Lưu Chính Minh muốn thâm nhập vào Lâm Vũ trấn để làm gì? Tự nhiên là để tìm hiểu thông tin rồi. Dù sao Hệ Thống Điểm là có hạn, hắn cũng không thể lcus nào cũng có thể dùng để tra lấy thông tin kẻ địch được.
Dưới góc nhìn của hắn, tốt nhất là vẫn nên có tình báo trước khi hành động, thế nên việc giả vờ làm một thôn dân ở đây một hai ngày cũng không thành vấn đề.
Còn đối với cái tên bị hắn đánh ngất á? Lưu Chính Minh đã nhanh chóng bố trí một vị trí ở một khe núi hẹp khác rồi bỏ xó hắn ở đấy rồi, đồng thời hắn cũng tự thân thiết lập cấm chế để hai ngày sau thả hắn ra, với tu vi Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong như tên kia thì nhịn đói hai ngày cũng không phải vấn đề quá lớn, cùng lắm cũng chỉ suy yếu thôi, không chết được. Hơn thế hắn cũng để lại đấy một bộ kiếm pháp mò được ở trong bảo khố của tam đại gia tộc Tương Liên thành, tính ra cũng là một bộ Hoàng Cấp đỉnh phong kiếm pháp, cũng có thể là để bù đắp một chút, dù sao cũng là tiện tay mà làm.
Lưu Chính Minh ngược lại cũng không có nhẫn tâm hạ sát thủ, không phải là hắn không xuống tay được, số kẻ đã chết trên tay hắn không trăm thì đã hơn ngàn rồi, từ Đại Đấu Sư đỉnh phong cho đến mới bắt đầu hấp thu Đấu Chi Khí, thậm chí còn có một tôn Đấu Đế, bất quá bị hệ thống quy kết là không phải do tự thân lực lượng, vẫn do hắn quá yếu, nhân quả không đủ để kết xuống, thành ra cũng không có xơ múi gì, mà chỉ đơn giản thôi, không cần thiết.
Lưu Chính Minh không phải là một cái lạm sát người, cũng không phải là lãnh huyết thiên tài cùng thánh mẫu. Hắn chỉ là thuận theo bản tâm mà làm việc thôi. Đối với những kẻ hắn chán ghét, đương nhiên hắn sẽ không cho bọn hắn sắc mặt tốt gì, nếu có cũng là đào sẵn hố. Đối với những kẻ nằm tại trong kế hoạch của hắn, hắn nhưng là không có nương tay cùng do dự, dù sao cá lớn nuốt cá bé, một khi dính vào thì chỉ có thể trách tự thân bản sự không đủ. Bất quá đối với những cái chết không cần thiết, hắn sẽ hạn chế con số thương vong thấp nhất có thể. Đó gọi là cán cân nặng nhẹ.
Theo một cách nào đó mà nói, đạo của hắn có thể coi như là tuỳ tâm sở dục, cũng mang hơi hướng hiệp nghĩa có chủ đích, bất quá hắn là vẫn sẽ dùng mưu kế, dù sao chân chính mục tiêu của hắn chính là chưởng khống tự thân vận mệnh, chỉ cần không vi phạm ranh giới cuối cùng của hắn, gần như việc gì hắn cũng có thể làm được.
Bởi vì ranh giới cuối cùng của hắn thấp lắm, thế nên không gian hành động của hắn vẫn là vô cùng lớn, bất quá lại vô cùng rõ ràng. Đơn cử một ví dụ, bảo hắn đi đâm chết Càn Minh Nguyệt để nhận lấy sức mạnh tối thượng, hắn có lẽ sẽ do dự, bất quá đâm chết Lưu Minh Kiệt? Hắn là sẽ đâm đó, bất quá đâm cái tên nào đề xuất đề nghị như vậy. Hơn nữa, hắn cũng có tự tin của riêng mình, nếu như không có tự tin, vậy thì còn tu luyện thế nào? Đạo tâm bất ổn, căn cơ bất ổn, tu vi bất ổn, thân vẫn đạo tiêu cũng chỉ là chuyện sớm chiều.
——————-
“Vũ Thuần, ngươi lại đến nhận nhiệm vụ đấy à? Tiểu tử nhà ngươi chăm chỉ thật!” Người phụ trách nhiệm vụ đường thấy hắn tiến đến bèn chào hỏi.
Lưu Chính Minh nghe vậy thì cũng chỉ có gật đầu. Lúc trước để cho dễ bề cải trang thì hắn cũng đã tra thử thông tin về thanh niên này, dù sao cũng chỉ có hắn là thích hợp vóc người của Lưu Chính Minh nhất, cực kỳ tiện lợi cho cử động.
Do đối đầu trực tiếp cộng thêm cảnh giới của thanh niên này chỉ có Tông Sư cảnh nên Lưu Chính Minh cũng không bị tiêu hao lấy Hệ Thống Điểm, trực tiếp nhận lấy toàn bộ thông tin luôn.
“Vũ Thuần, vốn là trẻ mồ côi, cha mẹ năm xưa đi vào núi tìm thảo dược thì lại gặp đúng lúc Ngũ Long trại tấn công, trở thành một trong các nạn nhân xấu số đầu tiên của bọn chúng. Sau đó được một vị Hoàng gia trưởng lão thu dưỡng, bộc lộ thiên phú võ đạo cũng không quá mức tệ, ba mươi lăm tuổi miễn cưỡng có thể coi là Tông Sư đỉnh phong, độc thân không vợ, tính cách trầm mặc ít nói, thù bất cộng đái thiên với Ngũ Long trại.”
Lưu Chính Minh trong lòng tự nghĩ lại, cũng bắt đầu đóng giả lấy thái độ người lạ chớ gần, đối với lời khen của ông lão trông coi nhiệm vụ đường cũng chỉ gật đầu một cái, rồi lẳng lặng bỏ đi chỗ bảng nhiệm vụ.
Trông thấy cảnh này, ông lão kia cũng không có cảm thấy kỳ lạ một chút nào, chỉ có thở dài, trên khuôn mặt già nau hiện lên một vẻ buồn bã:
“Haizz! Đứa nhỏ này... Một đứa bé vốn hoạt bát và hiếu động như thế, giờ đây đã trở nên trầm lặng như vậy.”
Không sai. Do Vũ Thuần từ khi sinh ra cho đến khi lớn lên đều tại Lâm Vũ trấn, thế nên toàn bộ tuổi thơ của hắn là ông lão đều biết hết, bao gồm cả cái ngày đấy, ngày mà cha mẹ hắn đã vĩnh viễn cách xa hắn. Từ hôm đó, tính cách hắn thay đổi hoàn toàn, từ hoạt bát trở nên ít nói, mỗi ngày phải nghĩ cách kiếm sống mưu sinh, cứ thế thời gian đã trôi qua được mấy chục năm, cho tới ngày hôm nay.
Do ông lão không có tu vi thành ra hôm đó ông lại bị trở bệnh, thế nên ông cũng không có mặt trong danh sách xấu số, tránh được một kiếp.
Quay trở lại với Lưu Chính Minh, giờ phút này hắn đang tìm kiếm lấy các nhiệm vụ được dán trên bảng, tuy không nhiều nhưng với chất lượng nhiệm vụ nên một nhiệm vụ lại có thể có nhiều người cùng chọn, thế nên khả năng lựa chọn của hắn cũng là vô cùng phong phú.
Chọn lựa về xong, Lưu Chính Minh mới quay lại chỗ ông lão:
“Cho ta chọn nhiệm vụ số 21.”
Nghe thế ông lão hơi giật mình:
“Nhiệm vụ số 21? Tiểu tử nhà ngươi cũng thật là... Tuy rằng ban thưởng là một viên Chuyển Thiết đan, có thể giúp ngươi lĩnh ngộ một chút Đại Tông Sư cảnh giới, bất quá nguy hiểm cũng cực lớn đó, dù sao vận chuyển hàng hoá đi qua đèo Thuỷ Trọng chính là đi mò dưới chân hổ. Dù sao cách đấy ba chục dặm chính là núi Kiển Nhai.”
Chuyển Thiết Đan chính là đan dược do một luyện dược sư tại bên trong thành luyện chế, có tác dụng khiến cho linh khí ngưng tụ thành rắn trong thời gian ngắn, đối võ giả Tông Sư Cảnh có dẫn tiến cực kỳ tốt, cũng là một cảm ngộ dành cho Đại Tông Sư cảnh, khiến cho tự thân võ học vững chắc hơn, thế nên ban thưởng cao chính là nguy hiểm cũng lớn.
Nghe thế Lưu Chính Minh lắc đầu:
“Không dối gạt gì lão, ta hiện tại đã đạt đến Tông Sư đỉnh phong, chỉ còn cách một bình cảnh nữa thì sẽ phá cảnh tiến vào Đại Tông Sư, thế nên Chuyển Thiết đan đối với ta là vô cùng cần thiết.”
“Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy thì cứ đi thôi, ta cũng không can gián, bất quá phải cẩn thận đấy, nên nhớ rằng dù thì thế nào thì mạng vẫn là đầu tiên, nếu như gặp phải bọn kia cũng đừng có liều.”
Như biết rằng chính mình không thể khuyên bảo nổi hắn, ông lão mới đành bất đắc dỹ đóng dấu lên trên nhiệm vụ.
“Cảm ơn lão, ta sẽ chú ý.”
Lưu Chính Minh chắp tay cảm tạ rồi cầm theo tờ nhiệm vụ đi ra khu lấy hàng chờ sẵn. Nhìn theo bóng lưng hắn, ông lão có chút sững sờ:
“Hôm nay đứa nhỏ đây là thế nào? Sao ta thấy như thể người khác đồng dạng?“
Thế rồi ông lão lắc đầu, cười khổ:
“Chắc do ta già rồi nên lẩn thẩn, cứ nghi thần nghi quỷ suốt.”
Khu chất hàng để lên xe chính là ở phía sâu của khu làng, tuy rằng Lưu Chính Minh không hề biết đường, bất quá nhờ vào Bạch Nhãn, cả tầm nhìn của hắn cũng được phóng đại gấp hơn chục lần, thế nên mọi nơi ở trong ngôi làng gần như không có chỗ nào giấu được hắn.
Năm đại gia tộc ở Lâm Vũ trấn phân biệt toạ hạ tại năm hướng. Đông Tây Nam Bắc Trung, lấy Hoàng gia ở giữa, đồng thời cũng chính là phủ trấn chủ. Đỗ gia cùng Lỗ gia chiếm cứ lấy Bắc Nam, còn lại Hà Triệu chiếm lấy Đông Tây.
Đang đi đến khu chất hàng, bỗng chợt như nhìn thấy cái gì, Lưu Chính Minh quay lưng lại, mắt hướng về phía Bắc, khoé miệng hơi treo lên cười:
“Có vẻ sắp có trò vui rồi đây. Ta còn đang suy nghĩ xem nên thế nào mà đã có người đưa đồ tới tận cửa rồi.”
Cùng lúc đó, tại Đỗ gia phủ,
“Bẩm Đại trưởng lão, hàng hoá đã mang tới, kế hoạch có thể được bắt đầu!” Một gia nhân sau lưng thêu một chữ Đỗ đang quỳ trước một người đàn ông trung niên, hai tay cung kính giơ lên một lá thư.
Người đàn ông trung niên này sở hữu một bộ râu rậm rạp, một mái tóc loé đỏ, nhìn thấy hắn người thường sẽ có cảm giác như đối mặt chính là cả một khu rừng. Bất quá trái ngược với những điều người ta thường hay cảm nhận về thiên nhiên như là không khí trong lành,... trên thân hắn lại toát lên những gì nguy hiểm nhất của rừng cây, âm u, cô độc, héo mòn.
“Hừm, rất tốt! Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.”
Thấy người gia nhân rời đi về sau, người đàn ông trung niên này cầm lấy lá thư, đọc nó về xong, trên khuôn mặt nồng đậm ý cười, đôi mắt lấp loé sát cơ:
“Hoàng Thành Tư! Ngày tàn của Hoàng gia sắp tới rồi.”
Tự kỷ về sau, hắn bắt đầu mở cửa một mật thất, chỉnh lý lại một kế hoạch trên mặt bàn, một kế hoạch vô cùng kỹ lưỡng và chu đáo. Bất quá, hắn không biết rằng, tất cả mọi hành động tưởng chừng như bí mật của hắn, đều đã bại lộ tại trong mắt một thanh niên.
“Một kế hoạch hoàn hảo, bất quá lại có chút ý tứ..., xem ra ta cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.” Lưu Chính Minh nhìn lấy tất cả về sau, cho ra tự thân đánh giá.
Đừng hỏi tại sao hắn lại có thể hiểu được Đỗ gia trưởng lão tự mình lẩm bẩm những gì, dù sao đọc khẩu âm hắn nhưng là cũng biết.
“Vũ Thuần! Xe bắt đầu đi rồi!” Một thanh âm vọng đến.