Thời Đại Cấm

Chương 53: Lắp đặt Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận



“Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận?” Lưu Chính Minh hơi giật mình.

“Không sai. Đây là một trận pháp Thiên cấp, có giá trị 20 vạn HTT. Trận pháp này kết tinh sức mạnh tinh hoa của tứ tượng, kết trận làm Đông Tây Nam Bắc, phân biệt đối ứng: Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm. Trận pháp này tuy không có khả năng phòng ngự hay tấn công, nhưng ưu điểm của nó cũng tương đối nhiều.” Hệ thống nói.

“Gồm gì? Chúng ta gần như có thể bỏ qua được việc tấn công cùng phòng ngự, dù sao trận pháp này ta vốn dĩ muốn lắp đặt tại bên trong Hoàng Thiên Lô, nên có hai khả năng kia có ích gì?” Lưu Chính Minh nhắc nhở.

“Ngươi không nói ta cũng quên, nếu vậy thì trận pháp này đúng là thích hợp nhất với ngươi bây giờ. Trận pháp được phân biệt theo từng tầng uy lực, phụ thuộc vào số lượng Đấu Thạch ngươi bỏ vào để duy trì trận. Tầng một cần 4 viên Cực Phẩm Đấu Thạch, tầng 2 cần..”

“8 viên đúng không?”

“Sai, 16 viên! Tầng 3 cần 64, tầng 4 cần 256, cứ thế suy ra tiếp. Nhưng trọng điểm vấn đề ở đây chính là, ngươi cho vào số lượng năng lượng càng lớn, uy lực trận càng mạnh, đồng thờ ngươi không phải mất công đi bổ sung lấy Đấu Thạch, trận pháp này có khả năng tự hấp thu từ thiên địa để bồi lại hao phí. Ở tầng 1, lượng năng lượng kết tinh sẽ so ngoại giới gấp 2 lần, tầng 2 là 4 lần, tầng 3 về sau tương tự.

Đặc biệt, trận pháp này còn có khả năng ngưng tụ lấy Đấu Thạch. Nếu ngươi sử dụng trận pháp tầng 1 bởi 4 viên cực phẩm, một ngày ngươi sẽ ngưng tụ được 1 viên Thượng phẩm, mà còn hoàn toàn tinh khiết. Nếu ngươi sử dụng tầng 2, bởi 16 viên cực phẩm, một ngày sẽ có 4 viên Thượng phẩm. Bất quá nếu ngươi sử dụng tầng 3, một ngày sẽ kết hợp được 16 viên Thượng Phẩm, thậm chí còn có khả năng kết ra được 1 viên Cực Phẩm. Tương tự như thế nếu ngươi thay Đấu Thạch duy trì trận bằng Tuyệt Phẩm, ngươi hoàn toàn cũng có cơ hội ngưng luyện ra cực phẩm như phía trên. Tất nhiên điều kiện ngưng tụ là ngươi không tiêu hao hết số lượng Đấu Khí bên trong đấy.”

Lưu Chính Minh nghe vậy mắt sáng lên:

“Ồ! Nghĩa là cái trận pháp này có khả năng tự động ngưng kết lấy Đấu Thạch, thậm chí công hiệu còn khủng bố như vậy. Đây đúng là lựa chọn hoàn mỹ nhất của hiện tại rồi. Bất quá..” nói đến đây hắn hơi nheo mắt lại:

“Ngươi cmn nhìn lại xem lão tử bây giờ có bố trí nổi Thiên cấp trận pháp không? Đừng nói Thiên Cấp, coi như Huyền cấp thượng giai trận pháp ta bây giờ mà bố trí được cũng là quá miễn cưỡng rồi, ngươi đang mong đợi điều gì?”

Hệ thống nghe vậy cũng không sinh khí:

“Thế là ngươi không muốn?”

“Đương nhiên, ta vẫn rất tự biết mình.”

“Kỳ thực ra là trận pháp này bố trí cũng không cần tạo nghệ Trận Đạo quá cao nha, ngươi không thích thì ta có thể cất đi cũng được. Đặc biệt sau khi hoàn thành còn có chỗ tốt rất lớn đó. Nói thẳng ra lấy ngươi đối Trận Đạo lý giải bây giờ có 100% là bố trí nổi.... Bất quá, ngươi có vẻ không...”

“Ca, ta sai!”

Thế là lại một hồi liếm chó của Lưu Chính Minh về sau, hệ thống mới ngạo kiều giao trận pháp ra. Lưu Chính Minh mặc danh kỳ hiệu nhìn lên thông tin trận pháp trước mặt, miệng đắng lưỡi khô.

“Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận.

Giá trị: 20 vạn HTT.

Phẩm cấp: Thiên Cấp Thượng Giai.

Đánh giá: Ngưng tụ sức mạnh tứ tượng, có khả năng tự vận chuyển, đặc biệt sở hữu tính năng....”

Đoạn về sau thì giống hệt giống như hệ thống giới thiệu, Lưu Chính Minh âm thầm buông lỏng một hơi. Còn tốt con hàng này tuy phải mất công vỗ mông ngựa rất nhiều, nhưng hàng nó đề cử thì quả đúng là chất lượng cao thật.

Bất quá, suy nghĩ của Lưu Chính Minh nghĩ tốt về hệ thống đã dừng ngay tại phần chú ý:

“Chú ý: do lấy Đông Tây Nam Bắc làm trận giác nên ngươi bố trận đồng thời cũng phải làm tâm trận mới có thể kết trận thành công. Đề cử: Đấu Linh cảnh phía trên.”

“Tiện Tiện, ngươi lăn ra đây! Uổng công lão tử coi ngươi làm bằng hữu.”

“Đến đây đến đây, có vấn đề gì?” Hệ thống lại xuất hiện, hắn vừa nhìn vào phần chú ý là đã hiểu được tại sao Lưu Chính Minh lại nổi điên.

Chậc chậc, xem ra vừa nãy mình cũng bỏ sót cái này. Bất quá nếu ta thừa nhận chuyện ta là hệ thống linh mà còn nhìn nhầm được thì mặt mũi của ta vất đi nơi nào? Hệ thống nghĩ thầm.

Thế là hắn một bộ giọng nói khinh miệt nhìn Lưu Chính Minh:

“Thế này mà ngươi cũng đã thấy có vấn đề? Kẻ nào vừa nãy vừa bảo rằng mình bây giờ có thể ngạnh kháng được Đấu Vương rồi hả? Trên Đấu Linh liền không phải là Đấu Vương sao? Yên tâm, lấy thực lực của ngươi, coi như có làm tâm trận thật thì cũng không bị đánh chết được đâu. Dù sao cái chú ý này nói rằng là lời khuyên thôi, đôi lúc lời khuyên hoàn toàn cách sự thật một khoảng cách đấy.” Hệ thống mặt không đổi sắc nói dối. Nhưng... kì thật hắn làm gì có mặt?

Lưu Chính Minh đương nhiên sẽ không bị hệ thống đánh lừa, hắn chú ý đương nhiên là vào cái cụm từ “ không bị đánh chết” kìa. Hàm nghĩa của cái cụm từ này sâu sắc lắm.

Bất quá, vì tăng thực lực bản thân, hắn vẫn cắn răng gật đầu:

“Được, mua thì mua.”

“Nói hay lắm, nam nhi trang tử hán là phải có khí thế như vậy. Đừng để ý mấy chi tiết lặt vặt.”

Tiếp theo sau vẫn là tiết mục quen thuộc.

“Keng! Ký chủ chọn mua [ Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận], chắc chắn?”

“Mua!”

“Đinh! Ký chủ đã mua [ Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận], tiêu tốn 20 vạn HTT, ký chủ còn 64000 HTT.”

Nhìn lấy cái trận bàn trong tay, Lưu Chính Minh ẩn ẩn đoán được điều gì.

“Hy vọng nó sẽ không đau lắm.” Hắn nghĩ thầm.

Sau đó Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt thương lượng về vị trí đặt trận pháp tại tầng 1 của Hoàng Thiên Lô.

Lưu Chính Minh lúc trước lấy được từ Phần Không Đại Thánh tầm 7 chục viên Cực Phẩm Đấu Thạch, vừa đủ để cho tầng thứ 3. Hắn đặt trận bàn ngay tại trung tâm, sau đó đi lòng vòng xung quanh lắp đặt 63 viên.

Cuối cùng cũng đến viên cuối cùng, Lưu Chính Minh nhìn kỹ lại viên Đấu Thạch trong tay một lần nữa, ngưng thần thở kỹ. Hắn cuối cùng đặt nốt viên còn lại vài trong trận pháp. Càn Minh Nguyệt thì đang đứng theo dõi từ xa.

Ngay sau khi viên Đấu Thạch cuối cùng được đặt xuống, đại trận ngay lập tức toả ra quang mang loá mắt, xuyên thẳng cửu tiêu.

Chỉ thấy nguyên bản vốn sắp xếp theo trận pháp 64 viên Đấu Thạch, lúc này đều đang bộc phát ra từng sợi tơ ánh sáng nhỏ, nhanh chóng đan vào với nhau, dần dần liên kết lại.

“Thiên cấp đại trận, thành!” Thấy cảnh tượng này, Càn Minh Nguyệt lẩm bẩm.

Trận pháp Thiên cấp một khi đã hoàn thành thì sẽ bộc phát ra thiên địa dị tượng. Tuy rằng Hoang Thiên Lô tầng một chỉ là một nơi rộng tầm mấy trăm vạn dặm thôi nhưng xét theo một hướng nào đấy, đây vẫn được tính là một tiểu thế giớ riêng biệt, nên việc trời giáng dị tượng cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng vấn đề đến bây giờ vẫn chưa xong, tiếp theo đó, mới cần đến Lưu Chính Minh ra sức, lấy thân mình làm tâm trận, chỉ cho đến khi nào đại trận có thể tự luân chuyển mới xong.

Từng đợt tia ánh sáng liên kết với nhau, ngay lập tức khiến cho 4 góc của đại trận bộc lộ ra khí thế khủng bố, tựa như hải lãng lăng thiên, liên tục luân chuyển, nhưng không hề có dấu hiệu ngưng tụ.

Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Chính Minh cũng biết là đến lúc rồi. Hắn một tay đặt tại phía trên trận bàn, tay còn lại bấm pháp quyết.

“Bắc vi Thiếu Âm Huyền Vũ. Tây vi Thái Âm Bạch Hổ. Nam vi Thiếu Dương Chu Tước. Đông vi Thái Dương Thanh Long. Tứ tượng hợp thể, tụ tại trung tâm, đại trận... THÀNH!”

Nương theo tiếng quát lớn của Lưu Chính Minh, bốn phía khí tức ngay lập tức càng thêm phun trào, hoá thành hình tứ đại thần thú. Tứ đại thần thú ánh mắt vô minh, nhanh chóng hướng trung tâm là Lưu Chính Minh lao tới.

Đối diện với 4 luồng khí thế như hồng, Lưu Chính Minh cũng không chút nào sợ hãi, đôi mắt lấp loé ý chí kiên định.

Rất nhanh chóng, tứ đại thần thú lao đến, nhanh chóng quán xuyến xuyên qua cả người Lưu Chính Minh, kèm theo đó là phô thiên cái địa Đấu Khí, nhanh chóng xuyên phá cơ thể hắn.

Thân thể của Lưu Chính Minh, dưới luồng Đấu Khí khủng khiếp của cả toà đại trận, nhanh chóng lộ ra dấu hiệu no bạo. Tinh thần của hắn đang không ngừng bị trùng kích. Với tổn thương như vậy, coi như Lưu Chính Minh sở hữu Bất Diệt Linh Viêm cũng không kịp hồi phục.

Phía xa, Càn Minh Nguyệt nhìn thấy như vậy, trái tim không khỏi nhảy dựng lên.

Đối mặt với hiện tượng như vậy, con mắt của Lưu Chính Minh cũng lấp loé vẻ tàn nhẫn:

“Ngươi tưởng lão tử thế mà sợ ngươi. Hỗn Chân Công, vận chuyển!”

Nương theo thủ ấn của hắn, thân thể của Lưu Chính Minh đang từ sắp bị bạo tạc ngay lập tức ổn định, các vết thương trên người có thể lấy tốc độ hồi phục mắt thường có thể thấy được.

Lưu Chính Minh bây giờ tựa như một hố đen, vào bao nhiêu hút bây nhiêu, không ngán nhiều hay ít.

Tu vi của hắn đang không ngừng tăng cao, đồng thời việc tinh thần bị oanh kích liên tục cũng khiến hắn lại như có như không lâm vào một loại cảm giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.