ngộ.

Hệ thống:

“Xét thấy kí chủ học đầy đủ Lý Bạch kiếm pháp, tăng cường cảm ngộ của 24 thức đều đạt tới của 4 thức cao nhất: Lô hoả thuần thanh.

“Do ký chủ học tập đầy đủ 24 thức Lý Bạch kiếm pháp, ban thưởng Thái Huyền Kinh.”

“Xét công pháp Hỗn Chân Công hấp thụ Thái Huyền Kinh, đạt được dị năng: Kết lực”

“Kết lực ( 1/10)

Đi trên tất cả mọi thể loại không gian như đạp trên đất bằng, hoàn toàn không nhìn trọng lực.

Lưu ý: chỉ có thể mang được những đồ vật mà trong trạng thái bình thường kí chủ nhấc được.”

“Công pháp Hỗn Chân công đột phá Hoàng cấp trung phẩm, khả năng hấp thụ tu vi tăng lên thành 12%, khả năng ép chặt căn cơ lên thành 12 lần.”

“Xét được thành tựu: giẫm trên không khí như dẫm trên đất bằng, ban thưởng ký chủ thân pháp: Lăng ba vi bộ.”

“Lăng ba vi bộ: Sơ khuy môn kính ( 0/ 1000).”

“Khai mở: Thân pháp.”

Tiện Tiện:” Moá, tiểu tử này kích hoạt một chuỗi combo thưởng a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.