Hệ thống nhìn thấy tình cảnh này của Lưu Chính Minh cũng kinh ngạc há hốc cả mồm:
“Không - không thể nào! Hắn vừa mới Thiên Nhân hợp nhất được bao lâu? Sao lại có thể nhanh như vậy?”
Hệ thống nhanh chóng truy tìm căn nguyên khắp cả người Lưu Chính Minh, nhưng vẫn không thấy gì.
“Toàn thân hắn không có gì thay đổi a, lấy tư chất của hắn thì liên tiếp lâm vào Thiên Nhân Hợp Nhất là khó có khả năng. Rốt cuộc là cái gì xảy ra nhỉ? Ngẫm lại nào, đại trận hiển hoá Tứ Tượng, Đấu Khí truyền lại quá nhiều khiến cho hắn toàn lực vận chuyển Hỗn Chân Công... Đúng rồi, chính là nó!”
Hệ thống nhanh chóng nhìn lại về thông số của Hỗn Chân Công, giờ phút này đang là:
“Hỗn Chân Công ( Sơ Khuy Môn Kinh: 1000/ 1000000)”
“Thảo nào!” Hệ thống lộ vẻ mặt ra là thế, trầm ngâm nghĩ thầm:
“Mấy ngày hôm nay cường độ chiến đấu của tiểu tử lên cao, cộng với một trận chiến với tên Phần Không Đấu Thánh kia khiến cho lĩnh ngộ của hắn đối với Hỗn Chân Công cũng đạt được vài trăm, tiếp cận hàng nghìn. Bây giờ, đối diện với một số lượng lớn Đấu Khí truyền đến, lĩnh ngộ lại được gia tăng nhờ sử dụng nhiều lần Hỗn Chân Công. Nhất pháp thông vạn pháp, Hỗn Chân Công còn là một tồn tại đặc thù, khiến tiểu tử đối với lý giải kiếm ý tự nhiên cũng được tăng cường, không những thế còn có tứ tượng hoá hình tứ đại thần thú ở đây, trực tiếp tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất lại càng đơn giản. Không biết liệu tiểu tử sẽ lĩnh ngộ được bao nhiêu.”
Quay lại với tầm nhìn của Lưu Chính Minh, giờ khắc này hắn phảng phất cảm thấy chính mình như đang trôi nổi tại trong vũ trụ, cảm giác được Nhật Nguyệt Tinh Thần tại xung quanh, phảng phất như hắn là trung tâm của vạn vật.
Lưu Chính Minh chìm đắm tại trong cảnh quan đấy, hắn cảm nhận được Nhật Diệu chói loà, cảm nhận thấy Minh Nguyệt lạnh lẽo, hắn như thấy được Tinh Thần chuyển dời, tĩnh hoặc động.
Ngay lúc đấy, chỉ thấy hắn cố gắng vươn tay về phía mặt trời. Cảm nhận được sức nóng của Thái Dương, hắn nắm chặt bàn tay lại, chỉ thấy viên Thái Dương kia lấy vận tốc bàng mắt thường nhanh chóng thu nhỏ lại, nhỏ dần, nhỏ dần hoá thành một thanh kiếm.
Lưu Chính Minh nắm lấy thanh kiếm ấy, hướng không gian vô tận chém một chiêu kiếm. Kiếm quang chói loà, sức nóng toả ra từ kiếm khí như muốn thiêu đốt vạn vật, nhưng đồng thời cũng làm cho người ta cảm giác được một sự ấm áp, như là sức sống.
Tại hệ thống không gian, hệ thống nhìn thấy Lưu Chính Minh từ trên thân bộc lộ một cỗ kinh người ý cảnh, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng trưởng, giật mình kinh hô:
“Thái Dương Kiếm Ý! Tiểu tử này lĩnh ngộ thành công. Không biết liệu hắn có lĩnh ngộ được nốt không, phải biết đây là cơ hội một khi đã mất là về sau khó lòng tìm lại được.”
Ngay tại lúc hệ thống đang trông chờ, lại thấy nhiệt độ vốn dĩ đã tăng trưởng, lấy tốc độ kinh người nhanh chóng sụt giản, khuôn viên xung quanh người Lưu Chính Minh bắt đầu có hiện tượng kết băng, hàn khí bức người từ trong thể nội phát ra.
“Thái Âm Kiếm Ý! Tốt, tiểu tử. Nhất Âm Nhất Dương rồi, đến Cương - Nhu nào.” Hệ thống im lặng cổ vũ.
Ngay tại sau đó, luồng hàn khí xung quanh Lưu Chính Minh lấy mắt thường có thể nhìn được nhanh chóng rút lui vào thể nội. Bay giờ xung quanh Lưu Chính Minh lại tồn tại một loại không hề nhìn thấy ý cảnh, nhưng lại có thể cảm nhận được một cỗ kiệt ngạo, hiên ngang bất khuất, kiên cường rắn rỏi, lấy thế không đỡ nổi bộc phát, hùng dũng như hoả.
“Thiếu Dương Kiếm Ý. Nhất hào âm, nhị hào dương. Cố lên tiểu tử, 3 trên 4 rồi! Nếu như đầy đủ thì chỗ tốt sẽ rất lớn đó.” Hệ thống ánh mắt giờ đây triệt để kích động.
Vừa dứt lời, khí thế cứng rắn trên người Lưu Chính Minh nhanh chóng biến hoá. Cỗ khí thế kia nhanh chóng trở nên uyển chuyển, cảm giác cũng tại nhu hoà rất nhiều, tựa như lưu thuỷ, nhẹ nhàng êm dịu, nhưng không dứt không ngừng.
Hệ thống nhìn thấy như vậy, tâm tình tràn đầy thoả mãn, tựa như dân chơi bóng đá nhìn thấy một cú ghi bàn ngoạn mục đồng dạng:
“Thái Âm Kiếm Ý. Nhất hào dương, nhị hào âm. Tứ tượng kết hợp, Tinh Thần Nhật Nguyệt, âm dương cương nhu, vĩnh hằng bất biến, tiểu tử thành công rồi!”
Chỉ thấy Lưu Chính Minh triệu xuất ra Viễn Xạ Kiếm, trên người bộc phát bốn cỗ hùng hồn ý cảnh, liên tục chờn vờn trên thân, biến ảo không ngừng. Hắn hướng xung quanh tung ra bốn lần chém, mỗi lần mang một loại ý cảnh khác nhau, nhanh chóng bức lui huyễn hoá tứ đại thần thú, khiến cho chúng đều bị tan rã.
Không còn chịu ảnh hưởng, Đấu Khí tứ phương liên tục hoà vào nhau, tạo thành một vòng xoáy lấy Lưu Chính Minh làm trung tâm, vận chuyển không ngừng, nhanh chóng ổn định.
Đại trận, thành.
Hiện tại nếu có ai đó nhìn từ trên cao xuống, sẽ phát hiện rằng vị trí Lưu Chính Minh đang đứng giờ phút này giống như vùng tâm lốc, xung quanh Đấu Khí tứ phương như từng đợt cuồng phong liên tục di chuyển.
Lưu Chính Minh giờ phút này mới tỉnh lại. Cảm giác được toàn thân lực lượng, hiện tại hắn đang thấy vô cùng thoải mái, tinh lực ngập tràn.
Hắn nhanh chóng nhìn kỹ lại đại trận, trên môi nhếch lên một nụ cười:
“Tưởng thế nào, hoá ra cái chú ý là đề phòng bị bạo lấy Đấu Khí à. Bất quá ta lại có Hỗn Chân Công có khả năng chuyển hoá siêu nhanh nha. Ân, sao cảm giác mọi thứ trông càng rõ nét hơn nhỉ?”
Lưu Chính Minh dụi mắt về sau, nhanh chóng ổn định lại tâm tình. Hắn nhảy ra khỏi đại trận, trong đầu lại câu thông với hệ thống, lại nghĩ thầm:
“Quả không hổ là hệ thống, đồ tốt đề cử có khác. Không nói đến lĩnh ngộ được kiếm ý, chỉ riêng việc hấp thu được nhiều năng lượng như vậy đã làm cho thực lực của ta tăng trưởng rất nhiều rồi. Đúng như hắn nói thật, cái chú ý đối với người ngoài có lẽ chuẩn xác, bất quá với ta thì không hề hấn gì. Quả không hổ danh Tiện Tiện không gì không biết.”
Rất may Lưu Chính Minh cũng không biết được rằng hệ thống căn bản không có nhớ ra cái chú ý này, nếu không không liều mạng một lần là không thể được.
Nói đi thì cũng nói lại, đương nhiên hệ thống chắc chắn biết rằng Lưu Chính Minh là sẽ không chết, chỉ là so với bây giờ chật vật nhiều thôi, làm sao tưng tửng được như thế này.
“Tiện Tiện, cảm ơn nhiều nhá. Xin lỗi lúc trước đã nghi ngờ ngươi.”
“Giờ thì biết bổn hệ thống tài ba như nào chưa. Ta tính cả rồi. Ha ha ha...”
“Ân, sao tiếng cười nghe miễn cưỡng thế?”
“Đừng để ý việc nhỏ nhặt, sao ngươi không kiểm tra tình trạng mình bây giờ đi.”
“Ừm.”
Lưu Chính Minh nhanh chóng mở ra thông tin thuộc tính, rồi giật mình choáng váng:
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 149999
Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 14999
Túi đồ: 64000 HTT, 7 lần rút thưởng Đồng,6 lần rút thưởng Bạc, 4 lần rút thưởng Vàng”
“Thuộc tính gần như toàn bộ viên mãn.” Lưu Chính Minh kinh hô.
“Đúng, lần này kí chủ đạt được chỗ tốt thật nhiều. Nhờ có ta.” Nói đến câu thứ hai thanh âm hệ thống bắt đầu bé lại, lộ ra một bộ thiếu tự tin.
Lưu Chính Minh cũng không lằng nhằng nhiều, ngay lập tức offline. Nhưng điều làm cho hắn nhất nhất không ngờ tới, là khi vừa mới ra khỏi đại trận, vừa nhìn Càn Minh Nguyệt thì lại thấy nàng đã lấy thương ra, trên thân toát lên một cỗ ý cảnh.
“Quang Minh thương ý?” Giọng nói của hệ thống vang lên, ngập tràn ngoài ý muốn.
“Nàng hẳn là lĩnh ngộ được ngay lúc ta thao diễn Thái Dương Kiếm Ý.” Lưu Chính Minh bắt đầu hồi tưởng lại lúc đó.
Tuy hắn đang trong trạng thái Thiên nhân hợp nhất nhưng hoàn toàn không mang ý nghĩa hắn không biết cái gì đang diễn ra ở bên ngoài. Trái lại là trong trạng thái này tất cả các giác quan của hắn đều được đề cao rất nhiều, có thế mới được xưng là Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm ngộ tự nhiên. Ngay tại lúc hắn biểu diễn Thái Dương Kiếm Ý hắn đã chú ý tới bên ngoài Càn Minh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng lúc đấy thấy nàng chưa có dị động gì nên cũng không để ý lắm, hoá ra nàng từ đấy lĩnh ngộ được Quang Minh Thương Ý.
Lưu Chính Minh cảm thán:
“Quả không hổ là nhân vật chính a. Chỉ nhìn một chút liền tuỳ tiện lĩnh ngộ được. Tư chất phải nói là siêu quần bạt truỵ. Thật đáng hâm mộ nha.”
“Nhắc đến tư chất ta mới nhớ, Hỗn Chân Công...” Hệ thống lại nói tiếp phát hiện vừa nãy của mình với Lưu Chính Minh.
“Ý ngươi nói rằng là, ta đối lĩnh ngộ Hỗn Chân Công càng nhiều, lý giải của ta về thiên địa tự nhiên sẽ tăng trưởng?” Lưu Chính Minh ngạc nhiên.
“Chính xác. Ngươi có thể hiểu được là như vậy.” Hệ thống đáp.
“Xem ra từ giờ muốn dùng Hỗn Chân Công nhiều hơn vậy, coi như thời khắc nào cũng phải vận chuyển. Ta có thể tư chất không tốt, nhưng ta có nỗ lực. Nước chảy đá ắt mòn.” Lưu Chính Minh âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Càn Minh Nguyệt cũng đã diễn luyện xong, luông ý cảnh chói mắt mới dần dần thu vào thể nội. Đôi mắt của nàng mở ra, bên trong tựa như ẩn chứa ánh sáng chiếu xuống chúng sinh.