Nhìn thấy người đến, hắc y nhân mới xoay người lại, trên môi nhếch lên nụ cười lạnh:
“Giang Thập Kiếm, tông chủ Kiếm Tông, quả là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Rất rõ ràng, kẻ mới đến chính là Giang Thập Kiếm, tông chủ đời thứ 24 của Kiếm Tông, một thân danh vọng chấn động cả giang hồ. Chỉ thấy thân hình hắn hạ xuống đất, khoanh tay lạnh lùng nhìn về phía Hắc y nhân.
“U Tuyệt Lãnh? Đã lâu chưa gặp. “ Hắn mở miệng, trên mặt chỉ hơi có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng sậm lại.
“Phải, đã rất lâu rồi, chắc tầm 300 năm trước nhỉ, từ cái lúc mà ngươi chém đứt cánh tay phải của ta.” U Tuyệt Lãnh xoa xoa lấy bàn tay phải: “ Và rồi hôm nay chúng ta lại gặp nhau, chính là duyên sinh duyên diệt.”
“Ta không có thời gian nói giỡn với ngươi. Đây cũng không phải là Hồn Ảnh đại lục. Ta nói cho ngươi biết rằng là hiện tại các Đấu Đế còn lại đều đang trên đường tiến đến. Bây giờ, một là ngươi rút lui, để lại hết toàn bộ thuộc hạ làm đền tội cho Thiên Khôn Thành, hai là ta giết ngươi trước, rồi sau đó xử lý hết đám còn lại luôn.”
Nói xong Giang Thập Kiếm rút từ sau lưng mình ra một thanh cổ kiếm. Thân kiếm dài hai mét, trên thân ngập tràn từng đợt hàn khí sắc bén, cổ lão, đầy nguy hiểm.
Đế binh! Băng Phong Kiếm! Binh khí tuỳ thân của Kiếm Tông tông chủ, một lần nữa xuất thế giữa thiên địa. Chỉ thấy hắn hướng kiếm về phía U Lãnh Tuyệt, kiếm khí bao trùm khắp cả cửu thiên, cao giọng hỏi:
“Thế nào? Lựa chọn của ngươi?”
Nói thật ra hiện tại thì hắn có lòng tin chắc chắn đánh bại được Hồn Đế U Lãnh Tuyệt, U Minh Đại Đế. Bất quá, giữa việc đánh bại cùng giết chết là hai việc hoàn toàn khác nhau. Với lại song đế chi chiến sẽ dẫn đến dư chấn vô cùng lớn, đặc biệt là còn ngay tại trên Đấu Thiên đại lục, đây cũng sẽ là tổn thất lớn với thiên địa nơi đây.
Vì thế nên hắn vẫn có chút chờ mong là U Minh Hồn đế sẽ lui xuống, hoặc là cả hai sẽ tiến lên Thiên Ngoại quyết chiến. Chỉ có khi đó Đấu Thiên đại lục mới không bị ảnh hưởng quá nặng nề. Dù sao mấy ngàn năm qua, cả hai bên đều đạt được một sự ăn ý rằng không xuất thủ tại trên lãnh thổ đối phương, nếu không thì cả hai đại lục đều đã bị huỷ diệt từ lâu rồi.
U Minh Hồn Đế nghe vậy thì vẫn trầm ngâm, chỉ thấy hắn chỉ một ngón tay trên trời, nhanh chóng bay lên, nói ra:
“Ta chờ ngươi tại Thiên Ngoại.”
Thấy vậy thì Giang Thập Kiếm cũng không nói gid, chỉ gật gật đầu, trên thân một luồng Đế uy bùng phát, chấn nhiếp cả không gian xung quanh. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía đám Hồn Ảnh đại lục đang nơm nớp lo sợ kia, thản nhiên nói:
“Tuy ta rất khinh thường lấy cảnh giới đè người. Bất quá, đây chính là chiến tranh!”
Dứt lời, hắn xuất thủ, Băng Phong Kiếm trong tay loé lên. Chỉ trong vài tức, mấy trăm khoả đầy người bay lên không trung. Tất cả, toàn diệt!
Đế cấp xuất thủ, tuyệt đối nghiền ép!
Thấy vậy, U Minh Hồn Đế cũng không nói lời nào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Kiếm Tông tông chủ.
Như phát giác có điều kỳ lạ, Giang Thập Kiếm bèn hỏi:
“Ngươi không đau lòng sao?”
“Không.”
“Toàn bộ đều là người của ngươi cả đấy.”
“Không hề, có 34 tên là của Giác Luyện Hồn Đế, 23 tên là của Trung Thiên Hồn Đế, 51 tên là của Phong Vũ Hồn Đế. Bọn hắn tưởng ta không biết tất cả đều là gián điệp đấy. Duy chỉ có Minh Hải Hồn Thánh mới đúng là người của ta. Thế thì tính sao, Hồn Thánh thôi, giết thì giết. Ngược lại ta rất mong đợi cuộc chiến giữa ta và ngươi đấy.”
Nghe thấy vậy, Giang Thập Kiếm cũng có chút mộng bức. Đại ca a, thế quái nào ngươi mang toàn gián điệp vậy? Hắn đối với bên Hồn Ảnh đại lục cũng không phải không có hiểu biết. Hắn cũng hiết rằng U Minh Hồn Đế nói một cách tàn nhẫn chính là vị Hồn Đế nghèo nhất trong cả lịch sử đại lục, cả đội quân của riêng mình cũng chỉ có hơn mấy trăm tên, mà toàn lấy Đấu Tông làm chính.
Giờ phút này thế mà lôi ra ngần ấy gián điệp, hắn cũng cảm thấy có chút thương cảm.
Bất quá xúc động về mặt xúc động, hắn cũng hiểu được ý vị của U Minh Hồn Đế.
“Ngươi là định lợi dụng ta triệt bỏ hết tất cả tai hoạ ngầm mà vẫn làm như chưa có phát hiện?”
“Tình cờ mà nói, đúng là như vậy. Xem ra trong đầu ngươi cuối cùng vẫn còn chút trí thông minh, chưa bị rỉ sét hết.”
Nghe vậy, Giang Thập Kiếm cũng không có nói gì cả, chỉ lẳng lặng hương Băng Phong Kiếm về phía U Lãnh Tuyệt, nói ra:
“Thế kì thực mục đích của Hồn Ảnh đại lục các ngươi tới đây làm gì, ta không tin chỉ là phô trương thanh thế. Phải biết là mỗi một tên Đế cấp đều nắm trên vai trách nhiệm to lớn, đặc biệt là tại chiến sự căng thẳng thời điểm như hiện nay. Căn bản là sẽ không có một tên Đế Cấp nào nhàn rỗi chạy đến đây cả.”
Nghe thế thì U Lãnh Tuyệt cũng trầm ngâm lại, sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng ra:
“Kì thực ngay cả khi nói thì có lẽ Thiên Cơ Môn của các ngươi cũng sẽ tính ra được. Tiên khí, sắp xuất thế.”
Nói xong, không kịp chờ Giang Thập Kiếm hiểu lấy xong thì thân ảnh của hắn đã nhanh chóng biến mất tại thiên ngoại, chỉ để lại vị Kiếm Tông tông chủ vẫn còn đang mộng bức bên trong.
Thấy việc đã xảy ra, Kiếm Tông tông chủ hơi gật gật đầu một chút, vẻ mặt ngưng trọng, thân ảnh cũng tại nhanh chóng biến mất.
Vừa đi hắn vừa nghĩ:
“Xem ra cần phải thông báo sớm cho toàn bộ thế lực siêu nhất lưu còn lại rồi. Hồn Ảnh đại lục nhằm vào Tiên Khí sao? Không những thế toàn bộ tràng diện hôm nay đều lộ vẻ quỷ dị, thậm chí tác phong của tên kia cũng không giống bình thường a. Rốt cuộc là làm sao? Thôi, ta cứ mang thông tin về cho mấy lão bất tử trong tông ngồi nghĩ đi. Rốt cuộc là não không đủ dùng, thật đau a~ “
Quay trở lại với Lưu Chính Minh, người lúc này đang ngồi đối thoại cùng với hệ thống.
“Tiện Tiện, bây giờ ta đã tấn thăng thành Bậc 1 thập trọng thiên rồi, bây giờ cần làm gì tiếp? Cái chỉ số % này là sao?”
Lưu Chính Minh tiện tay hiển hoá số liệu thuộc tính:
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 149999
Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 14999
Túi đồ: 84000 HTT, 23 lần rút thưởng Đồng,8 lần rút thưởng Bạc, 5 lần rút thưởng Vàng”
Hệ thống đáp:
“Hiện tại ký chủ đã đặt chân đến hết bậc 1, để tiến sang bậc hai cũng là giai đoạn tiếp theo, ký chủ cần tiến vào Kim Đan cảnh. Kim đan, như ý nghĩa chính là thể nội hạt tích tụ năng lượng, trong đó có một không gian riêng. Ký chủ hiện tại cần ngưng luyện khí trong đan điền kết xuất dịch thuỷ để tạo thành Kim Đan. Kim đan cảnh, đối với một tu sĩ tu chân mà nói, chính là đặt chân hoàn toàn vào con đường tu tiên, thọ nguyên đã lên tới mấy trăm năm. Chỉ sô % thể hiện số năng lượng đã tích luỹ thành dịch thuỷ, chỉ đến khi đạt 100 % thì ký chủ mới có thể kết đan được. Điều này cũng tương tự đối với một Đấu Linh, chỉ khác biệt là họ dùng Đấu Khí thay cho Chân Khí mà thôi.”
“Thế nó tính như nào đối với cấp bậc sinh mệnh?” Lưu Chính Minh hỏi:
“Để cho ký chủ dễ hiểu: Bậc 1 thập trọng thiên, bán Kim Đan, bán Đấu Linh, ép khí trong đan điền tạo dịch thể. Bậc 2 nhất trọng địa, bước vào quá trình kết đan, cũng có thể gọi là Kim Đan, tại Đấu Thiên đại lục người ta gọi là Kết Linh. “
“Vậy xem ra quá trình tích luỹ cũng dài đấy nha.” Lưu Chính Minh thở dài.
“Đừng nản chí ký chủ, để ta đem đến cho người một tin tức tốt.” Hệ thống đột nhiên nói ra
“Tin gì?”
“Do quan hệ với Hỗn Chân Công nên ký chủ sở hữu thể nội năng lượng hùng hồn gấp 15 lần người khác, điều này khiến cho quá trình kết dịch của ký chủ cần năng lượng gấp 225 lần so với một người Kết đan bình thường.”
“Cái - cái gì? 225 lần? Sao lại nhiều vậy?” Lưu Chính Minh một mặt mộng bức. Ta muốn đổi công pháp, cái này cmn quá nhiều rồi.
“Đơn giản thôi! Ký chủ thử tương tượng nhé, coi như người bình thường, ngược lại chỉ cần áp chế một lượng 1 lít vào trong một cái bình 1 lít. Bất quá đối với ngươi thì một bình phải bị áp chế 15 lít, và ngươi có tổng cộng 15 bình. 15 x 15= 225, ta tính chuẩn còn gì. Về sau ngươi còn phải Kết Anh nữa kìa, thậm chí là khi Hỗn Chân Công tiến cấp con số này lại càng nhiều hơn nữa. Ký chủ, tại sao ngươi lại sùi bọt mép thế kia?”