Châu Sâm hỏi: "Vậy những người khác thì sao? Không phải tổ lập trình còn có mấy người ư?"
Anh Đại Huy lắc đầu: "Các phần lập trình phức tạp cũng không thể trực tiếp giao cho những người khác làm, hơn nữa bọn họ cũng tăng ca đến hơn mười giờ tối. Sắp tới Tiểu Lưu kết hôn, bận chuẩn bị, con của Trương Nhi mới vừa đầy tháng, đây chính là thời điểm bận rộn. Còn hai lập trình viên mà Giám sát Bạch điều sang từ dự án khác không làm được việc, chỉ có thể gánh vác một phần nhỏ, chẳng trông mong được nhiều."
Người vợ oán giận nói: "Anh xem, anh xem! Lần nào cũng thế, người khác ai cũng khó khăn, chỉ có anh dễ dàng thôi hả? Con chúng ta năm nay hơn ba tuổi rồi, vẫn do bố mẹ hai bên chăm sóc, anh nói xem ngộ nhỡ anh có mệnh hệ gì, mẹ con em đơn độc phải làm sao bây giờ?"
Anh Đại Huy vỗ tay vợ: "Xin lỗi, em yên tâm, chờ hết bệnh anh sẽ nghỉ việc, đổi công việc khác."
"Anh nên nghỉ việc sớm đi!" Người vợ rất bất mãn.
Châu Sâm chau mày nói: "Trường hợp này có thể kiện Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực mà? Chuyện này không thuộc về tai nạn lao động sao? Nghiêm trọng đến mức có thể mất mạng đó!"
Anh Đại Huy cười khổ lắc đầu: "Haiz, mình chỉ là người làm công, con kiến kiện củ khoai chắc. Công ty người ta có cả một bộ phận pháp lý, lúc ký hợp đồng đã nghiên cứu các điều khoản vô số lần. Không nói đến việc khác, quá trình kiện tụng dài như vậy, mình không đủ sức theo. Quản lý Tạ nói ông ấy sẽ bàn bạc với Giám sát Bạch và Tổng Giám đốc Vu để bọn họ bồi thường một khoản tiền, anh cảm thấy như vậy cũng được."
"Lão Tạ thật tốt mà." Chung Minh cảm thán.
"Đúng vậy, nếu không có lão Tạ, tôi cũng không ở lại dự án này lâu như vậy." Anh Đại Huy bùi ngùi: "Cho nên hai người chọn đúng đấy, rời khỏi chỗ này sớm một chút, tự mình mở studio, dù có mệt thì cũng là mệt vì mình."
…
Chung Minh và Châu Sâm ở lại phòng bệnh mấy tiếng đồng hồ mãi đến bốn giờ chiều mới đi xe đến chỗ ăn cơm gặp bọn Quản lý Tạ.
Trên đường trở về, hai người cảm thấy rất ức chế, nhất là Châu Sâm như sắp tự kỷ đến nơi.
"Haiz, tôi luôn thấy trên mạng những tin tức lập trình viên mệt đến chết, lúc đầu cảm giác rất xa xôi, bây giờ vừa nhìn thấy vậy khiến tôi rất hoảng sợ." Châu Sâm cảm thán.
Chung Minh nói: "Anh yên tâm, studio của chúng ta không tăng ca... trong tình huống bình thường."
"Tất nhiên không phải nói đến việc này, ý tôi là nếu tôi không thoát ra, cứ tiếp tục làm thuê ở công ty lớn, nói không chừng vài năm nữa tôi cũng giống như anh Đại Huy vậy. Hoặc nói không chừng, nếu là tôi thì chắc chết ở dự án ba ngày mới có người phát hiện ra mất!"
Châu Sâm có vẻ rất bi thương: "Nói thật, mỗi một lập trình viên chắc hẳn đều đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng có thể làm gì đây? Không có cách giải quyết! Công ty muốn đẩy nhanh tiến độ, dự án không đủ nhân lực, ngoài việc tăng ca còn có thể làm gì được? Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực chắc chắn sẽ trả tiền tăng ca, công ty thưởng tiền đã rất tốt rồi, đa số những công ty nhỏ tăng ca chỉ đơn thuần là tăng ca, một đồng tiền tăng ca cũng không có! Vẫn may Quản lý Tạ còn chịu đi đòi bồi thường cho anh Đại Huy. Nếu đây là công ty nhỏ, dự là sẽ sa thải anh ấy ngay lập tức, thậm chí không có cửa kiện!"
"Tôi nghe nói, Bộ Lao động vẫn luôn phát động những dự thảo luật liên quan chính là để giảm thiểu tình trạng tăng ca quá độ này." Trước đây hình như Chung Minh cũng xem qua tin này trên mạng, chỉ không nhớ rõ là tài liệu nào.
Châu Sâm lắc đầu: "Không phải không có tiến triển gì, chỉ là trở ngại quá lớn! Những người khác trong giới doanh nghiệp cho rằng điều này sẽ làm tăng chi phí của doanh nghiệp, sẽ gây trở ngại cho sự phát triển kinh tế. Hơn nữa nói trắng ra thì do chúng ta không đủ đoàn kết. Đa số mọi người bất mãn nhưng không từ chối yêu cầu tăng ca của sếp. Đến bản thân mình còn không để ý thì làm sao có thể khiến sếp từ bỏ lợi ích trong tay mình chứ.
Chung Minh gật đầu, đây đúng là tình hình thực tế.
Châu Sâm còn nói thêm: "Tức nhất là vẫn còn rất nhiều nhà kinh tế đứng sau doanh nghiệp nói bây giờ mức lương và tiền tăng ca là trạng thái cân bằng trong bàn cờ giữa công ty và người lao động. Anh tăng ca mệt chứng tỏ anh chỉ đáng giá từng đó tiền, nếu không thì sao anh không nhảy đến vị trí nhiều tiền ít việc cơ chứ? Còn nói công ty cho nhân viên cơ hội làm việc, nhân viên nên cảm kích mới phải, dù sao không có công ty thì đến cơm cũng chẳng có mà ăn nữa."
Chung Minh: "..."
"Do vậy, trước mắt tình trạng này không có cách xử lý. Nhân viên và sếp đã không còn là mối quan hệ hợp tác làm ăn nữa rồi, là mối quan hệ giai cấp, người có tài sản có thể tùy ý áp bức người vô sản. Được như anh Đại Huy cũng là rất tốt, thật sự rất tốt rồi." Châu Sâm nói hết những lới trong lòng ra mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng cũng chỉ là nói thôi, anh ta cũng biết cho dù những đạo lý này rất nhiều người đều biết, nhưng để thay đổi tình hình này thì quả thật rất khó!
Đói với những lời Châu Sâm nói, Chung Minh cũng hiểu rõ.
Từ sau khi chiến tranh kết thúc, thế giới này chỉ mới bắt đầu xây dựng lại vẻn vẹn vài chục năm, rất nhiều ngành nghề đều đang phát triển vô cùng nhanh chóng.
Khắp nơi đều là cơ hội, nhưng cùng lúc cũng kéo theo thời gian và sức lực của rất nhiều người bị áp bức đến cực hạn.
Một thời đại khó khăn, tất nhiên cũng là một thời đại làm việc quá sức.
Điểm này có thể nhìn từ ví dụ trong kiếp trước của Chung Minh.
Ở kiếp trước của Chung Minh, so sánh với các quốc gia phát triển ở Âu Mỹ, các doanh nghiệp trong nước hoàn toàn lạc hậu về mặt thời gian tăng ca, cường độ công việc, đãi ngộ lương bổng.
Có thể nói việc này ảnh hưởng đến lợi nhuận nhân khẩu*, cũng có thể nói đây là con đường bắt buộc phải trải qua khi muốn phát triển kinh tế.
(*) Lợi nhuận nhân khẩu: Các quốc gia có số người trong độ tuổi lao động cao, nguồn cung lao động dồi dào được coi là có lợi nhuận nhân khẩu.
Lợi nhuận nhân khẩu quả thật là lợi nhuận đối với doanh nghiệp, xã hội và sự phát triển kinh tế, nhưng lại không hẳn sẽ có lợi với mỗi cá nhân.
Lợi nhuận nhân khẩu kéo theo việc cùng một vị trí có thể có sự cạnh tranh của hai ba người hoặc nhiều hơn, vậy thì trong tình huống này, doanh nghiệp có quyền nói từ chối.
A nói, bằng cấp của tôi cao.
B nói, năng lực của tôi tốt.
C nói, một ngày tôi có thể tăng ca bốn tiếng, hơn nữa không cần tiền tăng ca.
Vì vậy doanh nghiệp chọn C, cho anh ta tiền lương thấp, để anh ta liều mạng làm việc. Không chỉ vậy, họ còn muốn cả dự án, toàn công ty đều học tập anh ta, cùng nhau tăng ca, hơn nữa không trả tiền tăng ca.
Công việc của hai người làm, sếp chỉ cần tuyển một người, trả gấp rưỡi tiền lương, rất nhiều người đều không thể phân biệt rõ ai lời ai lỗ.
Có lẽ đây là một hiện tượng kinh tế bình thường, nhưng khi tất cả mọi người trong xã hội đều làm như vậy thì nền kinh tế sẽ rơi vào trạng thái giậm chân tại chỗ*.
(*) Từ gốc 内卷生态, nội quyển sinh thái, có nghĩa là đi vào quy luật lặp đi lặp lại, thiếu sự đổi mới.
Đương nhiên, đây vẫn là điều mà các công ty lớn mong muốn, dù gì cũng có thể giảm chi phí xuống mức thấp nhất, nhưng đối với các nhân viên mà nói, tất cả mọi người đều phải sống rất khổ cực.
Nếu ai đó nói rằng, chỉ có làm việc 18 tiếng mỗi ngày thì con người ta mới thành công, doanh nghiệp mới có thể đánh bại đối thủ cạnh tranh, những người không nỗ lực chắc chắn sẽ bị thế giới này đào thải...
Vậy thì trước tiên hãy xem bản thân đang ngồi ở đâu, trong nhà có tài sản vài chục tỷ đang chờ bạn kế thừa không.
Nếu như chỉ là một người làm thuê lại nói thay công ty lớn, đến lúc tăng ca làm việc đến chết cũng chỉ có thể trách mình, tốt nhất đừng oán giận.
...
Rất nhanh, Chung Minh và Châu Sâm đến nhà hàng cùng nhau ăn cơm.
Khương Uyển Na cũng không quen mấy người lão Tạ nên không tới.
Lần này Chung Minh tìm một nhà hàng truyền thống Hoa Hạ, đặt một phòng nhỏ. Không lâu sau, Trương Tiểu Văn là người đầu tiên có mặt.
"Anh Chung!"
Trương Tiểu Văn phấn khởi chào hỏi Chung Minh: "Nghe nói game của các anh rất thành công! Hôm nay có phải chúng ta nên cạn vài ly không hả?"