Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 43: Màn biểu diễn hoàn mỹ



Translator: Nguyetmai

Chung Minh đi lên sân khấu, ngồi xuống trước chiếc bàn phím gấp.

"Quả nhiên, đây chắc hẳn là bàn phím để trình diễn, cao cấp hơn nhiều những thứ bán trên mạng."

Đây là chiếc bàn phím gấp đầu tiên Chung Minh được nhìn tận mắt, tuy nói quả âm nhạc đã nhét hết các loại kiến thức vào đầu anh, trong đó có cả cách thức sử dụng bàn phím gấp, nhưng nhìn thấy đồ thật vẫn hơi thấy lạ lẫm một chút. Hơn nữa đây là bàn phím gấp để trình diễn, có cả bè đệm, bộ phận xử lý hiệu ứng âm thanh v.v.. đầy đủ không thiếu thứ gì nhìn qua đã thấy chuyên nghiệp hơn loại bàn phím gấp mà mọi người mua trên mạng để dùng kia nhiều, chắc chắn cũng đắt hơn nhiều.

Bàn phím gấp ở thế giới này hơi giống với chiếc artiphon trong kiếp trước, có thể bắt chước nhiều loại nhạc cụ như piano, bass, violin, guitar v.v.., hơn nữa hàm lượng khoa học kỹ thuật cao hơn, cũng tiện lợi hơn.

Chung Minh đeo tai nghe, thử đặt hai tay lên phím đàn, nhẹ nhàng đánh vài nốt.

Chiếc bàn phím gấp phát ra vài âm sắc, vang lên trong khán phòng yên tĩnh, thánh thót dễ nghe.

Bên trên các phím bấm còn có đủ các loại nút ấn và điều khiển, nếu là cao thủ tới trình diễn thì chỉ cần dựa vào một chiếc bàn phím gấp là có thể đánh ra được cảm giác hợp tấu của rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau.

Tất cả các khán giả đều biết giờ Chung Minh đang thử âm thanh, nên cũng không ngạc nhiên, họ kiên nhẫn chờ đợi.

Chung Minh cảm thấy những kiến thức kia chợt hiện lên trong đầu một cách tự nhiên, hai tay đặt trên chiếc bàn phím gấp cảm giác giống như đánh chữ trong máy vi tính vậy, căn bản không cần nhìn vào phím đàn, cũng không cần suy nghĩ đến nhạc phổ, chỉ cần lướt tay theo bản năng một cách tự nhiên.

Đầu tiên Chung Minh đàn một đoạn nhạc chỉ có vài âm sắc, là những âm sắc đầu tiên trong "Hoan Lạc Tụng*", chỉ dùng hai phút đã hoàn thành.

(*) Hoan Lạc Tụng: Bộ phim truyền hình Trung Quốc nổi tiếng được đạo diễn bởi Khổng Sanh và Giản Xuyên Hòa, ra mắt năm 2016, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả A Nai.

Khán giả phía dưới đều quay sang nhìn nhau.

Người dẫn chương trình nhỏ giọng hỏi: "Bạn... Trình diễn xong rồi ư?"

Người dẫn chương trình khá kinh ngạc, anh chạy lên sân khấu, chỉ để đàn một đoạn nhạc đơn giản đến mức học sinh tiểu học còn chẳng thèm đàn như vậy sao? Tuy nghe hay thật, nhưng thế này thì quá ngắn rồi...

Chung Minh mỉm cười: "Chưa, vừa rồi chỉ là luyện ngón, bây giờ có thể chính thức bắt đầu rồi."

"À, vậy bạn cứ bắt đầu đi. Đúng rồi, có cần mở phần nhạc đệm thông minh của chiếc bàn phím gấp lên không? Như vậy sẽ giúp bạn trình diễn... hoàn chỉnh hơn một chút." Người dẫn chương trình đề nghị.

Người dẫn chương trình hơi mơ hồ, người này nhìn thế nào cũng không giống một người lão luyện, cho dù là luyện ngón, cũng không thể đánh bản nhạc đơn giản như vậy chứ...

Thế nên người dẫn chương trình muốn giúp Chung Minh mở phần nhạc đệm thông minh lên. Chương trình nhạc đệm tự động bên trong bàn phím gấp có thể tu bổ cho giai điệu chính mà bàn phím đang đánh, làm cho độ hoàn chỉnh của cả khúc nhạc được nâng cao. Rất nhiều nhạc sĩ chuyên nghiệp đôi khi cũng sử dụng tính năng này, đương nhiên bọn họ không hoàn toàn ỷ lại vào nhạc đệm thông mình, mà sẽ thực hiện một số chỉnh sửa.

Chung Minh lắc đầu: "Không cần."

Người dẫn chương trình lau lau mồ hôi trên đầu, thầm nghĩ được thôi, ai kêu cậu là khán giả may mắn chứ, cậu là thần may mắn thì cậu cứ tùy hứng...

Chung Minh hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc bàn phím gấp.

Đầu tiên là đánh một đoạn trống trên phần bè đệm của chiếc bàn phím gấp, sau đó chuyển đổi âm sắc để ghi âm một đoạn bass line, lại chuyển sang âm sắc của guitar điện để tấu vài hợp âm...

Quần chúng ngồi hóng bên dưới sân khấu cảm thấy hơi hoang mang: "Điều chỉnh thiết bị? Có cần lâu như vậy không? Hơn nữa nhạc cụ này đều đã có sẵn, cũng không cần điều chỉnh mà."

"Không phải, cậu ta đang ghi lại rãnh âm thanh (audio track) của các nhạc cụ khác nhau!"

Trong số những người xem cũng có người hiểu về âm nhạc, nhìn ra được bây giờ Chung Minh không phải đang điều chỉnh, cũng không hẳn đang trình diễn, anh đang ghi âm trước bản audio track của rất nhiều các loại nhạc cụ!

Việc anh đang làm đại khái tương đương với các tính năng nhạc đệm thông minh của chiếc bàn phím gấp, chẳng qua anh không sử dụng tính năng có sẵn, mà tự mình đích thân chuẩn bị!

Bởi vì độ phức tạp của bản nhạc, Chung Minh khó mà trình diễn cùng lúc nhiều loại nhạc cụ khác nhau, trừ phi cho anh thêm bốn cánh tay, nhưng ghi âm trước audio track của các loại nhạc cụ khác nhau, ví dụ như nhịp điệu trống... khi trình diễn thì ấn một nút để phát, có thể giảm bớt độ khó của việc trình diễn tới mức thấp nhất.

Bận rộn mất một lúc, Chung Minh đưa tay ra dấu "OK", sau đó nhẹ nhàng ấn vào phím Loop, bắt đầu chơi nhạc!

Âm thanh điện tử trầm thấp vang lên, rất nhanh đã thêm vào nhịp trống dồn dập, một giai điệu đặc trưng vang lên làm cho tất cả khán giả đều rung động!

Một cảm giác mong đợi cứ thế hình thành!

Lúc mới đầu có rất nhiều khán giả vì chờ đợi mà buồn ngủ, còn có người hoàn toàn không có hứng thú với âm nhạc do người thật trình diễn, đã chuẩn bị ra về rồi, nhưng nghe thấy phần dạo đầu xong, tất cả đều bị hấp dẫn!

Sau khi giai điệu điện tử tuần hoàn được vài lần, đủ để khắc sâu vào đầu óc mỗi một khán giả, tất cả đột nhiên ngừng lại, sau gần nửa giây im lặng cực kì ngắn ngủi, giai điệu lại đột ngột tuôn chảy, dồn dập liên tục như thủy triều vỡ đê!

Nếu nói giai điệu đằng trước giống như đang kìm nén, đang chờ mong, đang tạo tiền đề, thì đợt bùng nổ 20 giây sau đó, đã chứng tỏ rằng khúc nhạc chính thức bước vào phần chính!

Khán giả lập tức mở to hai mắt, từng người một đều đang lắng nghe.

Bùng cháy, quá bùng cháy!

Thậm chí trong giây phút cao trào của bản nhạc xuất hiện, rất nhiều người không biết điều gì đang xuất hiện trong tim mình, họ chỉ cảm nhận trái tim vốn đang thắt lại, đột nhiên chợt giãn ra trong cao trào, rồi bắt đầu đập mạnh không ngừng!

Không có ai vỗ tay, bởi vì tất cả mọi người đều đã hoàn toàn chìm đắm trong khúc nhạc này. Họ không muốn tiếng vỗ tay hay hoan hô của mình ảnh hưởng đến giai điệu hoàn mỹ này!

Trên sân khấu, Chung Minh hơi nhắm mắt lại, hai tay của anh hoàn toàn dựa theo bản năng mà gõ trên bàn phím. Trong lúc đánh ra từng đoạn, từng đoạn giai điệu hoàn mỹ, anh còn phải không ngừng bấm các loại nút ấn điều khiển, chuyển đổi giai điệu thành âm thanh của các nhạc cụ khác nhau, nhìn từ đằng xa cũng khiến người ta hoa cả mắt!

Nhịp trống dồn dập, giai điệu trầm thấp, cảm giác hùng tráng của cả bản nhạc đột nhiên được phóng thích hoàn toàn, hơn nữa cảm xúc của từng đoạn nhạc nhỏ đều không ngừng tăng lên qua mỗi lần lặp lại, sau mỗi một lần ngừng lại, đều mang đến sự bùng nổ khiến người nghe rung động mãnh liệt hơn!

Bàn tay của Chung Minh càng lúc càng nhanh, anh có thể cảm nhận được, trong lúc mình trình diễn, tiếng nhạc đã kích mở thêm nhiều kiến thức và kỹ năng trình diễn âm nhạc nằm sâu trong đầu óc mình. Anh sử dụng bàn phím càng ngày càng nhuần nhuyễn, càng ngày càng thành thạo hơn!

Cùng nghe một giai điệu, mỗi khán giả lại nhìn thấy những hình ảnh khác nhau, có khán giả cảm thấy mình ở trong biển sao vô tận, có hạm đội người máy mạnh mẽ lướt qua; có người dường như nhìn thấy loài người chiến đấu cùng đại quân máy móc trong cuộc khủng hoảng công nghệ cao... Dù là thấy hình ảnh gì, họ đều cảm nhận nhiệt huyết sôi trào, đều hận không thể lập tức xông pha chiến đấu!

Đây chính là sức truyền cảm mà âm nhạc mang tới. Tuy trên màn hình lớn không có bất kỳ hình ảnh nào làm nền, nhưng giai điệu này lại có sự hàm xúc, thứ cảm xúc này có thể truyền vào lòng của mỗi một khán giả nhờ hai bàn tay của Chung Minh, nhờ chiếc bàn phím gấp!

Bản nhạc đã gần đi tới hồi kết, âm thanh thể hiện khí thế hào hùng ban đầu vẫn không ngừng tăng lên, tăng lên mãi. Tất cả các khán giả đều cảm thấy trái tim của mình dường như bị kéo theo tiếng nhạc liên tục không ngừng vút cao. Thế rồi, ở giây phút âm thanh lên cao nhất, mãnh liệt nhất, khúc nhạc hơi ngừng lại, chuyển sang một âm thanh trầm thấp nặng nề, tựa như đang than thở điều gì.

Cả hiện trường rơi vào im lặng, Chung Minh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cúi chào tất cả các khán giả.

Những người ngồi ở hàng ghế đầu vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng rất nhanh họ hiểu ra, bắt đầu vỗ tay thật lực!

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức khiến cả khán phòng bùng cháy, khán giả bắt đầu hò hét hoan hô, cảm giác hào hùng quyết liệt kia vẫn quanh quẩn trong đầu họ, rất lâu không thể xua tan được!

"Lợi hại quá!!"

"Bản nhạc này đúng là bùng cháy hết mức mà, bản nhạc phức tạp như vậy, thật sự được đánh bằng tay sao?!"

"Đến tận lúc này trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch, chưa đã chút nào!"

"Quá ngắn, có thể nghe thêm một lần nữa không??"

Các khán giả dưới sân khấu đều đang sôi trào, bọn họ không ngờ chàng trai trẻ tuổi này có thể trình diễn một bản nhạc rung động đến thế, mức độ đặc sắc thậm chí còn vượt qua tất cả các khúc nhạc trong buổi hòa nhạc lần này!

"Thêm một bài nữa! Thêm một bài nữa!"

Dưới sân khấu vẫn có người hò hét, nhưng Chung Minh đã bước xuống sân khấu, anh cũng không muốn đánh thêm bài thứ hai. Cái chính là mình chỉ biết mỗi một bản nhạc này thôi, thêm bài nữa chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao.

Nhìn thấy mấy khán giả nhiệt tình ở trước sân khấu xông về phía mình, Chung Minh nhanh chóng kéo Khương Uyển Na bỏ chạy.

"Ấy. Vị cao thủ vừa biểu diễn trên sân khấu kia đâu?"

"Đã đi rồi? Móa nó, tôi còn muốn hỏi tên bản nhạc này nữa!"

"Đúng vậy, bản nhạc tuyệt vời như vậy sao từ trước tới giờ tôi chưa từng được nghe nhỉ, ai biết nó tên là gì không, tôi định về nhà lên mạng tải xuống nữa!"

Rất nhiều khán giả đang đi tìm Chung Minh, nhưng Chung Minh đã lượn lâu rồi, thực ra anh chỉ muốn thử nghiệm tác dụng của quả âm nhạc, ai ngờ lại bất cẩn tạo ra một trận bùng nổ như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.