Lưu Chính Minh cũng không suy nghĩ phức tạp nữa, việc gì đến rồi sẽ đến, sau này tính sau. Hắn quay sang hướng Càn Minh Nguyệt, hỏi:
“Thế... nếu ngươi luyện hoá lại cái chân đỉnh này sẽ mất khoảng bao lâu?”
Càn Minh Nguyệt hơi trầm tư một chút, hai tay bắt đầu thử biến đổi thủ ấn, lẳng lặng nói:
“Nếu như không có Hoàng Thiên Lô thì với cảnh giới này của ta mà đi luyện hoá chắc chắn chỉ có con đường chết. Bất quá không đồng dạng, dưới Hoàng Thiên Lô che chở thì ta có thể luyện hoá chỉ trong vòng 5 phút.”
Lưu Chính Minh nghe xong cũng không có cảm giác vui mừng, ngược lại có chút đau đầu bộ dáng. Hắn lại hỏi:
“Có cách nào rút ngắn không?”
Càn Minh Nguyệt nhún vai:
“Không có cách khác, đây chính là kết quả khách quan nhất mà Hoàng Thiên Lô có thể chỉ ra cho ta rồi. Nó có ảnh hưởng kế hoạch của ngươi không?”
“Có một chút, bất quá không quá mức quan trọng. Được rồi, đợi tầm một khắc đồng hồ nữa ngươi hẵng bắt đầu luyện hoá.” Lưu Chính Minh nói ra.
“Sao không phải bây giờ?” Càn Minh Nguyệt nghi hoặc.
“Thời cơ chưa đến.” Bỏ lại sau lưng câu nói đó, Lưu Chính Minh cũng không có rảnh rỗi, bắt đầu dùng đến dị năng [ Kết Lực] đi thu gom từng đợt Tiên vụ sương mù lại.
“Mong rằng cái này có thể vì ta mà tranh thủ thời gian.” Hắn nghĩ thầm.
Tức thì hắn thoát ra khỏi vùng không có tiên vụ, [ Kết Lực ] được sử dụng, từng đợt sương mù nhanh chóng bị bao phủ lại, tựa như chui vào một cái bao tải được làm từ không khí đồng dạng.
Vòng xoáy sương mù nhanh chóng được hình thành xung quanh Lưu Chính Minh, vô cùng đậm đặc, bất quá hắn cũng biết rõ rằng là việc này sẽ kéo dài không được bao lâu.
Chỉ sau vài giây đồng hồ, ngay trong khuôn viên 30m, tất cả sương mù Tiên vụ đều bị thu gom đến tại phía trong lồng giam không khí [ Kết Lực] của Lưu Chính Minh.
“Đây đã là cực hạn. Nếu nhiều hơn nữa dị năng chắc chắn sẽ chịu không nổi, dù sao làn sương mù này có cấp bậc năng lượng hơn xa so với không khí được sử dụng, điều này dẫn đến bất ổn định trong trạng thái của nó càng ngày càng lớn, cái này cũng chỉ có thể chống đỡ được một phút.”
Đôi mắt hắn hơi loé lên vẻ không cam lòng:” Đành vậy! Ta Lưu Chính Minh hung ác lên là đến cả chính mình cũng sợ, có lẽ chỉ có giải pháp này. Rốt cuộc là thực lực không đủ a.”
Hắn nhanh chóng khồng chế lại làn sương mù, chỉ trong chưa tới một cái hô hấp chui vào Hoàng Thiên Lô, lấy tốc độ như sét đánh thu thập Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh trận, nhanh chóng đem hết tất cả Đấu Thạch ra ngoài, trong vòng ba hô hấp hoàn thành lấy 63 vị trí, nhanh chóng quay về chỗ cũ.
“Hộc hộc... Được rồi, ngươi bắt đầu luyện hoá đi!”
Càn Minh Nguyệt vốn nhìn thấy tất cả ngững gì Lưu Chính Minh vừa làm xong lộ biểu lộ rất ngạc nhiên, bất quá nàng cũng biết chính sự quan trọng, không kịp hỏi Lưu Chính Minh, nhanh chóng bắt tay vào luyện hoá chân đỉnh.
Ngay khi nàng vừa mới bắt đầu luyện hoá, không gian xung quanh bắt đầu có hiện tượng co rúm lại, từng đợt sương mù đã bắt đầu thất thoát. Lưu Chính Minh ngay lập tức hạ viên Đấu Thạch cuối cùng xuống, lấy thân làm trận nhãn, bắt đầu vận chuyển đại trận.
“Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận, hợp!” Tay hắn lại một lần nữa bấm thủ quyết, khiến cho nguyên bản vốn là tán loạn sương mù nhanh chóng nương theo từng đợt năng lượng truyền đến, tựa như thuỷ triều đồng dạng, khiến cho Lưu Chính Minh chính như là tâm bão đồng dạng, xung quanh lấp loé thất thải quang mang.
Lưu Chính Minh đối diện với tình huống này thu hồi tiếu dung thường thấy, nét mặt trở nên ngưng trọng, hắn không chút nào khinh thị, nhanh chóng vận chuyển Hỗn Chân Công hấp thu từng đợt năng lượng truyền đến. Từng đợt Tiên Vụ nhanh chóng bị chuyển háo thành phô thiên cái địa năng lượng tinh khiết nhất, nhanh chóng tuôn trào vào trong Lưu Chính Minh thể nội.
Đan điền của hắn tựa như đang được lấp đầy đồng dạng, bắt đầu khiến trong cơ thể của Lưu Chính Minh năng lượng toàn thân đang ngày càng được áp súc, có xu hướng dung hợp với nhau.
“ 2%... 3%... 4%...” Con số chỉ tu vi đang liên tục tăng lên, bất quá Lưu Chính Minh không có rảnh mà đi quan tâm tới cái này, bởi vì phương xa tứ đại thánh thú lại một lần nữa thành hình.
Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ!
Tứ phương lại một lần nữa xuất hiện tứ địa thánh thú, bất quá lần này mức độ ngưng thực cao hơn hẳn. Điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì cấp bậc năng lượng cung cấp cao hơn hoàn toàn, dù sao đám sương mù này tất cả đều được cấu tạo nên từ pháp lực.
Tứ đại thánh thú lần này không giống như lúc trước chỉ giống kiểu hư ảnh, thân thể phảng phất như thực chất, trên thân càng bộc lộ ra khí thế hùng mạnh.
Lưu Chính Minh nhìn về phía đám thánh thú ngưu bức hống hống đang thể hiện phong thái, nội tâm cũng có chút suy nghĩ. Lúc nào đó ta cũng phải lấy phong thái như này ra sân mới được, đối phương chỉ có thể có một từ để hô, chính là ngưu bức.
Tứ đại thánh thú gầm gừ nhìn về phía Lưu Chính Minh, trên thân toả ra năng lượng có thể sánh được với cấp bậc Đấu Đế, chỉ cần chúng nó trong lòng có ý niệm, vậy Lưu Chính Minh phi hôi yến diệt là khẳng định.
Bất quá, đối thủ của chúng nó chắc chắn không phải Lưu Chính Minh rồi, hắn vẫn chưa muốn tìm đường chết.
Ngoại giới, Hồn Ảnh Đại Lục cùng Đấu Thiên Đại Lục Đế Cảnh cường giả đã thương lượng xong, hai bên quyết định mỗi bên chỉ có được 4 tên Đế Cảnh đi vào.
Bất quá ngay khi họ vừa mới định cử động, bỗng dưng cảm thấy cả khu vực kia tất cả làn sương mù đang lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại mỗi một vòng tròn Tiên Vụ đậm đặc, cùng với tứ đại thánh thú xung quanh.
“Tứ đại thánh thú? Sao chúng lại có thể xuất hiện ở đây?” Một tên Đế Cảnh hô lên.
“Khí tức trên thân của chúng rất kỳ lạ, bất quá khẳng định là Đế Cảnh cường giả.” Một tên Hồn Đế nói.
“Hừ, tuy không biết đám này là ai nhưng một khi đã xuất hiện chứng tỏ là có mưu đồ bất chính, chắc là đợi chúng ta lượng bại câu thương còn bọn chúng thì luyện hoá Tiên Khí, hoặc bọn hắn đơn giản chính là thủ hộ Tiên Khí, vậy càng thêm có lý do tiêu diệt bọn chúng.” Giang Thập Kiếm lạnh giọng nói ra.
“Được, chư vị cùng xông lên, trước giết hết bốn con thú này rồi nhanh chóng tính tiếp” Một tên U Lãnh Tuyệt nghe vậy đồng tình, hướng tứ đại thần thú xuất thủ.
“Chờ đã...” Thái Thượng trưởng lão của Khí Tông đang định cản, đã thấy Giang Thập Kiếm cũng loa vào trong chiến đấu.
Hắn trợn tròn mắt, trong lòng liên tục mắng thầm:
“Thật quá lỗ mãng, chưa rõ sự việc gì mà đã làm như vậy. Đúng là cái đầu chỉ có đánh nhau, hoàn toàn không biết đại cục. Thành sự không có, bại sự có thừa, không biết thái thượng trưởng lão của Kiếm Tông nghĩ thế nào mà để tên này làm tông chủ, chẳng lẽ chỉ do hắn có tu vi Đế Cảnh?”
Tuy rằng một bộ bực bội, bất quá tất cả các vị Đế Cảnh còn lại cũng không trơ mắt nhìn, rốt cuộc cũng như Giang Thập Kiếm nói, 4 kẻ này chỉ sợ đều là chướng ngại vật.
Đối với chướng ngại vật, bất kể đó là kẻ thủ hộ hay là cái gì, nhưng chỉ có con đường chết khi dám tham gia vào phân tranh của bọn hắn.
Ngay lập tức phô thiên cái địa các loại Hồn kỹ, Đấu Kỹ hướng về tứ đại thánh thú trên thân đập xuống. Tứ đại thánh thú tuy không có suy nghĩ minh mẫn nhưng vẫn có bản năng, nhanh chóng hướng về phía kẻ tấn công phản kích.
Cục diện vốn đang là Đấu Thiên Đại Lục đối kháng Hồn Ảnh Đại Lục, nay đã thành hai bên đại chiến tứ đại thánh thú.
Lưu Chính Minh đứng tại bên trong làn Tiên vụ, giờ phút này khi sương mù tứ phương đang tiêu tán, hắn không dám hướng ra bên ngoài nhìn, chỉ có thể cố gắng dùng dị năng kiềm chế làn sương mù bao phủ xung quanh hắn cùng Càn Minh Nguyệt, bất quá hắn vẫn có thể cảm nhận được dư ba chiến đấu bên ngoài.
“Đây chính là Đế Cảnh sao? Tốt cường đại a.” Hắn nghĩ thầm, nhưng trong lòng vẫn không có chút nào buông lỏng, Hỗn Chân Công liên tục được vận chuyển, hắp thụ lấy sương mù đang xoáy quanh nhờ vào đại trận.
Thời gian đã trôi qua đã được hai phút, tu vi của Lưu Chính Minh cũng vẫn đang không ngừng tăng trưởng.
“40%...43%...45%...”
Ở bên ngoài, dưới sự công kích của 20 vị Đế Cảnh, tuy tứ đại thánh thú cũng có đồng dạng cảnh giới, thậm chí còn có như có như không tia pháp tắc, dù sao được cấu tạo nên từ pháp lực, bất quá chân thân cũng không phải thực thể, rất nhanh bị đánh tan.
Lúc này các vị Đế Cảnh cũng không phải quá mức khá hơn, trên thân cũng có một số vết thương nghiêm trọng, nếu như có thời gian ổn dưỡng chỉ cần vài năm là có thể hồi phục, bất quá họ lấy đâu ra thời gian? Chiến lực của họ giờ phút này coi như người tốt nhất sở hữu Tiên khí chính là Long Chính cũng bị ảnh hưởng, chiến lực cũng chỉ phát huy được cửu thành. Tất cả đều rút ra chính mình đan dược nhanh chóng hồi phục vết thương.
“Được rồi, tứ đại thánh thú giờ đã bị xử lý xong. Tuy không biết bọn chúng là cái gì nhưng ta khẳng định không phải Đấu Thú, làm gì có thể loại Đấu Thú nào mà thân thể bị đánh tan ra về sau không có tiên huyết mà chỉ bị tan ra thành sương mù như thế này, xem ra đúng như Kiếm Tông Tông chủ nói, đây chắc là thủ vệ của Tiên Khí.” Long Chính nhìn về phía vị trí vồn là của tứ đại thánh thú tan ra nói.
Tất cả Đế cảnh cường giả còn lại đều gật đầu đồng ý, dù sao họ cũng tận mắt chứng kiến việc này.
“Được rồi, bây giờ tất cả vẫn như thương lượng, toàn bôn Thánh cảnh đều đi ra canh phòng, để bọn ta từ đây xử lý.” U Lãnh Tuyệt nói.
Các vị Thánh Cảnh cường giả nghe vậy không ai dám không tuân theo, tất cả đều đi ra để xem xét xung quanh. Thế rồi đúng như dự định, 8 vị Đế cảnh được lựa chọn đều đi xuống, chuẩn bị tiến nhập làn sương mù bên trong.
Nghe thấy vậy, Lưu Chính Minh không chút nào toát ra ngoài ý muốn, hắn chỉ cười nhìn hướng lên trên bầu trời, đôi mắt tựa như có thể nhìn xuyên qua làn sương, thấy được toàn bộ tinh tú tại trên Đấu Thiên Đại Lục đều đã tụ hội tại nơi này, phía trên của Đại Khôn quốc cùng Đại Càn quốc.