Thời Đại Cấm

Chương 92: Tiêu lão gia nhập



Bị nhận ra, Lưu Chính Minh cũng không có chút nào nao núng ý tứ, tay trái phất một cái, một cái bàn trà xuất hiện.Hắn khoan thai chậm rãi rót xuống một tách linh trà, hương thơm thoang thoảng lan toả khắp nơi, hơi nước nóng nghi ngút bốc lên từ trong chén.

Nhìn như vậy, Lưu Chính Minh tâm niệm nhất động, [ Kết Lực ] trong nháy mắt được thi triển, tạo thành một cái lồng không khí bao qua hắn cùng Tiêu lão, có một cái lỗ thông hơi nhỏ đi ra ngoài, bất quá mùi thơm cũng đã bị triệt tiêu toàn bộ.

Lưu Chính Minh cầm lấy chén trà vừa rót bằng tay phải, đưa về phía Tiêu lão:

“Mời!”

Mà một bên, Tiêu lão nhìn thấy như vậy cũng hơi giật mình.

“Đây là không gian giới chỉ sao?” Tiêu lão trong lòng tự hỏi, bất quá mặt ngoài thì không có vấn đề gì, tay vẫn đưa ra nhận lấy chén trà:

“Đa tạ.”

Nhìn lấy chén trà trong tay, lão cũng không có chần chừ ý tứ, nhanh chóng một ngụm uống xuống. Một hương vị dễ chịu chảy vào thực quản, hơi ấm lan toả xuống cả đan điền, hoá thành từng tia linh lực, tuy rất nhỏ bất quá lấy Tiêu lão tu vi chỗ nào còn không nhận ra được?

“Trà ngon! Hương vị âm dịu như gió nhẹ mùa xuân, lướt qua dù chỉ trong nháy mắt nhưng lại làm làm cho người ta nhớ mãi không quên, hơn thế còn ẩn chưa trong mình một chút linh khí, ắt hẳn đây chính là linh trà?”

Lưu Chính Minh nghe vậy gật đầu:

“Tiêu lão hảo nhãn lực!”

Tiêu lão lắc đầu cười khổ:

“Cũng không toán cái gì hảo nhãn lực. Cũng do ta đã từng đến một số thành lớn rồi, tại đấy cũng kiến thức qua cái gì là linh trà.

Tại Sàng Hải châu hiện tại, linh trà chính là một loại trà được pha trộn từ rất nhiều loại thảo dược khác nhau, thông thường là cũng ẩn chứa linh khí giúp người tăng cao tu vi, bất quá cũng là tuỳ loại trà, giống như loại của Lưu Chính Minh mà nói thì cũng được mỗi hương vị, tu vi ngược lại không có tăng nhanh bằng tự mình tu luyện, bất quá trong nói chuyện là cũng đủ rồi.

Linh trà sở dĩ quý giá cũng không phải là do nguyên liệu của nó khó kiếm hay đắt đỏ, mà là do quá trình làm ra nó. Tương tự với linh tửu, mỗi một loại linh trà đều sở hữu phương pháp ủ trà khác nhau, nguyên liệu thành phần cũng khác biệt, hơn thế còn phải do những người đặc biệt am hiểu về trà đạo đến tình hành sàng lọc cùng ướp trà.

Đây chính là lý do mà linh trà trở nên khá là quý giá tại Sàng Hải châu, thông thường cũng chỉ có những gia tộc phú hào mới có thể đủ tiền mua loại trà này. Đương nhiên nói thì thế chứ nguòi bình thường tự mình mày mò cũng không phải là không thể, bất quá so với hàng thật không khác gì muối thô cùng muối tinh, cũng không có ẩn chứa linh khí trong đấy.

Lưu Chính Minh tuy không có hiểu một chút nào về Trà đạo, bất quá đối phương diện Y đạo cùng thảo dược chính là bất phàm, thành ra tự mình chế ra một số loại linh trà cũng không phải là điều gì khó cả, đương nhiên là linh khí ẩn chứa bên trong này cũng ít đến đáng thương, chứ nếu nhiều thì cả ngày hắn đã ôm lấy bình trà mà tu luyện rồi.

Lưu Chính Minh cũng tự rót cho mình một chén, cũng nâng lên uống. Sau đó, hai bên rất là ăn ý nhìn nhau.

Lưu Chính Minh cũng không có chậm chạp ý tứ, nhẹ nhàng mở miệng:

“Vậy làm sao mà ngươi lại biết được ta không phải Vũ Thuần, hơn thế còn quyết đoán giao ra Âm Huyền lão nhân bí tịch?”

Tiêu lão đối với câu hỏi này cũng không có ngoài ý muốn, lão chậm rãi buống chén trà xuống, trả lời:

“Nói đến điều này, chúng ta cũng phải phân tích sự khác biệt giữa một số hành động của ngươi cùng Vũ Thuần.”

“Thứ nhất, Vũ Thuần rất ít khi cười, kể tự khi cha mẹ của hắn bị giết, bất quá đây cũng chỉ là suy đoán, dù sao bỗng một hôm trời đổi gió, ai mà biết được.”

“Hơn thế nữa, Vũ Thuần cũng có thể đến thăm ta, điều này nhưng cũng khá bất thường, cộng thêm với việc tự nhiên lại nhảy đến sau lưng.

“Vấn đề chính ở đây à cũng là thứ khiến cho ta có thể nháy mắt biết ngươi không phải Vũ Thuần, đó chính là do ngươi nói là muốn thỉnh giáo ta do bài tiêu ngươi vừa nghe thấy vô cùng hay, cùng với việc ngươi biết đến cụm từ ‘Âm luật đại sư’. Nên nhớ rằng từ nhỏ đến lớn tiểu Thuần hắn cũng chỉ mới có đi đến Long Hành trấn là xa nhất, mà nơi đó cấp bậc so Lâm Vũ trấn còn muốn thấp, trấn chủ mới chỉ là Nhập Thần sơ kỳ, không những thế còn là cái loại sơ kỳ trong sơ kỳ, theo Hoàng Trấn chủ đánh giá, tự nhiên không thế biết được cụm từ này.”

“Coi như là do ngẫu nhiên biết được đi, thì cũng còn là việc ngươi có thể nghe thấy được tiếng tiêu. Nên nhớ rằng với cảnh giới của ta thổi lấy bài tiêu này kết hợp với núi rừng tự nhiên xung quanh thì ngay đến cả Nhập Thánh cũng gần như không có khả năng nghe thấy, cứ coi như điều này là ngẫu nhiên nữa đi, bất quá tận những mấy điều ngẫu nhiên bên cạnh nhau mà ta còn không thấy được rằng có điều gì bất thường thì cũng là đui mù rồi.”

Lưu Chính Minh nghe xong gật đầu:

“Phân tích tốt, thế bất quá ngươi giơ lấy bí kíp để làm gì?”

Tiêu lão trả lời, đôi mắt già nua mang theo vẻ trí tuệ:

“Đã từ suy luận trên ta đặt tiền đề là ngươi không phải Vũ Thuần, cảnh giới chí ít cũng tiếp cận Nhập Thánh đỉnh phong, cũng đồng thời biết đến âm luật chi đạo, phát hiện một bộ âm kỹ như này thì thông thường cũng sẽ là gì? Tuy rằng ta không biết rằng ngươi cố ý lẫn vào đoàn xe của chúng ta vẫn là vì ngươi biết trước ta sở hữu Âm Huyền lão nhân bí tịch hay là có mưu đồ gì khác, bất quá đến khi ngươi đến tận đây tất cả đều cũng đã rõ rồi.”

“Vậy ngươi cho rằng ta muốn cướp lấy đồ của ngươi, sau đó giết ngươi để bịt miệng, hoặc là giết ngươi rồi mới cướp đồ, rồi tiện thể xử lý cả đoàn xe, vì vậy ngươi chủ động giơ ra trước? Phải biết làm như vậy phong hiểm cũng rất là cao a?” Lưu Chính Minh nhếch mép.

“Tại không có thực lực tuyệt đối, tất cả những gì chúng ta có thể làm chính là đánh cược.” Tiêu lão phảng phất như không nhìn nghe thấy Lưu Chính Minh châm biếm đồng dạng, từ tốn đáp lại.

Bất quá câu nói này của lão cũng thành công khiến cho Lưu Chính Minh thay đổi cái nhìn về lão, chỉ thấy hắn khẽ cười, tay phải thân thủ đẩy lại cuốn Huyền Âm bí kíp về phía lão nhân.

Thấy cảnh này, Tiêu lão tràn đầy mộng bức. Cũng không đợi lão nhân kia có suy đoán gì nhiều, Lưu Chính Minh đã nói tiếp:

“Ngươi suy đoán đúng rất nhiều thứ, bất quá cái quan trọng nhất lại sai.”

Nghe thế Tiêu lão ngạc nhiên:

“Sai?”

Lưu Chính Minh gật đầu:

“Đúng, kì thực ta tự mình ra đây cũng không phải để chiếm lấy cuốn bí kíp này, mà vì một mục đích khác.”

“Đó là mời ngươi gia nhập tổ chức của ta.”

Tiêu lão nghe vậy thì giật mình, mộng bức:

“Tổ chức? Là cái gì?”

Thấy Tiêu lão biểu lộ, Lưu Chính Minh mới vỗ đầu mình:

“Ta quên mất, ở đây các ngươi không có khái niệm đó. Đại khái ngươi hiểu đó là một chuỗi các cụm người làm việc vì chung mục tiêu đấy mà, hiểu theo kiểu tông phái đấy.”

Tiêu lão ngay lập tức lắc đầu:

“Thế ra ngươi định lập một tông phái? Không không, ta quyết không gia nhập. Như này có khác gì là phản bội triều đình đâu?”

Hiểu rõ lý do Tiêu lão từ chối, Lưu Chính Minh nói tiếp:

“Đương nhiên là chúng ta sẽ không lập tông phái rồi, chỉ có điều ngươi hiểu cái gọi là sản nghiệp không? Chúng ta sẽ tạo nên một tổ chức, thao túng toàn bộ mọi mặt, giống như kiểu một gia tộc lớn vậy.”

Tiêu lão nghe xong, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu cười khổ:

“Thực ra ta cũng không có chỗ từ chối đúng không?”

“Tất nhiên là... không rồi.” Lưu Chính Minh mỉm cười: “Dám từ chối thì ngươi xác định là về gặp tổ tiên mà nói chuyện là vừa. Và có khi là cả những người ở đây nữa.” Nói đến mấy dòng cuối, một cỗ sát khí như có như không lởn vởn quanh người Tiêu lão, khiến lão không tự chủ được toát mồ hôi.

“Thôi được rồi, ta gia nhập.” Cuối cùng Tiêu lão cũng đành phải thoả hiệp.

“Bất quá, thật sự mà nói cho dù ta có là cao thủ âm luật thì tác dụng đối với ngài cũng không lớn lắm đâu, bởi vì, đã hơn hai chục năm rồi mà ta vẫn vô pháp đột phá lấy Đại Tông Sư chi cảnh.”

Lưu Chính Minh nghe vậy khoát tay, lấy từ trong ống tay áo ra một cái cuộn giấy cói, hai viền lấp lánh quang mang.

“Được rồi, để tỏ lòng thành, mời ngươi cắn ngón tay lấy máu vào đây.” Lưu Chính Minh nói.

Nhìn lấy cuộn giấy trắng trước mặt, tuy không thể nhìn ra một điểm ý tứ nào, bất quá trực giác võ giả của Tiêu lão đang liên tục nói rằng vật này cực kỳ bất phàm.

Lão hỏi:

“Đây là cái gì?”

“Hiệp định? Hợp đồng? Thích gọi thể nào cũng được. Yên tâm, không có di chứng gì đâu.” Để làm chứng, Lưu Chính Minh tự mình cắn móng tay nhỏ một giọt máu lên trên cuộn giấy.

Không có gì xảy ra cả, ngoại trừ vết máu lấy tốc độ sét đánh mà biến mất, để lại một cuộn giấy trắng phau như trước.

Nhìn lấy một màn như vậy về sau, Tiêu lão đương nhiên cũng không có cách nào, bất quá trong lòng nghĩ rằng là đi theo một cường giả như thế này cũng không tính là thua thiệt, bèn cũng cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống.

“Chúc mừng gia nhập!” Lưu Chính Minh bắt tay Tiêu lão đúng kiểu doanh nhân, tờ giấy nhanh chóng được thu hồi.

Tiêu lão nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Chính Minh, không nhịn được có chút ác hàn, cộng với “ bước lên thuyền giặc cảm giác”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.