Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 8: Giãy giụa thêm một lần



Translator: Nguyetmai

Chung Minh chau mày: "Tôi có thể vẽ bản vẽ ý tưởng, nhưng bản tạo hình thì không được."

Hùng Khải sầm mặt lại: "Bản vẽ ý tưởng đã có rồi, giờ chỉ thiếu bản tạo hình thôi."

Chung Minh lắc đầu: "Vẽ bản vẽ ý tưởng còn có thể miễn cưỡng được coi là phạm trù công việc của tôi, bản tạo hình là công việc của họa sĩ tạo hình, không liên quan tới tôi."

Hùng Khải càng mất hứng: "Bây giờ dự án của chúng ta thiếu họa sĩ, cậu vẽ thay một chút, không được sao?"

Chung Minh vẫn lắc đầu: "Thiếu họa sĩ tạo hình thì nên tìm quản lý Lưu để giải quyết, tuyển người cũng được, điều người từ dự án khác tới cũng được, đều có thể giải quyết vấn đề này. Tôi là thực tập sinh của nhóm thiết kế, việc này không thuộc phạm vi làm việc của tôi."

Nếu Chung Minh là một người mới không biết gì thì thật sự có thể bị Hùng Khải lừa, người mới bình thường đều sẽ làm hết những gì được giao, ngốc nghếch không biết từ chối.

Nhưng Chung Minh biết rất rõ, việc này căn bản không nằm trong phạm vi chức trách của mình!

Quan trọng nhất là họa sĩ tạo hình có tiền lương bao nhiêu, thực tập sinh có tiền lương bao nhiêu?

Họa sĩ tạo hình mỗi tháng chí ít cũng có 8000 tiền lương trở lên, lâu năm một chút thì phải tới 12000-13000, đẳng cấp như Chung Minh thì càng đắt.

Bây giờ vị trí của Chung Minh là thực tập sinh nhóm thiết kế, mỗi tháng tiền lương chỉ có 4000, vẽ cái này cơ bản chính là làm không công.

Hơn nữa, đây không phải chỉ là chuyện một bản vẽ, nếu lần này Chung Minh nhận, thì chắc chắn sẽ còn có lần sau, lần sau nữa, chưa biết chừng về sau ít nhất một nửa bản vẽ tạo hình đều giao cho anh, về sau anh cũng khỏi cần hy vọng làm thiết kế, viết tài liệu nữa, chỉ lo mà vẽ thôi, dần dần sẽ đưa mình vào nhóm mỹ thuật luôn.

Cho nên Chung Minh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

Hùng Khải lập tức khó chịu ra mặt. Lúc đầu anh ta cảm thấy một người mới chỉ vừa tốt nghiệp xong, hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, chẳng phải sẽ tùy tiện cho người ta bắt nạt sao?

Kết quả Chung Minh không hề nghĩ ngợi đã chống đối lại anh ta!

Hùng Khải sầm mặt lại: "Việc tôi giao cho cậu cậu cũng không làm? Vậy cậu muốn làm cái gì?"

"Đương nhiên là làm việc của thực tập sinh." Chung Minh vẫn rất bình tĩnh, "Vậy hay là để tôi đi hỏi quản lý Lưu thử xem, xác nhận việc vẽ bản tạo hình có thuộc phạm vi làm việc của tôi không?"

"... Ha ha." Hùng Khải không nói nữa.

Anh ta cũng không thể nói được gì, bởi vì nếu chia việc theo đúng phận sự, thì chuyện này quả thực không nên giao cho Chung Minh, nếu thật sự đến tai Lưu Vũ Tân, thì Hùng Khải rõ ràng là vô lý.

Cuộc đối thoại của hai người kết thúc bằng "à" và "ha ha", có thể nói là đã kết thúc trong không vui, ngày đầu tiên quan hệ đã ầm ĩ căng thẳng như thế, về sau quá nửa sẽ không thể thay đổi được nữa rồi...

Chung Minh cảm thấy chuyện này cũng không sao cả, việc này tuyệt đối không thể nhận, nhận lần này sẽ có lần sau, sau này mấy tháng liền đều làm công miễn phí luôn, dựa vào đâu chứ?

Chung Minh có thể đoán được đại khái suy nghĩ này của Hùng Khải.

Bây giờ dự án "Kỷ nguyên người máy" này nằm trong trạng thái nửa chết nửa sống, nhìn vào ý của Hùng Khải, anh ta vẫn muốn giãy giụa thêm một lần, cho dù thực sự vì muốn tốt cho dự án, hay chỉ là làm bản CV đẹp hơn, anh ta đều muốn đạt được ít thành tích khi mình làm người phát triển ý tưởng game.

Nhưng cái khó khăn hiện nay là thiếu hụt nhân viên, kinh phí không đủ. Hùng Khải muốn ra phiên bản mới, làm người máy đẹp để kéo doanh thu lên, nhưng nhóm mỹ thuật lại ít người quá, không đủ nhân viên.

Nhưng Hùng Khải cũng không thể đòi quản lý Lưu thêm người, bởi vì bản thân quản lý Lưu cũng biết, dự án này đã sắp nghẻo rồi, nhóm mỹ thuật ban đầu đều bị điều đi, giờ bỏ tiền tuyển thêm mỹ thuật không phải là vô nghĩa sao? Công ty sẽ không cho số tiền này.

Cho nên Hùng Khải bắt đầu suy xét, nếu thực tập sinh mới tới này đã giỏi vẽ thì kêu cậu ta vẽ bản tạo hình luôn, thực tập sinh lương 4000/tháng dùng như họa sĩ tạo hình lương 8000/tháng, ít nhất nguồn mỹ thuật sẽ khá khẩm hơn một tí.

Đến lúc đó phiên bản mới ra mắt thêm vài người máy đẹp, người chơi bỏ tiền ra mua thì doanh thu sẽ tăng, những thành tích này đương nhiên đều sẽ quy vào công lao của Hùng Khải - người luôn thúc đẩy việc thiết kế người máy phiên bản mới.

Chung Minh biết những chuyện này, nhưng thật ra anh từ chối không phải vì nhằm vào Hùng Khải, anh chỉ muốn bảo vệ chính mình mà thôi.

Kêu tôi cống hiến vô tư, sau đó công lao lại quy hết cho anh? Sao có thể chứ?

Một quản lý như Lưu Vũ Tân sẽ không đưa ra yêu cầu này với Chung Minh, bởi vì bản thân anh ta biết, yêu cầu này rất quá đáng, cũng rất vô lý, đây chắc chắn là suy nghĩ riêng của Hùng Khải.

Kết quả cả một buổi chiều, Hùng Khải quả thật không nói thêm câu nào với Chung Minh, ngay cả buổi tối đi ăn cũng không gọi anh nữa, tự mình đi mất.

Chung Minh cũng không quan tâm, vừa hay anh đi ăn cơm thì tôi về nhà thôi.

Tuy nói tình hình dự án bây giờ không ra gì, nhưng vẫn có mấy người làm thêm giờ, Hùng Khải cũng là một trong số đó.

Đối với chuyện "tăng ca", kiếp trước Chung Minh đã thấy nhiều rồi, nói một cách đơn giản là: nếu thực sự tăng ca để phấn đấu cho mình thì tăng thêm nữa cũng đáng; nhưng rõ ràng không có việc làm mà còn muốn giả vờ, hoặc là tăng ca để làm những việc vượt quá phần công việc của mình, đó chính là đang lãng phí tính mạng của bản thân.

Nửa tiếng sau, Hùng Khải và một số nhân viên khác đã về.

Nhìn chiếc máy tính đã tắt bên cạnh và chiếc ghế đã được đẩy vào dưới gầm bàn, rất rõ ràng Chung Minh đã tan làm rồi.

Hùng Khải càng khó chịu hơn, lúc đầu anh ta cho rằng ngày đầu tiên Chung Minh đi làm sẽ biết giả vờ chăm chỉ một chút, kết quả giờ thì tốt rồi, tự mình phủi đít đi về luôn.

"Hừ, ngày mai sẽ dạy dỗ cậu ta một phen."

Hùng Khải ngồi xuống chiếc ghế làm việc của mình, tiếp tục làm công việc của anh ta.

Lúc này, phần mềm liên lạc nội bộ hiện lên một tin nhắn: "Hùng Khải, cậu và Châu Chấn tới chỗ tôi một lát."

Hùng Khải vừa nhìn, tin nhắn này do quản lý Lưu Vũ Tân gửi tới, không dám lề mề, anh ta nhanh chóng cùng Châu Chấn chạy tới phòng làm việc của Lưu Vũ Tân.

Châu Chấn chính là chỉ đạo thiết kế của "Kỷ nguyên người máy", anh ta cũng vừa ăn cơm về, sau đó đi cùng Hùng Khải đến phòng làm việc của Lưu Vũ Tân.

Lưu Vũ Tân đang mở tài liệu thiết kế trong máy tính, nhìn thấy Hùng Khải và Châu Chấn tới, bèn chỉ vào chỗ trống bên cạnh: "Ngồi đi."

Hùng Khải và Châu Chấn ngồi xuống, hai người không cần đoán cũng biết, nhất định là chuyện về phiên bản mới.

Lưu Vũ Tân rời mắt từ tài liệu thiết kế trong máy tính sang phía hai người: "Chuyện về phiên bản mới, chuẩn bị thế nào rồi? Ngày kia ra mắt rồi, đừng để xảy ra sự cố gì cho tôi đấy."

Châu Chấn nói: "Vấn đề không lớn, tiến độ coi như thuận lợi, có điều tối mai có lẽ tập thể phải làm thêm giờ. Còn nữa, chính là bên phía mỹ thuật... Tiến độ hơi khó theo kịp, bây giờ còn thiếu ba bản tạo hình và dựng hình người máy chưa ra, đến lúc phiên bản mới ra mắt chắc có thể ra kịp một cái, hai cái còn lại... Chỉ có thể bỏ lại trước đã, để đến phiên bản tiếp theo rồi tính."

Lưu Vũ Tân chau mày: "Người máy mới... Không thì thay đổi người máy cũ một chút, đổi màu khác, cố gắng dùng tạm đã... Hoặc là bỏ đi cũng được, thôi thì bỏ đi."

Chuyện nhóm mỹ thuật không đủ người Lưu Vũ Tân cũng đã sớm biết, nhưng anh ta cũng hết cách. Đương nhiên, anh ta là quản lý của dự án, có thể đề nghị với bên trên để xin thêm người, nhưng mấu chốt là anh ta cũng không có mặt mũi nào mà xin người!

Bây giờ doanh thu "Kỷ nguyên người máy" còn chưa đến một triệu, trừ bỏ các loại chi phí đầu vào và quảng bá, lợi nhuận ròng có khi cũng chỉ có khoảng hai trăm ngàn, chút tiền ấy muốn duy trì dự án đã rất khó rồi, dự án này sắp sửa biến thành công cụ để gỡ vốn thôi, sao có thể xin thêm người nữa?

Trừ phi lợi nhuận của dự án tăng lên, lúc đó mới có thể hiên ngang nói tới việc xin người.

Còn bây giờ? Có thể tạm bợ thì cố mà tạm bợ, nói thật, bản thân Lưu Vũ Tân vốn cũng không mấy tin tưởng vào phiên bản mới này, việc tăng ca làm phiên bản mới này càng như đang vùng vẫy giãy chết, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.