Lão giả bị đâm một kiếm xuyên tim, run rẩy không ngừng, khàn khàn nói ra:
“Tại sao? Khảo nghiệm thứ ba của ngươi là đi giết con phượng hoàng đó chứ không phải là ta.”
Lưu Chính Minh nghe vậy bật cười:
“Khảo nghiệm? Nếu là khảo nghiệm của đích thân Phần Không đấu thánh thì còn được, nhưng ngươi có phải đâu.”
Lão giả nghe vậy chợt kinh hãi:
“Ngươi! Ngươi từ lúc nào biết được điều đấy?”
Lưu Chính Minh nghe vậy nhún nhún vai:
“Ngay từ đầu ta đã thấy nghi ngờ rồi. Bây giờ thì xác định.”
Nói xong Lưu Chính Minh cũng không định nhiều lời nữa, một nhát kiếm chém ngược lên trên kết thúc sinh mệnh lão giả. Ngay lúc hắn chém xuyên qua người lão giả chợt hắn cảm thấy linh hồn mình giống như có chút thay đổi, nhưng do cảm giác này biến mất rất nhanh nên hắn cũng không để ý.
Đáng thương cho lão giả vốn là Đấu Thánh cường giả nhưng giờ lại chết trong tay một tên Đấu sư, quả là khuất nhục vô cùng.
“Đinh, chúc mừng ký chủ tiêu diệt Hồn Thánh một tia tàn hồn. Hỗn Chân công chuyển đổi tất cả thành linh hồn và tinh thần lực. Xét mục tiêu số lượng tinh thần lực cùng linh hồn lực quá cao, tạm thời điều chỉnh sang exp.
. Điểm nhân quả nhận được tính theo giá trị Đại Đấu sư cửu tinh
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 17000
Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 1600
Túi đồ: 54740 HTT, 5 lần rút thưởng Đồng,5 lần rút thưởng Bạc, 4 lần rút thưởng Vàng”
Lưu Chính Minh trong lòng rung động:
“Vãi cả đào, làm thế nào mà tinh thần lực và linh hồn lực tăng khủng bố như vậy. Không những thế tu vi cũng tăng 3 cái tiểu cảnh giới, trực tiếp thăng lên bậc 1 thất trọng thiên?”
Hệ thống trả lời:
“Ký chủ trước mắt đã hấp thu một tia tàn niệm từ một vị đã từng là Đấu Thánh cường giả. Do Hỗn Chân Công khai mở công pháp chỉ cho phép ngươi hiện tại đạt được gấp 12 lần cảnh giới căn cơ vững chắc của một cảnh giới tương tự, nên tinh thần lực và linh hồn lực của ngươi mới như vậy, phần còn lại bị luyện hoá thành exp tăng cấp rồi.”
“Thế bây giờ tinh thần lực và linh hồn lực của ta so sánh với cảnh giới như thế nào?”
“Linh hồn lực và tinh thần lực trước mắt của kí chủ hoàn toàn có thể so sánh được với cường giả Đấu Vương, xét theo hệ bình thường chắc tầm Đấu Vương nhị trọng.”
Nghe xong tất cả Lưu Chính Minh vô cùng hài lòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nói:
“Chờ chút, tên kia rõ ràng là một tên Đấu Thánh cường giả, dù chỉ là một tàn niệm nhưng hắn vẫn là của Đấu Thánh mà, chính ra ta không thể giết hắn dễ thế chứ?”
“Kí chủ lấy thực lực cùng cảnh giới trước mắt hoàn toàn không thể giết được hắn, nhưng đừng quên đặc thù của Hỗn Chân công. Nó có thể chuyển hoá bất kỳ dạng năng lượng nào, kể cả linh hồn lực. Không những thế nó còn là có khả năng hấp thu linh hồn lực.”
Lưu Chính Minh biểu lộ nghi ngờ:
“Nhưng ta chưa hề chuyển đổi được Hỗn Chân nguyên khí thành được linh hồn lực công kích cơ mà, làm sao lại như vậy?”
Hệ thống cười lạnh:
“Vốn là lấy kí chủ cùng Hỗn Chân công lĩnh ngộ còn chưa đủ, bây giờ còn là đang Sơ Khuy Môn Kính. Chỉ khi nào kí chủ ngài lĩnh ngộ được đến Đăng Đường Nhập Thất sẽ có khả năng tự do chuyển đổi năng lượng, càng không cần phải nói các bậc lĩnh ngộ cao hơn. Lão già kia thật tự tìm đường chết, kí chủ đòn đánh bất ngờ đã để hắn tàn niệm chịu trọng thương, vậy mà còn vọng tưởng đoạt xá ngươi, cuối cùng Hỗn Chân Công dưới cơn bị động mà điều động thành linh hồn lực, triệt để luyện hoá tên kia. Cũng nhờ thế mà cảm ngộ của ngươi đối Hỗn Chân Công cũng có tiến bộ, con số đã tiến được hơn trăm rồi.”
Lưu Chính Minh nghe vậy biểu lộ không sánh được ngưng trọng. Đúng rồi, mình quên mất là hắn còn có thể đoạt xá chính mình, không có nghĩa là sẽ đánh nhau với mình. Hắn đã quá tự tin để rồi bỏ sót điều này. Điều này là sẽ không thể nào tái xanh đâu.
Tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ thành tự cao. Mà tự cao chính là một nhược điểm trí mạng đối với một trí giả.
Lưu Chính Minh thoát ra khỏi không gian hệ thống, nhìn xung quanh thấy cả 3 người đều đang kinh hãi nhìn mình:
“Dương huynh, ngươi thế nhưng là giết Phần Không Đấu Thánh?”
Lưu Chính Minh nhún vai:
“Không, chỉ là một tia tàn niệm thôi. Hơn nữa đó cũng không phải là Phần Không Đại Thánh.”
Đổng Tiền nghe vậy nghi hoặc:
“Dương huynh là định nói... ngoạ tào, cái gì đang xảy ra?”
Chỉ thấy không gian xung quanh tất cả đều vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, mà cả bốn người đều rơi vào giữa hắc ám hư không.
Lưu Chính Minh giật mình tỉnh lại, phát hiện ra giờ mình đang đứng trong một hang động tối tăm, tay vẫn còn nắm chặt Càn Minh Nguyệt.
Càn Minh Nguyệt vội mở mắt ra, nhìn khung cảnh xung quanh, trên mặt tràn đầy kì quái hỏi:
“Đây là đâu? Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Đây là thế giới thật, là di tích của Phần Không Đấu Thánh hàng thật giá thật. Tất cả những thứ chúng ta thấy phía trước đều là ảo cảnh mà thôi.”
Nghe vậy Càn Minh Nguyệt chợt giật mình:
“Ảo cảnh? Thế là tất cả mọi chuyện vừa rồi không có thật?”
Lưu Chính Minh giải thích:
“Không phải không có thật. Ta đã giết tên giả mạo kia là thật, những người bị chết trong ảo cảnh kì thực đều đã bị giết, hút lấy linh hồn.”
“Ai? Ai hút được linh hồn? Trên thế gian này còn có công pháp hút được cả linh hồn sao?”
Lưu Chính Minh nghe vậy cũng biết mình không cần phải giấu diếm, bèn kể ra những gì mình đã đoán, kể từ Hồn Ảnh đại lục cho đến việc Lệ gia. Hắn cũng đồng thời giải thích sao hăn có thể đoán được về tên lão giả kia.
Thứ nhất, là Thân nô ấn. Thân nố ấn luôn biểu thị rằng là hắn và nàng vẫn luôn cạnh nhau, vậy mà không gian lại khác biệt, vậy nên hắn đặt ra phỏng đoán là tất cả chỉ là ảo cảnh, tương tự các khảo nghiệm khác.
Thứ hai, hắn sở hửu một môn thần thông có khả năng nhìn xuyên thấu của những đối tượng có tu vi cao hơn ta trong vòng 1 cái đại cảnh giới, hoặc là 10 cái tiểu cảnh giới. Hắn nhìn thấy được kinh mạch lão già kia vận chuyển không phải là Đấu Khí, mà là một dạng gì đó linh hồn chi lực hoá thành khí. Phần Không đại thánh sao lại tu luyện cái này. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được rằng là dạng năng lượng đấy giống hệt mấy tên áo đen luyện đan kia tại Lệ gia, vậy nên có thể kết luận hắn ta là người của Hồn Ảnh đại lục.
Chắc vô cùng có khả năng là hắn ta là kẻ thủ của chính Phần Không đại thánh. Trận chiến đấy có lẽ Phần Không đấu Thánh đánh thắng, nhưng còn cách giết địch thì vẫn xa lắm. Vậy nên Phần Không đại thánh phong ấn lão giả kia lại, con phượng hoàng kia chính là phong ấn. Chắc tên kia tàn niệm may mắn thoát được khỏi phong ấn, không có gặp Phần Không đại thánh, liền ngay lập tức tu hú chiếm tổ rồi, dựng ra khảo nghiệm kì thực cũng là tại thu hút người vào để giết chết trong khảo nghiệm hấp thu linh hồn để khôi phục.
Đấy vốn là điểm khiến cho mọi thứ trên nên thực tế. Tại sao Lệ gia lại tìm được di tích này, và về rất nhiều câu hỏi khác, cũng là cho một số chi tiết nhỏ như lão giả nhìn Lệ Quanh mà cười, hoắc các chi tiết khác hắn đều nói hết.
Lặng nghe kể hết gần nửa giờ, Càn Minh Nguyệt đầy vẻ không thể tin được:
“Như này cũng quá võ đoán đi, có một số đoạn trong suy luận của về căn bản đều như lấy từ trực giác.”
Lưu Chính Minh đơn giản không thể nói với nàng rằng đây là công của hệ thống, ngay khi con rắn bị giết không có exp, suy đoán đã là hoàn thiện rồi, bèn ngượng ngùng giải thích:
“Ngươi phải biết cho dù là trí giả cũng không có khả năng sắp xếp tất cả, vậy nên họ sẽ lựa chọn sự lựa chọn tốt nhất, khả thi nhất, tỉ lệ dễ dàng đúng nhất.”
Càn Minh Nguyệt nghe xong thở dài:
“Ta đột nhiên thấy tội cho địch nhân sau này của ngươi. Không chỉ có thực lực lại còn có trí tuệ, nhất là lại có loại não bổ siêu cấp này.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Càn Minh Nguyệt hai má chợt đỏ lên, quay sang Lưu Chính Minh, gằn giọng:
“Cái kỹ năng nhìn thấu đấy, ngươi có sử dụng nó lên người ta không?