"Mấy ngày sau, thầy giáo Tiết đưa bạn đến YANAN, bạn trở thành một bí thư ưu tú cho đến tận khi cuộc chiến giành thắng lợi."
"Hơn hai mươi năm sau, bởi vì bạn từng du học Nhật Bản nên bị Hồng Vệ Binh phê bình đến chết."
"Game over."
"?????"
Trong đầu của Chương Vũ lập tức xuất hiện cả trăm dấu hỏi chấm.
Kết thúc? Thế mà đã kết thúc?
Kết thúc trò chơi? Mình phá đảo rồi à??
Hiển nhiên không phải là phá đảo, bởi vì game còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, hơn nữa bốn chữ "phê bình đến chết" rõ ràng không phải một kết thúc có hậu…
Hoàn toàn là kết cục kém nhất!
"Khoan đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chương Vũ lập tức đọc lại cốt truyện, bắt đầu lại từ đầu.
Lần này anh ta đọc cốt truyện cẩn thận hơn, nghiên cứu thật kĩ những lời mà nam chính nói.
"Tôi về nước, là để làm Hán gian."
"Có người đóng vai người tốt, còn tôi phải đóng vai người xấu."
"Không phải, ý là bảo, câu chuyện đã bắt rồi sao? Giờ mình phải bắt đầu làm việc như một Hán gian, thậm chí không thể nói thật với thầy giáo ư?"
Chương Vũ bị chuyện đột ngột này đập cho không kịp trở tay, có cảm giác bị hố như khi đang đợi ba giây đếm ngược, vậy mà đối thủ lại nói "1, 2, xông lên" rồi trực tiếp lao đến.
"Được rồi, xem ra game này cũng rất thú vị, dạy cho mình một bài học thực tế... Được rồi, tôi biết đạo đức của một gián điệp là sao rồi, sau này sẽ không mắc những lỗi vớ vẩn như thế nữa."
Lần này Chương Vũ lựa chọn im lặng, cuối cùng bị thầy giáo đuổi ra khỏi nhà.
Lúc đó con gái của thầy giáo Tiết đuổi đến, hỏi xem có phải Phương Biệt đã bán đứng hội liên hiệp học sinh không, nhưng mà lần này lại không có ai ở xung quanh cả.
"Không có người khác..."
Chương Vũ cảm thấy câu hỏi được thiết kế rất gian trá, theo lý trí, anh ta biết bây giờ mình vẫn nên chọn im lặng, nhưng trong lời này cũng ẩn chứa ám hiệu, xung quanh không có người khác, mà Tiết Mai, con gái của thầy giáo Tiết lại là người mà nam chính yêu.
"Nếu tôi lén lút nói cho cô ấy biết, có phải sẽ khởi động tình tiết mới về tình cảm không? Sau khi nói cho cô ấy biết, chỉ cần bảo cô ấy giữ bí mật cho mình là được nhỉ?"
Chương Vũ cảm thấy câu "xung quanh không có ai" muốn ám chỉ anh ta điều gì đó, vì thế lựa chọn giải thích.
"Mấy ngày hôm sau, thầy giáo Tiết đưa bạn..."
Chương Vũ: "... Móa! Đã nói là tình yêu chân thành, sao cô lại đi mật báo chứ!!"
Bị NPC trong game đặt bẫy hai lần, Chương Vũ cảm thấy trí thông minh của mình bị khinh bỉ.
Nhưng khi nghĩ lại mới thấy sự lựa chọn của mình giống như đang tìm đường chết vậy. Nếu Tiết Mai thích mình, sau khi biết mình không phải là Hán gian thì nhất định sẽ nói với ông Tiết, đương nhiên kết cục vẫn sẽ y như vậy.
"Mình đã đoán sai bản tính của con người..."
Chương Vũ đột nhiên ý thức được vấn đề này. Nói một cách nghiêm túc, Tiết Mai không hề bán đứng anh ta, bởi vì Tiết Mai thật lòng đối tốt với anh ta, hai người đều có lòng tốt, nhưng lại làm hỏng chuyện.
"Cho nên, bề ngoài mình là một tên Hán gian, nhưng bản chất vẫn là một người tốt, lại không thể nói với ai, cũng không thể cho ai biết. Game này đúng là ấm ức!"
Hai lần lựa chọn này làm cho Chương Vũ cảm thấy hoang mang, khi anh ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đã hoàn toàn cảm nhận được sự khó khăn của một gián điệp.
Nhưng thực ra điều này lại khiến Chương Vũ cảm thấy rất mới lạ, vì anh ta chưa từng chơi một game như vậy.
Những trò visual novel trước đây không khó như vậy, mới bắt đầu đã hố người chơi, một vài tình tiết cực kì quan trọng trong cốt truyện cũng sẽ được ám chỉ đầy đủ từ trước. Nhưng game này lại không có, không chỉ không gợi ý mà còn đưa ra những ám chỉ ngược, ra sức dụ dỗ người chơi đưa ra những quyết định sai lầm.
Nhưng người chơi cũng có một niềm tin, đó chính là cố gắng, nghiêm túc làm một tên Hán gian, chỉ cần quán triệt điểm này là có thể tránh được rất nhiều bẫy.
Nhưng mà những lựa chọn này đều là những lựa chọn làm cho người khác cảm thấy ấm ức.
Tình tiết tiếp theo là cảnh Phương Biệt đi đến căn phòng bí mật trong thư viện theo sự gợi ý của ông Tiết, hiểu rõ chức trách khi làm một người nằm vùng của mình.
Nói tóm lại, ông Tiết muốn bồi dưỡng Phương Biệt trở thành một nhà tình báo, để anh ta có thể trở thành một gián điệp đủ tư cách. Còn cảnh "thầy trò trở mặt" chỉ là một cách để thử thách Phương Biệt, và cũng là diễn kịch cho người khác xem, giúp Phương Biệt có thể dễ dàng được người Nhật chấp nhận.
Bây giờ Phương Biệt chính thức trở thành một nhà tình báo, trên thế giới này, chỉ có thầy Tiết và ông Lưu, người phụ trách liên lạc biết thân phận thật của Phương Biệt, còn những người khác đều cho rằng Phương Biệt là một tên Hán gian.
Mật danh bây giờ của Phương Biệt là "Rắn biển", nhiệm vụ của anh ta là giành được sự tin tưởng của người Nhật, đi sâu vào cơ quan đầu não, và truyền những tin tức tình báo quan trọng ra ngoài.
"Loại game novel mà bất cứ lúc nào cũng có thể game over như thế này đúng là khá thú vị."
Chương Vũ đột nhiên cảm thấy hứng thú, những lần trắc trở đầu tiên cũng không làm anh ta cảm thấy thất bại quá nhiều, bởi vì nghiêm túc mà nói cũng tại anh ta ngu ngốc.
Thật ra phần đầu của trò chơi đã ám chỉ thân phận của anh ta là một gián điệp, chỉ cần nhớ kĩ điều này, thì sau đó sẽ không chọn sai, giữa con tim và lý trí, chỉ cần kiên trì chọn lý trí thì sẽ tránh được rất nhiều cạm bẫy.
Đương nhiên, càng về sau game càng có nhiều bẫy hơn, hơn nữa càng ngày càng phức tạp, cần có khả năng chơi game siêu đẳng mới có thể vượt qua. Chương Vũ chơi không tệ, chẳng qua vì mới tiếp xúc thời gian ngắn nên còn nhiều bỡ ngỡ thôi.
....
Sáu tiếng sau.
Nhìn thấy kết cục đầu tiên mà mình đạt được, Chương Vũ cảm thấy cả người như sắp vỡ ra.
"Kết thúc tốt đẹp – Cuộc sống mới"
"Cảm ơn đã tham gia."
"Không phải chứ, con mẹ nó đây không phải là kết thúc mà tôi muốn! Loại kết thúc này sao có thể gọi là kết thúc có hậu chứ?! Đây rõ ràng là một kết thúc buồn mà???"
"Tôi mất hơn sáu tiếng, đọc lại cốt truyện vô số lần, lọt vào nhiều bẫy như vậy mà cuối cùng lại để nhận đống sh*t này hả??? F*ck, ai viết cốt truyện này vậy, tôi phải liều mạng với anh!!"
Chương Vũ vô cùng tuyệt vọng, theo cách nhìn của anh ta, đây không phải một kết thúc có hậu, mà hoàn toàn ngược lại, dòng chữ này tràn ngập sự châm biếm, nhân vật chính cuối cùng bước chân lên đất Nhật Bản, bắt đầu cuộc sống mới với thân phận anh hùng Nhật Bản, thế này thì gọi gì là cuộc sống mới chứ?
Lý tưởng của anh thì sao? Hoài bão và khát vọng của anh thì sao?
"Không đúng, nhất định là còn cốt truyện khác, nhất định là mình đã chọn sai ở đâu..."
Chương Vũ vứt bức tranh mà mình cần phải hoàn thành sang một bên từ lâu, trong đầu chỉ tập trung xem lại câu chuyện.
Quả thật anh ta đã tạo ra một kết thúc, nhưng anh ta lại không thể chấp nhận kết thúc này, rõ ràng đó không phải toàn bộ câu chuyện.
Game novel chính là như vậy, toàn bộ câu chuyện được chia ra làm nhiều mảnh nhỏ, mà người chơi phải ghép những mảnh ghép đó lại với nhau, kết thúc của một đường dây cốt truyện không thể đại diện cho cả câu chuyện.
Thế giới trong game có rất nhiều con đường để phát triển khác nhau, phải chơi hết một lượt mới có thể hiểu được phần nào bản chất của game.
Đương nhiên, Chương Vũ cũng đã nạp tiền từ lâu. Ngay sau lời tựa, khi khung nạp tiền hiện ra, chỉ tốn mười tệ, Chương Vũ đã nạp vào không chút do dự.
Chơi đến bây giờ anh ta cũng hiểu, mười tệ này rất đáng, nhưng vấn đề duy nhất là có thể có một kết thúc tốt hơn không hả??